Chương 24

Thử hỏi, Tứ tiên và Tích Thư Nhân võcông thế nào mà vừa xông vào trong giường bát bảo đã bị bật văng ra như nhữngtrái bóng, người nào người nấy đều ngất xỉu, mặt mũi tím tái, theo đó mà xét võcông của di nương Tuệ Mẫn ở trong giường phải là thứ tà môn kinh dị biết chừngnào.


Đông Phương Thanh Vân cả giận, nhưngbị Diệp Đại Thúy nắm chặt cánh tay, bèn hỏi :


- Đại Thúy, sao nàng làm thế?


Diệp Đại Thúy dịu dàng nhìn chàngnhỏ nhẹ nói :


- Tướng công, thiếp biết có chuyệngì rồi, chỉ trách chàng hành sự hấp tấp, chưa suy nghĩ, đối phương thì quỷ kếđa đoan, mấy vị kia lại hành sự lỗ mãng.


Lãnh Huyết Diễm Nữ cũng nói :


- Tướng công, Diệp cô nương nói đúnglắm. Nếu luận về võ công thì sau khi tướng công luyện xong Lục Giáp chân kinhphải là quán thế. Nhưng giang hồ có rất nhiều phong ba âm hiểm, tướng công nênnghe lời Diệp cô nương.


Đoạn lấy trong túi ra một chiếc lọnhỏ màu xanh, thỏ thẻ nói :


- Đây là giải dược, tướng công cầmlấy đi.


Đông Phương Thanh Vân cười ngạo :


- Thành ý tâm lĩnh, có điều tại hạquyết chẳng chịu nhận không ân tình của người, đại ân của phu nhân đối vớinghĩa mẫu của tại hạ còn chưa kịp báo đáp.


Lúc này Diệp Đại Thúy đã hiểu tạisao Đông Phương Thanh Vân trước sau cứ khách khí với nữ nhân kia. Lời của ĐôngPhương Thanh Vân khiến nàng rất vui.


Nàng bèn dịu dàng nói :


- Chuyện đó không có gì đáng để tâm,y thị chỉ là hạng hạ lưu. Tướng công đây là Đại Cáp minh châu, tướng công hãysai người nhét vào miệng Tứ tiên và Tích Thư Nhân sẽ tức thời giải độc.


Lãnh Huyết Diễm Nữ bị người hạ nhụcnhư thế, chợt sa sầm mặt, gằn giọng nói :


- Diệp cô nương, hãy tôn trọng ngườikhác một chút, ta không để cho ai khinh khi.


Diệp Đại Thúy đáp :


- Một nữ nhân tầm thường, bất chínhnhư ngươi, có gì đáng để tôn trọng?


Lãnh Huyết Diễm Nữ vốn hoàn toàn vôoán vô cừu với Tiêu Sương mỹ nhân, nhưng vì Tiêu Sương mỹ nhân cuối cùng lại dễdàng đoạt mất người mà y thị hỉ ái, vừa rồi Đông Phương Thanh Vân lại công khaithừa nhận phu thê sẽ luôn luôn ở bên nhau như chim liền cánh, như cây liềncành, y thị đã giận lắm. Nay được dịp phát tán bèn quát :


- Ngươi tự tìm lấy cái chết.


Trong tiếng quát, y thị lập tức thitriển Tích Lịch chưởng pháp phẩy tay, một luồng kình phong cương mãnh như sấmsét ào đến chỗ Tiêu Sương mỹ nhân.


Diệp Đại Thúy nhếch mép cười, buôngtay Đông Phương Thanh Vân ra, thuận tay xoay nửa vòng bàn tay đón chưởng thếcủa đối phương.


Kình lực di sơn đảo hải của LãnhHuyết Diễm Nữ đã bị hóa giải một cách vô hình.


Lãnh Huyết Diễm Nữ đang ngồi trêngiường bỗng biến sắc, vọt thẳng lên cao mười trượng, như một con đại bàng miệnghét to :


- Mau thoái lui?


Tiếng hét chưa dứt, bốn thiếu nữkhiêng giường và sáu thiếu nữ đứng trước giường cùng kêu "hự" mộttiếng, mười bóng người đã như mười cái bóng xì hơi, ngã quị xuống chết tươi.


Nguyên Diệp Đại Thúy vừa rồi đã sửdụng một chiêu tuyệt học trong Lục Giáp chân kinh, chính là chưởng pháp"Hóa Âm Dẫn Dương", thuộc Vạn Lưu Qui Tông chưởng pháp.


Trong Lục Giáp chân kinh, khi đốiphương phát động công kích bằng Phách Không chưởng thì ta sử dụng chiêu này,chẳng những có thể phản hồi toàn bộ kình lực của đối phương, tặng lại cho hắn,mà còn gia tăng gấp đôi kình lực đó.


Cũng có thể nói, nếu địch nhân dùngnăm thành công lực, ta sử dụng chiêu này phản kích lại địch nhân tới mười thànhcông lực, thì đối phương ắt bị trọng thương.


Diệp Đại Thúy vừa rồi chẳng tốn lựcđã phản kích đối phương thực lợi hại.


Mười thiếu nữ chết tươi tại chỗ,chiếc giường bát bảo cũng nát vụn.


Đông Phương Thanh Vân đưa mắt nhìnTích Thư Nhân và Tứ tiên nằm ngất lịm, thì song mục tóe lửa, miệng hú dài mộttiếng, tay hữu phách không một chưởng. Một luồng chưởng phong ầm ầm, như sấmđộng đổ ập tới chiếc giường bát bảo của di nương Tuệ Mẫn.


Bốn thiếu nữ khiêng giường và sáuthiếu nữ đứng dọc một hàng bên cạnh cùng vung chưởng, chưởng phong ào ào nghênhđón chưởng thế của Đông Phương Thanh Vân.


"Oành" một tiếng kinhthiên động địa. Trong tiếng rú thê thảm, mười bóng người bay xa mấy trượng, rớtxuống đất như những chiếc lá.


Cả mười bạch y thiếu nữ đã hồn quiđịa phủ.


Đông Phương Thanh Vân lại giơ tayhữu phách không một chưởng về phía chiếc giường, chưởng phong ù ù như gió lốcxoáy đi.


Miêu tả nghe thì dài, trong thực tếĐông Phương Thanh Vân động thủ gần như đồng thời với Diệp Đại Thúy, phản kíchLãnh Huyết Diễm Nữ.


Lãnh Huyết Diễm Nữ từ trên khôngtrung hét to :


- Tam thư mau thoái lui?


Lời còn chưa dứt, một tiếng rú thảmthiết đã vang lên, chỉ thấy di nương của Tuệ Mẫn đã bị xé thành nhiều mảnh văngđi tứ phía, chiếc giường nát bấy, đồng thời một cụm khói dày bùng lên từ chỗđó.


Đông Phương Thanh Vân giật mình. Lúcnày chàng mới hiểu rằng khi Tứ tiên và Tích Thư Nhân lao vào bên trong chiếcgiường bát bảo, thì tại sao chưa kịp giao đấu đã bị bắn văng ra.


Nguyên cụm khói kia hiển nhiên làkhói độc.


Đông Phương Thanh Vân từng lâm cảnhngộ tương tự, biết rằng khi mấy người kia giận dữ xông vào đó, nhất định hítphải thứ hơi độc ấy nên đã choáng váng ngất đi.


Thủ đoạn của di nương Tuệ Mẫn tứctam phu nhân chẳng phải quá dễ dàng đả thương Tứ tiên và Tích Thư Nhân hay sao?


Quả là giang hồ đa trá, võ lâm âmhiểm, độc kế như thế bất cứ ai cũng bị trúng.


May mà vừa rồi Tiêu Sương mỹ nhânkịp thời níu tay Đông Phương Thanh Vân giữ lại.


Nếu không, chàng cứ hành động lỗmãng thì đã chẳng khác gì năm người kia. Nghĩ vậy, bất giác chàng nhìn Diệp ĐạiThúy, nàng đang đưa giải dược cho Quỷ Tinh Linh và nói :


- Lão tiền bối, mau cứu Tứ tiên vàTích Thư Nhân.


Quỷ Tinh Linh nhận Đại Cáp minhchâu, tức thời chạy tới chỗ năm người kia.


Lúc này Lãnh Huyết Diễm Nữ đã hạmình xuống đất, rùng mình lạnh lùng nói :


- Tướng công, cuối cùng tướng côngdám hạ sát tam thư của tiện thiếp?


Đông Phương Thanh Vân gằn giọng đáp:


- Quí tam thư tâm như độc xà, thủđoạn hiểm độc. Trừ khử một nữ nhân như y thị chính là trừ một đại họa cho võlâm, có gì không dám.


Lãnh Huyết Diễm Nữ hừ một tiếng hunghăng bước tới mấy bước nói :


- Tướng công chẳng lẽ định trở mặt?


Đông Phương Thanh Vân đối với vị nữkiệt này vốn có cảm tình, lại muốn báo ân cho nghĩa mẫu. Nhưng nghe y thị bứcép, thì nghĩ rằng kẻ si có thể chết chứ không chịu nhục, bèn lạnh lùng đáp :


- Trở mặt thì đã sao?


Lãnh Huyết Diễm Nữ chợt cười khanhkhách :


- Tướng công, đừng có vì lệnh tôn làTam Bí, võ công quán thế võ lâm mà ngông cuồng. Lệnh tôn đã không có cách gìdưỡng dục tướng công thì dù tướng công có chết lệnh tôn cũng chẳng có cách gìbáo cừu cho tướng công đâu.


Đông Phương Thanh Vân há chịu để nữnhân này đe dọa, chàng cười khẩy nói :


- Tại hạ là một trong Tam Bí, hậuduệ của Tam Bí Sinh Tử Sinh đây, chuyện của gia phụ khỏi cần phu nhân lo hộ.


Lãnh Huyết Diễm Nữ đã giận thực sự,nói :


- Được lắm, tướng công là một trongTam Bí, cũng chẳng khiến tiện thiếp lấy làm lạ. Đã trở mặt thì đừng trách tiệnnữ hạ độc thủ.


Đông Phương Thanh Vân ngạo nghễ đáp:


- Thỉnh tùy tiện.


- Thực ư?


- Tại hạ kính phục phu nhân là bậcnữ kiệt, nhưng phu nhân cũng nên nhớ rằng tại hạ hoàn toàn không phải là hạngngười chịu sự khinh miệt.


Lãnh Huyết Diễm Nữ nói giọng ai oán:


- Tướng công, chẳng lẽ giữa hai ta,lại có mối hận bất cộng đới thiên? Chẳng lẽ hai ta lại xung khắc như nước vớilửa?


Đông Phương Thanh Vân chột dạ. Nữnhân này thay đổi thái độ liên tục, vừa cực kỳ phẫn nộ đã chuyển sang ai oánthở dài, nghe rất đáng thương, giọng nói trầm dịu hẳn xuống. Một nữ nhân nhưthế nếu không phải định hãm hại người, hẳn có âm mưu gì khác. Tâm địa nữ nhânđúng là tăm tối như đáy biển, nguy hiểm như độc xà.


Chàng đã không còn tôn trọng nữ nhânnày nữa, nhưng dù sao nghĩa mẫu của chàng cũng từng chịu ơn cứu mạng của y thị,chịu ân không báo chẳng phải quân tử.


Đành miễn cưỡng đáp lời :


- Phu nhân nói chí phải, giữa tại hạvà phu nhân không có cừu hận gì, nhưng giữa tại hạ và lệnh phu quân lại có mốicừu tam giang tứ hải.


Lãnh Huyết Diễm Nữ ai oán nói :


- Việc của phu quân tiện thiếp khôngliên quan gì tới tiện thiếp.


Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc.


Lời này thật quá hoang đường, phuthê vốn là nhất thể, việc của phu quân tại sao lại bảo không liên quan tới ythị?


Tuy nhiên đại trượng phu ân oán phânminh, nàng ta đã có ân với nghĩa mẫu của chàng, chàng không thể vong ân bộinghĩa.


Nghĩ vậy, chàng nói dịu giọng :


- Nói như thế thì chuyện của lệnhtam thư đâu có liên quan tới phu nhân?


Câu này chính là tuyệt chiêu sátthủ, khiến Lãnh Huyết Diễm Nữ lúng túng thở dài :


- Đương nhiên, có điều là...


Đông Phương Thanh Vân chúa ghét cáilối ăn nói lấp la lấp lửng, nghe vậy bèn giục :


- Phu nhân là bậc nữ kiệt, có gì cứnói thẳng ra.


Lãnh Huyết Diễm Nữ rầu rĩ đáp :


- Tam thư của tiện thiếp vốn vô canvới tiện thiếp, nhưng tiện thiếp có mặt ở đây, tướng công làm như thế thì chẳnggiữ thể diện cho tiện thiếp một chút nào.


Lời này quả không sai, căn cứ vàomối giao tình giữa y thị với Đông Phương Thanh Vân, thì lời này thấu tình đạtlý. Người cần có thể diện, cây cần có lá cành.


Nghĩ vậy, chàng bèn khiêm nhường nói:


- Thỉnh phu nhân...


Lãnh Huyết Diễm Nữ ngắt lời chàng :


- Tiện thiếp làm gì chẳng biết tướngcông có cừu hận với tam thư của tiện thiếp, hiềm ví phu quân của tiện thiếp cólệnh cho tiện thiếp phải bảo hộ an toàn cho tam thư, nay tiện thiếp biết làmsao đây?


Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc :


- Chẳng lẽ vì thế mà phu nhân khôngthể trở về?


Lãnh Huyết Diễm Nữ buồn bã đáp :


- Không phải vậy? Nhưng tiện thiếptrở về biết ăn nói thế nào?


Đông Phương Thanh Vân bối rối :


- Vậy ý của phu nhân muốn thế nào?


Lãnh Huyết Diễm Nữ ai oán nói :


- Nếu tướng công nghĩ đến tình cảnhcủa tiện thiếp, thì tiện thiếp sẽ có cách trở về bẩm cáo với phu quân.


Đông Phương Thanh Vân vội giục :


- Thỉnh phu nhân cứ nói ra.


- Trong Tứ tiên, chỉ cần tướng côngtrao cho tiện thiếp một vị. Được như vậy, tướng công sẽ là đại ân nhân của tiệnthiếp.


Đông Phương Thanh Vân nổi giận,nhưng vẫn khách khí đáp :


- Điểm này, thứ cho tại hạ không thểlàm.


Lãnh Huyết Diễm Nữ nói như giận dỗi:


- Lẽ nào tướng công muốn cho tiệnthiếp bị nhục?


- Không phải vậy?


- Vậy thì tướng công thử nghĩ hộbiện pháp lưỡng toàn, chỉ cần tướng công nói một câu thật dễ như trở bàn tay,tướng công làm gì mà chẳng được.


Đông Phương Thanh Vân quả chưa nghĩra biện pháp gì cho Lãnh Huyết Diễm Nữ. Ấn không báo, tội đáng chết. Yêu cầucủa nàng ta không thể đáp ứng, thật đáng hổ thẹn.


Nhưng yêu cầu đó lại khó mà đáp ứng.Chàng đang ở thế tiến thoái lưỡng nan, thì Tiêu Sương mỹ nhân Diệp Đại Thúy dịudàng nói :


- Phu nhân có điều chưa biết, Tứtiên với phu quân của tiện thiếp có quan hệ thân thiết, làm sao để phu nhân bắtmang đi? Làm như vậy, phu quân của tiện thiếp còn mặt mũi nào đứng trong võlâm?


Lãnh Huyết Diễm Nữ chợt gằn giọng :


- Ai cần ngươi nói xen vào?


Diệp Đại Thúy vẫn dịu dàng tiếp :


- Thử nghĩ danh xưng Tam Bí là chítôn, trước mặt phu nhân thứ tám của Địa Mộ giáo mà không bảo hộ được Tứ tiênthì còn gì là thể diện Thiếu chủ trước bảy môn phái? Phu nhân chỉ muốn một mìnhđắc lợi, để phu quân của tiện thiếp phải hổ thẹn trước võ lâm được ư?


Đông Phương Thanh Vân thầm vui mừng:


"Thật đúng là hảo ái thê, thôicứ để nàng ứng phó thay mình thì hơn."


Lãnh Huyết Diễm Nữ hỏi giật giọng :


- Tướng công, tướng công có phảithừa nhận lời cô nương kia hay chăng?


Đông Phương Thanh Vân gật đầu :


- Lời của nàng cũng là lời của tạihạ.


Lãnh Huyết Diễm Nữ cười phá lên hahả, nên biết lúc này y thị đã ruột đau như cắt, tiếng cười nghe như đứt từngkhúc ruột.


Y thị mê chàng thiếu niên này, muốnchiếm hữu chàng. Do đó, y thị đã tốn không ít tâm cơ mà cứu nghĩa mẫu củachàng, thả Tụê Mẫn cùng người này người nọ.


Chỉ là để chàng tri ân, cảm động màhỉ ái y thị và quì dưới chân y thị.


Nào ngờ, bao nhiêu tâm cơ của y thịhóa thành công cốc. Thử hỏi làm sao y thị không đứt từng khúc ruột? Nhưng y thịlà một nữ nhân hiếu thắng cực kỳ, chưa đến Hoàng Hà chưa sợ chết, trong óc đãnảy ra chủ ý. Cười một hồi xong, y thị dịu dàng nói :


- Cũng được, tiện thiếp nêu yêu cầnkhác vậy.


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Thỉnh phu nhân cho biết.


Lãnh Huyết Diễm Nữ lúng liếng đôimắt đưa tình, thỏ thẻ :


- Chỉ còn biện pháp cuối cùng, khôngbiết tướng công có thể đáp ứng hay không?


- Thỉnh phu nhân cứ nói, nếu tại hạlàm được, quyết không chối từ.


Lãnh Huyết Diễm Nữ dịu dàng nói :


- Đành phân thắng bại.


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên :


- Phân thắng bại bằng cách nào?


- Tiện thiếp có đem theo bốn mươitám nhân ma, sẽ hợp lực của bốn mươi tám nhân ma bao vây tướng công. Nếu tướngcông đánh bại họ, thì tiện thiếp sẽ về bẩm báo với phu quân là tuyệt kỹ củatiện thiếp không bằng người, phu quân sẽ không trách phạt tiện thiếp.


Đông Phương Thanh Vân nghe vậy thởdài. Không ngờ nàng ta lại yêu cầu chàng hóa giải thế trận âm binh là điều vôcùng khó khăn. Thật là tiến thoái lưỡng nan, đành hỏi :


- Chẳng lẽ chúng ta không thể như cônương nói ban nãy, hãy đối phó với những kẻ mai phục trước đi đã, đừng lưỡng hổtương tranh?


Lãnh Huyết Diễm Nữ vẫn ngọt ngào :


- Tướng công đã có ý giao đấu thìhãy làm cho trọn, hãy rủ lòng từ bi mà xóa bỏ mối cừu hận với phu quân của tiệnthiếp, có được chăng?


Đông Phương Thanh Vân lắc đầu :


- Quí phu quân thực có cừu hận bấtcộng đới thiên với tại hạ. Thứ cho tại hạ không thể chiều ý phu nhân.


Lãnh Huyết Diễm Nữ hỏi :


- Cừu hận do đâu?


Món nợ máu hồi nào lại hiện ra trongđầu Đông Phương Thanh Vân, chàng nghiến răng nói :


- Hắn giết nghĩa phụ của tại hạ, làmnhục nghĩa mẫu của tại hạ. Mối cừu hận ấy há có thể vì ba tấc lưỡi của phu nhânmà xóa bỏ?


Lãnh Huyết Diễm Nữ nói :


- Ấn oán giang hồ thật khó phân rõphải trái, nghĩa phụ nghĩa mẫu của tướng công cũng có cừu hận bất cộng đớithiên với phu quân của tiện thiếp, phu quân của tiện thiếp không thể không làmnhư vậy với đối phương.


Lời này lại thật tình đạt lý, tuy cóý phân biện cho phu quân, nhưng cái nào cũng hợp lý vô cùng.


Đông Phương Thanh Vân lẽ nào khônghiểu đạo lý, nhưng chàng là người trong võ lâm, sống với võ lâm, chết làm quỷcho võ lâm, sớm muộn gì cũng sẽ chết dưới đao kiếm. Huống hồ việc này không thểđể nữ nhân xếp đặt mà xóa bỏ cừu hận của mình.


Không? không thể được?


Bèn cảm khái nói :


- Lời của phu nhân không sai, nhưngtại hạ không thể thấy cừu không báo.


Lãnh Huyết Diễm Nữ thở dài :


- Cũng được? Vậy thỉnh tướng côngxuất thủ.


Đoạn lúng liếng nhìn Đông PhươngThanh Vân, hú một tiếng, búng mình lên cao mười trượng, lại xoay lộn mấy vòngmà vọt đi ngoài ba mươi trượng, đứng vững trên mặt đất, dõng dạc quát :


- Tướng công, bắt đầu đi.


Đông Phương Thanh Vân cũng quát to :


- Đừng khách khí, phu nhân cứ việcphát động.


Chàng nghĩ rằng Lãnh Huyết Diễm Nữtuy có chút giảo hoạt, nhưng rất cơ trí, vẫn là bậc nữ kiệt đáng kính phục.


Kỳ thực, về phương diện này, LãnhHuyết Diễm Nữ đã có âm mưu từ trước.


Sau khi tam phu nhân của Địa Mộ giáongầm lấy được hai quyển Huyền Mê ma kinh đem về, Lãnh Huyết Diễm Nữ đã cấp tốchuấn luyện Thiên Ma trận, Thiên Ma vũ và Nhân ma. Nay nhân ma đã thành, dù ĐôngPhương Thanh Vân tài giỏi đến bậc nào cũng chẳng thể địch nổi nhân ma.


Nhưng y thị đánh giá thấp thực lựccủa Đông Phương Thanh Vân. Ngoài miệng nói là vì sợ phu quân trách phạt, trongthực tế y thị dùng cách này để nếu thắng sẽ bắt được Đông Phương Thanh Vân đemđi hưởng lạc, nếu thua cũng chẳng sao.


Lúc này tiếng sáo trúc bỗng vút lênchói tai liền ba tiếng, đám nhân ma vây bên ngoài từ từ thu hẹp vòng vây.


Đông Phương Thanh Vân đưa mắt ngoảnhvề phía sau. Chỉ thấy Tứ tiên và Tích Thư Nhân đang ngồi vận khí hành công.Chàng hơi chột dạ, thử nghĩ trước mắt đối phó với nhân ma, ngoài chàng và DiệpĐại Thúy, chỉ còn có Thần Quan Tú Sĩ và Quỷ Tinh Linh.


Đáng ngại là Tứ tiên và Tích ThưNhân còn đang phải vận khí trị thương, đã không thể tham chiến lại còn phải cóngười bảo hộ họ.


Vậy là chỉ có thể chống đỡ, khôngthể phản công ư? Chàng vội hỏi Diệp Đại Thúy :


- Đại Thúy, một mình nàng có đủ sứcbảo hộ tính mạng cho Tứ tiên và Tích Thư Nhân hay không?


Diệp Đại Thúy vội đáp :


- Thiếp tuy tự tin, nhưng nghe bảoNhân ma hư thực bất minh, nên chưa dám quyết.


- Thế thì tạm thời chúng ta hãy bảohộ Tứ tiên và Tích Thư Nhân trước đã.


Diệp Đại Thúy gật đầu :


- Chỉ có cách đó. Còn một cách nữalà thỉnh tướng công xuất Vương kiếm, dùng ý niệm mà giết bọn nhân ma kia.


- Đã biết không được, sao nàng cònbảo ta làm?


- Ồ, không phải thế. Thử nghĩ đámnhân ma sẽ là đại hoạ cho võ lâm, không trừ khử chúng sao được?


- Nàng nói chí phải, nào ta hànhđộng..


Diệp Đại Thúy vội cùng Đông PhươngThanh Vân đến bên cạnh Tứ tiên và Tích Thư Nhân.


Thần Quan Tú Sĩ há dám chậm trể, vộitheo đến.


Năm người kia đang ngồi thành mộtvòng tròn nhỏ, mặt đối mặt vận công, rõ ràng đang ở vào thời điểm quan trọngnhất.


Quỷ Tinh Linh cung kính hoàn trả lạiĐại Cáp minh châu cho Diệp Đại Thúy, cung kính hỏi :


- Thỉnh Thiếu chủ phân phó cho QuỷTinh Linh này cự địch.


Đông Phương Thanh Vân lắc đầu :


- Hãy khoan. Chờ xem tình hình chútđã.


Tiếng sáo cất lên ba lần chói tai.


Ba bạch y nhân ma thong thả tách ra,tiến về phía Đông Phương Thanh Vân.


Lãnh Huyết Diễm Nữ giảo hoạt vừa rồithấy Đông Phương Thanh Vân phách không một chưởng hạ sát tam phu nhân thì đãbiết hiện tại chàng khác hẳn trước đây.


Hơn nữa, chàng không những hạ sát màcòn phân thây đối phương thành nhiều mảnh ngay trước mắt y thị. Vì thế y thịthử phái trước ba nhân ma ra đối phó xem sao.


Ba nhân ma còn cách chàng khoảngngót năm trượng. Đông Phương Thanh Vân biết rằng phía chàng không thể dùng mộtngười chọi một nhân ma, huống hồ Tụê Mẫn lại có võ công kém nhất. Nghĩ vậy,chàng nói nhỏ :


- Các vị đề phòng cẩn thận, để tạihạ ra ứng phó với ba nhân ma kia.


Đoạn xông tới cách nhân ma chừng mộttrượng, biết rằng có nói với nhân ma cũng vô ích, liền vung hai tay khoa mộtvòng, hai luồng chưởng lực cuồn cuộn ập tới phía ba nhân ma.


Ba nhân ma lẳng lặng vung chưởngnghênh tiếp. Năm luồng chưởng lực phách không đập vào nhau nổ vang như sấm."Hự, hự, hự" ba nhân ma như ba trái bóng bay ra ngoài ba trượng."Bịch, bịch, bịch" rơi xuống đất, nhưng lập tức lại lồm cồm bò dậy,thong thả tiến về phía Đông Phương Thanh Vân.


Đông Phương Thanh Vân chỉ hơi chấnđộng, không thụ thương nhưng chẳng hiểu tại sao ba nhân ma kia đã bị đòn nhưvậy lại còn phản kích được.


Chẳng lẽ lục phủ ngũ tạng của chúngkhông thụ thương, hay là có thụ thương nhưng không ảnh hưởng tới thể lực?


Chàng đang nghĩ như vậy, ba tiếngsáo lại cất lên chói tai. Ba nhân ma xông tới, sáu chưởng cùng phóng đi nhưcuồng phong bạo vũ xô đến chỗ Đông Phương Thanh Vân.


Đông Phương Thanh Vân thấy luy lựccủa chúng quá mạnh, nào dám khinh xuất, vội thi triển Bát Nhã Mật La thần công.Một tiếng nổ vang hơn cả sấm, ba nhân ma bay tung ra ngoài năm trượng, rớtxuống ịch ịch. Nhưng quái lạ, chúng lại lồm cồm bò dậy, sắp thành thế chân vạc,từ từ đến gần Đông Phương Thanh Vân.


Đông Phương Thanh Vân bất giác sờngáy.


Loại nhân ma này thật hiếm thấy, lợihại bằng mấy người sống. Nếu dùng võ công không thắng nổi ba nhân ma kia, thìviệc tiêu diệt Địa Mộ giáo chỉ là hoang tưởng.


Ba tiếng sáo lại nổi lên.


Ba nhân ma dàn thành hàng ngang,cùng nhất tề đặt tay ngang ngực đẩy mạnh ra sáu chưởng.


Sáu luồng kình lực ầm ầm như tiếnghổ gầm dồn dập ập tới phía Đông Phương Thanh Vân.


Đông Phương Thanh Vân lập tức thitriển Vạn Lưu Qui Tông chưởng pháp nghênh tiếp. Một tiếng nổ kinh thiên độngđịa phá vỡ không khí.


Ba nhân ma bắn văng đi mười trượng,rớt xuống huỳnh huỵch.


Đông Phương Thanh Vân chăm chú nhìn,thấy ba nhân ma nằm chỏng gọng, không dậy được nữa. Chàng thở phào nhẹ nhỏm,quay sang hỏi Diệp Đại Thúy :


- Thật khó khăn, làm thế nào đây.


Diệp Đại Thúy thấy rõ quá trình giaođấu vừa rồi của chàng với ba nhân ma, cau mày đáp :


- Đành sử dụng Vương kiếm vậy. Đốiphương còn bốn mươi lăm nhân ma, nếu hợp lực vây công, mấy người chúng ta khólòng bảo vệ được Tứ tiên và Tích Thư Nhân.


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Phải vậy thôi?


Diệp Đại Thúy nói :


- Mà cũng chưa nên dùng Vương kiếmvội.


Đông Phương Thanh Vân hỏi :


- Tại sao không được dùng Vươngkiếm?


Diệp Đại Thúy đáp :


- Không phải là không được dùng, màlà để dành bất ngờ cho Mê điện và Thái Cực bang. Nay đem sử dụng bọn chúng nhìnthấy sẽ thèm muốn...


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên :


- Vương kiếm là kiếm của bậc vươnggiả, võ lâm người người đều biết. Huống hồ Mê điện sớm đã phái người đi đoạtVương kiếm, vậy còn có gì là bất ngờ?


- Ồ, tướng công có điều chưa biết...


Lãnh Huyết Diễm Nữ từ ngoài xa bamươi trượng bỗng nói to :


- Tướng công có cảm tưởng thế nào vềnhân ma.


Đông Phương Thanh Vân cười vang :


- Nói khiêm nhường thì dù Hận ThiênNữ có trong tay một ngàn nhân ma cũng chẳng có gì là kỳ.


Lãnh Huyết Diễm Nữ cười khảy :


- Nước xa không cứu được lửa gần.


Đông Phương Thanh Vân ngạo nghễ đáp:


- Nếu không phải tại hạ kính nể phunhân, thì ba gã nhân ma kia có đáng gì. Dù là ba trăm nhân ma cũng sẽ bị hạ gụchết.


- Đừng huênh hoang.


- Thì cứ thử coi?


- Thế này vậy? Hai ta tạm hòa hoãnchỉ cần tướng công chịu giao cho tiện thiếp một trong Tứ tiên, tức là đã nể mặttiện thiếp, tiện thiếp sẽ lập tức lui binh.


Đông Phương Thanh Vân nổi giận :


- Hoang tưởng?


Lãnh Huyết Diễm Nữ ưỡn ngực phẩytay, nhảy vào trong vòng vây nhân ma, tới gần Đông Phương Thanh Vân, liếc mắtđưa tình dịu dàng nói :


- Tướng công vẫn chưa tỉnh ngộ ư?


Đông Phương Thanh Vân cho rằng nêntrì hoãn thời gian để Tứ tiên trị thương mà phục hồi võ công. Lúc ấy chàng sẽcó thể thi triển sở học mà tiêu diệt bầy nhân ma.


Không biết Lãnh Huyết Diễm Nữ giảohoạt đa đoan có đoán ra chủ ý của chàng hay không đây?


Vừa rồi y thị đã thấy rõ ba nhân magiao đấu với Đông Phương Thanh Vân, võ công của Đông Phương Thanh Vân cao hơnnhân ma mấy lần, nhưng nhân ma cũng có ưu điểm của nó, đó là sau khi bị đánhvăng đi vẫn còn vùng dậy tái chiến.


Dù Tứ tiên đã hồi phục võ công, nếuhợp lực bốn mươi lăm nhân ma, thiết tưởng việc bắt giữ mấy người kia chẳng khó.Y thị mừng thầm sắp nắm chắc được Đông Phương Thanh Vân.


Đông Phương Thanh Vân thì hoàn toànchưa muốn chọc giận y thị. Y thị cười khanh khách một hồi, thân mật nhỏ nhẹ nói:


- Tướng công thử nghĩ coi, nếu tướngcông hợp lực với Địa Mộ giáo, thì việc chủ trì chính nghĩa võ lâm chẳng có gì khó,huống hồ nghe đâu Mê điện chủ và Thái Cực bang chủ dường như đã có cách ngăncản lệnh tôn xuất hiện trong võ lâm.


Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng nói:


- Phu nhân xem ra biết không ít?


Lãnh Huyết Diễm Nữ ngọt ngào :


- Tướng công có biết tại sao lệnhtôn không thể xuất hiện trong võ lâm hay chăng?


- Xin lắng nghe cao kiến.


- Tại vì Tam thư sinh thệ minh (đãthề).


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên hỏi:


- Tam thư sinh thệ minh là cái gì?


Lãnh Huyết Diễm Nữ dịu dàng đáp :


- Điểm này tiện thiếp chưa rõ lắm,chỉ biết việc lệnh tôn không thể xuất hiện trong võ lâm là sự thực chắc chắn,võ công của tướng công tuy quán thế võ lâm, nhưng các môn hạ của Tam Bí cũngchỉ có hạn, phải không nào?


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Tại hạ chưa hiểu ý của phu nhân.


Lãnh Huyết Diễm Nữ đáp :


- Nhân tài của bổn giáo người ngườiđều như nhân ma, các cao thủ đông như kiến.


Nếu hợp lực của tướng công với ĐịaMộ giáo, thiết tưởng thống lãnh võ lâm chủ trì chính nghĩa dễ như trở bàn tay.


Đông Phương Thanh Vân cười :


- Đáng tiếc tại hạ không muốn thốnglĩnh võ lâm, cũng không có hy vọng chủ trì chính nghĩa võ lâm. Điểm này khiếnphu nhân thất vọng phải không?


Lãnh Huyết Diễm Nữ thở dài buồn bã :


- Cũng đành? Nhưng phải làm sao nếuMê điện và Thái Cực bang hoành hành trong võ lâm?


Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng đáp:


- Việc ấy không liên quan đến tạihạ.


- Kỳ quái, tướng công là Thiếu chủcủa võ lâm kia mà. Lẽ nào tướng công chịu để cho Mê điện hoành hành?


- Việc đó đã có bảy đại môn phái chủtrì.


- Sai rồi, bảy đại môn phái muốnchỉnh đốn uy phong ngày trước cũng phải tốn dăm ba năm. Việc này chỉ có mộtmình tướng công gánh vác được thôi.


Đông Phương Thanh Vân chăm chú theodõi Tứ tiên, thấy sắc diện của họ đã hồng trở lại, biết rằng đã qua thời điểmtrọng yếu nhất, thì chàng cười ha hả :


- Phu nhân cứ lo nghĩ những chuyệnkhông đâu.


Lãnh Huyết Diễm Nữ buồn rầu nói :


- Vậy thì không còn hy vọng gì vàosự hợp lực giữa chúng ta?


- Đương nhiên. Tại hạ không khi nàohợp lực với Địa Mộ giáo.


Lãnh Huyết Diễm Nữ nói với giọng aioán :


- Thế thì tướng công cứ việc ra tay.


Đoạn lướt người lùi xa mười trượngbúng mình hai lượt nữa đã ra xa ba chục trượng rồi đột nhiên giơ cao tay lên.


Tiếng sáo trúc chói tai vang rền...


Bầy nhân ma vây tròn ở vòng thứ haicách chừng hai mươi trượng, từ từ siết lại dần.


Tình thế vô cùng khẩn trương.


Đông Phương Thanh Vân thấy Tứ tiênvà Tích Thư Nhân đã hoàn toàn hồi phục, lòng phấn chấn hẳn lên, nhưng còn chưarõ một điều, liền quay sang hỏi Diệp Đại Thúy :


- Nàng hãy cho biết tại sao chưa thểsử dụng Vương kiếm?


Diệp Đại Thúy dịu dàng đáp :


- Tướng công mới chỉ nghe truyềnthuyết về Vương kiếm trong võ lâm mà thôi, hoàn toàn chưa ai biết nó kỳ diệu ởđiểm nào. Nếu bảo người cầm Vương kiếm trong tay có thể tùy ý đả thương đốiphương thì hoạ là nằm mơ.


Đông Phương Thanh Vân gật đầu :


- Đúng, nghe như thần thoại.


- Thực ra tướng công cũng biết Vươngkiếm không thể nói là tùy ý đả thương đối phương, mà là người cầm Vương kiếmtrong tay chỉ cần vận công vào tay truyền sang thân kiếm, từ Vương kiếm sẽphóng ra mười hai đạo hàn quang. Điểm này thiếp đã từng nói rồi thì phải?


- Đúng, nhưng hoàn toàn chưa cụ thể.


- Mười hai đạo hàn quang phóng rabốn phương tám hướng, với độ dài bao nhiêu, tướng công có biết không?


- Không biết?


- Khoảng hai mươi trượng.


- Chà, ghê quá?


- Cũng có thể nói, người nào trongphạm vi hai mươi trượng bị đạo hàn quang phóng trúng sẽ lập tức rơi đầu, gãytay, què chân. Tướng công có kinh khiếp không?


- Thật khó tưởng tượng.


- Hãy dừng ở đó, người biết tỏ tườngnhư thế chỉ có lệnh tôn và lệnh đường, tướng công và tiện thiếp mà thôi. Nếu đểMê điện chủ và Thái Cực bang chủ biết rõ thì thứ vũ khí thần diệu ấy còn gì uylực, thậm chí có thể bị chúng đoạt mất.


- Cũng đúng.


- Và Vương kiếm này chính là dùng đểđối phó với Lãnh Huyết Nhân Ma?


- Ồ?


- Cuối cùng tướng công sẽ phải quyếtđấu một trận sinh tử với Lãnh Huyết Nhân Ma. Lúc đó mới được sử dụng Vươngkiếm.


- Lãnh Huyết Nhân Ma có phải ba mươinăm về trước đã nắm được tuyệt kỷ phát khởi nhân ma hay không? Chẳng lẽ lão tacòn sống?


- Đương nhiên. Xét về nội lực võcông mà lão ta tu luyện được, hiển nhiên lão ta vẫn còn sống. Một đại ma nhưlão còn sống ngày nào, võ lâm còn nguy nan ngày đó.


Bỗng một tiếng hú dài cất lên.


Năm bóng người vọt lên cao mườitrượng rồi lộn mấy vòng đáp xuống bên cạnh Đông Phương Thanh Vân.


Năm người ấy chính là Tứ tiên vàTích Thư Nhân.


Cả năm cùng quì xuống nói :


- Kính tạ Thiếu chủ...


Đông Phương Thanh Vân trịnh trọngngắt lời họ :


- Cường địch đang ở trước mặt, thỉnhcác vị đứng dậy đối phó.


Năm người kia cùng đứng dậy.


Tụê Mẫn tươi cười đứng bên cạnhThiên Hoang Đế Quân. Lúc này Thạch Lan Dật Tiên mới ngạc nhiên hỏi :


- Ả tiện nhân kia đâu rồi?


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Đã bị tại hạ phanh thây.


Bốn mươi lăm nhân ma đã khép chặt vòngvây, chỉ còn cách nhóm Đông Phương Thanh Vân khoảng năm trượng.


Đông Phương Thanh Vân thừa biết mãnhhổ nan địch quần hồ, bèn thấp giọng nói :


- Thanh Vân đi trước, Đại Thúy khóađuôi, chúng ta cùng xông lên nào.


Đoạn chàng lao đi trước.


Diệp Đại Thúy vội nói :


- Tướng công cẩn thận...


Ngay lúc đó, bỗng...


Một giọng nói cực kỳ trong trẻo vanglên :


- Lãnh Huyết Diễm Nữ nghe đây. Hãymau lui binh Một bầy lục y nữ nhân ở đâu bay đến như những chiếc lá đón gió, lảlướt đáp xuống giữa vòng nhân ma.


Một tiếng sáo trúc tức thời cất lênchói tai, bầy nhân ma nhất tề thoái lui ra xa ba mươi trượng.


Một nữ nhân mặc y phục màu lục sẫmbằng lụa mỏng, theo kiểu trang phục trong cung cấm, bay tới đáp xuống giữa vòngnhân ma. Nữ nhân này thập phần xinh đẹp và yểu điệu.


Đông Phương Thanh Vân thấy lạ, sinhlòng hiếu kỳ đối với nữ nhân này. Nàng ta nói giọng trong trẻo :


- Địa Mộ giáo tung hoành trong võlâm khiến người thán phục, nội trong một tháng, Mê điện chủ tất sẽ đến yết kiếnphu nhân cùng bàn mưu lo đại cục. Thỉnh phu nhân tạm lui binh.


Lãnh Huyết Diễm Nữ kinh ngạc :


- Ý của phu nhân chưa được rõ?


- Thỉnh tạm thời lui binh là được.


Lãnh Huyết Diễm Nữ lạnh lùng nói :


- Phụng cáo Lục phu nhân Mê điệnchủ, hiện tại Địa Mộ giáo đã khác hẳn trước.


Nếu Lục phu nhân định hù dọa tiệnthiếp thì lầm to đó.


Đông Phương Thanh Vân "à"khẽ một tiếng, thì ra nữ nhân này là người thiếp thứ sáu của Mê điện chủ, ngheđâu gọi là Lục Kiều.


Chỉ nghe nàng ta nói, giọng cực kỳtrong trẻo :


- Lãnh Huyết Diễm Nữ. Đừng quên rằngnàng là một phản đồ của Mê điện, nếu nàng tưởng rằng mấy chục nhân ma kia cóthể uy hiếp Mê điện thì càng lầm đó.


Lãnh Huyết Diễm Nữ hậm hực khôngnói.


Lục Kiều tiếp :


- Nếu không phải tình thế bất tườngthì Lãnh Huyết Diễm Nữ khó bảo toàn tính mạng hết ngày hôm nay. Ai có thể coinhân ma là ma quỷ đáng sợ, chứ dưới mắt bổn phu nhân đây, chúng chỉ như một bầykiến. Lời cuối cùng ta nói với ngươi là hãy lập tức xéo đi. Nếu không...


Lãnh Huyết Diễm Nữ cười nhạt :


- Đừng huyênh hoang quá, bổn phunhân hôm nay tạm nhường ngươi.


Đoạn y thị quay sang phía ĐôngPhương Thanh Vân nói :


- Tướng công hãy cẩn thận, nữ nhânnày ở Mê điện có tên là Băng Tâm Hoa Cử Ngọc Linh, tiện thiếp xin cáo biệt...


Y thị quay mình vút đi, thoáng chốcđã mất hút. Đồng thời tiếng sáo vút lên, bầy nhân ma trôi đi như tuyết. Đươngtrường thoáng đãng hẳn ra. Không khí đã hết vẻ khẩn trương.


Đông Phương Thanh Vân nhìn quanhthấy khoảng mươi người đang từ từ tiến gần đến chỗ chàng. Chàng hơi kinh hãi vìlời Diệp Đại Thúy nói lúc mới ra khỏi Thanh Chủng, cũng như lời của Lãnh HuyếtDiễm Nữ vừa nói trước khi rút đi. Rõ ràng Băng Tâm Hoa Cử Ngọc Linh là một nữnhân không thể xem thường. Chàng lạnh lùng hỏi :


- Thỉnh phu nhân nói rõ mục đích tớiđây?


Băng Tâm Hoa Cử Ngọc Linh mỉm cườiđáp :


- Muốn đàm luận một chút với vịThiếu chủ của võ lâm.


Đông Phương Thanh Vân nghĩ :


"Có gì mà đàm luận?"


Bèn nhếch mép cười nói :


- Tại hạ không ưa vòng vo, có gì cứviệc nói thẳng ra, muốn văn muốn võ, tại hạ chiều được tất.


Băng Tâm Hoa Cử Ngọc Linh thoángngạc nhiên, hỏi :


- Sao tướng công lại nói như vậy?


Đông Phương Thanh Vân đối vói mọi nữnhân đều cảm thấy nhức đầu, có thể nói mỗi nữ nhân trong thiên hạ đều là mộtdiễn viên tài hoa. Người này vừa mở miệng đã biết ngay là thuộc hạng giảo hoạtđa đoan. Chàng bèn hỏi lại :


- Thế thì phải nói như thế nào?


Băng Tâm dịu dàng đáp :


- Tiện thiếp hoàn toàn có hảo ý.


- Hảo ý xin ghi nhận? Còn lời haythì mau nói ra đi.


Băng Tâm tỏ vẻ ngạc nhiên :


- Tại sao tướng công biết tiện thiếpsẽ nói lời hay?


Đông Phương Thanh Vân đã hết nhẫnnại :


- Tóm lại, dù lời hay lời dở gì cũngcứ việc nói. Bổn thiếu gia có việc khẩn yếu, không thể nhàn đàm với phu nhân.


Băng Tâm như sực tỉnh, à một tiếnghỏi :


- Tướng công bảo có việt khẩn yếu,phải chăng là việc đi tìm lệnh tôn?


Đông Phương Thanh Vân đã hơi tứcgiận :


- Đó là chuyện riêng của bổn thiếugia, phu nhân không có quyền hỏi đến.


Thật là một nữ nhân quái quỷ?


Trước thái độ khó chịu của ĐôngPhương Thanh Vân, nàng ta không hề giận dữ, đôi mắt phượng vẫn đắm đuối nhìnchàng, dịu dàng nói :


- Tướng công vì việc gì mà gấp gápnhư vậy?


Đông Phương Thanh Vân cố trấn tĩnh,giục :


- Có việc gì nói mau, nếu không bổnthiếu gia phải đi ngay.


Băng Tâm đáp :


- Tiện thiếp có điều muốn bảo chotướng công, những mong tướng công đừng nổi giận.


Đông Phương Thanh Vân đã bực lắm,vẫn cố nhịn :


- Nói đi?


- Tiện thiếp kính mong tướng côngđừng nổi giận.


- Bổn thiếu gia đáp ứng, nói mau?


- Tướng công chớ đi tìm lệnh tôn...


Đông Phương Thanh Vân nghe vậy thìđiên tiết lên, chuyện gia sự của chàng liên quan gì tới nàng ta mà nàng ta lạidính mũi vào đây, thật là khó hiểu.


Nhưng chàng vừa đáp ứng là không nổigiận, làm sao nuốt lời, đành gằn giọng nói :


- Về điểm này, phu nhân đã vượt quábổn phận rồi đó.


Băng Tâm gật đầu :


- Tướng công nói chí phải. Đây làviệc riêng của tướng công, ngoại nhân không nên can thiệp. Nhưng lệnh tôn khôngthể xuất hiện trong võ lâm.


Lời này khiến Đông Phương Thanh Vânkinh ngạc hỏi :


- Vì sao?


- Ồ, tiện thiếp biết nói sao đây?Lúc nãy Lãnh Huyết Diễm Nữ nói đúng, đó là vì Tam thư sinh đã thệ minh.


Đông Phương Thanh Vân ngẩn ra.


Bên tai chàng văng vẳng lời Diệp ĐạiThúy, dùng truyền âm nhập mật nói với chàng :


- Tướng công, nghe đâu Tam thư sinhthệ minh chính là điều khiến lệnh tôn không thể xuất hiện trong võ lâm. Mườimấy năm nay không ai tìm ra nguyên nhân, không chừng nữ nhân này biết. Vậytướng công hãy mau hỏi cho minh bạch.


Đông Phương Thanh Vân vội hỏi :


- Tam thư sinh thệ minh là cái gì?


Băng Tâm thở dài nhè nhẹ :


- Vụ thề thốt ấy không thể có saonói vậy, nhưng tiện thiếp có thể kể sơ lược, tướng công muốn nghe hay không?


Đông Phương Thanh Vân khó chịu vềlối nói lấp lửng của nữ nhân này, thật khác một trời một vực với Lãnh HuyếtDiễm Nữ. Chàng giục :


- Nói mau đi?


- Rất đơn giản thôi. Nếu lệnh tônxuất hiện trong võ lâm, thì nội trong một tháng, bảy đại môn phái cho đến ThánhChỉ giáo, nghĩa là cả hắc đạo lẫn bạch đạo sẽ bị tiêu diệt toàn bộ.


Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc :


- Vì sao?


Băng Tâm buồn rầu đáp :


- Vì sao thì chỉ có một mình phuquân của tiện thiếp biết mà thôi. Nhưng khi lệnh tôn xuất hiện trong võ lâm,những người bị tiêu diệt trước tiên sẽ là bảy đại môn phái, bổn điện và TháiCực bang.


Đông Phương Thanh Vân vội hỏi :


- Lẽ nào bảy đại môn phái với giaphụ lại có mối cừu bất cộng đới thiên?


Băng Tâm lắc đầu :


- Không phải vậy. Nghe bảo Tam thưsinh thệ minh là chuyện năm xưa có ba thư sinh uống rượu cùng thề với nhau,tiện thiếp không rõ, chỉ biết lệnh tôn là một trong ba người ấy, Sinh Tử Sinhcũng chính là Ngọc Diện thư sinh Đông Phương Chấn Nghiêu.


Chuyện quá rắc rối và khó hiểu khiếnĐông Phương Thanh Vân muốn điên đầu, vội hỏi :


- Gia phụ với bảy đại môn phái, quíđiện và Thái Cực bang vô oán vô cừu, vì cớ gì mà lại muốn tiêu diệt các bangphái đó?


Băng Tâm buồn rầu đáp :


- Không phải lệnh tôn tiêu diệt cácbang phái, mà là hai vị thư sinh kia.


Đông Phương Thanh Vân toát mồ hôitrán. Thiên hạ khi nào cũng lắm chuyện kỳ quái, nhưng chắc không có chuyện nàokỳ quái hơn chuyện này.


Thử nghĩ, phụ thân đã không tiêudiệt các môn phái thì tại sao lại không thể xuất hiện?


Nghĩ vậy bèn gằn giọng hỏi :


- Gia phụ đã không liên quan gì vớiquí điện, tại sao không thể xuất hiện trong võ lâm.


Băng Tâm thở dài :


- Tóm lại, lệnh tôn không thể xuấthiện trong võ lâm là được.


Đông Phương Thanh Vân cười ngạo :


- Nếu gia phụ cứ xuất hiện thì kẻnào dám làm gì?


Băng Tâm vội đáp :


- Phải, lệnh tôn võ công quán tuyệtthiên hạ, trừ hai vị thư sinh kia và Lãnh Huyết Nhân Ma, không ai có thể sánhbằng. Tuy nhiên lệnh tôn đã thề dứt bỏ ý định xuất hiện trong võ lâm.


- Điều này...


- Tướng công dĩ nhiên không biết rõ.Kỳ thực nói thẳng ra còn là vì bảy đại môn phái, lệnh tôn sẽ không thúc thủnhìn bảy đại môn phái bị tiêu diệt. Vấn đề hệ trọng nhất là tướng công đừng cóđi tìm lệnh tôn.


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên :


- Điều đó có liên quan gì đến tạihạ?


- Liên quan chặt chẽ. Nếu tướng côngtìm lệnh tôn, há chẳng phải là hành tung của lệnh tôn bị bại lộ, có khác gì đãhiện thân trong võ lâm.


Đông Phương Thanh Vân cười vang :


- Kiến giải của phu nhân thật nựccười, phu nhân coi tại hạ như đứa trẻ lên ba, thử hỏi nếu tại hạ không nói ranơi ẩn thân của gia phụ thì ai biết?


Băng Tâm lại thở dài :


- Tướng công nói chí phải, nhưng võcông của hai vị thư sinh kia cũng chẳng kém gì lệnh tôn. Cho nên, cứ theo nhưdự đoán của phu quân tiện thiếp, tướng công vừa xuất hiện trong võ lâm đã bịhai vị kia bám sát hành tung rồi.


Đông Phương Thanh Vân giật mình, vộihỏi :


- Thực vậy ư?


- Tiện thiếp hoàn toàn không hoangngôn?


Đông Phương Thanh Vân càng nghĩ càngthấy không đúng, việc này đã không liên quan đến phụ thân, vì sao hai vị thưsinh kia lại theo dõi hành tung của chàng?


Trách nhiệm nặng nề của chàng là làmcho gia đình đoàn tụ, chàng đã trưởng thành, võ công siêu quân, vậy mà phụ thânvẫn không có cách gì gặp chàng, không biết tâm tình của phụ thân thế nào, lờithề của Tam thư sinh ra sao mà lại quan trọng đến như vậy? Dù gì chăng nữa,chàng cũng quyết nổ lực làm cho gia đình đoàn tụ.


Nghĩ vậy, bèn đáp :


- Tại hạ kính lãnh tâm ý của phunhân.


Băng Tâm thở dài :


- Tướng công nếu chịu nghĩ đến tiềnđồ của võ lâm, thì đâu cần vội vã đi tìm lệnh tôn? Nếu lệnh tôn cần gặp tướngcông, thì lệnh tôn sẽ tự đi tìm tướng công, phải vậy không nào?


Đông Phương Thanh Vân cười ngạo :


- Tại hạ quyết tìm gia phụ bằngđược.


Băng Tâm vội lùi mấy bước, kinh sợnói :


- Tướng công, chớ... chớ...


- Thứ lỗi, tại hạ không đủ sức làmtheo ý phu nhân.


- Thật vậy ư?


- Không sai?


Băng Tâm sa sầm mặt, lạnh lùng hỏi :


- Vậy là tướng công không chịu nghelời nói thành thực của tiện thiếp.


- Đúng thế?


- Nếu bổn điện xuất thủ ngăn trở thìsao?


- Thì tự tìm lấy cái chết.


Băng Tâm rầu rĩ nói :


- Tướng công, lệnh tôn mà xuất hiệntrong võ lâm, chẳng những võ lâm sẽ đại loạn, mà còn thây chất thành núi, máuchảy thành sông. Ôi, tướng công đã được tôn xưng là Thiếu chủ của võ lâm, nếukhông nghĩ đến sự tồn vong của bổn điện và Thái Cực bang thì cũng nên nghĩ đếnsự phục hưng của bảy đại môn phái.


Đông Phương Thanh Vân hừ một tiếng,không đáp.


Lúc này bên tai chàng lại văng vẳngtiếng nói của Diệp Đại Thúy theo phép Truyền âm nhập mật :


- Dù thế nào cũng phải hỏi lý do vìsao phụ thân không thể xuất hiện trong võ lâm.


Đông Phương Thanh Vân cũng dùngtruyền âm nhập mật hỏi :


- Gia phụ quả thật không thể xuấthiện trong võ lâm ư?


- Đúng như vậy?


- Vì sao?


- Ngay cả mẫu thân cũng không biết,làm sao thiếp có thể hiểu được nội tình?


Đoạn Diệp Đại Thúy bỗng nói to :


- Việc này quả thật khiến mọi ngườicảm thấy khó khăn chứ gì?


Băng Tâm ngạc nhiên hỏi :


- Khó khăn gì kia?


Mục đích của Diệp Đại Thúy chỉ làcần biết vì sao Tam thư sinh thệ minh và lời thề thế nào, nàng nói :


- Sự kiện khiến ngay cả bảy đại mônphái cũng sẽ cực kỳ khó khăn.


Băng Tâm vui mừng nói :


- Đúng thế. Huống hồ bảy đại mônphái sau khi được tướng công cứu giúp, tựa hồ đang hồi phục, sức mạnh đang lên,nếu lại bị tiến đánh, e khó bề chịu đựng nổi cuồng phong bạo vũ.


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiênnhìn Diệp Đại Thúy, chưa biết nàng định giở phép gì.


Diệp Đại Thúy dịu dàng :


- Phu nhân nói chí phải, phu quâncủa tiện thiếp vốn không nên vì việc riêng tư của mình mà làm ảnh hưởng đến sựtồn vong của võ lâm, tuy đúng là như thế. Song...


Nàng dừng lại không nói nữa.


Băng Tâm vội giục :


- Thỉnh phu nhân cho biết rõ...


Diệp Đại Thúy tỏ vẻ buồn bã, nói :


- Có một vấn đề cực kỳ nghiêmtrọng...


- Vấn đề gì mà nghiêm trọng?


- Thực ra cũng chẳng có gì ghê gớm,nhưng phu quân tiện thiếp gần hai chục năm nay chưa được biết mặt phụ thân,trong thiên hạ tình phụ tử là tối thân thiết. Hơn nữa, phu quân tiện thiếp mớiluyện xong thần công, đang nóng lòng tìm gặp phụ thân.


Nếu phu nhân có thể nói rõ sự tình,để phu quân tiện thiếp nắm được đại ý, có thể sẽ vì sự tồn vong của võ lâm màbỏ dự định đi tìm phụ thân chăng?


Đông Phương Thanh Vân thầm thánphục.


Băng Tâm nói :


- Thấu tình đạt lý là phải như thế,nhưng phu quân tiện thiếp không muốn nói rõ sự tình thì biết làm sao?


Diệp Đại Thúy hỏi :


- Vậy phải làm thế nào đây?


- Thỉnh phu nhân khuyên tướng côngtạm thời chớ vọng động. Phu quân tiện thiếp không cho biết nội tình, hẳn là cónỗi khổ khó nói, rồi sẽ có ngày tướng công minh bạch nguyên nhân.


Đông Phương Thanh Vân hiểu rằng việcnày vòng vo thêm vô ích, bèn lạnh lùng nói :


- Nhưng tại hạ quyết phải đi tìm giaphụ ngay tức thời.


Băng Tâm thất sắc :


- Tướng công nhất định không chịunghe lời tiện thiếp?


Đông Phương Thanh Vân hỏi lại :


- Tại sao ta phải nghe lời?


Vẻ mặt Băng Tâm đột nhiên lộ sát cơ:


- Tướng công không chịu uống rượumừng lại đòi uống rượu phạt. Tiện thiếp không phải chỉ nói suông. Mê điện có đủthực lực. Việc này liên quan đến sự tồn vong của bổn điện, đành phải bắt giữtướng công giam lại.


Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng :


- Thỉnh?


Băng Tâm bỗng hú một tiếng chấnđộng.


Ứng với tiếng hú, bảy bóng người baytới là là đáp xuống như lá rơi, gồm hai nữ năm nam.


Hai thiếu nữ tuổi độ đôi mươi, nhansắc bình thường, nhưng thân hình tuyệt mỹ, cung y màu lục bó sát lấy thân trôngthật mê ly.


Năm nam nhân tuổi trạc lục tuần, râudài, thân hình gầy quắt, vừa nhìn tướng mạo đã biết là những lão nhân có nộilực siêu phàm. Đặc biệt thần quang của đôi mắt chứng tỏ đã đạt tới cảnh giớithần công nội ôn.


Đông Phương Thanh Vân tuy hơi ngạcnhiên về nội lực của năm lão nhân này, nhưng nổi ngạo khí, lạnh lùng cười nói :


- Các vị muốn động thủ thì thỉnh làmcho mau đi?


Tuy miệng nói vậy, nhưng chàng thầmnghĩ có thể năm lão nhân này là trưởng lão của Tử Phủ mê điện, còn hai nữ nhânkia là nằm trong số mười hai sứ giả của Mê điện. Vậy dễ dàng hiểu rằng Mê điệnđã dốc toàn lực để ngăn cản chàng đi tìm phụ thân.


Băng Tâm lạnh lùng nói :


- Tiếp sau bổn Giáo chủ một bước,người của Thái Cực bang cũng đã tới, nếu tướng công muốn sống thêm ít ngày, thìhãy từ bỏ ý định đi tìm lệnh tôn. Bằng không Thánh Chỉ giáo cũng sẽ đến tìmtướng công đó.


Đông Phương Thanh Vân bỗng cười hahả :


- Hay lắm? Bổn thiếu gia chính đangmuốn ghé thăm Mê điện, Thái Cực bang và Thánh Chỉ giáo. Nay các vị cùng dẫn xáctới thì bổn thiếu gia đỡ phí thời gian. Phu nhân có trò gì hãy mau thi triển.


Thạch Lan Dật Tiên bỗng bước tới bêncạnh Đông Phương Thanh Vân, nói nhỏ :


- Giết gà khỏi cân dùng dao trâu,hãy để lão hủ ứng phó được chăng?


Đông Phương Thanh Vân cảm động đáp :


- Tiên trưởng, bọn họ đã muốn tìmĐông Phương Thanh Vân này thì sao lại để Tứ tiên ứng phó, thỉnh Tiên trưởng luira.


Băng Tâm cười gằn :


- Đông Phương Thanh Vân, ngươi tuycó địa vị cao trong võ lâm, nhưng dưới mắt Mê điện, ngươi chẳng đáng gì, nếukhông vì nể lệnh tôn, thì Mê điện đã trừ khử ngươi dễ dàng.


Đoạn quay sang thuộc hạ nói :


- Nhị nữ, ngũ trưởng lão nghe đây,bổn phu nhân sẽ đích thân xử trí gã thiếu niên, còn các vị hãy đối phó với đámthuộc hạ của y. Nên nhớ sự tồn vong của bổn điện tùy thuộc ở trận này.


Tiếp đó Băng Tâm vỗ tay một cái,thêm mười bóng người lại bay tới như lưu tinh, đáp xuống hiện trường.


Đó là mười thiếu nữ tuổi đôi mươi,bận cung y bằng lụa mỏng năm màu xanh, hồng, vàng, trắng, tím, cứ hai người mộtmàu, hợp với hai lục y thiếu nữ kia thành mười hai nữ sứ giả.


Dưới Mê điện Điện chủ là Lục Kiều,tức sáu phu nhân, thập nhị sứ nữ và ngũ trưởng lão.


Đông Phương Thanh Vân lo rằng Tứtiên và Tuệ Mẫn không hiểu có thắng nổi năm trưởng lão hay không, vì chàng chưabiết võ công của Mê điện thế nào. Chàng nói nhỏ :


- Các vị hãy nhớ tập trung ứng phó,đừng đơn độc cự địch, Đại Thúy hãy tận thi sở học, Thanh Vân sẽ đối phó vớiBăng Tâm Hoa Cử Ngọc Linh.


Mọi người cùng đáp :


- Rõ?


Tứ tiên lập tức đứng thành hìnhvuông, để Tuệ Mẫn ở bên trong. Tích Thư Nhân, Thần Quan Tú Sĩ, Quỷ Tinh Linh ởvòng ngoài. Diệp Đại Thúy thì ở bên cạnh Đông Phương Thanh Vân.


Chàng thấy vậy đã an tâm, hiểu rằngcác vị kia đều biết trước mặt là cường địch không thể không thận trọng.


Diệp Đại Thúy rút kiếm đưa chochàng, dịu dàng nói :


- Tướng công nên nhớ mục tiêu củabọn họ là tướng công, đừng phân tâm lo cho Tứ tiên và mấy vị còn lại. Tuy chưathể sử dụng Vương kiếm, nhưng kiếm của thiếp là một lợi khí khi cần đủ sức hạsát địch thủ, tránh hậu họa khôn lường.


Đông Phương Thanh Vân bắt gặp ánhmắt chứa chan sự quan tâm của nàng, chàng mỉm cười nhận kiếm nói :


- Đại Thúy cũng cẩn thận nhé, đượcrồi, khi cần Thanh Vân mới dùng kiếm.


Đoạn giắt kiếm vào bên hông.


Băng Tâm Hoa Cử Ngọc Linh quát mộttiếng, thân hình lắc nhẹ, công kích liên tiếp ba chưởng về phía Đông PhươngThanh Vân.


Đông Phương Thanh Vân vung hai taythành hình vòng cung, một luồng kình phong cuồn cuộn như sóng bể tức thời cuốnlấy ba chưởng kia trả lại chủ của nó.


Băng Tâm mỉm cười thốt lên :


- Khá khen chiêu Vạn Lưu Quy Tông.


Rồi lắcmình tránh ba chưởng phản hồi, chỉ thấy cái bóng màu lục sẫm của y thị đã trườntới gần Đông Phương Thanh Vân, hai tay múa lượn, chưởng ảnh trùng trùng điệpđiệp ào ào ập đến chỗ Đông Phương Thanh Vân.