Chương 25

Đông Phương Thanh Vân hú một tiếngdài, thi triển Mật La thần công thân hình như một luồng điện ung dung né tránhnhưng luồng chưởng lực của Băng Tâm.


Trong nhất thời chỉ thấy bóng ngườitung hoành, chưởng phong như lốc cuốn tung đất cát, bẻ gãy cành lá, nhưng giữacơn lốc khủng khiếp ấy Đông Phương Thanh Vân vẫn ung dung thư thái.


Bỗng năm tiếng hét cùng cất lên, nămtrưởng lão lao bổ về phía Tứ tiên và ba vị tùy tùng.


Diệp Đại Thúy nói nhỏ :


- Ba vị tùy tùng hãy ứng phó với nămtrưởng lão, Tứ tiên tạm thời đừng vọng động, để tiện thiếp đối phó với mười hainữ sứ giả.


Ba vị tùy tùng cùng đáp :


- Tuân lệnh.


Rồi lao ra nghênh đón năm trưởnglão, Tích Thư Nhân quát to :


- Muốn chết thì ta cho đi gặp DiêmVương.


Miệng hét, hai tay khoanh rộng vòngtròn, tay tả phóng chưởng về phía vị trưởng lão gần nhất, tay hữu công kích vịtrưởng lão thứ hai, thân hình cuộn khoanh như một con hắc long bao vây haitrưởng lão.


Thần Quan Tú Sĩ cười ngạo nghễ :


- Mấy trưởng lão thối tha của Mêđiện đến ngày tận số rồi. Thiếu chủ đã luyện xong thần công, tùy tùng tận thisở học, nào các lão dẫn xác tới mà nộp mạng.


Đoạn như một cơn lốc cuộn tròn lấyba trưởng lão còn lại.


Quỷ Tinh Linh hét :


- Giết sạch chúng đi. Chẳng lẽ QuỷTinh Linh này hết phần rồi sao. Thôi đành ứng phó với bọn nữ nhân vậy?


Đoạn lão lao tới chỗ hai lục y thiếunữ mà quát :


- Lão phu sẽ tiễn đưa hai vị cônương về tới tổ tiên các ngươi.


Song chưởng đã như cuồng phong bạovũ công kích hai lục y thiếu nữ.


Kỳ quái là mười nữ sứ giả còn lại cứđứng bất động.


Diệp Đại Thúy thấy vậy nói :


- Kính thỉnh Tứ tiên đừng vọng động.Nhớ đó, nhớ đó?


Đoạn như một tiên nữ lướt tới đứngchắn trước mặt mười nữ sứ giả, không nói không rằng.


Đông Phương Thanh Vân nhờ thi triểnthần công nên ung dung thư thái đối địch, thoáng chốc đã tiếp ngót năm mươichiêu của Băng Tâm.


Trong năm mươi chiêu vừa qua, chàngchủ yếu chỉ né tránh, điều chủ yếu là chàng muốn thăm dò võ công của Lục kiềuMê điện cao minh tới mức nào.


Lúc này chàng đã phát hiện, công lựccủa y thị đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, chiêu thức quái dị lợi hại, đãầm ầm như bão tố lại cuồn cuộn như triều dâng thác đổ.


Chỉ thấy chưởng ảnh tới tấp như bôngtuyết ngày đông nhắm vào các yếu huyệt chí mạng của Đông Phương Thanh Vân.


Tích Thư Nhân ở gần đó bỗng cười lớn:


- Lão phu phải tống một tên đitrước...


Một tiếng rú liền đó vang lên, mộtbóng người văng ra xa mười trượng rơi huỵch xuống đất.


Đó là một trong năm trưởng lão củaMê điện.


Thần Quan Tú Sĩ cũng quát to :


- Thần Quan Tú Sĩ này không diệt mộttrưởng lão thối tha thì còn mặt mũi nào.


Lời chưa dứt, một tiếng rú thê thảmvang lên, trưởng lão thứ hai của Mê điện như diều đứt dây văng ra xa mươitrượng rơi huỵch xuống miệng hộc ra một búng máu.


Quỷ Tinh Linh thét :


- Hai con quỷ cái này còn chưa chịubiến đi, thật là nữ nhân còn thua cả tiểu nhân...


Quỷ Tinh Linh nào biết võ công củahai nữ sứ giả này còn cao hơn năm trưởng lão một bậc.


Lục y thiếu nữ nói :


- Hừ, một gã tùy tùng cũng đòi lênmặt?


Bốn cánh tay ngọc đã như sợi roi tớitấp công kích Quỷ Tinh Linh.


Quỷ Tinh Linh quát :


- Đồ voi giày, các ngươi dám khinhkhi lão phu.


Đoạn vung hai tay nghênh tiép đón đỡcông kích của hai lục y thiếu nữ.


Một tiếng "bùng" phá vỡkhông khí, tiếp đến ba tiếng "hự", Quỷ Tinh Linh bị đẩy lùi một bước,hai thiếu nữ thì lảo đảo lùi ba bước.


Quỷ Tinh Linh dương dương tự đắc,cười ha hả :


- Như thế cũng đòi làm nữ sứ giả.


Hai tay lại khoát rộng công kích haithiếu nữ...


Đông Phương Thanh Vân đã đến lúc thitriển Thần công.


Băng Tâm liều mạng công kích dồndập, sớm đã sử dụng sở học bình sinh, tận thi tuyệt chiêu.


Đông Phương Thanh Vân đã biết nộilực của Băng Tâm thua kém chàng, bèn đột ngột hú dài một tiếng, vung hai taynghênh tiếp song chưởng của Băng Tâm.


Một tiếng nổ kinh thiên động địa,kèm theo hai tiếng "hự". Đông Phương Thanh Vân cảm thấy choáng vángtức ngực, loạng choạng thối lui ba bước.


Băng Tâm thì bị xô giạt hẳn haitrượng, ngã phệt xuống đất, nhưng chồm ngay dậy. Hai con mắt hình tam giác đỏphóng những tia hung quang chòng chọc nhìn Đông Phương Thanh Vân một cách đángsợ.


Chỉ thấy Băng Tâm từ từ giơ hai taylên, hai bàn tay trắng ngần chuyển dần sang màu hồng phấn.


Đông Phương Thanh Vân thầm biết đốiphương sắp thi triển chiêu sát thủ, bèn vận công, dùng kình lực Bát Nhã Mật Lathần công bao phủ châu thân như tường đồng vách sắt.


Đồng thời y phục màu trắng của chàngtừ từ căng phồng, huyệt đạo toàn thân tựa hồ đã được một lớp hồng quang chekín.


Đột nhiên Băng Tâm Hoa Cử Ngọc Linhthét to như tiếng sấm, hai tay đẩy ra chưởng thế như khai sơn phá thạch.


Đông Phương Thanh Vân cũng gầm lên,vận bảy thành công lực vào hai tay phóng ra hai luồng chưởng phong ù ù nghênhtiếp. Một tiếng nổ vang như sấm.


Đông Phương Thanh Vân hự một tiếng.Thân hình lắc lư, bị đẩy lùi nửa bước, nhưng lập tức lại đứng vững như thạchtrụ.


Băng Tâm thì như diều đứt dây, bịbắn văng ra ngoài ba trượng mắt nổ đom đóm nhưng cũng chồm dậy được.


Đông Phương Thanh Vân vận công mộtlát đã cảm thấy như thường, bèn gằn giọng quát :


- Phu nhân ngăn cản ta đi tìm giaphụ chỉ uổng công vô ích. Bổn thiếu gia không nỡ lấy mạng phu nhân hãy mautránh ra.


Băng Tâm mặt đã tái nhợt, nhưng còncố nói :


- Thắng bại về tay ai, cuối cùng sẽbiết. Đừng vội khoác lác?


Đoạn y thị hú một tiếng dài, thêmnăm bóng người y phục năm màu khác nhau, bay tới đáp xuống hiện trường.


Diệp Đại Thúy biết tình thế càngthêm nghiêm trọng vội lướt tới đứng bên cạnh Đông Phương Thanh Vân.


Cùng lúc có tiếng quát của Quỷ TinhLinh :


- Đi mà gặp tổ tiên của các ngươi.


Bốp? Bốp?


Hai lục y thiếu nữ đã bị văng ra xa.


Đồng thời một thanh âm của nữ nhânvăng vẳng truyền lại.


- Ba trưởng lão hãy lui về.


Tích Thư Nhân thét :


- Ai cho lui về.


Đoạn vung song chưởng bổ mạnh tớimột vị trưởng lão. Vị này vội đưa hai tay ngang ngực đẩy ra.


"Binh" một tiếng. Vịtrưởng lão rú lên, bắn văng ngoài năm trượng chết tươi tại chỗ.


Gần như đồng thời có tiếng thét củaThần Quan Tú Sĩ :


- Nhân thế không có đất cho cácngươi, thì còn dưới địa ngục.


Bùng? Một tiếng nổ to, ba tiếng hự,chỉ thấy Thần Quan Tú Sĩ loạng choạng lùi hai bước, ba vị trưởng lão kia nhưnhững trái bóng bị văng xa mấy trượng, bán sống bán chết.


Đông Phương Thanh Vân đã đại thắngcả mừng nói :


- Thỉnh ba vị tiền bối trở lại vịtrí cũ.


Tích Thư Nhân, Thần Quan Tú Sĩ vàQuỷ Tinh Linh cùng đáp :


- Tuân lệnh?


Rồi trở về vị trí cũ, ở bên ngoài Tứtiên.


Thạch Lan Dật Tiên cười ha hả :


- Ba vị xuất thủ đắc thắng, thỉnhhãy tạm nghỉ, từ đây đến lượt Tứ tiên.


Đoạn bước ra trước, ba lão Tiên cũngchẳng nói chẳng rằng bước theo, tạo thành thế trận hình vuông ở bên ngoài bangười tùy tùng.


Tích Thư Nhân, Quỷ Tinh Linh và ThầnQuan Tú Sĩ đứng quay lưng vào nhau, nhắm mắt cúi đầu, tựa hồ vận khí điều tức.


Lúc này Băng Tâm Hoa Cử Ngọc Linhcũng đã ngồi xuống phía sau năm nữ nhân mới tới mà nhắm mắt vận công điều trịthương thế.


Hai lục y nữ sứ giả đã hồi phục, trởvề lại đứng bên cạnh mười sứ giả. Mấy trưởng lão thì xem chừng thương thếnghiêm trọng vẫn đang nằm ở ngoài xa.


Chợt từ xa có tiếng xe ngựa lọc cọcchạy tới. Từ trên xe hai hán tử khôi vĩ nhảy xuống, ôm mấy vị trưởng lão đặtlên xe, thoáng chốc chiếc xe ngựa đã chạy đi.


Đông Phương Thanh Vân nghe mấy nữnhân nói nhỏ với nhau rằng Mê điện điện chủ đã tới.


Quả vậy, một thanh âm dõng dạc cấtlên :


- Bổn Điện chủ đối với các hạ luônluôn tôn kính, nhất là các hạ đã chủ trì bảy đại môn phái mà đại phá Ma cung vàQuỷ lâm, thực khiến cho mọi người sung sướng.


Suốt hai chục năm nay, bổn điện chưahề phái môn hạ bôn tẩu giang hồ, vì có nỗi niềm khó nói, do đó chưa thể hiệptrợ các hạ hoàn thành đại nghiệp, thực hổ thẹn trong lòng, những mong các hạchỉ giáo cho.


Đông Phương Thanh Vân nghĩ thầm :


"Hắn là Mê điện Điện chủ mà saolại kính trọng ta như vậy, ắt là xảo trá. Hắn


Bèn cười nhạt :


- Không dám? Không dám.


Mê điện chủ nói :


- Các hạ nhất định kiên trì tìm kiếmlệnh tôn ư?


- Đúng thế?


- Ồ? Đây là đại sự của võ lâm, cáchạ sao lại có thể xung động như vậy? Bổn Điện chủ biết rằng từ năm lên ba cáchạ chưa được thấy mặt phụ thân, phụ tử cốt nhục, thương nhớ cũng là chuyệnthường tình, các hạ quyết đi tìm lệnh tôn, chứng tỏ các hạ là người trung hiếuvẹn toàn, nhưng tiếc thay... lệnh tôn gắn liền với sự an nguy của võ lâm, vôluận thế nào lệnh tôn cũng không thể xuất hiện trong võ lâm được.


Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng nói:


- Về điểm này, tại hạ hoàn toàn chưarõ.


- Các hạ đương nhiên chưa minh bạchtại sao lệnh tôn lại gắn liền với sự an nguy của võ lâm, bao gồm cả hắc đạo lẫnbạch đạo, cho nên mới bảo rằng dù các hạ cố ý đi tìm lệnh tôn, lệnh tôn cũngkhông sao gặp các hạ được.


Đông Phương Thanh Vân cười ngạo :


- Điện chủ đã biết vậy, sao còn saingười ngăn cản tại hạ.


Thanh âm của người kia lại sang sảngcất lên :


- Không sai, bổn Điện chủ biết rằnglệnh tôn đã ẩn thân mười lăm năm nay. Mười lăm năm dài đằng đẳng, tóc bạc nhưcước, cô khổ muôn phần, ít ai chịu đựng nổi, nay hài nhi đã trưởng thành, khótránh động lòng thương cảm, mong được đoàn viên. Ôi?


Chuyện đó cũng là lẽ thường tình?


Đông Phương Thanh Vân trầm mặc khôngnói.


Thanh âm sang sảng lại tiếp :


- Nay các hạ luôn miệng nói phải đitìm lệnh tôn, khiến lệnh tôn há có thể cầm lòng, nhưng nếu lệnh tôn xuất hiệnthì sẽ ra sao? Thì đúng như ái thiếp của bổn điện chủ vừa nói, thây sẽ chấtthành núi, máu chảy thành sông. Ôi, các hạ thử nghĩ coi, lệnh tôn có nên xuấthiện hay chăng?


Đông Phương Thanh Vân đang định trảlời thì Diệp Đại Thúy thở dài, buồn rầu nói :


- Nghe Điện chủ nói nghiêm trọng nhưvậy, cần phải suy nghĩ cho kỹ.


- Phu nhân nói chí phải. Điều hiệntại chúng ta cần biết là Tam thư sinh thề với nhau thế nào, phải vậy không?


- Phải.


- Để rõ tình lý, bổn Điện chủ sẽ nóirõ ngọn nguồn thật minh bạch, hiềm một nỗi việc này rất nghiêm trọng, ngoài dựliệu của thường nhân, khiến bổn Điện chủ chưa biết nói sao đây?


Đông Phương Thanh Vân nhếch mép cười:


- Như thế thì có khác gì không nói.


- Các hạ nói rất đúng, nhưng các hạnên biết bổn Điện chủ không muốn cho những người khác biết.


Đông Phương Thanh Vân buột miệngthốt :


- Ồ?


- Cũng vì thế mà bổn Điện chủ thânchinh tới đây để giải thích việc bổn Điện chủ muốn mang các hạ đi là không cóác ý. Vì các hạ khăng khăng đòi tìm kiếm phụ thân, bổn điện nghĩ đến chúng sinhvõ lâm mà đành bắt các hạ giam vào Mê điện. Đó chỉ là điều bất đắc dĩ, kínhthỉnh các hạ chớ lo lắng để những kẻ đang ngầm theo dõi các hạ để biết rõ chântướng.


Đông Phương Thanh Vân phát giác cókhoảng mười người đang bám theo chàng, hoàn toàn không phải là đệ tử của TháiCực bang, hơn nữa chàng nóng lòng muốn biết Tam thư sinh đã thề với nhau nhữnggì, tại sao việc đó lại cản trở sự đoàn tụ của gia đình chàng.


Điện chủ lại dõng dạc nói :


- Các hạ sau khi bị bắt về bổn điện,tuy không được tự do hành động, nhưng sẽ được hậu đãi như một bậc đại ân nhân.


Đông Phương Thanh Vân gằn giọng :


- Điện chủ tin chắc rằng có thể bắtđược tại hạ ư?


Mê điện Điện chủ dõng dạc nói :


- Đúng vậy, ngoài bổn Điện chủ, còncó Lục kiều, mười hai nữ sứ giả, năm trưởng lão, bốn tướng quân, vừa thêm nămkiều thê, không đủ sức bắt các hạ hay sao? Chỉ là không muốn tăng thêm sựnghiêm trọng cho ngoại nhân biết, chứ bổn Điện chủ hoàn toàn không dám coithường các hạ.


Đông Phương Thanh Vân gằn giọng :


- Nói lời thừa?


- Lục kiều vừa rồi đã làm cho các hạvẻ vang quá rồi, nay nên dừng lại, bổn điện chủ cố tránh đả thương các thuộc hạcủa các hạ.


Đoạn lão nói to :


- Lục kiều, hãy lệnh cho mười nữ sứgiả trở về bổn điện.


Băng Tâm hỏi :


- Phu quân có gì phân phó?


Điện chủ dịu giọng nói :


- Bổn Điện chủ thân chinh chủ trì,trong nháy mắt sẽ bắt sống Thiếu chủ võ lâm, hiểu chưa?


Băng Tâm hỏi :


- Phu quân không định trở về bổnđiện ư?


- Đương nhiên sự tồn vong của bổnđiện tùy thuộc vào trận này, ta há có thể khoanh tay đứng nhìn, Ngũ Kiều cũngmau quy hồi bổn điện.


Năm nữ nhân y phục năm màu khác nhaucùng đáp :


- Tuân lệnh?


Rồi thoáng một cái đã phi thân bayvút đi, chỉ còn lại Băng Tâm. Băng Tâm nói :


- Tướng công, thực ra đây là việccủa Thái Cực bang? Trận thứ nhất chúng ta đã hoàn tất, trận thứ hai nên để choThái Cực bang thi triển lực lượng của họ có hơn chăng?


Điện chủ đáp :


- Lục kiều, nước xa không cứu đượclửa gần, lực lượng của Thái Cực bang phải vài ngày nữa mới tới kịp, chúng tahãy bắt vị Thiếu chủ võ lâm đã, rồi sẽ thương lượng điều kiện với họ sau?


Băng Tâm nói :


- Tướng công nói phải lắm.


Đoạn vỗ tay ba tiếng.


Chỉ nghe từ xa vọng lại ba tiếng húđến đinh tai, rồi ba bóng đen bay vút tới, đáp xuống hiện trường, cách ĐôngPhương Thanh Vân chừng hai trượng.


Đông Phương Thanh Vân biết rằng lờiMê điện Điện chủ vừa nói quyết không phải hư ngôn, những kẻ bao vây chàng hẳnlà những kỳ nhân đương đại, không chừng trong số đó có hai vị Thư sinh kia.


Căn cứ tình hình trước mắt mà xétđoán, hai vị thư sinh kia còn muốn gặp phụ thân chàng hơn cả chàng.


Mê điện dốc toàn lực lượng ngăn cảnchàng tìm phụ thân, xét về cả lý lẫn tình nhị vị Thư sinh phải chống đối Mêđiện mới đúng, nhưng tại sao không hề thấy hai vị ấy lên tiếng?


Đông Phương Thanh Vân nhìn ba ngườivừa bay tới.


Đó là ba hán tử khôi vĩ, mặt màyhung dữ đáng sợ, thân cao tám thước, mục quang loang loáng như chớp điện, võphục màu đen, đang đứng kia với vẻ mặt hầm hầm.


Điện chủ dõng dạc nói :


- Tam quái nghe đây, lần này là cơhội để ba vị dốc toàn lực lập công chuộc tội, nghe rõ chưa?


Băng Tâm lạnh lùng quát :


- Tam quái động thủ, bắt sống Thiếuchủ võ lâm.


Ba đại hán gầm lên, xông tới chỗĐông Phương Thanh Vân, sáu cánh tay như những móng vuốt của quỷ sứ, nhanh hơntia chớp, bổ tới thân hình chàng. Công thế vô cùng lợi hại.


Tình thế đẩy Diệp Đại Thúy phải lánhsang một bên. Nàng nói :


- Kính thỉnh tướng công thi triểnthần công.


Lời khích lệ của nàng cổ vũ hào khícủa Đông Phương Thanh Vân. Chàng hú một tiếng dài, cười vang :


- Kẻ xuất thủ phải chết?


Chỉ thấy chàng lùi lại hai bước,đồng thời đột ngột vung kiếm, một màn kiếm ảnh lạnh lẽo dày đặc bao phủ lấy sáubàn tay dài ngoẵng đầy lông lá.


Sáu bàn tay lông lá dài ngoẵng tìmmọi cách né tránh mũi kiếm và phân hướng nhắm tới sáu yếu huyệt Thiên Linh Cái,Hoa Cái, Khí Hải... của Đông Phương Thanh Vân mà điểm tới nhanh như điện xẹt.


Đông Phương Thanh Vân chột dạ, kiếmcủa chàng đã mau lẹ, lại dùng tới sáu thành công lực, nhưng đối phương cũngnhanh nhẹn chẳng kém, đều dễ dàng né được hết, thân pháp của chúng đến mức kinhthế hãi tục, nội công vào hạng thượng thừa hiếm thấy.


Lúc ấy một luồng kình lực ghê gớm ậptới thân thể chàng, chàng đã định dụng Thiên hạ thần bộ để né tránh. Nhưng chợtnghĩ chàng đã luyện xong Bát Nhã Mật La thần công, lại có phép phòng vệ huyệtđạo châu thân, hãy thử phối hợp thi triển xem công lực của mình tiến bộ tới mứcnào.


Nghĩ vậy, chàng bèn đứng bất độngchỉ hơi nghiêng đầu, vận dụng Bát Nhã Mật La thần công và phòng vệ năm huyệtđạo. Ngòi bút miêu tả thì chậm, sự việc diễn biến nhanh trong chớp mắt. Sáu bàntay lông lá như móng vuốt của quỷ dữ đã chộp tới thân hình chàng.


Diệp Đại Thúy sớm biết chủ ý củaĐông Phương Thanh Vân, nhưng nội lực của ba quái nhân kia thâm hậu như thế,nàng cũng phải khẽ rên một tiếng.


Tứ tiên cả kinh thất sắc, ba tùytùng cũng vậy. Chỉ có Tuệ Mẫn đứng ở trong cùng không nhìn rõ thái độ thế nào.


Còn Băng Tâm Hoa Cử Ngọc Linh thìcười. Y thị hoan hỉ hẳn lên, vừa rồi y thị đã bị bại, nay thấy vậy thì nghĩthầm :


"Đông Phương Thanh Vân dù cótài năng cũng không tránh khỏi thủ bại dưới tay tam quái."


Nói thì chậm, diễn biến thì nhanh.


Bàn tay của quái nhân cao lớn nhấttới, Đông Phương Thanh Vân nghiêng đầu, nên đã bị lạc vào không, còn năm bàntay khác nhắm tới năm huyệt Hoa Cái, Khí Hải, Đan Điền... của chàng thì đã điểmtrúng.


Cùng lúc ấy, một tiếng hú như longngâm phụng khiết, vút lên đinh tai nhức óc vọng ra tứ phía. Cũng ngay khoảnhkhắc đó nghe "Đoành?" một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa. Tiếp đólà ba tiếng hự vang lên.


Ba bóng đen như diều đứt dây bắnvăng ra ngoài hai chục trượng, tiếp đó là mấy tiếng huỵch huỵch huỵch.


Ba quái nhân phách xiêu hồn lạc, giảtừ cõi thế đầy những bí ẩn này. Ai có thể ngờ nội lực thâm hậu nhường ấy màkhông chịu nổi một chiêu.


Chỉ nghe Tích Thư Nhân reo to :


- Thần công của Thiếu chủ đã đạithành.


Diệp Đại Thúy lướt tới bên cạnh ĐôngPhương Thanh Vân, dịu dàng nói :


- Thần công của tướng công đã thànhđủ để trọng nhiệm đại cục võ lâm.


Băng Tâm Hoa Cử Ngọc Linh mặt táinhợt không còn một giọt máu, loạng choạng thối lui mấy bước, ngã bệt xuống.


Đông Phương Thanh Vân dõng dạc nóito :


- Kẻ nào muốn ngăn cản thiếu gia đitìm phụ thân? Có giỏi hãy bước ra?


Thanh âm sang sảng của Điện chủ đáplời :


- Thân thủ như thế đủ để đảm đươngviệc của Thiếu chủ võ lâm mà không hổ thẹn, nhưng vẫn thua Mê điện. Thiếu chủ,các hạ có đủ khí phách để thử tài với Thiên ma trận của bổn điện hay chăng?


Đông Phương Thanh Vân cười nhếch mép:


- Vô luận Điện chủ giở trò gì, thiếugia cũng ứng phó được cả, nhưng phải có điều kiện.


- Chỉ lo các hạ không đủ khí phách.


- Đường đường Mê điện Điện chủ mà cứấp a ấp úng như hạng nữ lưu. Nói mau coi.


- Các hạ có dám một mình một kiếmphá được Thiên ma trận của bổn Điện chủ không?


Diệp Đại Thúy nói xen vào :


- Tướng công, đó là thứ trận vâydùng lớn ép nhỏ, nhiều lấn ít, không phải là võ.


- Trận vây là thế nào?


- Đơn giản thôi, bọn chúng biết tínhcách của tướng công bèn dùng lối khích tướng để tướng công một mình lâm trận,bị vây hãm trong Thiên ma trận, nói khác đi, bọn chúng muốn trừ khử tướng công.


- Cứ thử xem sao?


- Nguy hiểm lắm.


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Sống làm người võ lâm, chết làmquỷ võ lâm, phải có dũng khí sống chết vì đao kiếm, trong tình thế này nàng bảota né tránh Thiên ma trận hay sao?


Diệp Đại Thúy lúng túng một lát,đoạn đáp :


- Tướng công nói đúng lắm, nhưngtiện thiếp không thể an tâm.


Đông Phương Thanh Vân cười :


- Ta tuy chưa hiểu ngũ hành bát quáinhưng chỉ cần vận dụng Vạn Lưu Quy Tông và Thần công là có thể dễ dàng phá vỡtrận thế của đối phương.


- Tướng công lầm rồi.


- Lầm ở chỗ nào?


- Trận có trận thức, tướng công nóiđơn giản như thế thì còn bày trận làm gì?


Đông Phương Thanh Vân cười :


- Nàng chưa tin thì cứ thử coi cáchphá trận của ta xem có cao diệu hay không?


Diệp Đại Thúy thở dài nhè nhẹ :


- Tướng công đừng khinh địch, phảihết sức cẩn thận, đối phương đã thi triển sát kiếm trận, lại càng không thể coithường.


Đông Phương Thanh Vân nghiêm mặt đáp:


- Ta không phải trẻ con, há đem tínhmạng ra đùa cợt, nàng cứ yên tâm, đương nhiên ta sẽ thận trọng. Mong nàng hãylui lại mười trượng.


Diệp Đại Thúy lo lắng, nhưng đànhnhỏ nhẹ nói :


- Thỉnh tướng công cẩn thận.


Đoạn thân hình lướt mười trượng vềphía sau như người trượt tuyết.


Lúc này Điện chủ dõng dạc hỏi :


- Ý của các hạ thế nào?


Đông Phương Thanh Vân nghĩ nói :


- Thiếu gia ứng phó với mọi thủ đoạncủa Điện chủ.


- Vậy là đã đáp ứng?


- Đương nhiên.


- Các hạ quả không hổ là Thiếu chủvõ lâm, giáo hoàng của bảy đại môn phái, khí phách như thế khiến người tâmphục.


Một tiếng hú dài nổi lên.


Đông Phương Thanh Vân quay sang bảoTích Thư Nhân :


- Tứ tiên và ba vị tiền bối cùng TuệMẫn cô nương hãy thối lui mười trượng, trận thế này hư thực bất minh, ta cũngchưa chắc thủ thắng được.


Tích Thư Nhân đã định can ngăn,nhưng vừa rồi đã nghe rõ cuộc đối thoại giữa Diệp Đại Thúy và Đông Phương ThanhVân. Ngay ái thê còn chẳng can ngăn được chàng, huống hồ người ngoài? Tuy lolắng, nhưng cũng không dám nói. Thần Quan Tú Sĩ và Quỷ Tinh Linh cũng nghĩ nhưvậy.


Thạch Lan Dật Tiên quan tâm hơn cảđối với Đông Phương Thanh Vân, cũng đã nghe rõ lời chàng với Diệp Đại Thúy, chỉnói :


- Thiếu chủ, cẩn thận nghe?


Đoạn tám người cùng lui lại mườitrượng, xếp thành một hàng ngang sau lưng Diệp Đại Thúy.


Đông Phương Thanh Vân ngẩng nhìn vềphía trước. Chỉ thấy hơn hai chục bóng người như những cánh đại bàng từ xa baytới, đáp xuống hiện trường, sắp thành đội ngũ, bên tả một người, bên hữu mộtngười, đằng trước một người, đằng sau một người. Hơn hai chục đại hán sắp thànhmột trận thế gọi là Thiên Ma trận, trận thế này trước nay chưa ai hóa giải nổi.


Người nào người nấy lăm lăm mộtthanh trường kiếm dài ba thước, hàn quang loang loáng, trông hoa cả mắt.


Đông Phương Thanh Vân vốn định taykhông đối địch, nhưng nghĩ lại, đối phương đông người, còn dùng kiếm, mình taykhông tiếp chiêu e thiệt thòi, bèn rút cây kiếm của Diệp Đại Thúy giắt bên hôngra, lên giọng nói :


- Thỉnh?


Thanh âm dõng dạc của Điện chủ cấtlên :


- Thiếu chủ võ lâm, chúng ta đánhcuộc cái gì đây.


Đông Phương Thanh Vân hiểu tại saoMê điện Điện chủ giở lắm trò như vậy, lạnh lùng hỏi :


- Muốn thế nào?


- Vừa rồi bổn Điện chủ đã thấy cáchạ có thần công tuyệt thế, do đó nghĩ rằng Thiên Ma trận có thể không bắt đượccác hạ.


Đông Phương Thanh Vân nổi giận :


- Đừng nhiều lời, mau phát động đi?


- Các hạ chớ nổi nóng. Thiên ma trậncó thể không bắt được các hạ, nhưng bổn Điện chủ tin rằng đủ khả năng vây khốncác hạ.


Đông Phương Thanh Vân cả giận :


- Toàn nói lời thừa?


- Các hạ tuy ở địa vị Thiếu chủ võlâm nhưng chưa tu luyện được tính nhẫn nại, bổn Điện chủ nếu không nói rõ ngaytừ đầu, làm sao các hạ biết chúng ta đánh cuộc cái gì?


Đông Phương Thanh Vân chỉ hừ mộttiếng.


Giọng Điện chủ sang sảng :


- Đã tỉ võ, cuối cùng phải phânthắng bại, cho nên nếu bổn trận không bắt được các hạ, các hạ cũng không thoátra khỏi trận thế, thành thử là bất phân thắng bại hay sao? Vậy phải xác định rõđiều kiện.


Đông Phương Thanh Vân gằn giọng :


- Mê điện Điện chủ thật là giảo hoạthơn người. Thôi cũng được, Điện chủ cứ việc đề nghị.


Điện chủ cười :


- Không dám? Không dám? Thế này vậy,các hạ tin rằng trong bao nhiêu chiêu sẽ thoát ra khỏi Thiên Ma trận.


Đông Phương Thanh Vân thông tuệ siêuquần cũng biết đối phương nhắm vào nhược điểm của chàng, hiềm một nổi chàngkhông kiềm nổi khi bị khích tướng, bèn cười lớn :


- Điện chủ thủ đoạn cao thâm, cuốicùng lấy đa hiếp thiếu.


- Không phải vậy, đây là sự giaotranh công bằng, các hạ phải tự tin vào võ công của mình mới đúng chứ? Vậy theocác hạ thì nội trong bao nhiêu chiêu có thể thoát khỏi thế trận.


Đông Phương Thanh Vân ngạo nghễ đáp:


- Hai chục chiêu?


Diệp Đại Thúy hoảng hồn kêu"ối" một tiếng.


Ba tùy tùng biến sắc.


Tứ tiên thở dài sườn sượt.


Thanh âm sang sảng lập tức cất lên :


- Thật không?


Đông Phương Thanh Vân sau khi nóimới phát hiện là mình nói quá ít. Nên biết Thiên Ma trận là rút từ Huyền mê makinh mà Huyền mê ma kinh thì do Lãnh Huyết Nhân Ma sáng tạo, trận pháp kỳ ảo,nghiêm mật di thường.


Lãnh Huyết Nhân Ma trong vòng mộttrăm năm nay là đệ nhất trong võ lâm.


Thiên Ma trận của lão ta há có thểdễ dàng hóa giải?


Nhưng đại trượng phu một lời nặngtựa Thái Sơn, huống hồ Đông Phương Thanh Vân đã nói là làm không hề hối hận,bèn đáp :


- Đúng thế?


- Nếu vậy là nếu trong vòng hai mươichiêu, các hạ thoát ra khỏi trận, coi như các hạ thắng, phải không?


Đông Phương Thanh Vân quát :


- Chứ sao? Chẳng lẽ không đúng nhưvậy?


- Trong vòng hai mươi chiêu, nếu cáchạ không thoát ra khỏi trận tức là thua.


Thua thì phải thế nào?


Đông Phương Thanh Vân cười ngạo :


- Đã kém tài so với người, thì tùyĐiện chủ xử trí.


- Thật chứ?


Đông Phương Thanh Vân đáp gọn :


- Quân tử nhất ngôn?


Thạch Lan Dật Tiên không nén được,giận dữ nói to :


- Nếu Thiếu chủ của ta trong vònghai mươi chiêu mà thoát khỏi trận thế thì điện chủ phải thế nào?


Băng Tâm Hoa Cử Ngọc Linh đứng ngoàitrận, mặt lộ vẻ sát cơ đằng đằng, lớn tiếng quát :


- Lão quỷ kia, ai cần lão mở miệng?


Thạch Lan Dật Tiên quát lại :


- Yêu nữ, ngươi mới không được mởmiệng.


Băng Tâm hùng hổ :


- Lão quỷ ngươi dám...


Thạch Lan Dật Tiên đáp lại :


- Có gì không dám, lão phu đây sẵnsàng giao đấu với yêu nữ ngươi một trận.


Mê điện Điện chủ nổi giận :


- Tứ tiên là cái thá gì mà dám cảgan lăng mạ Lục kiều của bổn Điện chủ?


Đông Phương Thanh Vân quát lớn :


- Tứ tiên với Tam Bí đồng sinh cộngkhổ, kẻ nào dám động đến Tứ tiên là động đến Tam Bí, thiếu gia đây sẽ chẳng đểyên.


Mê điện Điện chủ gằn giọng :


- Ngươi...


Đông Phương Thanh Vân cười vang :


- Phải, ta đây, ta đang chờ ngươiđây.


Thanh âm sang sảng kia một lát saumới cất lên :


- Lục kiều, hãy vì đại cục mà bìnhtĩnh lại?


Băng Tâm đáp :


- Phu quân nói chí phải, tiện thiếpxin vâng lệnh.


Điện chủ hỏi Đông Phương Thanh Vân :


- Các hạ nếu thắng thì đòi điều kiệngì?


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Không cần gì hết?


- Thực ư?


- Thực?


- Quân tử nhất ngôn.


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Còn trò gì thì giở nốt ra, nếukhông bổn thiếu gia không thể phụng hồi. Có điều phải đếm chiêu như thế nào.


- Đúng lắm?


- Điện chủ nói coi.


- Cứ mỗi lần các hạ xuất thủ là tínhmột chiêu như vậy là đại công vô tư?


- Được? Bắt đầu đi?


Điện chủ cười :


- Các hạ đúng là người nôn nóng, nếukhông phải vì sự tồn vong của bổn điện, thì bổn Điện chủ rất muốn có một vịbằng hữu khí phách siêu quần như các hạ.


Đoạn phát lệnh :


- Lục kiều, bắt đầu đi.


Băng Tâm đáp :


- Tuân lệnh?


Vừa đáp vừa vọt tới gần Đông PhươngThanh Vân như một tia chớp, tay vung một chưởng.


Đông Phương Thanh Vân đã biết nộilực của y thị, liền vung tay tả nghênh đón tiếp chưởng thế.


Nào ngờ y thị rụt ngay tay lại, cúingười trườn nhanh ra phía sau chàng như một con lươn, miệng quát :


- Ta lấy mạng ngươi?


Hai tay cùng chém mạnh xuống saulưng chàng, thân pháp mau lẹ vô cùng.


Khi thân hình Băng Tâm vừa chuyểnđộng. Thiên Ma trận đã tức thời triển khai hơn hai chục tay kiếm đột ngột vunglên lóa mắt, cùng lao về hướng Đông Phương Thanh Vân.


Đông Phương Thanh Vân vừa bị lạckhông tả chưởng, thì chột dạ.


Nữ nhân này quả là quỷ kế đa đoan,có lẽ y thị sẽ liều chết công kích chàng trong vòng hai mươi chiêu.


Hai đạo kình lực đã ập tới sát lưng,phía trước mặt thì ba đạo hàn quang trắng như bạc cũng vút đến.


Đông Phương Thanh Vân đã tính trướctrong đầu, chàng vận mạnh Bát Nhã Mật La thần công để hộ thân.


Băng Tâm đang mừng thầm vì hai tayđã như đao chạm vào thân người đối phương, nào ngờ y thị bị đẩy lùi ba bước, bathanh trường kiếm đâm vào trước ngực Đông Phương Thanh Vân, kỳ lạ thay, đều rớtxuống đất, ba chủ nhân của chúng cùng kêu hự một tiếng, ngã lăn đi mấy vòng.


Đông Phương Thanh Vân cười ha hả,lập tức vận tập thần công, một lớp hồng quang từ từ bao bọc xung quanh thânhình chàng trong phạm vi một thước.


Những hán tử dùng kiếm đâm chémchàng thảy đều đẩy lui dăm bước.


Thứ thần công này thật là không tiềnkhoáng hậu.


Bỗng nghe Băng Tâm Hoa Cử Ngọc Linhthét :


- Vạn vật triều nguyên.


Hai mươi tay kiếm từ bốn phương támhướng nhất tề xông tới Đông Phương Thanh Vân như những tia chớp.


Chàng lại vận thần công.


Một tiếng "đùng" nổ vangnhư sấm.


Tất cả những thanh kiếm phóng tớiĐông Phương Thanh Vân đều gãy đôi, mảnh văng lả tả.


Uy lực của Thần công khiến Băng Tâmrùng mình sởn gáy, há hốc miệng, không thốt một lời.


Thanh âm sang sảng cất lên :


- Liên Khí hợp nguyên.


Băng Tâm như sực tỉnh, lướt ra đứngcách Đông Phương Thanh Vân khoảng hai trượng.


Hơn hai chục đại hán trong chớp mắtđã xếp thành một hàng dọc sau lưng Băng Tâm, hai tay người nọ đặt lên sau vaingười đứng trước.


Đông Phương Thanh Vân cười lạnh mộttiếng, đã có chủ ý, tựa hồ chàng dựa vào kinh nghiệm từng phá kỳ trận ngàytrước.


Trận pháp nào cũng nhằm làm chongười ta rối mắt lúng túng rồi thừa dịp để mà công kích. Chàng liền đứng im hộthân, bình tĩnh chế động, dùng nhu khắc cương, may sao Thần công của chàng đãđại thành, đao kiếm không cách gì phát huy công hiệu mà chạm được vào thân hìnhchàng. Nếu đứng giữa một rừng đao kiếm thế kia, dù đủ tài thăng thiên độn thổcũng chỉ tránh được đòn này mà dính phải đòn khác.


Băng Tâm vừa rồi dùng phép Vạn vậttriêu nguyên để cùng lúc phóng kiếm tới đối phương, tưởng rằng đối phương tàigiỏi đến mấy cũng khó thoát nổi hơn hai chục tay kiếm.


Nào ngờ sự thực hoàn toàn tráingược, hơn hai chục thanh kiếm đều gãy đôi, làm sao y thị không táng đởm kinhhồn?


Trong lúc nhất thời kinh hãi, nghephu quân nhắc nhở, liền sực tỉnh, sử dụng tuyệt chiêu sát thủ cuối cùng là LiênKhí Hợp Nguyên.


Đây là chiêu thức hèn hạ, dùng nộilực của hơn hai mươi đại hán truyền sang người Băng Tâm để y thị phóng chưởng.


Thực ra Mê điện Điện chủ và Băng Tâmbiết rằng Đông Phương Thanh Vân sẽ thi triển Vạn Lưu Quy Tông, nhưng họ không tinrằng chàng có thể làm phản hồi kình lực tổng hợp của hơn hai chục hán tử.


Băng Tâm cảm thấy nội lực cuồn cuộntừ phía sau dồn tới, liền đưa hai bàn tay ngang ngực mà đẩy mạnh ra.


Ù ù ù ù?


Hai luồng kình lực như sóng thầntràn đi, ào ào như bão tố, sầm sập như hàng chục cỗ xe ngựa cùng lúc phóng qua,bài sơn đảo hải, kinh thiên động địa, ập tới chỗ Đông Phương Thanh Vân.


Đông Phương Thanh Vân vẫn ung dungthư thái, chuyển kiếm sang tay tả, tay hữu khoanh một vòng hất mạnh ra.


"Oành" một tiếng nổ ta hơnsấm, rồi rền rền lan ra?


Băng Tâm kêu "ối" mộttiếng quái dị, bị văng đi mười trượng.


Hàng loạt tiếng hự hự liên tiếp nổilên.


Hơn hai chục đại hán như những cánhdiều bị gió lốc thổi bay dạt về cánh rừng bên cạnh, ai nấy đều táng mạng tạitrường.


Rừng cây trước mặt Đông Phương ThanhVân cũng bị đổ rạp một vệt thẳng, dài tới hơn mười trượng, lực đạo khủng khiếpđến mức khó tưởng tượng.


Băng Tâm Hoa Cử Ngọc Linh mặt cắtkhông còn hột máu, nằm gục dưới đất.


Đông Phương Thanh Vân thấy đau nhóitrong tim.


Không ngờ chỉ một cú vung tay củachàng đã cướp đi hơn hai chục sinh mạng chẳng phải quá tàn nhẫn hay sao?


Chàng đau đớn vô cùng, nhưng còn cóthể làm gì khác?


Chàng không giết họ, liệu họ có thacho chàng hay không? Nếu người phạm đến ta, ta phải giết họ?


Võ lâm, giang hồ, ôi...


Chàng rên lên một tiếng, bỗng nghegiọng nói dịu dàng bên tai :


- Tướng công, đúng là người ta phảicó đức hiếu sinh, không được vô cớ loạn sát mà phải tội với thiên địa, nhưngtình huống trước mặt buộc phải vậy. Tướng công không giết chúng, chúng sẽ giếttướng công. Tướng công bị bức bách phải làm như thế.


Đông Phương Thanh Vân ngoảnh sang,thấy Diệp Đại Thúy đã ở bên chàng, đôi mắt phượng đằm thắm đăm đăm nhìn chàngđầy vẻ trìu mến.


Đông Phương Thanh Vân biết rằng đôimắt kia lúc này nhìn rõ tâm cang chàng, chàng thở dài não nề.


Diệp Đại Thúy đưa tay nắm lấy cánhtay chàng, an ủi :


- Tướng công, mấy gã kia đều nhúngđầy máu trong võ lâm, giết chúng đi cũng chính là bảo toàn thêm nhiều nhân mạngthiện lương cho võ lâm sau này, tướng công hà tất phải tự trách mình Một lời đãgiải hết phiền muộn.


Đông Phương Thanh Vân gật gật đầu,dõng dạc hỏi to :


- Điện chủ còn trò gì nữa chăng?


Thanh âm sang sảng đáp lại :


- Thần công của các hạ quả thựctuyệt thế vô song.


- Tối thiểu cũng đủ để đối phó vớiMê điện.


Đột nhiên một tiếng thét lớn, mộtbóng người bay tới như lưu tinh đáp xuống cách Đông Phương Thanh Vân ba trượng.


Người ấy vừa đáp xuống đã ngoảnh vềphía Băng Tâm nói :


- Lục kiều, nàng về trước đi?


Người đó chính là Mê điện Điện chủ.


Băng Tâm lắc đầu, nói nhỏ :


- Tiện thiếp với phu quân đồng sinhcộng tử, khi lâm nguy há có thể bỏ phu quân mà đi. Ôi tướng công, tốt nhấtchúng ta hãy...


Điện chủ nói :


- Im ngay, hãy đến bên ta.


Đông Phương Thanh Vân nhìn kỹ, thấyMê điện Điện chủ bận y phục văn sĩ màu trắng, tay áo dài lụng thụng, đeo mặt nạcũng màu trắng, trừ đôi mắt và hai bàn tay, không còn để lộ một phần da thịtnào trên cơ thể.


Mục quang của y lộ sát khí đằngđằng, soi mói nhìn Đông Phương Thanh Vân, gằn giọng nói :


- Các hạ chớ tưởng lầm rằng bổn Điệnchủ không đủ lực lượng đánh bại các hạ.


Đông Phương Thanh Vân đáp lại :


- Còn thủ đoạn gì cứ giở ra, bổnthiếu gia chờ đây.


Điện chủ hừ một tiếng nói :


- Bổn Điện chủ nếu không vì lời thềcủa Tam thư sinh thì đã giết chết các hạ rồi.


- Hoan nghênh.


Điện chủ gằn giọng :


- Các hạ còn dám chọc giận ta?


Đông Phương Thanh Vân cười ngạo :


- Bổn thiếu gia dám nói dám làm,hoan nghênh Điện chủ xuất thủ.


Điện chủ bước tới hai bước, cấttiếng cười hô hố. Tiếng cười hiển nhiên chứng tỏ nội lực được tu luyện cực kỳthâm hậu, cứ xoáy vào màng nhĩ của Đông Phương Thanh Vân, đến mức buốt nhói.Chàng vội vận nội công chống đỡ...


Bỗng trên không trung văng vẳngtiếng la hốt hoảng.


- Lãnh Huyết Nhân Ma đến? Mau, chạymau? Ai muốn sống thì mau trốn đi kẻo không kịp.


Tiếng la kia hệt như tiếng sấm giữatrời quang, những người có mặt tại hiện trường đều kinh hãi biến sắc. Nên biếtLãnh Huyết Nhân Ma là nhân vật sống đã trên trăm năm, cứ theo truyền thuyếttrong võ lâm, thì hắn giết người không ghê tay, lại còn moi gan nạn nhân mà ăntươi nuốt sống, hắn coi thiên hạ không ra gì, chẳng một ai dám chống chọi lại,khiến hắn mặc sức tung hoành trong võ lâm.


Hắn mà đến đây, chỉ e không ai thoátchết.


Vì thế người người đều kinh hãi vạn phần.


Thanh âm sang sảng lúc nãy lại cấtlên :


- Thiếu chủ, nếu bất hạnh gặp LãnhHuyết Nhân Ma thì nên nhớ phải nhẫn nhịn.


Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc nghĩ:


"Chẳng lẽ một người có thể sốngtới hơn trăm năm thật ư? Không chừng đối phương giở quỷ kế để đánh lừa mọingười?"


Diệp Đại Thúy nói nhỏ vào tai chàng:


- Tướng công, Lãnh Huyết Nhân Ma sắptới, tướng công chuẩn bị như thế nào?


Đông Phương Thanh Vân dùng phéptruyền âm nhập mật hỏi :


- Hắn còn sống thật ư?


- Tướng công đừng hồ nghi tiếng lavừa rồi, đó là tiếng la của Quái Sấu, chứng tỏ sự tình vô cùng nghiêm trọng đó?


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Giặc đến thì tướng xuất hiện, nướclũ dâng cao thì đắp đê ngăn chặn, có chuyện gì cứ sẵn sàng ứng phó. Vấn đề làvõ công của hắn tới mức nào?


- Thân chủ của tướng công hiện tạichỉ tiếp được hai chiêu của hắn mà thôi.


Đông Phương Thanh Vân hỏi lại :


- Chỉ tiếp nổi hai chiêu ư?


- Phải, tiếp không nổi một chiêu thìchết chẳng toàn thây, tiếp không nổi hai chiêu cũng chết, nhưng được toàn thây.Tiếp nổi hai chiêu thì hắn chịu hòa đàm.


Nhưng một trăm năm nay chưa ai tiếpnổi hai chiêu của hắn.


- Thanh Vân hỏi nàng việc khác kia.


- Tướng công muốn hỏi việc gì?


- Muốn hỏi là võ công của hắn cóthực cao minh đến mức như vậy hay không?


- Đương nhiên. Người ta sống đến bảymươi tuổi đã là hi hữu, huống hồ hắn thọ tới hơn trăm năm nếu không luyện nộicông đến mức thượng thừa thì làm sao sống lâu đến thế?


- Đã ai thấy mặt Lãnh Huyết Nhân Machưa?


- Phụ thân?


- Còn ai nữa không?


- Điều này tiện thiếp không rõ.Đương kim võ lâm không một ai đủ tài tiếp hai chiêu của hắn, trừ Tam thư sinh.Tướng công mới luyện xong thần công, chưa biết tiếp nổi mấy chiêu.


Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc hỏi:


- Nếu hắn dùng phách không chưởnglực, ta dùng Vạn Lưu Quy Tông hoàn trả, chẳng lẽ không được sao?


- Tướng công lầm rồi.


- Lầm ở chỗ nào?


- Lãnh Huyết Nhân Ma sớm biết chàngchuyên dùng thủ pháp Vạn Lưu Quy Tông, Thiên hạ tuy chưa ai hóa giải được chiêuấy, nhưng hắn lại dùng Đạn Chỉ thần công đả thương tướng công thì Vạn Lưu QuyTông của tướng công còn có tác dụng gì?


Đông Phương Thanh Vân à một tiếng.


Diệp Đại Thúy tiếp tục dùng truyềnâm nhập mật nói :


- Trong tình thế đó, tướng công chỉcó thể dùng thần công ứng phó, nghĩa là dùng cương chế cương, nếu tướng côngtiếp nổi hai chiêu không chết, đã là đại phúc rồi.


Đông Phương Thanh Vân ngạo nghễ đáp:


- Chưa biết mèo nào cắn miêu nào.


Bỗng có tiếng hú chói tai ngân dài,tiếp đến giọng nói khàn khàn của Thái Cực bang chủ :


- Thật không ngờ Quái Sấu với NgọcDiện thư sinh lại là hạng người giống nhau, hắn giở quỷ kế đánh lừa kẻ khác,chứ làm sao lừa nổi bổn Bang chủ kia chứ.


Mê điện Điện chủ lộ vẻ kinh hãitrong ánh mắt, nói :


- Xem chừng việc này phải để giảiquyết sau vậy?


Thái Cực bang chủ nói :


- Thì ra Cổ Nguyệt Cầm lừng lẫythiên hạ của Điện chủ cũng chỉ là đầu voi đuôi chuột.


Đông Phương Thanh Vân nghĩ bụng :


"Hai gã kia xem ra cũng chẳngphải thật sự đồng tâm hiệp lực với nhau để đối phó với ta. Chẳng qua họ vì sựlợi hại trước mắt mà liên thủ tạm thời với nhau."


Chàng bèn cất tiếng cười vang nói :


- Ơ hay, nếu quý điện và quý bangtàn sát lẫn nhau, thì Tam Bí hóa thành ngư ông đắc lợi hay sao? Thôi, hãy hợp lựcvới nhau mà công kích Tam Bí. Bổn thiếu gia đang chờ đây.


Lời của Đông Phương Thanh Vân nhưgáo nước lạnh dội vào mặt khiến Mê điện Điện chủ và Thái Cực bang chủ tỉnh lại.


Mê điện Điện chủ lạnh lùng quát :


- Hảo tiểu tử, ngươi dám cả gan giáohuấn lão phu. Đoạn lão gảy ngón tay vào cây đàn Cổ Nguyệt Cầm.


Thái Cực bang chủ vung kiếm tấn côngDiệp Đại Thúy.


Đông Phương Thanh Vân vội nhanhchóng vận Bát Nhã Mật La thần công bao phủ châu thân.


Hơn một trăm người từ bốn phía ủatới, vây thành ba vòng tròn.


Cây Cổ Nguyệt Cầm của Mê điện Điệnchủ liên tục phát ra những tiếng "tinh, tinh", mỗi tiếng như một mũitên nhọn và lạnh muốn chọc thủng màng nhĩ của Đông Phương Thanh Vân.


Đông Phương Thanh Vân biết không nênkéo dài thời gian giao đấu sẽ xảy ra lắm chuyện. Chàng vận dụng mười thành cônglực, chỉ thấy xung quanh châu thân trong phạm vi một trượng được bao phủ mộtmàn hồng quang. Chàng từ từ tiến về phía Mê điện Điện chủ.


Còn Diệp Đại Thúy thì sao?


Thấy Thái Cực bang chủ vung kiếmxông tới, nàng kêu khẽ :


- Thần Quan Tú Sĩ, cho mượn kiếm.


Đoạn tràn qua một bên né tránh chiêukiếm của đối phương.


Thần Quan Tú Sĩ dõng dạc đáp :


- Tuân chỉ.


Lời chưa dứt, đã trao kiếm cho nàng.


Thái Cực bang chủ nhếch mép cười :


- Cô nương cũng biết dùng kiếm ư?


Diệp Đại Thúy đáp lại :


- Về kiếm pháp, để bổn phu nhân chỉgiáo cho Bang chủ.


Đoạn nàng vung kiếm loang loángnghênh tiếp kiếm của đối phương mà đâm thẳng tới. "Keng" một tiếng,hai kiếm tóe lửa.


Diệp Đại Thúy uyển chuyển nhảy lùihai bước, giọng nói trong trẻo :


- Bang chủ hãy nhớ lấy, chiêu nàygọi là Chấn Kiếm Đoạn Mạch. Mười năm nay trong võ lâm không ai sử dụng. Vừa rồibổn phu nhân đã lợi dụng lực phản chấn để đoạn tâm mạch của Bang chủ.


Chỉ thấy Thái Cực bang chủ tuy tayvẫn cầm kiếm, nhưng đứng ngây ra bất động như một con gà rù.


Diệp Đại Thúy nói dịu dàng :


- Bang chủ chớ có vận chân khí, hãychờ sau một tuần trà sẽ qua nguy hiểm. Bổn phu nhân lượng tình Thái Cực bangchưa gây đại ác trong võ lâm nên lưu lại tính mạng cho Bang chủ. Nếu không đãphế bỏ hoàn toàn võ công của Bang chủ rồi. Có thể nói phu thê Đệ Tam Bí một khixuất hiện võ lâm là đủ khả năng thống lĩnh hết thảy.


Đông Phương Thanh Vân lúc này đã chỉcòn cách Mê điện Điện chủ một trượng.


Mê điện Điện chủ hai mắt rực lửa,vận hết công lực bình sinh vào ngón tay mà gẩy đàn liên tiếp... "Tinh,tinh, tinh". Đây là tuyệt kỹ của y.


Ba tiếng đàn làm cho thân ĐôngPhương Thanh Vân hơi lắc lư, nhưng chàng vẫn chầm chậm tiếp cận.


Tinh? Tinh?


Âm thanh của cây Cổ Nguyệt Cầm nàycó thể bẻ gãy đao kiếm, hiển nhiên Mê điện Điện chủ đã thi triển sở học bìnhsinh Đạn Chỉ thần công.


Mỗi tiếng "tinh" lại làmthân hình Đông Phương Thanh Vân lắc nhẹ một cái, song chàng vẫn chậm rãi tiếpcận. Chàng đã vận mười thành tinh khí, tạo nên màn hồng quang bao phủ châuthân. Đây là Bát Nhã Mật La thần công, là Di Lặc phật giới công thượng thừa,tinh chuyển khí, khí chuyển thần, hợp nhất Tinh khí thần thành một thể, mànhồng quang bao quanh chàng mỗi lúc một sẫm, chạm tới người Mê điện Điện chủkhiến lão ta lùi dần, lùi dần...


Bỗng vang lên tiếng thét giận dữ :


- Tiện tì? Hãy nộp mạng?


Nguyên ba lão bà bà của Thái Cựcbang chủ thấy Bang chủ của họ bị lạc bại dưới kiếm của Diệp Đại Thúy thì nổigiận vung kiếm công kích nàng để phục thù.


Kiếm quang loang loáng đầy trời.


Diệp Đại Thúy dùng thân pháp uyểnchuyển né tránh, nói :


- Tiện thiếp nhường cho các vị bachiêu.


Ba lão bà bà hùng hổ đâm chém, nhữngtiếng chíu chíu chíu nghe buốt tai, ba cây kiếm như ba con ngân xà nhắm tới cácđại huyệt trên thân hình của Diệp Đại Thúy.


Lúc này Đông Phương Thanh Vân thongthả tiếp cận Mê điện Điện chủ, Điện chủ chỉ từ từ lui dần. Chiếc Cổ Nguyệt Cầmvẫn phát ra tiếng "Tinh? Tinh?"


Lúc này Đông Phương Thanh Vân rùngmình, thối lui một bước, rồi lại chậm rãi tiến tới.


Mê điện Điện chủ bỗng búng mình baylên không trung, từ trên cao, cây Cổ Nguyệt Cầm vẫn tiếp tục phát ra những tiếngtinh, tinh.


Thân hình Đông Phương Thanh Vân nhưrồng vọt khỏi biển nước, lao lên mây, phóng ra hai chưởng công kích Điện chủ.


Mê điện Điện chủ khép hai chân vàonhau, thân hình lại bay xéo lên cao thêm một trượng.


Đông Phương Thanh Vân hừ một tiếng,hít một hơi dài, cũng lướt lên đuổi theo Điện chủ, hai tay liên tiếp khoanhthành vòng tròn công kích Điện chủ.


Điện chủ không thể ngờ chàng thiếuniên lại có tài thăng thiên chẳng kém gì lão ta, bèn quát :


- Ngươi phải chết?


Cây Cổ Nguyệt Cầm rời khỏi tay lãota lao vút như tên bắn vào ngực Đông Phương Thanh Vân, tay tả thì chém xuốngđầu chàng như một lưỡi đao.


Đông Phương Thanh Vân cười ha hả :


- Tuyệt kỹ của Điện chủ hóa ra chỉnhư thế thôi ư. Biến đi?


Đoàng, đoàng, hai tiếng nổ long óc,một bóng người rớt thẳng xuống đất, chính là Mê điện Điện chủ, lão ta nổ đomđóm mắt, đầu váng mắt hoa, nhưng cũng lồm cồm bò dậy được.


Đông Phương Thanh Vân ung dung đápxuống đất.


Cây Cổ Nguyệt Cầm lừng danh là đệnhất Vương cầm đã nát vụn bởi tay chàng.


Bỗng nghe tiếng cười của Diệp ĐạiThúy :


- Đã hết ba chiêu, các vị hãy tiếpchiêu này của tiện thiếp.


Ba đạo hàn quang như ba lằn chớp đãphóng tới thượng, trung và hạ của Diệp Đại Thúy, nhưng không thấy nàng tránh nénữa. Một dải ngân quang từ tay kiếm của nàng lóe lên còn nhanh hơn tia chớp,tiếp liền ba tiếng keng... keng... keng, rồi giọng nói điềm nhiên của Diệp ĐạiThúy :


- Kẻ nào còn muốn động thủ, phu thêĐệ Tam Bí đang chờ đây.


Ngay lúc đó, thanh âm sang sảng vanglên :


- Đến rồi, Lãnh Huyết Nhân Ma đếnrồi, ai muốn sống thì chạy mau kẻo mất mạng. Chạy mau?


Thái Cực bang chủ đột nhiên ngã quỵxuống, nhưng bật ngay dậy, hét :


- Hãy dìu ba lão bà bà đi.


Một tiếng gầm kinh thiên động địa ậptới.


Thái Cực bang chủ, Mê điện Điện chủvà mọi người đang ở hiện trường đều bất giác thối lui mấy bước, màng nhĩ đaunhói, như bị chọc thủng, hai tai ù hết cả đi, rùng mình sởn gáy.


Đông Phương Thanh Vân vội ngưng thầnvận công, Diệp Đại Thúy thì vẫn ung dung đứng đó, vẻ mặt chỉ hơi có chút ưu tư.


Một tiếng cười lạnh lẽo như xói vàolòng người từ từ cất lên, tiếp đến nói khoan thai :


- Trừ Tam Bí và thuộc hạ, hết thảynhững kẻ còn lại hãy xéo cả đi cho khuất mất ta.


Mê điện Điện chủ quỳ mọp xuống đất,mặt thất thần, miệng lắp bắp :


- Tổ sư.


Thanh âm lạnh lẽo hơn băng giá quátgằn :


- Cút đi?


Mê điện Điện chủ vội đứng dậy, đáp"dạ" rồi lao vút đi trước tiên.


Thái Cực bang chủ vừa quỳ xuống cũngvọt dậy chạy nốt.


Thoáng chốc chỉ còn riêng nhóm ngườicủa Đông Phương Thanh Vân ở lại hiện trường.


Đông Phương Thanh Vân ưỡn ngực, đứngsừng sững như núi, dõng dạc nói :


- Đông Phương Thanh Vân cùng hiềnthê, Tứ tiên và các tùy tùng đang chờ Lãnh lão tiền bối hiệp giá ở đây, mongđược nhìn thấy dung mạo của bậc tiền bối.


Một tràng cười lạnh lẽo buốt tai,tiếp đến thanh âm băng giá vang lên :


- Chẳng lẽ thuộc hạ của Tam Bí đềuăn nói dịu dàng vậy ư?


Đông Phương Thanh Vân chợt gằn giọng:


- Mong tiền bối hiện thân?


Thanh âm băng giá đáp :


- Hơn trăm năm nay chưa một ai hémiệng bảo muốn gặp ta, ngươi là kẻ duy nhất đó.


Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng hỏi:


- Tiền bối đã đến mà không lộ diệnlà có ý gì?


Thanh âm băng giá đáp :


- Kẻ thấy ta ắt phải chết?


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Được nhìn thấy dung diện của tiềnbối, dù chết cũng không hận.


Tiếng nói chợt nổ vang như sấm :


- Tiểu tử, ngươi khoác lác gì vậy?


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên :


- Vãn bối hoàn toàn không khoác lác.


Lãnh Huyết Nhân Ma hỏi :


- Ngươi dám gặp ta?


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Kỳ quái, chẳng lẽ gặp tiền bốicũng là đắc tội hay sao?


- Gặp ta ắt mất mạng.


- Vãn bối chưa hiểu tại sao?


Lãnh Huyết Nhân Ma nói :


- Lượng tình cho ngươi tuổi nhỏ vôtrí, tạm miễn tội. Nay bảo cho ngươi biết, một trăm năm nay ta, Lãnh Huyết NhânMa, từng tuyên bố với võ lâm câu này: "Kẻ gặp ta phải chết?"


Đông Phương Thanh Vân khẽ à mộttiếng :


- Thì ra vậy. Tiền bối đến đây chắcmuốn gặp ai chăng?


Lãnh Huyết Nhân Ma quát :


- Nói xàm?


Đông Phương Thanh Vân vờ hỏi :


- Chẳng lẽ vãn bối nói sai?


- Đúng thế?


- Nguyện nghe tiền bối chỉ giáo?


Lãnh Huyết Nhân Ma lạnh lùng đáp :


- Ngươi thấy ta, ắt ta phải giếtngươi.


Đông Phương Thanh Vân cười ngạo :


- Vậy thì tiền bối tới đây, chúng taquyết sống chết một phen được chăng?


Lãnh Huyết Nhân Ma đáp :


- Khá lắm, nhưng chưa đúng thời cơ?


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên :


- Quyết đấu mà cũng phải đợi thời cơư?


- Đúng vậy?


- Khi nào thời cơ mới đến?


- Ngươi cứ câm miệng nghe ta nói cóđược không?


Đông Phương Thanh Vân hơi ngạcnhiên. Nhân sĩ võ lâm ai nấy đều sợ Lãnh Huyết Nhân Ma như một con quái vật tànkhốc, khát máu, nhưng nay nghe khẩu khí của hắn tuy cuồng ngạo, song vẫn cònvài phần nhân tính, chẳng lẽ đấy toàn là những lời đồn đại thất thiệt của gianghồ.


Chàng bèn thay đổi khẩu khí, đáp :


- Cũng được, tại hạ xin lắng nghechỉ giáo.


Thanh âm băng giá lại cất lên :


- Ngươi nên biết ta và ngươi khôngthể cùng tồn tại.


Đông Phương Thanh Vân hỏi :


- Vì lẽ gì?


- Vì lưỡng hổ không thể đồng tồn,đấy là lẽ đương nhiên, ta xưng bá võ lâm nào phải một sớm một chiều, nay ngươiđánh bại Mê điện Điện chủ, tuy hạng nhãi ranh ấy đáng chết vạn lần, nhưng ngươikhông được coi thường ta. Ngươi có biết Mê điện là do ai lập ra hay không?


- Tiền bối lập ra chăng?


- Đúng thế. Huống hồ một năm naydanh tiếng Thiếu chủ võ lâm của ngươi đã át cả tiếng tăm của ta, khiến ta vôcùng phiền não. Hơn nữa, hàng trăm năm nay chưa một ai dám đối địch với ta, nayngươi xuất hiện, ta có đối tượng để chứng minh thì còn gì hay bằng.


Đông Phương Thanh Vân hỏi :


- Tiền bối muốn chứng minh điều gì?


- Ngươi có biết vì lẽ gì phụ thânngươi không xuất hiện trong võ lâm hay không?


- Không biết.


Lãnh Huyết Nhân Ma cười ha hả :


- Hắn xuất hiện tức là võ lâm đếnngày mạt vận.


Đông Phương Thanh Vân chưa hiểu rasao, đã nghe thanh âm băng giá nói tiếp :


- Phụ thân ngươi Sinh Tử Sinh, ngoạihiệu Ngọc Diện thư sinh, gã thứ hai Ngọc Hổ Sinh, ngoại hiệu Nộ Diện thư sinh,gã thứ ba Tọa Long Sinh, ngoại hiệu Khổ Diện thư sinh, ba kẻ đó hợp thành ÂmDương tam thư sinh, võ công cái thế, vô địch trong thiên hạ. Dương thuộc chính,Âm thuộc Tà...


Đông Phương Thanh Vân cao giọng :


- Tiền bối nói vậy hóa ra trong Tamthư sinh cũng có tà ác hay sao?


Lãnh Huyết Nhân Ma cười vang :


- Tiểu tử nhà ngươi thông minh lắm,vừa nghe đã hiểu. Thực ra Tam Bí chẳng có gì là bí hiểm. Trong Tam thư sinh cóÂm có Dương, có chính có tà, cả ba Thư Sinh đều muốn xưng bá võ lâm, mỗi tênđều thi triển sở học bình sinh, kết quả bất phân thắng bại. Võ công cả ba tênấy hợp lại mói có thể áp đảo nổi ta. Cuối cùng Tam thư sinh lập lời thề cả bavĩnh viễn không hiến thân cho võ lâm, đồng thời hợp lực ngăn cản ta hiến thâncho võ lâm.


Đông Phương Thanh Vân cau mặt hỏi :


- Tiền bối nói đến Âm Dương là có ýgì? Ai chính ai tà?


Thanh âm băng giá đáp :


- Trong Tam thư sinh, phụ thân ngươicó võ công tối cao. Hai thư sinh kia hợp lực mới địch nổi phụ thân ngươi, vìphụ thân ngươi, Ngọc diện thư sinh Đông Phương Chấn Nghiêu có dã tâm tối tànđộc, nham hiểm thuộc hàng tà ác. Trong Âm Dương tam thư sinh thì Ngọc Diện thưsinh thuộc Âm.


Đông Phương Thanh Vân càng nghe cànggiận, há có thể để Lãnh Huyết Nhân Ma chửi bới phụ thân chàng như vậy, bèn caogiọng :


- Lão nói xàm nói bậy?


- Nói xàm ư, bí mật của võ lâm chỉcó ta nói cho ngươi biết, người khác không hiểu gì hết, tiểu tử nhà ngươi cònmuốn đại diện cho chính nghĩa nữa hay thôi?


Đông Phương Thanh Vân cả giận :


- Ta muốn đại diện chính nghĩa,trừng trị tà ác, ta cũng muốn phanh thây xé xác lão.


- Không dễ đâu. Ta đây sinh tử huyềnquan đã thông, đã luyện được một thân kim cương bất toại, nếu có một cặp uyênương song kiếm cùng chém cũng chẳng hề hấn gì.


Lãnh Huyết Nhân Ma này đã vĩnh viễnnhư Thượng đế.


- Ngươi là quỷ sứ đại ma đầu thì có.


- Hay, hay lắm, quỷ sứ đại ma đầungươi đã nói vào chính đề rồi đó. Tiểu tử ngươi định đứng về phe chính nghĩaphải không?


- Khỏi cần đoán.


- Ngươi được bảy đại môn phái tônlàm Thiếu chủ võ lâm, nếu không đại biểu cho chính nghĩa, thì đại biểu cho cáigì mà còn chưa dám nhận.


- Phải, ta đại diện cho chính nghĩa.


Thanh âm băng giá nói :


- Xét về tình và lý, ngươi là tuyệtđối