Chương 26

Đông Phương Thanh Vân quát :


- Có giỏi hãy bước ra đi, đừng dôngdài nữa? Xưng danh đại ma đầu Lãnh Huyết Nhân Ma, mà nhát như thỏ đế vậy sao?


Một tiếng quát nổ như sấm :


- Tiểu tử dám mở miệng nói càn?


Tiếng quát hiển nhiên chứa đựng chânlực nội gia thượng thừa. Đông Phương Thanh Vân do đang phẫn nộ nên tâm phiềnkhí tán, bị tiếng quát xô lùi bốn năm bước mới đứng vững lại được.


Ngay Diệp Đại Thúy cũng loạng choạnggiật lui hai bước mới ổn trụ thân hình.


Nàng dùng truyền âm nhập mật nói dịudàng :


- Tướng công hãy bình tĩnh, nội lựccủa tên đại ma đầu này thâm hậu hơn hẳn dự liệu của thiếp. Hắn còn nhường nhịntướng công hẳn là có nguyên nhân gì khác, tướng công hãy định khí ngưng thầnchờ đó, về vụ Hận Thiên Nữ, vừa rồi nghe hắn nói dường như có ẩn ý gì đây, nênhỏi cho rõ.


Đông Phương Thanh Vân đã phát hiệnLãnh Huyết Nhân Ma sống được tới trên trăm năm quả có nội lực kinh nhân, nếuchàng không bình tĩnh ứng phó, lỡ hắn bất ngờ đột kích thì thật nguy hiểm. Nghĩvậy, chàng liền vận công đề khí.


Thanh âm băng giá cất lên :


- Nếu hàng trăm năm nay lão phukhông am tường thế sự, thì đã sớm cho ngươi một chưởng tan xương nát thịt, cóđâu để ngươi ngạo ngược chửi bới. Nghe đây, ngươi thực có gan đối đầu với lãophu phải không?


Đông Phương Thanh Vân cố nén nỗi bithương, trầm tĩnh đáp :


- Sẵn sàng phụng bồi?


- Được, như thế mới không hổ danhThiếu chủ võ lâm. Nhưng hai chúng ta giao đấu không được cho ngoại nhân thamgia. Trừ ta và ngươi, trong vòng mười dặm không có bất cứ ai khác, ngươi cóđồng ý hay chăng?


Đông Phương Thanh Vân đang định trảlời, bên tai bỗng có tiếng nói nhỏ nhẹ của Diệp Đại Thúy :


- Tướng công, thiếp và chàng đồngsinh cộng tử, thề không xa cách, tướng công đừng đáp ứng hắn, như vậy thiếp mớithể tiếp ứng cho chàng.


Đông Phương Thanh Vân thấy đúng, bènnói to :


- Được, nhưng phải có điều kiện.


- Điều kiện gì?


- Hiền thê của ta phải ở bên ta.


- Làm sao lão phu có thể đáp ứng?Phu thê nhà ngươi định hợp lực đấu với lão phu ư? Phải giết thêm một mạngngười, lão phu không thích.


Đông Phương Thanh Vân nổi giận :


- Đại ma đầu như lão cùng sợ...


Không đợi chàng nói hết, Lãnh HuyếtNhân Ma đã ngắt lời :


- Nếu ngươi cũng không sợ, sao cònđem theo thê thiếp. Có giỏi thì đến một mình, những kẻ còn lại đều phải ở ngoàixa mười dặm.


Đông Phương Thanh Vân há có thể chịuđược sự khinh ngạo như vậy, bèn quát lên :


- Quân tử nhất ngôn, cứ thế mà làm?


- Còn một việc nữa giữa hai chúngta, ồ, Thiếu chủ võ lâm, lại có người tới đó.


Bỗng một tiếng niệm phật hiệu nghevang như tiếng chuông thần vọng đến, rồi một bóng huỳnh y lướt nhanh tới.


Người này là Chưởng môn Thiếu Lâm,Viên Trí thiền sư. Vị thiền sư chắp hai tay trước ngực, vái vài vái, nói :


- Kính mừng Thiếu chủ Thần công đạtthành.


Đông Phương Thanh Vân vội đáp lễ nói:


- Không dám, không dám, thiền sư tớiđây có việc gì chăng?


Chưởng môn Thiếu Lâm nói :


- Không có việc gì khẩn yếu, chỉ làlão nạp nghe nói Thiếu chủ đã đạt thành Thần công và ra khỏi Thanh Chủng, nênlão nạp tới kính ngưỡng phong thái mà thôi.


Đông Phương Thanh Vân đang định hồiđáp, thì thanh âm băng giá nổi lên :


- Tiểu tử nhà ngươi có nghe điềukiện hay không đấy?


Đông Phương Thanh Vân gằn giọng đáp:


- Cứ việc nói ra?


- Hiện tại có Chưởng môn Thiếu Lâmtại đây, thật đúng lúc, lưỡng hổ giao đấu, phải có một con tử thương, vậy haibên phải có nghĩa vụ nhân đạo với nhau.


Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng :


- Đại ma đầu như ngươi biết gì lànhân đạo?


Thanh âm băng giá đáp :


- Nhân đạo là gì? Lão tử viết : Đạovì chí thiện. Mạnh tử viết : Nhân chi sơ, tính bổn thiện. Khổng tử viết : Nhânchi sơ, tính tương cận. Tương cận là gì? Là thiện ác ở sát nhau, nói đơn giảnlà vô thiện vô ác, nhưng Mạnh tử nói rất đúng, nhân tính vốn thiện, ta tuy thủđoạn ác độc, nhưng vẫn còn chút nhân tính, lẽ nào không nói chuyện nhân đạo?


Viên Trí thiền sư nói to :


- Thỉnh tôn tính đại danh của thíchủ?


Thanh âm băng giá đáp :


- Lão hòa thượng quen tụng kinh niệmphật, không biết đại danh của ta nên nghênh mặt ra thế kia, cho ngươi hay ta làLãnh Huyết Nhân Ma đấy.


Viên Trí thiền sư tái mặt, giật mìnhlùi lại, nói :


- A di đà phật? Thí chủ đã biết nhắcđến thiên tính, thì cũng biết biển khổ vô biên, ngoảnh lại đã thấy bờ.


Thanh âm băng giá quát lớn :


- Ai cần lão trọc đa ngôn, nghe đây,ta nói chuyện nhân đạo là ngụ ý trong hai, ta và Thiếu chủ, tất có một chết mộtcòn, hiểu chưa?


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Tại hạ dù chỉ còn một hơi thở cũngquyết trừ diệt tên đại ma đầu như ngươi...


- Đúng, thế mới không hổ danh Thiếuchủ võ lâm, có đủ khí phách. Ý của lão phu muốn nói là phiền bảy đại môn pháixây giùm cho ta và ngươi hai cái huyệt lớn tại nơi giao đấu cách nhau mườitrượng.


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên :


- Xây sẵn huyệt làm gì?


- Chẳng những xây sẵn huyệt mà cònthêm hai cỗ quan tài nữa.


Đông Phương Thanh Vân càng nghe càngkhó hiểu :


- Chuẩn bị huyệt và quan tài để làmgì?


- Nên biết lưỡng hổ tương tranh, cóthể một chết một bị thương, cũng có thể cả hai đều chết, chuẩn bị sẵn như thếlà để ta và ngươi sử dụng. Nếu ta tồn ngươi vong, ta sẽ mai táng ngươi. Nếungươi tồn ta vong, ngươi sẽ mai táng cho ta, như thế chẳng phải là lưỡng toànhay sao?


- Giết nhau rồi hà tất còn phải làmthế?


- Người sống lo cho người chết chuđáo, phải vậy không?


- Phải.


- Đó chính là nhân đạo. Này lão hòathượng, ngươi có đáp ứng không?


Viên Trí thiền sư chắp tay trướcngực :


- A di đà Phật, thí chủ đã biết nhắcđến nhân đạo, liệu có thể đổi giao tranh thành bằng hữu, từ nay vì chúng sinhvõ lâm mà làm phúc...


- Im ngay?


Viên Trí thiền sư nói tiếp :


- Nếu thí chủ còn ngoảnh lại, lậptức thấy bờ...


Lãnh Huyết Nhân Ma quát vang tai :


- Đừng nói lời thừa, ta đã ước hẹnvới Thiếu chủ võ lâm, chỉ cần lão trọc nhà ngươi đáp ứng hay cự tuyệt là xong,đường đường một vị Chưởng môn Thiếu Lâm mà nói ấp a ấp úng mãi.


Đông Phương Thanh Vân vội vái ViênTrí thiền sư :


- Kính thỉnh thiền sư đáp ứng cho.


Viên Trí thiền sư trầm ngâm hồi lâumới đáp to :


- Cũng được.


Từ nãy đến giờ Diệp Đại Thúy chưanói câu nào.


Kỳ thực nàng biết rằng nếu để ĐôngPhương Thanh Vân đơn độc một mình dấn thân đi gặp Lãnh Huyết Nhân Ma chẳng khácgì chặt đứt một nửa thân người của nàng, chàng có đi không về, dù chàng có đượcphụ thân Ngọc Diện Thư Sinh liên thủ đối phó với Lãnh Huyết Nhân Ma, e cũng khótoàn mạng, huống hồ chàng đơn phương độc mã.


Nghĩ vậy, nàng cảm thấy tan nát cảcõi lòng, biết làm cách gì để ngăn cản chàng đừng đi gặp Lãnh Huyết Nhân Ma?


Không, không thể nào ngăn cản được,bởi vì còn một hơi thở cũng phải giao tranh, đã là thể diện của nhân vật võ lâmxưa nay kẻ sĩ có thể bị giết, quyết không chịu nhục, nay nếu nàng dùng ái tìnhđể thuyết phục Đông Phương Thanh Vân đừng đi giao đấu với Lãnh Huyết Nhân Ma,thì không khi nào chàng chịu như vậy, thà chết còn hơn.


Hơn nữa, nàng càng nghe càng kinhngạc.


Vì sao vậy? Vì lời lẽ của Lãnh HuyếtNhân Ma khác hẳn so với truyền thuyết được nghe về hắn. Tại sao hắn lại nóinhững điều khá tử tế như vậy? Chẳng lẽ một tên đại ma đầu đã sát hại bao người,uống máu moi tim người tàn khốc đến mức ấy, mà lại biến đổi hẳn thế này ư?


Rất có thể như vậy, cũng rất có thểkhông phải như vậy bởi lẽ đã hơn trăm năm nay, Lãnh Huyết Nhân Ma chưa hiệnchân trong võ lâm.


Có nghĩa là hàng trăm năm rồi LãnhHuyết Nhân Ma không còn phạm sát giới, một trăm năm là thời gian rất dài, nếuhắn còn được bổn tính sát nhân từng ấy thời gian có lẽ hắn cũng đã phát thiệnvà luyện thành toàn bộ thần công nên không sát nhân nữa chăng?


Nhưng rõ ràng là hắn còn chút nhântính, như vậy có lẽ hắn đã không còn lấy việc giết người làm lạc thú.


Hơn nữa, Đông Phương Thanh Vân mớinổi danh trong võ lâm chỉ hơn một năm nay, có lẽ trong thời gian này Lãnh HuyếtNhân Ma ngày càng lo sợ sẽ đến lúc võ công của Đông Phương Thanh Vân cao hơnhắn, nên hắn mới thỉnh ước chàng tới đỉnh Thần Nữ ở dãy Vu sơn để quyết đấu.


Thế nhưng việc chuẩn bị huyệt mồ vàquan tài vượt ra hẳn mọi suy nghĩ thông thường.


Luận về sự tu luyện của Lãnh HuyếtNhân Ma, hắn quyết không làm việc gì chưa nắm chắc phần thắng. Nhất là hiện tạihắn đang nấp ở chỗ nào, Đông Phương Thanh Vân tu luyện nội lực đến thế mà vẫnchưa biết, đủ hiểu võ công của Lãnh Huyết Nhân Ma quá cao minh, Đông PhươngThanh Vân chưa thể sánh kịp.


Hơn nữa, vừa nãy hắn quát một tiếngmà kình lực dễ dàng đẩy lui Đông Phương Thanh Vân và nàng mấy bước, Đông PhươngThanh Vân tuy có Vương kiếm, song mười hai đạo kim quang của Vương kiếm khóphát huy hiệu lực, nếu người sử dụng chưa có nội lực cực kỳ cao thâm.


Còn Lãnh Huyết Nhân Ma thì sao? Hắnđã luyện thành một thân kim cương bất hoại. Như vậy Vương kiếm chắc gì đã hạinổi hắn, tại sao hắn chuẩn bị những hai huyệt mộ và hai cỗ quan tài? Lẽ nào hắncó mưu mô gì?


Không? Lý do rất đơn giản, kẻ mạnhcó thể quang minh chính đại đánh bại kẻ yếu. Kẻ yếu muốn đánh bại kẻ mạnh mớiphải dùng đến âm mưu quỷ kế của kẻ tiểu nhân.


Đông Phương Thanh Vân thì sao? Trongđương kim võ lâm, chàng tuy là cao thủ đệ nhất, nhưng so với Lãnh Huyết NhânMa, hắn vẫn coi chàng là kẻ yếu mà thôi.


Lãnh Huyết Nhân Ma đã là kẻ mạnh tấthắn không dùng mưu kế. Ngay một người thông minh tài trí như Diệp Đại Thúy cũngkhó hiểu nội tình.


Cho nên trong lúc lòng đau như cắt,nàng càng thêm mơ hồ bối rối.


Lúc này vang lên tiếng cười ha hảcủa Lãnh Huyết Nhân Ma :


- Vậy là phiền thiền sư báo cho bảyđại môn phái biết tin bổn nhân cùng Thiếu chủ võ lâm sẽ quyết đấu vào tiếtthanh minh sắp tới. Được chứ?


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Được, coi như đã ước định.


Sau tiếng cười, thanh âm băng giánói :


- Tốt, vậy lão phu đi đây. Những kẻkhác nghe cho rõ, đến lúc ấy, nếu các ngươi ở trong phạm vi mười dặm, lão phusẽ không để cho toàn thây...


Thanh âm nhỏ dần.


Viên Trí thiền sư ngoảnh đầu lại,chắp tay nói :


- A di đà Phật, Thiếu chủ quả thậtsẽ y hẹn đến gặp Lãnh Huyết Nhân Ma hay sao?


Đông Phương Thanh Vân vội đáp lễ nói:


- Chẳng lẽ khi lâm trận tại hạ lạiđào thoát?


Viên Trí thiền sư trầm giọng thở dài:


- Lão nạp đâu có ý như vậy, hiềm nỗiLãnh Huyết Nhân Ma là tên đại ma đầu, nếu Thiếu chủ lỡ có làm sao thì từ đây vềsau biết lấy ai chủ trì chính nghĩa võ lâm?


- Thiền sư quá khen khiến tại hạ vôcùng hổ thẹn, bảy đại môn phái hoàn toàn có thể phục hồi thanh danh ngày trước.Tại hạ có một việc phiền thiền sư giúp cho...


- Ôi, Thiếu chủ còn chưa biết...


Đông Phương Thanh Vân ngắt lời, cungtay kính cẩn nói :


- Nếu tại hạ gặp bất hạnh, môn hạcủa Tam Bí sẽ hợp sức với bảy đại môn phái khôi phục uy danh. Còn về việc chuẩnbị huyệt mộ và quan tài, tại hạ dám phiền thiền sư giúp cho, không biết có đượchay chăng? Nếu thiền sư thấy khó khăn, tại hạ đành nhờ người khác.


Viên Trí thiền sự biết rằng ĐôngPhương Thanh Vân còn nhiều việc phải làm, vội chắp tay thi lễ, nói :


- Việc mọn ấy có gì khó khăn, lãonạp phái người đến địa phận cũ của Quỷ lâm làm được ngay. Vậy xin cáo biệt.Mong Thiếu chủ bảo trọng.


Nói đoạn, liền lao vút đi mất hút.


Trong số Tứ tiên, thì Thạch Lan DậtTiên Tạ An Hữu là người quan tâm hơn cả đến Đông Phương Thanh Vân, lúc này chợtnhư tỉnh lại sau một giấc mơ, đột nhiên nói to :


- Trời ơi, Lãnh Huyết Nhân Ma vẫncòn sống ư?


Đông Phương Thanh Vân thấy Viên Tríthiền sư đã đi khỏi, bỗng cảm thấy hổ thẹn. Nên biết thiền sư tới đây để chúcmừng chàng đại thành thần công, lẽ ra chàng phải tiếp chuyện cho thân ái, đằngnày chàng lại nhờ thiền sư đi lo việc, thật chẳng phải chút nào.


Nghe Thạch Lan Dật Tiên nói, chàngvội ngoảnh lại, chắp tay nói :


- Bốn vị Tiên trưởng, Thanh Vân thừahưởng ân huệ của các vị Tiên trưởng, nguyện mãi mãi không quên, nay vì có việckhẩn yếu cần làm, từ nay mong các vị hãy hiệp trợ bảy đại môn phái đồng chủ trìđại cục của võ lâm.


Thạch Lan Dật Tiên mở to mắt kêu lên:


- Thiếu chủ, ngươi định bỏ rơi chúnglão phu hay sao?


Đông Phương Thanh Vân sớm kính trọngThạch Lan Dật Tiên, lời lẽ của Thạch lão tuy có lúc bất nhã, nhưng Thạch lão lolắng cho chàng không khác gì phụ mẫu, chàng vội vái mà nói :


- Tiên trưởng. Thanh Vân hoàn toànkhông có ý như vậy.


- Thế thì ngươi có ý gì?


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Chim sẽ có tổ, nhạn có bầy, tại hạchịu đại ân của bốn vị tiên trưởng còn chưa báo đáp được một phần, làm sao dámphiền các vị phải vất vả thêm?


- Ngươi coi thường chúng lão phu quáphải không?


- Thanh Vân hoàn toàn không có ý nhưvậy?


- Hay là ngươi sợ cứ phải phân tâmlo lắng cho chúng lão phu?


Thiên Hoang Đế Quân Vương Thạch Anbỗng cười vang :


- Lão Thạch quỷ này đoán sai ý củaThiếu chủ rồi, Thiếu chủ là người trung thực, thẳng thắn, đâu có sợ nói thẳngvới Tứ tiên chúng ta. Nếu chúng ta đi theo Thiếu chủ lỡ có bề gì dĩ nhiên Thiếuchủ khó mà an tâm.


Thạch Lan Dật Tiên gật đầu :


- Thiếu chủ, ngươi có ý như vậy phảikhông?


Đông Phương Thanh Vân ấp úng :


- Võ công của Tứ tiên trưởng...


- Cứ nhìn vào mặt chúng ta mà nói cóđược chăng?


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Dạ, nhưng...


Thiên Hoang Đế Quân lại cười vang :


- Thực ra Thạch quỷ cũng nên nghĩcoi, Thiếu chủ sắp lo nghĩ bao nhiêu công việc, nếu chúng ta cứ đi theo chỉ làmcho Thiếu chủ vướng chân vướng tay, dễ hư đại sự, huống hồ Tứ tiên chúng ta tuluyện thêm một thời gian nữa, hợp lực Tứ Thiên Quang thần công lại rồi tái hiệnvõ lâm thì có thể giúp Thiếu chủ hoàn thành đại nghiệp.


Thạch Lan Dật Tiên ngoảnh mặt hỏiThiên Hoang Đế Quân :


- Về vụ Lãnh Huyết Nhân Ma ước hẹngiao đấu, nên làm thế nào?


Thiên Hoang Đế Quân cười ngất :


- Lão Thạch Quỷ này quả là lo trờisập, cứ xem diện tướng của Thiếu chủ chúng ta đủ biết rất thọ và hưởng hậu phúckhôn cùng. Thiếu chủ nhất định có khả năng phùng hung hóa cát, ngộ họa thànhphúc đó.


- Thật ư?


- Vương Thạch An này chẳng lẽ nóidối?


Thạch Lan Dật Tiên gật gù, trầm tưmột lát, nói :


- Cũng được? Tứ tiên nên tìm một nơithâm sơn cô động mà tu luyện vài năm rồi tái hiện võ lâm mà tranh đấu, thỉnhThiếu chủ bảo trọng, chúng ta ắt có ngày tái ngộ.


Đoạn lão Thạch chậm rãi bước đi, tựahồ rất miễn cưỡng.


Tam tiên còn lại liền theo gót lãoThạch mà đi.


Tuệ Mẫn nhìn Đông Phương Thanh Vânbằng đôi mắt chứa chan tình cảm, nói :


- Tạm biệt tướng công.


Rồi đột nhiên quay mình chạy vụt đinhư một mũi tên, vượt qua Tứ tiên.


Tại sao Tuệ Mẫn lại đột ngột phóngvút đi như vậy?


Thực ra cõi lòng nàng đang tan nát,tưởng chừng đứt từng khúc ruột. Đông Phương Thanh Vân là người đầu tiên khuấyđộng cõi lòng bình thản của nàng. Hồ nước tình cảm của nàng đang phẳng lặng,chàng đã ném xuống đó một phiến đá làm dấy lên bao làn sóng dập dờn.


Nay chàng đã hỉ ái người khác, tráitim thơ ngây của nàng chịu sao nổi.


Thiên Hoang Đế Quân hoảng hốt gọi :


- Tuệ Mẫn?


Đoạn thi triển khinh công lướt đuổitheo Tuệ Mẫn.


Thạch Lan Dật Tiên nói lớn :


- Tứ tiên đồng thanh đồng hành,quyết không xa nhau.


Đoạn búng mình bay đi như đại bàng.


Hai lão Tiên còn lại cũng song hànhlướt theo sau Thiên Hoang Đế Quân.


Đông Phương Thanh Vân trầm mặc nhìncảnh tượng đó.


Tuệ Mẫn là nữ nhân đầu tiên in đậmdấu ấn trong trái tim chàng, trải qua bao nhiêu biến đổi, chàng hỉ ái những nữnhân khác, nhưng Tuệ Mẫn là thiếu nữ ngây thơ trong trắng, chàng không nỡ nàolừa dối nàng.


Nhất là qua mấy phen dâu bể, chàngtự cảm thấy không thể hôn phối với Tuệ Mẫn.


Thế là chàng ngậm ngùi thở dài...


Chuyện cũ như sương khói đã tan mát,bỗng dồn dập hiện về trong ký ức của chàng. Bao phen vào sanh ra tử bênchàng...


Có Tuệ Mẫn ngây thơ trong trắng.


Có Lãnh Tuyết Quyên si tình.


Có Trần Ngọc Đình chẳng tiếc sinhmệnh vì chàng.


Có Tiêu Phụng Hoàng dịu dàng đằmthắm.


Có Hận Thiên Nữ đáng thương vừa vìchàng mà thảm tử.


Chuyện cũ cứ lần lượt hiện ra baohình ảnh trước mắt chàng, rồi từ từ trôi đi khuất hẳn.


Một nỗi buồn thương dâng lên man máctrong lòng, chàng cúi đầu thở dài.


Thật là tự cổ nhi nữ thường tình,anh hùng khí đoản.


Nay đối địch với chàng là đại ma đầutrên trăm năm tuổi Lãnh Huyết Nhân Ma, chàng tự biết chàng chưa luyện được nộicông tới cảnh giới siêu phàm nhập thánh như Lãnh Huyết Nhân Ma, thế thì tiếtthanh minh tao mộ sắp tới sẽ là ngày cuối cùng chàng còn được sống trên đời haysao?


Chết, hoàn toàn không khiến chàngcảm khái.


Có điều là cái chết này khiến chàngcòn nhiều di cảm, ân hận.


Chàng đường đường là một nam tử hánđại trượng phu mà không bảo toàn được cho thê thiếp của mình, làm sao chàngkhông hổ thẹn bi thương, làm sao chàng có thể tha thứ cho chính mình?


Càng ân hận là chàng đã sống ngóthai mươi năm mà chưa được thấy mặt phụ thân...


Đời người trên cõi thế sao bi thươngai oán đến vậy?


Nghĩ đến đây, tuy anh hùng chẳng đểrơi lệ, nhưng bất giác nước mắt cứ ứa ra.


Diệp Đại Thúy vô cùng thông tuệ, làmsao không biết lúc này Đông Phương Thanh Vân đang nghĩ gì?


Giọng nàng dịu ngọt văng vẳng :


- Tướng công, hãy trấn tĩnh lại nào.


Đoạn nàng từ từ ôm chặt lấy chàng.Đông Phương Thanh Vân cảm động ôm lấy nàng, xúc động vô hạn :


- Đại Thúy, chẳng lẽ Thanh Vân sẽkhông được biết mặt phụ thân ư?


Diệp Đại Thúy dịu ngọt đáp :


- Sao tướng công lại nghĩ đến chuyệnđau lòng đó?


- Lẽ nào Thanh Vân sẽ không đượcbiết mặt phụ thân?


- Tướng công nhất định sẽ được gặpmặt phụ thân. Không chỉ tướng công muốn gặp phụ thân mà phụ thân còn muốn gặptướng công hơn nữa kìa. Ôi, ân oán giang hồ, cừu hận võ lâm đã hại chết baongười, bao gia đình phụ tử thê nhi ly tán.


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Đại Thúy, nàng đừng nói dối để anủi Thanh Vân.


- Làm sao thiếp dám nói dối chàng?


- Thanh Vân biết lời Lãnh Huyết NhânMa nói về Tam thư sinh thệ minh đa phần là đúng, do đó Thanh Vân sẽ vĩnh viễnkhông được gặp phụ thân, nàng nói như vậy chẳng qua để an ủi ta mà thôi.


Diệp Đại Thúy nghe mà lòng đau nhưcắt. Không sai, mong ước của phu quân nàng được gặp phụ thân ở kiếp này chỉ làảo tưởng.


Nàng chỉ còn cách nén nỗi đau thươngtâm mỉm cười :


- Tướng công mất khí phách từ lúcnào vậy?


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên :


- Đại Thúy, ta chưa hiểu ý của nàng.


Kỳ thực Diệp Đại Thúy biết rằng nếuĐông Phương Thanh Vân quyết đấu với Lãnh Huyết Nhân Ma thì chàng không có hyvọng gì sống sót, nhưng lẽ nào nàng nói thẳng ra như vậy?


Không? Một người biết trước còn đượcsống ít ngày trên cõi thế, lại còn nhiều di cảm ân hận, thì đã quá bi thươngrồi, nỡ nào còn nhẫn tâm làm cho người ấy thêm đau khổ.


Nàng gượng cười nói :


- Chẳng lẽ tướng công không nghethấy lời Thiên Hoang Đế Quân vừa nói?


Đông Phương Thanh Vân bỗng cười ngắt:


- Đại Thúy, nàng lại đi tin mấy lờitự an ủi đó sao? Lãnh Huyết Nhân Ma là kẻ thế nào, ngay đến tim gan và thai nhingười ta, hắn còn ăn tươi nuốt sống. Thanh Vân này làm sao thoát khỏi tay hắn?Thực ra nàng vẫn chưa hiểu ý ta...


Diệp Đại Thúy lòng đau như cắt, nàngquả muốn nhìn thấu cõi lòng chàng, bèn nén đau thương hỏi :


- Ý của tướng công thế nào?


Đông Phương Thanh Vân thông minhtuyệt đỉnh, làm gì chàng không biết tâm sự bi thương của nàng?


Chàng hỉ ái nữ nhân này, nàng làngười duy nhất mà chàng thực sự si mê cuồng luyến, chàng lại ôm chặt lấy nàngmà cười vang :


- Đại Thúy. Thanh Vân nghĩ ra rồi,kiếp người như sương sớm, thoáng chốc đã cạn khô, nếu sống không hổ thẹn vớitrời đất, thì có gì phải ân hận. Lại nói về chuyện tuy không được gặp phụ thân,nhưng nếu phụ tử thương nhớ nhau thì còn hơn là gặp mặt.


Diệp Đại Thúy không nén nổi nỗi bị thương,hai hàng lệ tuôn rơi lả chả, nàng ôm chặt lấy chàng.


Thật là một đôi uyên ương đángthương nhất trên thế gian.


Kiếp nhân sinh là thế đó.


Từ lúc cất tiếng khóc oa oa cho đếnkhi nhắm mắt xuôi tay gọi là một kiếp người.


Tất cả mọi người đều cảm thấy cuộcđời kỳ quái và hư ảo.


Có kẻ coi kiếp người như một giấcmơ, một tấn tuồng, khi tỉnh giấc, khép màn, hết thẩy chỉ là hư không, còn lưulại vài lời cảm thán.


Người ta vẫn bảo chẳng mấy ai đượcnhư ý.


Điều này chứng tỏ trong một kiếpngười, thất vọng nhiều hơn hi vọng, thất bại nhiều hơn thành công, cái mấtnhiều hơn cái được. Đó là quy luật vĩnh hằng của nhân sinh.


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Đại Thúy, nàng hãy trấn tĩnh,chúng ta bàn một chút về công việc chính.


Diệp Đại Thúy vội nén vẻ đau thươnghỏi :


- Ta bàn chuyện gì kia?


- Còn nhiều sự tình chưa gỡ xong.


Diệp Đại Thúy lau nước mắt, hỏi :


- Tướng công, tiện thiếp còn có mộtnghi vấn.


- Nghi vấn gì vậy?


- Tiện thiếp nghĩ rằng tướng côngquyết không thể kết thúc cuộc đời như vậy, nhất là nghe Lãnh Huyết Nhân Ma nóiđến chuyện chuẩn bị xây mộ và làm sẵn áo quan hẳn là hắn có vấn đề.


Đông Phương Thanh Vân cười :


- Sinh tử do mạng, phú quý tại thân,tục ngữ có câu "Sinh tử cách nhau trong gang tấc", hà tất phải để tâmlo lắng.


- Tướng công tuy coi cái chết nhẹtựa lông hồng, nhưng tiện thiếp...


Đông Phương Thanh Vân nói sangchuyện khác để nàng khỏi bi thương :


- Nàng có nghi vấn gì vậy?


Diệp Đại Thúy đang nghĩ nếu ĐôngPhương Thanh Vân từ giã cõi đời, thì nàng có khác gì cô nhạn lạc bầy... Câu hỏicủa Đông Phương Thanh Vân đã kéo nàng ra khỏi cơn tuyệt vọng. Nàng vội nói :


- Chẳng lẽ tướng công không nghethấy lời đối thoại giữa Quái Sấu và Bạch Sa lão nhân? Trước đây Lãnh Huyết NhânMa chỉ giết người, nay hắn lại bảo xây sẵn mộ và chuẩn bị áo quan để chôn chínhhắn, điều đó há chẳng phải là có vấn đề hay sao?


Đông Phương Thanh Vân không tin vàokỳ tích, hơn nữa lúc này chàng muốn an ủi Diệp Đại Thúy, bèn đáp :


- Đúng, chắc là có vấn đề.


- Lãnh Huyết Nhân Ma quyết chẳngchịu chết uổng, có lẽ hắn không hy vọng sát hại được tướng công mà...


- Mà làm sao?


- Tướng công sẽ cho là thiếp nói mơ,nhưng thiếp có cảm giác hắn muốn thu nhận tướng công làm đệ tử.


Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc hồilâu mới hỏi :


- Tại sao nàng lại nghĩ thế?


Diệp Đại Thúy e thẹn nói :


- Thực ra đó là bản tính của conngười, lúc tuyệt vọng thì mong ước điều may mắn, tính thiếp vốn thế, huống hồlần này lại có minh chứng.


- Minh chứng gì?


- Đối thoại giữa Lãnh Huyết Nhân Mavới Bạch Sa lão nhân và Quái Sấu.


Đông Phương Thanh Vân lắc đầu :


- Ta chưa hiểu.


- Thực ra rất đơn giản. Bạch Sa lãonhân bảo có ba điều. Lãnh Huyết Nhân Ma với tướng công cùng tồn tại là một, cảhai người cùng chết là hai, còn điều thứ ba? Ằt là hạ độc thủ giết chết tướngcông, chẳng lẽ tướng công không phát giác rằng điều thứ ba cũng bao hàm khả năngkhác nữa chứ?


Đông Phương Thanh Vân rớm lệ, ômchặt Diệp Đại Thúy nói :


- Lãnh Huyết Nhân Ma nói rất đúng,trước hết Thanh Vân phải báo mối cừu hận cho nghĩa phụ nghĩa mẫu đã? Tiêu diệtxong Mộ Địa giáo rồi thì dù chết cũng cam lòng.




Vu Sơn là đệ nhất danh sơn ở đấtThục, gồm mười hai đỉnh núi. Vọng Hà, Thúy Tịnh, Triều Vân, Thần Nữ, TùngLuyến, Tập Tiên, Tụ Học, Thượng Di, Khởi Vân, Phi Phụng, Đăng Long Cộng, HọcĐàn. Trong dó Thần Nữ là ngọn cao nhất, quanh năm mây mù bao phủ, thỉnh thoảngmới hiện ra thấp thoáng.


Mười ngày sau, vào lúc hoàng hôn,Đông Phương Thanh Vân cùng Diệp Đại Thúy và tùy tùng tới huyện thành ở phía tâydãy Vu Sơn.


Đông Phương Thanh Vân nghiêm nghị,Diệp Đại Thúy trầm mặc, cử chỉ dịu dàng uyển chuyển như cành liễu trước gió,sắc diện cố nén nổi bi thương. Ba tùy tùng cũng thấy ưu tư.


Đã bước sang canh hai. Năm ngườitiến vào một u cốc ngoằn ngoèo. Nằm bên u cốc là một tòa đại bảo nguy nga,tường hồng ngói xanh.


Đông Phương Thanh Vân đoán đây làTổng đà của Địa Mộ giáo, bèn thấp giọng nói :


- Đi.


Đoạn phóng vút lên tòa đại bảo nhưmột mũi tên phóng ra khỏi dây cung.


Diệp Đại Thúy cũng nhún mình phithân sóng vai với chàng. Ba tùy tùng tung người bay theo sau.


Thoáng chốc năm người đã đứng trướccánh cửa sắt đồ sộ của đại bảo.


Đông Phương Thanh Vân căm hận Địa Mộgiáo chủ đến thấu xương, còn nghĩ gì đến lễ tiết. Chàng vận công vào hai tayphóng chưởng.


"Bình? Bình?" hai tiếng nổchấn động, Giao Long chưởng của chàng làm cho hai cánh cửa sắt đồ sộ, rộngchừng mười trượng mở toang ra.


Đông Phương Thanh Vân hú một tiếngdài, giơ tay ôm ngay lưng Diệp Đại Thúy, cùng bay vào bên trong như một cánhđại bàng.


Họ vừa đáp xuống, bỗng hai đạo hànquang như giao long xuất thủy cùng lao đến công kích hai người.


Đông Phương Thanh Vân cười ngạo :


- Biến đi?


Chàng vội vận Bát Nhã Mật La thầncông, tay vẫn ôm lưng Diệp Đại Thúy.


Một tiếng nổ đinh tai kèm theo haitiếng rú thảm, hai kiếm sĩ vừa công tới đã như hai trái bóng đập vào tường, bịbật văng ra xa hai trượng, chết không kịp ngáp.


Mười mấy bóng người vụt tới, dànhàng ngang phía trước mặt Đông Phương Thanh Vân.


Đó là hơn một chục trung niên đạihán tráng kiện, mục quang sáng rực, huyệt Thái Dương nổi cao, nhìn đã biết ngaybọn chúng tu luyện nội lực ngang tới mức hỏa hầu. Một gã nói, giọng âm lãnh :


- Các hạ loạn nhập Tổng đà Địa Mộgiáo, tội đáng chết vạn lần, hãy mau cút đi.


Lúc này ba tùy tùng đã dàn hàngngang sau lưng Đông Phương Thanh Vân, chàng nhếch mép cười, nói :


- Bổn thiếu gia Đông Phương ThanhVân hôm nay tới đây để tiêu diệt Địa Mộ giáo, mau gọi Giáo chủ của các ngươi rađây, nếu không ta gặp ai sẽ giết kẻ đó, không tha bất cứ ai?


Mười mấy hán tử thảy đều thất sắc,chúng đều đã nghe danh Thiếu chủ võ lâm Tam Bí chấn động thiên hạ. Chuyện mườingày trước đây Thiếu chủ võ lâm ngay trước Thanh Chủng đại phá Mê điện đánh luiThái Cực bang đã thành đầu đề đàm luận trong lúc trà dư tửu hậu của võ lâm.Người ta truyền tụng với nhau rằng Đông Phương Thanh Vân đã trở thành nhân vậtngang với thần tiên.


Nay người ấy đang đứng sừng sững nhưThái Sơn trước mặt họ, làm sao họ chẳng kinh hồn táng đởm.


Mười mấy hán tử cũng từng là nhữngnhân vật xưng hùng xưng bá một phương.


Gã âm trầm bỗng cười lớn một tràngrồi nói :


- Thiếu chủ võ lâm đại giá quanglâm, thực là đại hạnh cho bổn giáo, thỉnh các hạ chờ một chút để tại hạ vào bẩmcáo Giáo chủ được chăng?


Đông Phương Thanh Vân tuy biết bọnnày chẳng tên nào tử tế, toàn một lũ côn đồ sát nhân, nhưng dù là bầy kiến cũngcòn ham sống, huống hồ con người, chàng không muốn loạn sát, thôi thì hãy lấyđức hiếu sinh làm chính, bèn trầm giọng nói :


- Được?


Gã kia bèn ngoảnh sang bên cạnh nói:


- Tứ đệ, mau đi bẩm cáo Giáo chủ.


Lời gã chưa dứt đã nghe thanh âmtrong trẻo vang vọng :


- Kính nghênh tướng công đại giá,tiện thiếp không biết để ra đón từ xa, mong tướng công lượng thứ.


Một bóng hồng đã bay tới đáp xuốngtrước mặt chàng. Đó là Lãnh Huyết Diễm Nữ.


Đông Phương Thanh Vân thấy nàng tathì cảm thấy khó xử. Nàng ta là ân nhân của nghĩa mẫu, chàng không thể đắc tội,nếu nàng ta xuất thủ ngăn trở, thì chàng thật khó bề ứng phó.


Nghĩ vậy, bèn hạ giọng nói :


- Phu nhân vẫn mạnh giỏi chứ?


Lãnh Huyết Diễm Nữ dịu dàng nói :


- Uy danh của tướng công át cả vầngthái dương, thực khiến tiện thiếp kính phục.


Nay tướng công đến để báo cừu thìphải?


Lời này khiến Đông Phương Thanh Vânlúng túng.


Luận về lời lẽ, Lãnh Huyết Diễm Nữquả không hổ là hồng quần nữ kiệt. Chàng nghĩ thầm :


- "Một nữ nhân giỏi giang nhưnàng mà theo tà đạo, thật đáng tiếc. Nếu có thể khuyên nàng ta cải tà quychánh, thì hay biết chừng nào?"


Bèn cười nhạt nói :


- Phu nhân đoán rất đúng, tại hạ quảthực đến đây để báo cừu, phiền phu nhân thỉnh quý phu quân ra quyết đấu với tạihạ một phen để phân thắng bại.


Lãnh Huyết Diễm Nữ sa sầm mặt :


- Phu quân tiện thiếp là Giáo chủtối cáo, há cho phép tướng công khinh khi.


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Vậy là quý Giáo chủ né tránh tại hạphải không?


Lãnh Huyết Diễm Nữ lạnh lùng đáp :


- Tướng công đừng quá xem thườngGiáo chủ bổn giáo như vậy. Tướng công vì hận mà đến, bổn giáo cầu mong sinh tồnắt phải dốc toàn lực lượng đối phó với tướng công.


Đông Phương Thanh Vân không đợi y thịnói hết, đã cười vang :


- Hay lắm? Thỉnh tận lực đối phó.


Lãnh Huyết Diễm Nữ nghiêm trang nói:


- Tiện thiếp cảnh cáo tướng công,nếu tướng công nghĩ rằng mình đã đại phá mê trận, đẩy lui Thái Cực bang là đãđủ uy đến đây thì thực nhầm đó.


Đông Phương Thanh Vân biết rằng cứđấu khẩu dài dòng thì không biết đến bao giờ mới dừng, bèn nói lớn :


- Quỷ Tinh Linh tiền bối, hãy kiềmchế Lãnh Huyết Diễm Nữ, đừng đắc tội với nàng ta, chỉ cần không cho nàng ta làmgì là được.


Quỷ Tinh Linh đáp to :


- Tuân pháp chỉ.


Đoạn lướt ngay tới gần Lãnh HuyếtDiễm Nữ, gằn giọng nói :


- Phu nhân, thứ cho lão phu vô lễ.


Rồi lấy Lãnh Huyết Diễm Nữ làm tâmđiểm, lão đã như một con hắc long cuốn gió ù ù, chạy vòng quanh trong phạm vimột trượng, vây chặt y thị không cho một ngọn gió lọt vào.


Lãnh Huyết Diễm Nữ vội kêu :


- Tướng công, hãy khoan.


Đông Phương Thanh Vân biết, nếu lầnnày không đại phá Địa Mộ giáo, bắt sống Địa Mộ giáo chủ, thì kiếp này không còncơ hội nào nữa, như thế nghĩa phụ nghĩa mẫu chẳng thể nhắm mắt dưới chốn cửutuyền, nhưng nghĩa mẫu lại dặn chàng phải báo ân Lãnh Huyết Diễm Nữ, lời nghĩamẫu lẽ nào không nghe? Chàng bèn giục :


- Phu nhân nói đi?


- Tướng công lẽ nào phải giết hếtthảy mọi người.


Đông Phương Thanh Vân cười to :


- Chỉ cần bắt sống quý Giáo chủ đểtại hạ đích thân chặt đầu tế nghĩa phụ nghĩa mẫu là coi như hết cừu hận. Khôngcần giết ai nữa.


Bỗng nhiên...


Bốn bóng người từ ngoài bảo lao vàonhư tên bắn, đáp xuống hiện trường, đồng thời một người lên tiếng dõng dạc :


- Bẩm Thiếu chủ, Thiếu Lâm tự pháiBạch Sa lão nhân, Ca Vương, Quái Thiên Sứ, Lâm Nhật Hoa tới bái kiến Thiếu chủ.


Đông Phương Thanh Vân thấy có thêmngười của mình tới thì cả mừng nói :


- Các vị tạm thời án binh bất động.


- Tuân pháp chỉ.


Lãnh Huyết Diễm Nữ bị Quỷ Tinh Linhvây chặt như nhốt trong lồng sắt, hét lên :


- Tướng công làm thế này chẳng phảicoi thường tiện thiếp quá sao?


- Phu nhân lượng thứ, sự bất đắc dĩ,tại hạ không muốn phu nhân bị loạn sát, thỉnh tạm chịu đựng một lát.


- Tướng công tính sai rồi, một gãtùy tùng há đủ sức vây hãm tiện thiếp. Đừng có khinh bổn nhân quá đáng. QuỷTinh Linh hãy tiếp chiêu.


Giọng trầm khàn của Quỷ Tinh Linhđáp :


- Thỉnh phu nhân an phận đứng đó, võcông của phu nhân còn thua lão phu một bậc, hơn nữa lão phu lại được Tam Bítruyền thụ tuyệt học Khổn Long Ảnh khiến công lực của lão phu tăng thêm gấpđôi, phu nhân muốn thoát khỏi vòng vây chỉ là nằm mơ.


- Quỷ Tinh Linh chớ có huyênh hoang.Này tướng công, hãy tạm ngừng động thủ được chăng?


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Khỏi cần trì hoãn. Thỉnh lượngthứ, tại hạ cần động thủ ngay.


Bỗng ba đạo hồng ảnh vọt tới như tênbắn. Chính là ba hồng y nữ nhân, tuổi trung niên, tay lăm lăm trường kiếm.


Ba hồng y nữ nhân vung kiếm côngkích Quỷ Tinh Linh. Đông Phương Thanh Vân vội nói :


- Ca Vương, Quái Thiên Sứ ứng chiến.


Ca Vương lao tới, hai tay khoanhrộng, hai luồng kình lực bài sơn đảo hải ù ù ập đến phía ba hồng y nữ nhân.


Ba hồng y nữ nhân thấy vậy nào dámcông kích Quỷ Tinh Linh, vội chuyển kiếm sang tay tả, tay hữu phóng chưởng, baluồng chưởng phong như sóng dữ xô bờ tràn lên nghênh tiếp chưởng thế của CaVương.


Ca Vương cười gằn :


- Muốn chết.


Liền gia tăng công lực vào songchưởng.


"Binh" một tiếng dữ dội.


Ca Vương bị đẩy lui một bước, bahồng y nữ nhân loạng choạng lùi lại hai bước.


Quái Thiên Sứ dĩ nhiên cũng xôngtới, quát to :


- Lũ gà mái tầm thường này để mộtmình đệ xử trí là đủ, thỉnh Ca huynh tạm lui ra.


Trong tiếng quát, hai tay gã múatít, tạo nên một màn chưởng hoa loang loáng, nhắm tới ba hồng y nữ nhân.


Đông Phương Thanh Vân thấy vậy, vộinói :


- Ca Vương tạm lui.


Ca Vương lướt về phía sau ĐôngPhương Thanh Vân, đứng cạnh Tích Thư Nhân.


Ba hồng y nữ nhân nhất tề vung kiếmđối phó với Quái Thiên Sứ. Hàn quang như sao sa.


Quái Thiên Sứ hỏi :


- Kính vấn Thiếu chủ, có cần giếthay chỉ bao vây ba nữ nhân kia?


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Phế bỏ võ công của họ?


- Tuân pháp chỉ?


Quái Thiên Sứ bỗng uốn người chạyquanh ba nữ nhân, giống như Quỷ Tinh Linh, tạo thành chiếc vòng sắt vây ba nữnhân vào giữa.


Lãnh Huyết Diễm Nữ bỗng kêu to :


- Tướng công nghe đây, nếu tướngcông thể lượng tiện thiếp ngày trước đối đãi tử tế với tướng công, thì hãy bảothuộc hạ tạm lui, tiện thiếp có lời muốn nói.


Đông Phương Thanh Vân chột dạ, đúngnếu không có nàng ta can thiệp, Tuệ Mẫn hẳn đã sa vào tay Địa Mộ giáo chủ, làmsao còn được yên lành.


Đang nghĩ vậy bỗng nghe tiếng quát :


- Một ả hãy xéo đi cho khỏi bậnchân.


Bỗng một tiếng rú thảm vang lên, mộthồng y nữ nhân như diều đứt dây bị văng ra mấy trượng.


Đông Phương Thanh Vân vội nói :


- Quái Thiên Sứ, Quỷ Tinh Linh trởvề chỗ cũ.


- Tuân pháp chỉ?


Quỷ Tinh Linh và Quái Thiên Sứ đãlướt về phía sau Đông Phương Thanh Vân.


Lãnh Huyết Diễm Nữ lạnh lùng nói :


- Tướng công, tại sao tướng côngkhông nhận ra lẽ phải trái?


Đông Phương Thanh Vân gằn giọng :


- Thế nào là không phân biệt phảitrái, tại hạ đã tha mạng cho phu nhân là quá ân nghĩa rồi, nếu phu nhân còn nóixàm nói bậy, đừng trách tại hạ không khách khí.


Lãnh Huyết Diễm Nữ tiến lại gầnchàng bốn năm thước, nói :


- Đây, tiện thiếp để tướng công muốngiết muốn đánh thì cứ tự nhiên.


Đông Phương Thanh Vân cau mày, khôngngờ nàng ta lại dùng đến biện pháp này. Chưa biết nên làm thế nào, chàng lạnhlùng nói :


- Tích Thư Nhân nghe lệnh? Không đểai rời khỏi nơi đây?


- Tuân pháp chỉ.


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Phu nhân chớ bức người thái quá,nếu không tại hạ có thể đoạt mạng phu nhân bất cứ lúc nào. Nghe cho rõ, ĐôngPhương thiếu gia nhắm mục đích thủ tiêu Địa Mộ giáo, lấy đầu Giáo chủ. Nếu phunhân định chống lại chỉ là vô vọng.


Lãnh Huyết Diễm Nữ biến sắc, hỏi :


- Bổn giáo há để cho tướng công tùyý hành hung? Chẳng qua Giáo chủ đi vắng đó thôi.


Đông Phương Thanh Vân giật mình nghĩ:


"Sao, Địa Mộ giáo chủ không cómặt ở đây, chẳng lẽ hôm nay ta tốn công vô ích?"


Nhưng chàng nghĩ lại, thấy khôngphải thế.


Chàng thừa biết Lãnh Huyết Diễm Nữtuy là bậc hồng quần nữ kiệt, nhưng rất giảo hoạt đa đoan. Lời lẽ nàng ta xoaynhư chong chóng, khó có thể tin. Nàng ta nói vậy chẳng qua chỉ để chàng rút luikhỏi tổng đà của Địa Mộ giáo mà thôi.


Bèn cười gằn :


- Có gì nói mau, kẻo tại hạ độngthủ.


Lãnh Huyết Diễm Nữ nói :


- Tin hay không tin tùy tướng công.Nếu không tin, tướng công cứ việc tìm kiếm Giáo chủ, nếu tìm chẳng thấy thì thếnào đây?


Đông Phương Thanh Vân ngớ ra.


Đối với nữ nhân, khó mà dùng lý lẽ. Nếuta tự tin có thừa lý lẽ sắc bén, cùng chẳng thể thuyết phục nổi nữ nhân. Khôngtin bạn cứ thử xem, bảo đảm bạn càng dùng lý lẽ càng thêm rối, cuối cùng cũngđành chịu thua.


Cho nên đối với nữ nhân chỉ có haicách.


Một là dùng vũ lực và lớn tiếng, nữnhân vừa cãi lại, lập tức phải trấn áp ngay.


Hai là, khi họ nhiều lời, ta coi nhưkhông thèm lý đến họ.


Song còn có một biện pháp hữu hiệuhơn, ấy là dĩ độc trị độc, tìm một nữ nhân khác nhờ đối phó.


Diệp Đại Thúy chính là người cầntìm. Nàng biết lúc này nếu không lên tiếng, cứ để Đông Phương Thanh Vân rụt rụtrè rè thế kia chẳng giải quyết được gì.


Vậy là nàng liền nhếch mép cười, nói:


- Nếu tìm không thấy quý Giáo chủ,thì đem giết luôn toàn bộ số phu nhân của Giáo chủ, sau đó Tam Bí sẽ thống lĩnhtoàn bộ thuộc hạ cùng bảy đại môn phái đi truy sát quý Giáo chủ. Tướng côngthấy biện pháp ấy thế nào?


Đông Phương Thanh Vân đang cảm thấykhó ứng phó, Diệp Đại Thúy lên tiếng thật đúng lúc, thì cả mừng đáp :


- Hay lắm?


Lãnh Huyết Diễm Nữ thất sắc, gằngiọng hỏi :


- Ai cần ngươi xen vào chuyện này?


Diệp Đại Thúy ngắt lời Lãnh HuyếtDiễm Nữ :


- Hỏi cũng bằng thừa. Hiện tại chỉcó hai con đường cho phu nhân lựa chọn. Một là gọi Mộ Địa giáo chủ ra đây chotướng công kết liễu, hai là nếu Địa Mộ giáo chủ hèn nhát trốn tránh thì tướngcông sẽ san bằng Địa Mộ giáo...


Lãnh Huyết Diễm Nữ quát :


- Câm miệng.


Diệp Đại Thúy nói tiếp :


- Biến Địa Mộ giáo thành bình địa,không còn một viên gạch, viên ngói, ngọn cỏ nguyên lành, bổn phu nhân không tinrằng Địa Mộ giáo chủ có tài thăng thiên độn thổ.


Lãnh Huyết Diễm Nữ mắt đỏ như máu :


- Tướng công, chẳng lẽ để cho một nữnhân đứng ra điều khiển hay sao?


Đông Phương Thanh Vân chột dạ giậtmình.


Võ lâm giang hồ thật lắm trò giantrá, âm hiểm, như lời lẽ của Lãnh Huyết Diễm Nữ chẳng hạn. Câu nào cũng đánhvào lòng tự ái của chàng, nếu không phải gần một năm nay chàng có nhiều kinhnghiệm thì đã trúng kế của y thị, bèn cười vang đáp :


- Phu nhân nói sai rồi, nàng là áithê của tại hạ, phu thê vốn tuy hai mà một, nàng điều khiển cũng như tại hạđiều khiển, chẳng có gì khác biệt.


Lãnh Huyết Diễm Nữ nghe vậy, bèn gằngiọng :


- Tam thư, tứ thư, mau dìu ngũ thưnhập điện.


Tích Thư Nhân bỗng vọt đi chặn hậulối thoát của hai hồng y nữ nhân, miệng quát :


- Khi chưa có lệnh của Thiếu chủ lãophu, kẻ nào dám vọng động sẽ lập tức bỏ mạng.


Một trong hai hồng y nữ nhân vội lắcngười né tránh Tích Thư Nhân, chạy tới đỡ hồng y nữ nhân thứ ba (chắc là ngũ thư)đang nằm ngất lịm.


Tích Thư Nhân quát :


- Kẻ nào dám trái lệnh...


Lời chưa dứt đã như hành vân lưuthủy lướt nhanh như tia chớp tới trước mặt hồng y nữ nhân vừa né tránh, tay tảbúng hai ngón tay tới huyệt Khí Hải trước ngực y thị, tay hữu phóng chưởng tớihuyệt Hoa Cái của y thị. Động tác cực kỳ thần tốc.


Hồng y nữ nhân thứ hai cũng chẳngvừa, tay tả cắp Ngũ thư, tay hữu vung kiếm đối phó với hữu chưởng của Tích ThưNhân, đồng thời lắc mình né tránh một trảo của đối phương.


Cùng lúc, hồng y nữ nhân thứ nhấtquát to :


- Tiểu tử, nhà ngươi cũng đừng bứcngười quá quắt.


Đoạn vung kiếm đâm thẳng tới trướcngực Tích Thư Nhân.


Tích Thư Nhân bị công kích từ haiphía vẫn ung dung cười vang :


- Như thế này càng hay, cả hai cùnghết đường tẩu thoát.


Thân hình như cá lượn tránh hai đònkiếm, hai tay tạo nên màn chưởng ảnh dày đặc như khói vây lấy hai hồng y nữnhân.


Đông Phương Thanh Vân đứng ngoàithầm lo cho Tích Thư Nhân.


Chàng hiểu Lãnh Huyết Diễm Nữ vừanói đến Tam Thư, Tứ Thư chính là tam phu nhân và tứ phu nhân của Mê điện Điệnchủ. Hai người đó hợp lực, e Tích Thư Nhân khó bề chống đỡ.


Nhưng sự thể hoàn toàn khác hẳn,Tích Thư Nhân xuất thủ thần tốc, hai nữ nhân chưa kịp biến chiêu, chưởng thếcủa lão Tích đã ập tới trước ngực hai nữ nhân.


Tam phu nhân và tứ phu nhân ứng biếnkhông kịp, nhưng cũng là những nhân vật giàu kinh nghiệm, trong tình huống khẩncấp, vội bỏ công kích để cứu mạng là chính, gấp gấp né tránh.


Tích Thư Nhân cười ngắt :


- Hãy cút đi một ả?


Tứ phu nhân vì vướng ngũ phu nhânnên khó tránh đòn của đối phương. Vả lại cơ hội né tránh cũng chẳng còn, đànhđứng im vung kiếm đâm thẳng vào mặt Tích Thư Nhân.


Tích Thư Nhân nói :


- Đừng trách lão phu hạ độc thủ.


Lão Tích không hề né tránh mà cònxông thẳng tới, tay hữu chọc nhanh vào huyệt Khí Hải của Tứ phu nhân.


May mà lão Tích lẹ tay chiếm đượctiên cơ, trong lúc Tứ phu nhân liều chết đâm kiếm sắp tới mặt lão Tích, thì đòncủa lão đã tới đích.


Chỉ nghe "bộp" một tiếng,Tứ phu nhân kêu "ối?", bị bắn văng đi bảy tám trượng.


Tam phu nhân mắt nảy lửa phóng ramột luồng hung quang, lúc này y thị bất chấp đạo nghĩa võ lâm, chĩa kiếm laothẳng vào người Tích Thư Nhân.


Cũng trong khoảnh khắc ấy, mười bốnbóng người cùng ùa tới, vây tròn xung quanh Đông Phương Thanh Vân và thuộc hạ.


Đông Phương Thanh Vân nói to :


- Tích Thư Nhân trở về nguyên vị.


- Tuân pháp chỉ.


Tích Thư Nhân đang định hạ độc thủđể giải quyết nốt tam phu nhân, nghe lệnh há dám ham chiến, vội lướt về phíasau Đông Phương Thanh Vân mà đứng.


Đông Phương Thanh Vân gằn giọng nóivới Lãnh Huyết Diễm Nữ :


- Tại hạ nhân nhượng phu nhân mộtlần nữa, như thế là quá đủ. Lần cuối cùng tại hạ hỏi phu nhân muốn tại hạ độngthủ tàn sát hay là bảo Giáo chủ đích thân ra đây lãnh giáo?


Lãnh Huyết Diễm Nữ nổi giận :


- Có giỏi thì tàn sát đi.


Đoạn hú một tiếng, tức thời hơn mộttrăm bóng trắng ngất ngưỡng ùa tới đông như kiến.


Đông Phương Thanh Vân biết ngay đâylà các bạch sắc nhân ma.


Đối với nhân ma, chàng đã từng giaođấu biết chúng có năng lực giao chiến dẻo dai. Phía chàng tuy có thêm bốn vịcủa Thiếu Lâm tự, cộng lại là chín người, nhưng hợp lực thật khó mà đương nổihơn một trăm nhân ma kia.


Lãnh Huyết Diễm Nữ thấy Đông PhươngThanh Vân cau mày thì mừng thầm, can đảm hẳn lên, sát cơ lồ lộ :


- Tướng công, tiện thiếp nhân nhượngtướng công, có biết vì sao không?


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên,nàng ta mà lại nhân nhượng với chàng, bèn cười hỏi :


- Vì sao?


Lãnh Huyết Diễm Nữ đáp :


- Vì tướng công sắp thành kẻ bạivong, trước khi tướng công bỏ mạng, tiện thiếp không nỡ làm khó thêm. Nếu tướngcông chẳng biết điều thì tiện thiếp sẽ không khách khí nữa.


Đông Phương Thanh Vân cười khảy :


- Thịnh tình của phu nhân như thếtại hạ thực cảm kích bội phần. Phu nhân đã không nhịn được nữa, thì chúng tagiao chiến vậy.


Lãnh Huyết Diễm Nữ cười gằn :


- Thỉnh động thủ?


Đông Phương Thanh Vân hú một tiếngdài, đang định cất tiếng thì bên tai văng vẳng lời của Diệp Đại Thúy :


- Tướng công hãy khoan?


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên vộidùng truyền âm nhập mật hỏi :


- Vì sao?


- Tướng công nên biết từ trước đếngiờ Địa Mộ giáo chủ giữ kín hành tung. Việc gì cũng để Lãnh Huyết Diễm Nữ đứngra điều khiển còn hắn không hề lộ diện.


- Đúng, gan thỏ đế như hắn không dámlộ diện.


- Như thế đủ biết Địa Mộ giáo chủ làhạng tham sống sợ chết, coi rẻ sinh mạng của thê thiếp, tự tư tự lợi. Tướngcông thề lấy đầu hắn, liệu hắn có dám xuất hiện hay không?


Đông Phương Thanh Vân sững sờ :


- Ồ, sao ta không nghĩ đến chuyện đónhỉ?


- Hắn cứ nấp ở đâu đó ngầm theo dõi,thời cơ bất lợi hắn sẽ lẫn trốn mất. Hóa ra chuyến đi này của chúng ta vô ích,huyết hải thâm cừu chẳng báo được hay sao?


- Đúng thế thật. Vậy nàng có kế gìchăng?


Diệp Đại Thúy tiếp tục dùng truyềnâm nhập mật nói :


- Biện pháp tốt hơn cả là tạm ánbinh bất động. Loại người như hắn mặt dày mày dạn, tướng công có lăng mạ hắncũng chẳng chịu lộ diện đâu.


- Nếu án binh bất động, chờ hoài hắnvẫn không ra thì làm thế nào?


- Giả thua?


- Giả thua ư?


- Tướng công hãy phái Tích Thư Nhâncông phá vòng vây nhân ma, ngầm dặn lão Tích giả bại, Giáo chủ tưởng là nắmchắc phần thắng sẽ xuất hiện, để chỉ huy lực lượng thủ thắng.


Đông Phương Thanh Vân thầm khen hay.


Diệp Đại Thúy quả thông tuệ tuyệtvời, mọi việc đều suy tính chu đáo. Cứ như chàng thì dù có san phẳng tổng đàcủa Địa Mộ giáo cũng chẳng tìm thấy Giáo chủ.


Lúc này Lãnh Huyết Diễm Nữ thấy ĐôngPhương Thanh Vân dùng dằng nửa tiến nửa lùi tưởng chàng đã khiếp vía, bèn mỉmcười giục :


- Tướng công, thỉnh xuất thủ đi chứ?


Đông Phương Thanh Vân vội dùngtruyền âm nhập mật nói với Tích Thư Nhân một cách sơ lược kế giả thua, rồi mớicao giọng cả cười :


- Hơn một trăm nhân ma là cái thágì, Tích Thư Nhân hãy mở đường.


Tích Thư Nhân đáp :


- Tuân pháp chỉ.


Rồi bay vọt ra như một cánh đạibàng.


Lãnh Huyết Diễm Nữ cười khanh khách:


- Lệnh cho các nhân ma vây bọn chúnglại thành hai vòng. Đoạn thị đưa ống sáo trúc lên miệng thổi chói tai.


Bầy nhân ma lập tức bao vây đốiphương thành hai vòng chặt chẽ.


Tích Thư Nhân tiến tới gần vòng vây,quát to :


- Cho các ngươi trở lại làm người.


Song chưởng phóng ngay tới đám nhânma gần nhất, hai luồng hàn phong ù ù tràn đi.


Năm sáu nhân ma cùng vung tay nghênhtiếp, chưởng thế ào ào xé gió.


Một tiếng nổ váng tai, Tích Thư Nhânkêu "hự" một tiếng, văng xa bảy tám trượng.


Năm sáu nhân ma cũng loạng choạngthoái lui năm sáu bước. Tích Thư Nhân đã lại xông tới phóng chưởng về phía bọnnhân ma.


Năm, sáu gã nhân ma kia tức thờivung tay phản kích Tích Thư Nhân.


Lại một tiếng nổ đinh tai nhức óc,Tích Thư Nhân rú lên thê thảm, bay như diều đứt dây về phía sau Đông PhươngThanh Vân.


Quỷ Tinh Linh vội giơ tay đón đỡTích Thư Nhân đáp xuống.


Năm, sáu nhân ma thì bị đẩy lùi ngótmột trượng, lại lồm cồm nhổm dậy.


Bên tai Đông Phương Thanh Vân văngvẳng tiếng nói theo phép truyền âm nhập mật của Tích Thư Nhân :


- Bẩm Thiếu chủ, thuộc hạ làm nhưvậy đã đúng theo kế hoạch của Thiếu chủ hay chưa.


Đông Phương Thanh Vân biến sắc.


Chàng không kinh sợ mà là ngạcnhiên. Thử nghĩ mười ngày trước chàng đối phó với ba gã nhân ma đã thấy vất vả,đằng này Tích Thư Nhân vừa bẩm cáo, chẳng lẽ lão Tích không hề hấn gì? Chàngvội dùng truyền âm nhập mật mà hỏi :


- Tích Thư Nhân có sao không?


- Bẩm Thiếu chủ, Tích Thư Nhân tuyệtđối an toàn, bọn nhân ma có đáng gì?


Thuộc hạ tự tin đủ sức đối phó vớiba chục gã nhân ma.


Đông Phương Thanh Vân lại biến sắc.


Tam Bí quả là thần bí, ngay đến tùytùng của Tam Bí cũng có võ công cao minh khôn lường. Xem chừng ba tùy tùng cộngvới bốn vị của Thiếu Lâm tự cũng thừa sức đối phó với bầy nhân ma kia.


Nghĩ thế, chàng hoàn toàn an tâm.


Lãnh Huyết Diễm Nữ cao hứng cườikhanh khách :


- Tướng công thấy rõ rồi chứ? Nếutướng công muốn đối thù thành bạn, thì chúng ta sẽ cùng hợp tác mà chủ trìchính nghĩa võ lâm.


Đông Phương Thanh Vân cười gằn :


- Bang hội tà ác các ngươi làm saođòi chủ trì chính nghĩa.


Ngay lúc đó, một thanh âm lạnh lùngvang lên :


- Hợp tác vô dụng, hãy tiêu diệtThiếu chủ võ lâm, rồi xưng bá võ lâm cũng chưa muộn.


Một vệt trắng như cầu vồng vắt ngangtrời, rồi một bóng người dong dỏng cao nhẹ nhàng đáp xuống hiện trường.


Đông Phương Thanh Vân tim đập rộnlên, đúng rồi, Diệp Đại Thúy thật là thần cơ diệu toán, đã đoán trúng rằng ĐịaMộ giáo chủ sẽ xuất hiện.


Chàng nhìn người kia, thấy hai mắtsáng như sao, mũi như túi mật treo, mặt vuông chữ điền, hiển nhiên anh tuấn.Chàng ngạc nhiên, lẽ nào một người như thế lại là hạng tà ác?


Có đúng đây là cừu nhân bất cộng đớithiên của chàng chăng, bèn hỏi :


- Các hạ có phải là Địa Mộ giáo chủhay không?


Nam nhân kia cười vang :


- Không sai. Chính bổn đại gia đây.


Đông Phương Thanh Vân cả mừng, xemchừng lần này sẽ thanh toán được mối huyết hải thâm cừu cho nghĩa phụ, nghĩamẫu. Chợt nghe Diệp Đại Thúy dùng phép truyền âm nhập mật nói với chàng :


- Tướng công, thời cơ đã đến, chúngta triển khai công thế đi thôi.


Bỗng nghe Lãnh Huyết Diễm Nữ nói :


- Ai bảo Giáo chủ hiện thân?


Nam nhân đáp vẻ hơi ngạc nhiên :


- Lúc này, chốn này ta đường đường ĐịaMộ giáo chủ, còn chưa xuất hiện thì để thiên hạ chê cười là hạng chuột chũi haysao? Lẽ nào chưa đến thời cơ xuất hiện?


Lãnh Huyết Diễm Nữ lạnh lùng nói :


- Giỏi, giỏi lắm? Xem chừng Diêmvương đã gửi thiệp triệu tập Giáo chủ rồi đó.


Khôn hồn mau thoát khỏi chốn này,bằng không khó bề toàn mạng.


Đông Phương Thanh Vân kinh hãi, sợđể hắn đào thoát tới chân trời góc biển thì hết đường tìm.


Nghĩ vậy, bèn dùng truyền âm nhậpmật nói với Tích Thư Nhân :


- Tích lão, hãy bảo Quỷ Tinh Linh,Thần Quan Tú Sĩ cùng Tích lão ở bên cạnh ta.


Bảo bốn vị của Thiếu Lâm tự hễ thấyta giơ tay thì lập tức xông lên mở đường.


- Bẩm Thiếu chủ, mục tiêu có phải làĐịa Mộ giáo chủ?


- Đúng thế? Lần này chỉ được thắngkhông được bại. Tích lão cùng Quỷ Tinh Linh và Thần Quan Tú Sĩ hợp lực vây chặtĐịa Mộ giáo chủ, có được không?


- Bẩm Thiếu chủ, được lắm.


Lúc này, nam nhân kia bỗng cười vang:


- Lãnh Huyết Diễm Nữ, dầu sao nàngcũng nên để ta có cơ hội đề xuất chủ ý một lần chứ?


Lãnh Huyết Diễm Nữ cau mày :


- Giáo chủ nghĩ sai rồi. Tiện thiếpchỉ lo cho tính mạng của Giáo chủ mà thôi.


Đương nhiên Giáo chủ là nam tử hánđại trượng phu, đã xuất hiện thì cũng nên đối phó với địch nhân một phen.


Nam nhân gật đầu :


- Chí phải?


Đông Phương Thanh Vân như nhớ lạicảnh tượng thê thảm của nghĩa phụ, nghĩa mẫu trước khi chết. Trước mặt chàng làkẻ thù bất cộng đới thiên, chàng chằm chằm nhìn hắn, mắt nảy lửa.


Bỗng nghe tiếng Tích Thư Nhân nóinhỏ bên tai :


- Bẩm Thiếu chủ, đã an bài xong đâuđấy?


Đông Phương Thanh Vân quay sang DiệpĐại Thúy :


- Ta bắt đầu thôi?


Đoạn vung tay lên.


Lãnh Huyết Diễm Nữ nói với nam nhân:


- Bổn giáo ta không thiếu nhân tài,chưa đến lúc tối quan trọng, Giáo chủ khoan cần xuất thủ kẻo thiên hạ chê cườilà ta dùng dao giết trâu để mổ gà.


Địa Mộ giáo chủ cao hứng vỗ tay cười:


- Thông minh quá, nàng nói chí phải?


Hai kẻ đó đang nằm mơ giữa ban ngàythì Đông Phương Thanh Vân đã phát lệnh công kích.


Ca Vương, Quái Thiên Sứ, Bạch Sa lãonhân và Lâm Nhật Hoa nhất tề chẳng nói chẳng rằng vung song chưởng lên, támluồng kình lực thế như bão táp sóng xô ầm ầm tràn tới mấy tên nhân ma đứng chephía trước Mộ Địa giáo chủ.


Tích Thư Nhân như một con hắc longvọt theo sau bốn người.


Quỷ Tinh Linh và Thần Quan Tú Sĩ tứcthời xông lên.


Đông Phương Thanh Vân biết thời cơđã chín muồi, cũng nhún mình như một mũi tiễn rời dây cung lao vút về phía ĐịaMộ giáo chủ. Diệp Đại Thúy thanh thoát như tiên nữ lướt theo chàng.


Chưởng phong của Quái Thiên Sứ, CaVương, Bạch Sa lão nhân, Lâm Nhật Hoa làm cho đám nhân ma rối loạn, giãn ra.


Tích Thư Nhân có thân pháp khinhcông cao siêu đã bay tới sau lưng Địa Mộ giáo chủ, chặn đường rút lui của hắn.


Quỷ Tinh Linh và Thần Quan Tú Sĩcũng đã ập tới vây xung quanh hắn.


Lãnh Huyết Diễm Nữ cả kinh thất sắc,kêu to :


- Giáo chủ, mau rút đi?


Đoạn phi thân về phía Địa Mộ giáochủ.


Diệp Đại Thúy đang bay lướt trênkhông thoán