Chương 2

Thiếu chủ hiện thân


Ngày tháng ở Xuyên Đông, gió thu hiuhắt. Khí trời đã trở nên lạnh lẽo. Vầng trăng hạ huyền treo chênh chếch giữatrời, tỏa ra thứ ánh sáng u ám và lạnh lẽo, vài vì sao lấp lánh rải rác trênbầu trời đen thẫm.


Nga Mi sơn đứng tĩnh lặng tựa nhưmột hòa thượng đang ngồi nhập định.


Nga Mi sơn cùng Triết Giang Phổ Đàsơn, An Huy Cửu Hoa sơn, Sơn Tây Ngũ Đài sơn, đều xứng làm Tứ đại phật giáodanh sơn. Từ cổ chí kim là nơi thánh địa của Phật giáo, và cũng là nơi mà cácdanh sĩ võ lâm thường lui tới.


Nga Mi kim đỉnh là một ngọn núichính của Nga Mi, cao hơn ngàn trượng. Đứng ở đây có thể ngắm cảnh mặt trờimọc, có thể thấy mây bay dưới chân và cũng thấy được nhật quang khí lành tỏasáng khắp vùng.


Nga Mi đã là thánh địa thì tự nhiênchùa miếu ở đây cũng thêm phần rạng rỡ, quanh năm suốt tháng tiếng cầu khấntụng kinh niệm Phật không lúc nào ngưng nghỉ, hương khói triền miên.


Những tòa cổ tự, cổ miếu kiến trúcbề thế uy nghi, từ xa nhìn tới cảnh tượng thật hùng vĩ, khiến Nga Mi sơn càngđược nhiều người lui tới, khiến Nga Mi cổ tự càng thêm phần thần bí.


Đúng lúc ấy từ Kim Đính tự truyền ratiếng mỏ cả, tiếp đó là tiếng tụng kinh niệm Phật từ trong tự viện truyền ra,vang vang khắp Nga Mi kim đỉnh...


Tiếng tụng kinh niệm Phật toát đầyvẻ trang nghiêm thần thánh, đặc biệt hơn nữa mấy tiếng tụng kinh tựa vàng đákhua nhau, chẳng những cương kình hữu lực mà còn phảng phất chân khí bàng bạc.


Lúc này, tại Thất Tinh ba, dưới ánhtrăng ảm đạm, có một bóng người cao lớn, nhanh như sao xẹt phi thân tới KimĐính tự, chỉ trong thoáng chốc, bóng hình nọ đã đáp xuống mái Kim Đính tự màkhông phát ra một tiếng động nào, chỉ thấy người này tựa phi nhạn xuyên vân vừatrầm mình đã đáp xuống khoảng trống trước đại điện.


Bóng người vừa chạm đất, lập tứcphát ra tiếng cười lạnh lẽo phá tan bầu không khí trang nghiêm nơi này, thanhâm tựa quạ kêu trong đêm, hòa cùng tiếng tụng kinh niệm Phật vọng đi xa xa...


Tiếng tụng kinh trong đại điện bỗngngưng bặt, Phương trượng chưởng môn Nga Mi phải tiến vào đại điện trong sự bảohộ của Nga Mi phái Kim Đính ngũ kiếm, lúc này toàn thể đại điện đều im phăngphắt.


Nga Mi chưởng môn Hữu Nguyên thiềnsư vẻ mặt trang nghiêm đứng sừng sững trước đại điện, song mục thần quang loangloáng nhìn vào mấy trăm hòa thượng đang ngồi nhập định. Hồi lâu mới cất giọngsang sảng :


- Lão phu muốn trịnh trọng báo chocác vị rõ ràng, bất luận bổn phái có phát sinh sự gì cũng không được rời khỏinơi này, nếu bị địch nhân tập kích thì phải hợp lực phòng chống, chớ nên khinhsuất.


Bỗng tiếng cười âm lạnh lại vang lêntruyền vào trong điện khiến chúng tăng nhân thảy đều biến sắc. Hữu Nguyên thiềnsư vội xoay người lại, tiến nhanh ra khỏi điện.


Trong đại viện Hữu Nguyên thiền sưdừng lại cách người nọ ba trượng, hòa thượng đưa mắt nhìn dị nhân, khẽ chau màyhỏi :


- Phải chăng thí chủ là Tích ThưNhân?


Nguyên người nọ bịt mặt, ăn vận rấtcổ quái, toàn thân trên dưới vận hồng bào, thân hình lùn tịt, mặt che bằng vảiđỏ, ngoại trừ hai lỗ tròn được khoét trên vải, luôn phát ra hàn quang lạnh lẽo,toàn thân trên dưới đều đỏ rực.


Hồng bào quái nhân cười khành khạch:


- Không sai, tại hạ chính là TíchThư Nhân, sứ giả của Âm Dương bang.


Thì ra còn có một sự cổ quái hơn nữađó là sau lưng Tích Thư Nhân còn đèo một cái gùi thủng lỗ chỗ, trong gùi chứađầy những trang sách rách nát, chính vì điểm này mà y có ngoại hiệu là Tích ThưNhân.


Hữu Nguyên thiền sư giọng ngưngtrọng :


- Thí chủ đang đêm tới bổn tự phảichăng có điều chi chỉ giáo?


Tích Thư Nhân lạnh lẽo đáp :


- Điều này bỉ nhân đã nói rõ khi gởithiếp.


Hữu Nguyên thiền sư thân phận là NgaMi chưởng môn võ công cao siêu, vừa nghe thế bất giác lòng giật mình, song mặtkhông đổi sắc, thản nhiên nói :


- Thí chủ đã dám xâm nhập bổn tự mộtmình, lại cao ngạo ngông cuồng...


Tích Thư Nhân mắt lóe hàn quang, gằngiọng :


- Chẳng lẽ vì việc Đại Thừa KimCương kinh của quí phái bị mất mà...


Hữu Nguyên thiền sư biến sắc, gượnggạo :


- Vì sao thí chủ biết việc này?


Tích Thư Nhân không đáp mà hỏi :


- Nhưng có thực là có chuyện nàykhông?


Hữu Nguyên thiền sư sa sầm mặt :


- Quả có như vậy, phải chăng thí chủvì việc này mà tới?


Tích Thư Nhân cười rộ hồi lâu, nóivới giọng kích động :


- Hừ, tại hạ tới đây chính là muốntra xét thực hư về việc bảy đại môn phái bị mất kinh sách, theo như lời ThiếuLâm chưởng môn Viên Trí đại sư thì đúng là như vậy, nay các hạ đã chứng thực,há lại là giả...


Hữu Nguyên thiền sư cả kinh vội hỏi:


- Thí chủ muốn nói bảy đại môn pháiđồng thời bị mất kinh sách?


Tích Thư Nhân lạnh lẽo :


- Bảy đại môn phái cũng bị mất kinhsách trong cùng một thời gian, đều là đêm trừ tịch, khoảng đầu canh một.


- Thí chủ vì sao biết điều này?


- Sự này khoan hãy bàn tới, bỉ nhânlần này tới bái phong Phương trượng chưởng môn, lẽ nào quí tự lại ngầm phụccung thủ, hẳn muốn gia hại tại hạ? Những cao thủ của quí tự hiện đang ở đâu?


Hữu Nguyên thiền sư nói :


- Trong đại điện Kim Đính tự?


Tích Thư Nhân nói :


- Thực không?


Hữu Nguyên thiền sư đáp :


- Thực.


Lúc này, Tịch Thư Nhân cũng cảm thấykinh dị, từ từ đưa cao hữu thủ lên, chỉ về phía một gốc cổ tùng cách đó nămtrượng lạnh giọng nói :


- Vì bằng hữu đang nấp trên cây hãyra đi.


Bỗng nghe một tiếng"huỵch", người ở trên cây đã nhảy xuống. Hữu Nguyên thiền sư đưa mắtngơ ngác nhìn người vừa nhảy xuống. Đồng thời Tích Thư Nhân cũng phi thân đếncách người nọ năm thước thì dừng lại. Cả Hữu Nguyên thiền sư và Tích Thư Nhâncùng "ồ" lên một tiếng kinh ngạc.


Thì ra đây là một thiếu niên dungmạo đẹp đẽ, hai mắt sáng như sao, cặp mày kiếm dựng chếch đến gần mí tóc, mũicao thẳng tuy đầu tóc rồi bời, y phục rách rưới, song vẫn toát ra vẻ oai dũngdị thường. Chàng chính là thiếu niên từ ngàn dặm trèo non lội suối băng rừngtới Nga Mi sơn bái sư học võ theo lời của ân nhân.


Thiếu niên từ từ đứng lên, cặp mắtsáng như sao phát ra những tia giận dữ nhìn thẳng vào mặt hai người.


Sự thảm biến của gia đình đã khiếnchàng phẫn nộ cực điểm, lại bị Nga Mi hòa thượng cự tuyệt không lưu chàng lạicàng khiến chàng hận thế nhân thiên hạ, trong giây lát lửa giận bùng cháy dữdội, lấn át mọi nỗi đau đớn của thân xác khi từ trên cây nhảy xuống.


Lúc này Hữu Nguyên thiền sư và TíchThư Nhân lại đồng thanh ồ lên một tiếng kinh ngạc, đứng ngẩn người nhìn.


Đông Phương Thanh Vân tuy giận dữnhìn hai người, song lại bị cử chỉ kinh dị nhãn thần của họ mê hoặc, chàng ngẩnngười nói :


- Tại hạ...


Đông Phương Thanh Vân vừa định xưngdanh thì hai người nọ đồng thanh kêu lên :


- Đông Phương Thanh Vân?


Lời còn chưa dứt đã lao về phíachàng. Tích Thư Nhân vừa thấy Hữu Nguyên thiền sư động thân, y kinh hoàng kêulên :


- Nếu thiền sư không thoái lui,lượng thứ tại hạ vô lễ.


Vừa nói tả thủ của Tích Thư Nhân đãđẩy ra một chưởng, công tới Hữu Nguyên thiên sư, cùng trong lúc ấy, Hữu Nguyênthiền sư cũng vung hữu thủ đẩy tới một chưởng, tả thủ chộp lấy Đông PhươngThanh Vân, miệng quát :


- Tích Thư thí chủ lượng thứ lão hủthất lễ.


Ẩm? Một tiếng lớn vang dội khi haichưởng chạm nhau, hữu thủ của Thích Thư Nhân đã chộp được Đông Phương ThanhVân, thân hình bị đẩy lùi một bước. Hữu Nguyên thiền sư bị chưởng lực phản chấnphải thoái lui hơn mười bước mới ôn trọng thân hình nhìn Tích Thư Nhân, mặt vịthiền sư lộ đầy vẻ kinh hãi.


Tích Thư Nhân vừa thấy Hữu Nguyên bịđẩy lùi, y vội tóm lấy Đông Phương Thanh Vân, điểm huyệt rồi nhét chàng vàotrong gùi, đoạn cung tay, nghiêng mình nói :


- Đắc tội thiền sư, đa tạ thiền sưnương tay.


Lúc ấy, Đông Phương Thanh Vân chỉthấy trước mắt tối đen, chân tay mềm nhũn, song dù chàng đang ngồi thì đầuchàng vẫn cao hơn Tích Thư Nhân cho nên sau khi định thần nhìn lại, chàng lạicó thể quan sát hết sức rõ ràng mọi việc xảy ra trước mắt.


Đã nghe Tích Thư Nhân nói :


- Tại hạ vì cứu thế nhân nên phảidùng hạ sách.


Hữu Nguyên thiền sư nói :


- Đã là hạ sách, vì sao còn làm càn,nếu thí chủ biết vị tiểu thí chủ này có chút căn nguyên với bổn phái, thí chủsẽ đứng ngoài mà thôi.


Tích Thư Nhân mắt lóe hung quang tànđộc, nhìn trừng trừng nói :


- Thiền sư ắt biết tiểu huynh đệ nàylà nhi tử của Sinh tử sinh Đông Phương Thần Nghiêu, thủ lãnh của Càn Khôn TamBí. Chẳng những y có ân oán với quí phái mà còn ân oán với cả bảy đại môn phái.Tuy là như thế song Đông Phương Thần Nghiêu còn có quan hệ sâu sắc với bỉ nhân,thiền sư thân mặc tăng bào, phải biết Phật môn lấy từ bi làm gốc, chỉ có chútân oán với phụ thân mà lại đem nhi tử xử vào tử địa hay sao?


Thiền sư nghe rồi vội nói :


- Xử vào tử địa? Tích Thư thí chủsao lại điên đảo thị phi, thí chủ tự xưng là sứ giả của Âm Dương bang, lẽ nào,lẽ nào...


Còn chưa dứt lời, Hữu Nguyên thiềnsư bỗng phất hai tay áo, hai luồng kình phong mãnh liệt tựa sóng dữ xô tạt ậptới Tích Thư Nhân.


Tích Thư Nhân vẫn đứng im bất động,không hiểu vì quá kinh ngạc hay quá coi thường công lực của thiền sư.


Ẩm một tiếng, đá bay cát chạy, bụibốc mù trời. Nhưng điều khiến người ta kinh hài hơn cả là Tích Thư Nhân vẫnđứng sừng sững, không thấy phản ứng hay phòng vệ.


Trong vòng một trượng nơi y đứngkhông chút bụi mờ, tà áo không phất phơ.


Hữu Nguyên thiền sư vừa thấy vậy,buột miệng kinh hoảng :


- Đại Thừa thần công...


Tích Thư Nhân lạnh giọng :


- Không sai? Thiền sư ngạc nhiênsao? Với môn thần công này, bỉ nhân đã sử dụng tuyệt học của Nga Mi, có thể nóilà bỉ nhân cũng được liệt vào hàng sư tổ của thiền sư.


Mặt đỏ bừng, Hữu Nguyên thiền sư nói:


- Thí chủ lai lịch kỳ bí, ĐôngPhương thí chủ lọt vào tay thí chủ, ắt không còn hy vọng sinh hoàn. Ôi, lão hủlà Nga Mi chưởng môn đã không thể tuân thủ qui định của sư môn, lại tận mắtthấy tuyệt học của tệ phái do ngoại nhân thi triển, mà không thể dò hỏi cănnguyên.


Nói tới đây, hữu thủ của thiền sưvung lên, nhanh như chớp đã vỗ xuống thiên linh cái. Tích Thư Nhân thấy vậy cảkinh, vội gầm lên một tiếng, thân hình vẫn đứng im bất động. Đã nghe Hữu Nguyênthiền sư kêu hự một tiếng, thân hình lảo đảo thoái lui bảy tám bước nữa, ngãngồi xuống đất, sắc diện đầy vẻ hoang mang.


Tích Thư Nhân khẽ hừ một tiếng nói :


- Thiền sư thân là Nga Mi chưởng môncùng Thiếu Lâm thống lãnh võ lâm, rốt cục chẳng có chút cốt khí trước trọngtrách mà lại muốn tự tận, điều này há chẳng phải để võ lâm chê cười sao? Theogiang hồ truyền ngôn thì Thiếu Lâm Viên Trí đại sư và Nga Mi Hữu Nguyên thiềnsư cùng có định lực kinh hồn, thấy Thái Sơn sụp đổ trước mắt mà mặt không đổisắc, sông Hoàng Hà ập lên đầu mà thần thái vẫn an nhiên, ung dung. Nay vừa thấynhững điều này mới biết toàn là lời giả dối, khiến người ta phải lo thay cho võlâm giang hồ.


Bỗng năm bóng lục y tựa năm đạothanh quang lao tới sau lưng Hữu Nguyên thiền sư. Năm người này chính là KimĐính ngũ kiếm. Ngũ kiếm trừng mắt giận dữ nhìn Tích Thư Nhân. Lúc này HữuNguyên thiền sư mặt đầy kinh dị, hổ thẹn, từ từ đứng lên, song thủ chắp trướcngực miệng niệm Phật hiệu, thi lễ với Tích Thư Nhân :


- Ý tứ của thí chủ cũng tựa thân thếcủa thí chủ vậy, vô cùng kỳ bí, thí chủ đã bảo là sứ giả của Âm Dương bang màtrong mấy tháng gần đây đã tạo ra một trường kiếp võ lâm, máu đổ thịt rơi, nhưsấm sét, tựa cuồng phong, thần bí khôn lường, hơn nữa Âm Dương bang lại tuyênbố sẽ làm cỏ võ lâm, tận diệt bảy đại môn phái trong khi hành động này của thíchủ tựa hồ trái nghịch với điều qui quí bang, khiến lão hủ không hiểu.


Tích Thư Nhân nói :


- Nếu chẳng phải muốn giấu hànhtung, bỉ nhân nào cần phải bịt mặt vận hồng bào?


Hữu Nguyên thiền sư vẫn ngơ ngáckhông hiểu :


- Lão hủ không có thời gian hỏitường tận ý tứ của thí chủ là thiện hay là ác ý.


Hiện tại lão hủ kính thỉnh thí chủgiải đáp một vài điều nghi vấn. Lão hủ không cưỡng ép thí chủ. Điều thứ nhất,Tích Thư thí chủ đã đoạt được Thanh Vân thí chủ, phải chăng muốn đem hiến choÂm Dương bang.


Tích Thư Nhân lạnh lùng :


- Bỉ nhân tuy tự xưng là sứ giả ÂmDương bang, song lại không phải là người của Âm Dương bang, cho nên sẽ không đểcốt nhục tương tàn, tức là sẽ không hiến Đông Phương Thanh Vân cho Âm Dươngbang.


Hữu Nguyên thiền sư cả kinh :


- Điều này càng khiến lão hủ nghihoặc, song sự thể vốn hư hư thực thực, lão hủ tin thí chủ là được rồi. Điều thứhai, thí chủ có thể cho lão hủ hay đã học được "Đại Thừa thần công" ởđâu?


Tích Thư Nhân thò tay vào bọc nói :


- Học được từ cuốn sách này, hiệntại bỉ nhân xin hoàn trả lại cho quí tự.


Vừa nói hữu thủ khẽ phẩy, một đạohắc quang lao vút về phía Hữu Nguyên thiền sư. Lão thiền sư cũng đưa hữu thủlên nghênh đón. "Bộp" một tiếng, vừa hay tiếp lấy vật đó đưa mắt nhìnlên cuốn sách, bỗng thiền sư giật nãy người, thối lui một bước, mặt đầy kinhhoảng, lập cập nói :


- Đây, đây, đây...


Hữu Nguyên thiền sư tựa hồ bị vật gìchấn ngang họng, không nói nên lời, mắt trợn tròng nhìn Tích Thư Nhân. Tích ThưNhân vẫn lãnh đạm nói :


- Đại Thừa thần công, một trong TamĐại bảo kinh của quí phái đã được bỉ nhân hoàn trả, hiện tại hãy để bỉ nhân tựnói ra điều thứ ba.


Hữu Nguyên thiền sư bỗng cung taynghiêng người :


- Tích Thư thí chủ, hồng ân đối vớibổn phái khiến lão hủ cùng chúng đệ tử, đến chết không quên, nếu Tích Thư thíchủ có khi nào cần dùng tới bổn phái, có thể tùy nghi phát lệnh. Tệ phái dù cóxông vào nước sôi lửa bỏng cũng không dám chối từ.


Tích Thư Nhân lạnh lùng ngắt lời :


- Đừng nhiều lời, khi bỉ nhân gởithiếp thứ nhất là muốn mượn Đại Thừa kim cương kinh để cho rõ sự thực, việc thứhai là muốn xin quí tự hai viên Khôn linh đan, đây là cưỡng bách, vì nếu thiềnsư không cho, bỉ nhân đành phải động thủ.


Hữu Nguyên thiền sư cười ha hả :


- Tích Thư thí chủ khỏi cần cưỡngcầu, tệ tự đương nhiên sẽ tặng thí chủ linh đan.


Nói rồi, Thiền sư quay sang ngũ kiếmmà nói :


- Thiên Minh sư thúc, thỉnh sư thúcđi lấy hai viên Khôn linh đan ra tặng Tích Thư thí chủ.


Thiên Minh đại sư là đệ nhất kiếmcủa Ngũ kiếm nghe vậy lập tức cung tay nói :


- Tuân lệnh dụ Chưởng môn?


Dứt lời vừa định chuyển mình bướcđi, bỗng...


Một tiếng quát vang lên như sấm nổ :


- Khoan?


Tiếng quát vừa dứt lập tức có tiếngthan vãn vang lên :


- Ò? Ò... Đói bụng rồi...


Mọi người thảy đều đưa mắt nhìn đi,thảy đều biến sắc.


Lúc ấy Hữu Nguyên thiền sư lập tứchạ giọng :


- Ngũ kiếm mau trở về đại điện, kêumọi người mau lớn tiếng tụng kinh niệm Phật. Mau? Mau? Có lẽ đêm nay, đêmnay...


Vốn thiền sư còn muốn nói ra điềugì, song lại thôi không nói. Ngũ kiếm đồng thanh đáp :


- Tuân mệnh Chưởng môn...


Đoạn Ngũ Kiếm quay người phi thânvào đại điện.


Đã nghe thanh âm lạnh lẽo của TíchThư Nhân :


- Thụ Thi Chiêu Hồn, hãy nhớ, đây làNga Mi sơn, hoàn toàn không phải là nơi giải những oán cừu giữa ta và ngươi,ngươi kêu vài tiếng nữa thì kẻ chết không phải là ta, mà là mấy hòa thượng vôoán vô cừu trên Nga Mi sơn này.


Khi nãy Đông Phương Thanh Vân nhảytừ trên cao xuống tới đụng phải một cái xác, kỳ thực là một người. Người nàygầy khô như que củi, chỉ còn có mỗi lớp da bao bên ngoài bộ xương, gò má nhôlên, hốc mắt hõm xuống, những nếp nhăn khắc sâu trên mặt, hai tay buông thỏngbên người, trông tựa một xác chết khô, điểm duy nhất còn giống người là trênđầu còn phất phơ một túm tóc. Song mục lộ hung quang. Điều kỳ quái là y bị mộtdây thừng đen thắt chặt lấy cổ treo tòn ten trên cây.


Người này chính là nhân vật mà trongmấy năm gần đây đã uy danh giang hồ, được người ta gọi là Thụ Thi Chiêu HồnKhiếu Tam Sanh, tuyệt chiêu của y là kêu ba tiếng "Ò ò.. đói bụngrồi..."


Tiếng thứ nhất và tiếng thứ haikhiến người ta thần trí mê loạn, nhưng đến tiếng thứ ba vừa vang lên thì khôngcòn ai có thể thoát chết.


Thụ Thi Chiêu Hồn lại than vãn :


- Ò ò... đói bụng rồi...


Đây là tiếng thứ hai, Hữu Nguyênthiền sư vô cùng kinh hoảng, lập tức chấp hai tay cúi đầu nhập định, chỉ cóTích Thư Nhân lạnh lùng nói :


- Ngươi có sự gì cứ nói ra, đừngthan van như vậy?


Tình thế đã cực kỳ khẩn trương, mọingười có mặt tại hiện trường không lạnh mà run, răng khua lộp cộp.


Thụ Thi Chiêu Hồn than vãn :


- Ò ò... Ò ò...


Tích Thư Nhân mặt vẫn lạnh lẽo vôtình. Hữu Nguyên thiền sư đã nhập định nên không dám phân tâm. Chỉ có ĐôngDương Thanh Vân, khi tiếng ò thứ ba vang lên, bỗng cảm thấy toàn thân rúngđộng, đến tiếng ò thứ tư, toàn thân bỗng nhiên như bị ai lôi ra khỏi gùi quăngxuống đất. Điều kỳ quái là khi rơi xuống đất dường như rơi xuống chiếc nệmbông, không có chút chi đau đớn. Tích Thư Nhân cả kinh, sấn tới hai bước rồibỗng dừng lại. Thụ Thi Chiêu Hồn vẫn cứ ò ò than vãn.


Trọng đại điện của Kim Đính tự lạilặng im phăng phắc, Hữu Nguyên thiền sư chợt tỉnh lại, ngửa cổ hú dài mộttiếng. Tiếng hú như phụng hót rồng ngâm, tựa hổ gầm, dường beo rống. Tiếng húkhiến cho cỏ cây bốn bề rung lên xào xạc.


Thụ Thi Chiêu Hồn lại vẫn than vãn òò đói bụng.


Đông Phương Thanh Vân mỗi lần nghetiếng ò thì toàn thân lại rúng động một lần. Chàng cứ ngẩn ngơ bước về phía ThụThi Chiêu Hồn.


Tích Thi Nhân cả kinh vội phi thânlướt tới cười gằn một tiếng, tả thủ chộp lấy Đông Phương Thanh Vân, hữu thủnhanh như chớp vung một chưởng công kích Thụ Thi Chiêu Hồn.


Thụ Thi Chiêu Hồn nói giọng lạnh lẽo:


- Chiêu thứ nhất ta đã tâm lĩnh....


Nói rồi chỉ nghe một tiếng sầm. TíchThư Nhân lảo đảo thối lui ba bước mặt lộ vẻ kinh hoàng.


Lúc này Đông Phương Thanh Vân bỗngtrợn trừng hai mắt, hai đạo mục quang ánh lên vẻ tàn độc phẫn hận. Chàng đảomắt nhìn song phương một lượt gằn giọng :


- Vì sao các vị biết tại hạ là ĐôngPhương Thanh Vân?


Lúc này Thụ Thi Chiêu Hồn bỗng nói :


- Có ai mà không biết hậu duệ củaSinh Tử Sinh Đông Phương Thần Nghiêu đệ nhất Càn Khôn Tam Bí là Đông PhươngThanh Vân. Ngươi giống hệt như phụ thân ngươi hai mươi năm về trước. ĐôngPhương Thanh Vân, việc ngươi hiện thân trong võ lâm sớm ba năm khiến bọn takinh ngạc, song điều khiến ta bất ngờ hơn cả là ngươi chẳng có một chút võ côngnào?


Trong khi Thụ Thi Chiêu Hồn nói thìTích Thư Nhân đã đến bên Đông Phương Thanh Vân nói với Thụ Thi :


- Kiến giải của ngươi và ta có điểmtương đồng...


Thụ Thi Chiêu Hồn không đợi Tích ThưNhân nói hết, ngắt lời :


- Tích Thư Nhân, hôm nay có lão phura tay, ngươi cũng khó bề cướp Đông Phương Thanh Vân đi được, y thuộc về ta,ngươi mau mau xéo đi?


Tích Thư Nhân luôn miệng cười nhạt,nói :


- Thụ Thi Chiêu Hồn, đã có Tích ThưNhân ở đây, ngươi muốn đem Đông Phương Thanh Vân đi, chỉ e không tránh khỏi mộttrường sinh tử quyết đấu, có bản lãnh thì hãy xuống đây.


Thụ Thi Chiêu Hồn cười khành khạch :


- Phải, phải, hôm nay quyết khôngthể tránh khỏi cuộc đấu sinh tử, chính như ngươi đã nói Nga Mi sơn này hoàntoàn không phải là nơi để cho ta và ngươi động thủ.


Thôi như vậy, ta xuống dưới chân núiNga Mi đợi ngươi tại Nga Mi trấn Thanh Quan Giang, ngươi còn phải mất bao lâunữa mới giải quyết xong chuyện ở đây?


Tích Thư Nhân lạnh lùng nói :


- Khoảng uống cạn một tuần trà.


Thụ Thi Chiêu Hồn nói :


- Quân tử nhất ngôn, tới lúc đóthỉnh huynh đài cùng Đông Phương Thanh Vân tới Thanh Quan Giang, lão phu đợi ởđó.


Lời nói chưa dứt đã thấy một bóngđen xì chầm chậm cất cao lên hơn bốn trượng xoay tít thân hình giữa không trunglao vút đi như tên bắn.


Đông Phương Thanh Vân thấy vậy vừakinh vừa phục.


Tích Thư Nhân mặt vẫn không chútthay đổi.


Hữu Nguyên thiền sư kêu lên kinh hãi:


- Hư Bộ lăng vân Đạp Phong đây...đây...


Sau mấy tiếng đây đây, Hữu Nguyênhòa thượng dường như đã mất đi vẻ tôn nghiêm của một Phương trượng chưởng môn,trầm giọng khẽ quát :


- Thiên Minh đại sư ở đâu?


Một tiếng có vang lên, năm bóngngười nhanh như cắt đã tới bên mình Hữu Nguyên thiền sư, Thiên Minh đại sư làthủ lãnh của Thiên Đính ngũ kiếm bước về phía Tích Thư Nhân với vẻ cung kính,cất giọng sang sảng :


- Kính thỉnh Tích Thư thí chủ thọtiếp Khôn linh đan.


Tích Thư Nhân tiến tới mấy bước, thòtay lấy mấy viên linh đơn trong tay đại sư mà chẳng thèm liếc đại sư một cái,bỏ vào trong bọc, sau đó quay qua nói với Hữu Nguyên thiền sư :


- Cảm tạ thiền sư tặng linh đan, tớichết khó quên, bỉ nhân cáo biệt ở đây, những mong thiền sư bảo trọng. Còn nhiềuviệc khác, Thiếu Lâm Viên Trí đại sư sẽ đích thân kiếm thiền sư thương lượng.


Hữu Nguyên thiền sư vội chấp taynghiêng mình nói :


- Tích Thư thí chủ, lão hủ vẫn cònmột nghi vấn, chẳng hay thí chủ có thể chỉ giáo?


Tích Thư Nhân nói :


- Bỉ nhân biết là sự việc có liênquan tới Đại Thừa thần công của quí phái, kỳ thực bảy đại môn phái đều đã mấtsách, những quyển kinh của bảy đại môn phái, nói thẳng ra là sở hữu của chủnhân tại hạ. Còn việc lấy Kim Cương kinh đổi linh đan lại là ý của tại hạ, điềunày thỉnh thiền sư bỏ qua.


Hữu Nguyên thiền sư vội hỏi :


- Dám hỏi thí chủ, tôn chủ nhân làvị nào?


Tích Thư Nhân lãh đạm :


- Thỉnh thiền sư lượng thứ, tại hạkhông thể nói. Kỳ thực lần cuối cùng tại hạ gặp chủ nhân gia cách đây đã mườilăm năm, khi đó tại hạ mới chỉ là một hài tử chưa biết trời cao đất dày, tuânmệnh chủ nhân luyện tuyệt học của bảy đại môn phái. Đến khi luyện thành thìhoàn trả kinh sách, thấm thoát đã mười lăm năm.


Hữu Nguyên thiền sư nghe vậy, biếnsắc nói :


- Vì sao thí chủ lại biết rõ việcbổn phái mất bảo kinh xảy ra vào đêm trừ tịch?


Tích Thư Nhân lúc này dường như đangnhớ lại ở đoạn thời gian mười lăm năm trước, đã nghe Hữu Nguyên thiền sư hỏibèn đáp :


- Điều này cách đây một tháng khi bỉnhân tới hoàn trả lại bí kiếp cho Thanh Thành phái, phát giác trong Thanh Thànhphái có điều kỳ quái, đến khi bỉ nhân kịp tới thì toàn phái Thanh Thành đã vôcùng hỗn loạn, hỏi ra mới biết nguyên do. Cho đến khi bỉ nhân tới Thiếu Lâm,được Viên Trí đại sư cho hay rằng Đạt Ma chân kinh của Thiếu Lâm cũng bị đánhcắp trong đêm trừ tịch. Kẻ đánh cắp có võ công vô cùng cao siêu, điều khiếnngười ta cảm thấy kỳ quái là việc cả bảy môn phái bị đánh cắp bảy kinh do cùngmột người. Thỉnh vấn thiền sư có thấy rõ kẻ đó là ai khi y tới quí tự?


Hữu Nguyên thiền sư kinh ngạc :


- Chẳng những nhìn rõ mà còn đốichưởng với lão kia, bản lãnh của người này khiến người ta không thể tưởng tượngđược.


Tích Thư Nhân cười lạnh :


- Phải rồi, dưới gầm trời này, làmsao có bảy người cùng lúc đánh cắp bảy bộ chân kinh của bảy đại môn phái, hiệntại có một điều bỉ nhân muốn hỏi thiền sư.


Thiền sư đã biết rõ sự tình như vậy,vì sao lại dễ dàng để bỉ nhân mang Đông Phương Thanh Vân đi.


- Lão hủ từng nói qua, kẻ đánh cắpcùng đối chưởng với lão hủ, dung mạo của người nọ tuy giống hệt Đông PhươngThanh Vân nhưng thân cao hơn Đông Phương thí chủ khoảng ba tấc, hơn nữa cử chỉlại là của cao nhân.


Tích Thư Nhân cười ha ha :


- Quả nhiên thiền sư có kiến giảicủa cao nhân, không hổ là nhất đại tông sư. Sự tình đã rõ ràng như vậy, bỉ nhânxin cáo từ.


Hữu Nguyên thiền sư cung tay nói :


- Kính thỉnh thí chủ bảo trọng.


Tích Thư Nhân lãnh đạm :


- Bỉ nhân cũng mong thiền sư thậntrọng.


Nói đoạn Tích Thư Nhân bước về phíaĐông Phương Thanh Vân. Đông Phương Thanh Vân mặt đầy vẻ tức giận gầm lên :


- Hồng y nhân, dừng bước.


Tích Thư Nhân giật mình, mục quangbỗng dịu lại, giọng hòa nhã :


- Hài tử, giờ chẳng còn sớm nữa, nóithực cho người hay, trừ phi ngươi thay da đổi lốt thì người trong thiên hạ võlâm mới dung được ngươi.


Mấy tháng liền trèo đèo lội suối,vất vả, song thân gặp bi thảm đã khiến Đông Phương Thanh Vân đau khổ vô cùng,sớm coi thế nhân đều là cừu địch, vừa nghe Tích Thư Nhân nói vậy bèn quát :


- Ngươi nói vậy là có ý gì?


Tích Thư Nhân giọng vẫn ôn hòa :


- Kỳ thực có nói đến ngươi vẫn khôngbiết, song ta vẫn phải nói. Phụ thân của ngươi là cừu địch của tất cả các nhânvật hắc đạo trong thiên hạ. Mười lăm năm trước lại có một hiểu lầm rất lớn vớibảy đại môn phái. Lâm vào thế không đội trời chung cùng bảy đại môn phái, hômnay ngươi lên Nga Mi chẳng khác chi đưa đầu vào thòng lọng. Tuy võ lâm có mộtqui tắc là tội của cha không quan hệ tới con, song thâm tâm hiểm ác, vì sự antoàn của mình, ngươi phải đi với ta. Có một ngày ngươi cũng có thể lừng danhnhư phụ thân.


Đông Phương Thanh Vân vẫn lạnh lùng:


- Làm sao ngươi biết phụ thân ta làSinh Tử Sinh Đông Phương Thần Nghiêu?


Tích Thư Nhân nói :


- Thứ nhất tên của ngươi có phải làĐông Phương Thanh Vân không?


Đông Phương Thanh Vân ngơ ngác gậtđầu, Tích Thư Nhân mỉm cười tiếp :


- Vậy thì đúng rồi, mười sáu nămtrước khi ngươi ra đời, từng được đưa tới đại hội Thiếu Lâm tự, tại đó nhữngngười ở đó đặt danh cho ngươi là Đông Phương Thanh Vân.


Hài tử, ngươi thử nghĩ xem, ngươivừa ra đời đã là một sự kiện chấn động võ lâm quần hùng hội tụ tại Thiếu Lâm tựđại hội, ngoài các nhân vật đứng đầu hai phái Hắc Bạch còn có Chưởng môn củabảy đại môn phái.


Nói tới đây, Tích Thư Nhân quay vềphía Hữu Nguyên thiền sư hạ giọng :


- Năm xưa, thiền sư cũng là mộttrong những vị đó, phải không?


Hữu Nguyên thiền sư gật đầu trịnhtrọng :


- Đúng vậy.


Tích Thư Nhân lại tiếp :


- Điều thứ hai, cách đây hai mươinăm lần đầu ta gặp phụ thân ngươi, dung mạo của ngươi chẳng khác gì người lúcnày, kể cả khuôn mặt, thân hình cử chỉ, thần thái, có thể nói ngươi là sự táihiện của Đông Phương Thần Nghiêu.


Đông Phương Thanh Vân lắc đầu khóhiểu.


Tích Thư Nhân lại tiếp :


- Những người tham dự thịnh hội còncó võ lâm chí tôn Võ Lâm Tam Bí gồm Sinh Tử Sinh Đông Phương Thần Nghiêu, PhụHổ Sinh Hoàng Phổ Duy, Tọa long sinh Thượng Quan Thần. Khi đi, võ lâm Tam Bícũng tặng cho ngươi một vật gọi là Ngọc Dinh Liên. Ngươi thử nghĩ xem việcngươi ra đời khiến cho thiên hạ võ lâm vui mừng như vậy. Hơn nữa lại là hậu duệduy nhất của Tam Bí, thiết tưởng có nên dựng thành sự nghiệp cứu quốc cứu dân,trừ bạo an lương không?


Đông Phương Thanh Vân nghe vậy lấylàm kỳ lạ, bất giác cho tay vào ngực sờ vào Ngọc Dinh Liên, nhưng miệng vẫn nói:


- Vì sao ta lại phải đi theo ngươinhỉ?


Tích Thư Nhân thở dài lắc đầu :


- Hài tử, ta biết ngươi phải chịuquá nhiều thử thách, đi thôi.


Nói rồi Tích Thư Nhân phi thân lướttới bên Đông Phương Thanh Vân, điểm vào ma huyệt của chàng rồi nhét chàng vàotrong gùi, đoạn nói với Hữu Nguyên thiền sư :


- Tại hạ cáo từ.


Vừa nói thân hình bay vút lên cao,vượt ra khỏi Kim Dinh tự, phi thân xuống núi.


Đông Phương Thanh Vânngồi ở tronggùi không cử động được nhưng miẹng vẫn có thể nói nên bèn lên tiếng :


- Vì cớ gì mà ngươi bắt ta đi vậy?


Tích Thư Nhân khẽ nói :


- Thỉnh Thiếu chủ lượng thứ, kỳ thựcThiếu chủ có thể biết vì sao bỉ nhân tự xưng là sứ giả của Âm Dương bang? Vìsao khi hoàn trả chân kinh lại xin hai viên Khôn linh đan? Điều này không phảilà vì Thiếu chủ mà vì trước mặt Hữu Nguyên thiền sư không thể nói rõ mà thôi.


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên hỏi:


- Ai là Thiếu chủ của ngươi?


Tích Thư Nhân dịu giọng :


- Thiếu chủ chính là chủ nhân của nôtài. Thiếu chủ, lệnh tôn lúc này ra sao?


Đông Phương Thanh Vân nghe vậy vừangạc nhiên vừa buồn bã. Lời của Tích Thư Nhân chạm vào vết thương lòng củachàng. Nỗi đau đớn tụ trong mấy tháng qua lúc này bỗng òa vỡ, chàng run giọngnói nước mắt lã chã rơi :


- Gia.. gia phụ đã mất rồi?


Tích Thư Nhân toàn thân rúng động,toàn thân lảo đảo, hai mắt tối sầm, run giọng :


- Sư phụ chết rồi? Chết rồi? Phảichăng sư phụ thọ bệnh mà chết?


Đông Phương Thanh Vân hiện vô cùngbi phẫn, cũng cảm thấy thần sắc của Tích Thư Nhân có điều khác lạ, chú ý nghemới biết y là đệ tử của phụ thân, bèn không còn e ngại gì nữa, khóc rống lên.


- Bị cừu nhân giết trong đêm tối,gia mẫu bị cướp...


Đông Phương Thanh Vân còn muốn nóitiếp thì Tích Thư Nhân đã vội hỏi :


- Sư phụ bị giết? Không thể như vậyđược. Sư phụ đã luyện thành Kim Cương Bất Hoại, dù là trong khi ngủ có dùng bảokiếm mà chém cũng chẳng thể sát hại được, sai rồi?


- Nhưng gia phụ thực quả là bị giết?


- Thiếu chủ, hiện tại nô tài chợtnhớ ra, sau khi sinh Thiếu chủ được vài tháng, thì mẫu thân đã bỏ đi, cho nênThiếu chủ nói gia mẫu bị cướp hoàn toàn không đúng. Lần cuối khi nô tài gặp sưphụ, sư phụ có nói rằng đã đem Thiếu chủ giao cho bằng hữu nuôi dưỡng.


- Ngươi muốn nói người bị giết và bịcướp đi hoàn toàn không phải thân phụ mẫu của ta?


- Không sai?


- Thân thế của ta vì sao lại phứctạp như vậy?


- Thế sự vốn đã phức tạp cũng giốngnhư nô tài đây, mới hiện thân tại võ lâm có ba tháng phải vội chuẩn bị chu toànmọi sự cho việc hiện thân của Thiếu chủ, Thiếu chủ đột nhiên xuất hiện, háchăng phải phức tạp hơn sao?


- Chuẩn bị cho ta cái gì?


- Theo nô tài được biết, những ngườichuẩn bị cho Thiếu chủ hiện thân không chỉ có một mình nô tài. Vì cường địchcủa Thiếu chủ vô cùng phi phàm, một mình nô tài chỉ e không thể đối phó. Từ từThiếu chủ sẽ hiểu. Chúng ta đi thôi.


Đông Phương Thanh Vân lúc này chỉthấy mọi việc thế gian lúc này đều thay đổi.


Tâm cảnh của chàng hiện tại vô cùngkích động. Ngọn lửa cừu hận bùng cháy dữ dội trong lòng chàng, báo thù?



Dưới chân núi là một dòng sông nướctrong như gương, chảy uốn lượn theo thế núi. Màn đêm mông lung. Gió khẽ thổitrên mặt nước phẳng lặng tạo nên vô vàn những gợn sóng lăn tăn dưới ánh trăng thanh.Dòng sông như ánh lên vạn điểm ngân quang, tạo nên cảnh sắc huy hoàng, như thơnhư họa.


Xa xa những đốm lửa trên các ngưthuyền khi mờ khi tỏ tựa những vì sao đang di động trên sông ngân. Đêm trăngtrên sông thực u tịch mà đẹp đẽ.


Hiện tại đã sang canh hai. Bên hồThanh Quan Giang có hai người đứng cách nhau năm trượng, một người đứng im sừngsững, một người dựa vào thân cây mà đứng.


Người đứng sừng sững nọ toàn vậnhồng y, trên đầu cũng trùm một vuông vải hồng, sau lưng đeo một cái gùi, trong gùicó một thiếu niên anh tuấn, mặt đầy vẻ ngơ ngác..


Song phương đứng im bất động, ai nấyđều trầm tư mặc tưởng. Xa xa tiếng cỏ cây rì rào. Gần cận, tiếng sóng nước laoxao. Một trận hàn phong thổi qua khiến tà áo hai người phất phơ. Song phươngđứng lặng như vậy khoảng thời gian uống cạn một tuần trà.


Bỗng có tiếng rì rào vang lên tựanhư tiếng của quỷ mị nhai xương người, phá tan bầu không khí tịch lặng. Tiếngrào rào mỗi lúc một gần, âm thanh ghê rợn khiến người ta sởn tóc gáy.


Song phương vẫn đứng im bất động.Đông Phương Thanh Vân ngồi trong gùi, cả kinh thất sắc. Thì ra cách đó sáutrượng đã có một người đang đứng. Người này hình dung cực kỳ cổ quái, thân vậnhắc y, mặt che vải đen, thân hình dài ngoẳn, song mục phát ra hai đạo hungquang chiếu thẳng về phía Đông Phương Thanh Vân, khiến chàng cảm thấy hai đạomục quang ấy tựa hồ muốn xuyên tâm can của chàng.


Điều khiến chàng kinh hãi hơn cả làtrên vai tả của người này có một cỗ quan tài sơn đen, dưới ánh trăng, hắc quangphản chiếu càng khiến người ghê rợn.


Sương đêm cây nồng, cỏ cây phát ratiếng rì rào khi gió thổi qua như khóc như than, khiến bầu không khí nơi đâyđầy sự đe doạ của chết chóc.


Bầu không khí nặng nề vẫn ngưngđọng. Song phương vẫn đứng im bất động. Chỉ có Đông Phương Thanh Vân vì quákinh hãi nên vẫn nhìn người mang quan thài trên vai chòng chọc. Hồi lâu sau,hai đạo hung quang của người này chợt biến mất. Người mang quan tài bỗng cúiđầu xuống. Tình thế này khiến Đông Phương Thanh Vân không chịu được nữa, chỉmuốn hét to lên, nhưng không hiểu vì sao vẫn không thể kêu thành tiếng.


Qua một khoảng thời gian khá lâu,hắc y nhân mang quan tài trên vai tựa hồ hết chịu nổi, lạnh lùng nói :


- Canh ba rồi.


Thụ Thi Chiêu Hồn cũng nói :


- Phải, canh ba rồi...


Tích Thư Nhân cũng gật đầu nói :


- Đã canh ba, chẳng lẽ...


Không nói hết lời, cả ba lại đứng imbất động.


Gió đêm lại thổi khiến cành lá rìrào khóc than.


Lại một tuần trà nữa qua đi. Thụ ThiChiêu Hồn tựa hồ không thể chịu được nói :


- Lẽ nào...


Tích Thư Nhân lại tiếp :


- Quỷ Tinh Linh ắt sẽ tới.


Hắc y nhân lạnh lẽo :


- Xem ra có lẽ y không thể tới, bangười chúng ta cũng được.


Thụ Thi Chiêu Hồn nói :


- Ừ, thì ba người chúng ta vậy.


Tích Thư Nhân nói :


- Ba người cũng được? Có gì muốn nóicứ nói.


Thụ Thi Chiêu Hồn trầm giọng :


- Để ta.


Hắc y nhân cũng nói theo :


- Nên để cho ta.


Tích Thư Nhân lắc lắc đầu nói :


- Người do ta mang tới, phải để tanói.


Thụ Thi Chiêu Hồn hạ giọng :


- Một nửa.


Hắc y nhân cũng nói :


- Một nửa, ngươi thì sao?


Tích Thư Nhân lãnh đạm :


- Bảy phần mười, chỉ là chưa tiếnnhập Âm Dương bang.


Hai tiếng ồ lên khe khẽ, hắc y nhânbỗng nói :


- Vậy ngươi nói đi.


Thụ Thi Chiêu Hồn hạ giọng :


- Chỉ là điều này xảy ra quá sớm,sớm đến hai ba năm. Kỳ quái, chẳng hiểu vì sao lần này sự sai biệt lại lớn đếnnhư vậy.


Tích Thư Nhân vẫn bình thản tiếp :


- Thực là khiến người ta bất ngờ hơnnữa. Thiếu chủ lại chẳng có võ công, vì sự an toàn của Thiếu chủ chỉ có ta mớiđảm đương nổi.


Thụ Thi Chiêu Hồn vội nói :


- Ta cũng có thể đảm đương được.


Tích Thư Nhân nói :


- Còn lời gì muốn nói nữa không?


Hai người kia đồng thanh đáp :


- Không.


Đến lúc này, Tích Thư Nhân mới đưatay lôi Đông Phương Thanh Vân ra khỏi gùi, lạnh lùng nói với kẻ kia :


- Còn không mau bái kiến Thiếu chủ.


Hắc y nhân vội phi thân tới quìxuống trước mặt Đông Phương Thanh Vân nói :


- Tham kiến Thiếu chủ.


Thụ Thi Chiêu Hồn cũng cúi rạp ngườinói :


- Tham kiến Thiếu chủ.


Tình huống xảy ra quá đột ngột kỳ dịchỉ thấy Đông Phương Thanh Vân đứng ngẩn người, ngơ ngác nhìn Tích Thư Nhân.Tích Thư Nhân mỉm cười nói :


- Thiếu chủ chỉ cần nói "Cácngươi vô tội, đứng lên đi", thì được.


Khi Đông Phương Thanh Vân ngơ ngácnhìn hai người kia, thì Tích Thư Nhân cũng quì xuống nói :


- Bái kiến Thiếu chủ.


Đông Phương Thanh Vân vội nói :


- Các ngươi vô tội, đứng lên đi.


Ba người cùng đồng thanh :


- Đa tạ Thiếu chủ, chúng tiểu nhânxin thề đồng cam cộng khổ, sống chết có nhau vì Thiếu chủ, trừ Ma cung, diệtQuỷ lâm để hoàn thành tâm nguyện của chủ nhân và Thiếu chủ.


Sau khi cả ba người đứng lên, ĐôngPhương Thanh Vân ngạc nhiên hỏi :


- Vì sao các vị lại gọi tại hạ làThiếu chủ?


Tích Thư Nhân vội nói :


- Bẩm cáo Thiếu chủ, lệnh tôn chínhlà sư tôn của chúng tiểu nhân. Năm xưa thâu nhận hai mươi bốn đồng tử làm đệtử. Chúng tiểu nhân chính là ba trong số những đồng tử này. Vì khi đó sư tôntừng phân phối chúng tiểu nhân cần phải phò Thiếu chủ làm chủ nhân.


Đông Phương Thanh Vân vừa nói bằnggiọng chưa hiểu rõ :


- Hai người các vị vừa rồi gặp nhautrên Nga Mi sơn, vì cớ gì lại muốn quyết đấu sinh tử?


Tích Thư Nhân nói :


- Bẩm cáo Thiếu chủ, võ công của mỗingười trong chúng tiểu nhân đủ thắng bất kỳ một Chưởng môn nào trong số cácChưởng môn của bảy đại môn phái, nếu để họ biết mối quan hệ giữa chúng ta thìhọ sẽ càng thêm nghi hoặc, như vậy không có lợi, điều này Thiếu chủ vẫn chưathể hoàn toàn minh bạch, để khi Thiếu chủ đã luyện thành tuyệt học, tiểu nhânsẽ bẩm cáo với Thiếu chủ tường tận.


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Sự này quả là phức tạp, ngươichẳng đã từng nói danhtính của ta được các nhân vật đứng đầu thiên hạ võ lâmđặt cho, tại sao lại đắc tội với bảy đại môn phái, điều này thật hoàn toàn mâuthuẫn.


Tích Thư Nhân nói :


- Sẽ có một ngày Thiếu chủ hiểu đượctoàn bộ sự việc, hiện tại thì đã muộn rồi, chúng ta đi thôi. Thiếu chủ, thỉnhThiếu chủ lại vào trong gùi. Chúng tiểu nhân sẽ mang Thiếu chủ đi.


Nói đoạn, Tích Thư Nhân lại nhấcĐông Phương Thanh Vân đặt vào trong gùi, rồi quay lại nói với hai người kia :


- Thiếu chủ đã xuất hiện, ngày maita tới Âm Dương bang, ai sẽ là người bảo vệ Thiếu chủ?


Thụ Thi Chiêu Hồn vội nói :


- Thiếu chủ mới bôn tẩu giang hồ,cũng cần phải để Thiếu chủ đi đây đi đó, để thêm phần lịch duyệt, ngươi cứ cùngThiếu chủ xuất đầu lộ diện còn ta và Thần Quan Tú Sĩ sẽ ngấm ngầm hộ vệ, tớikhi dó Quỷ Tinh Linh có thể sẽ xuất hiện, hợp lực của bốn người chắc cũng đủ.


Tích Thư Nhân chau mày nói :


- Biện pháp này tuy hay song cao thủcủa Âm Dương bang rất nhiều, chúng ta không thể khinh suất.


Hắc y nhân Thần Quan Tú Sĩ vội cườihỏi :


- Lão đại cứ yên tâm, Âm Dương bangđã có người của chúng ta.


Tích Thư Nhân nói :


- Cứ quyết định như vậy, ta đi thôi.


Nói rồi Tích Thư Nhân bỏ đi.


Thụ Thi Chiêu Hồn và Thần Quan Tú Sĩđồng thanh :


- Những mong Thiếu chủ vạn sự như ý.


Đông Phương Thanh Vân cũng nói :


- Kính thỉnh các vị bảo trọng.



Đông Phương Thanh Vân lúc này chỉcảm thấy dường như mình đang nằm trên những con sóng bồng bềnh, thân hình chàngnhư vừa bay lên giữa lưng chừng trời rồi lại bỗng như chìm xuống mặt bể. Khônglâu sau chàng bất tỉnh nhân sự.


Trong cơn hôn mê, chàng chợt cảmthấy toàn thân nóng rực tựa hồ bị nướng đến cháy da thịt, khí huyết trồi ngược,một luồng khí nóng từ đan điền lan tỏa khắp châu thân, mỗi lúc một nóng. Chànghồ nghi mình không còn ở giữa nhân gian mà đang chìm sâu trong một giấc mộngđáng sợ. Luồng khí nóng tựa thác đổ mỗi lúc một mạnh, nhấn chìm Đông PhươngThanh Vân.


Bỗng một trận gió nhẹ đưa tới, mongmanh trên da thịt. Trong chốc lát, tất cả mọi thống khổ đau đớn đều theo trậngió mà tan biến hết. Bên tai chàng vang lên giọng nói hiền từ :


- Thiếu chủ tỉnh lại rồi.


Đông Phương Thanh Vân mở choàng mắtchỉ thấy mình đang nằm trên một chiếc giường, bên cạnh là Tích Thư Nhân đangngồi. Chàng lập tức ngồi bật dậy vận khí. Chỉ thấy chân khí dồi dào cuồn cuộn tuônchảy. Lại thấy Hữu Nguyên thiền sư tay cầm một cái chén đưa tới trước mặt chàngnói :


- Chén thuốc này do lão hủ dùngthiên niên sâm hòa hợp với mười bốn viên linh đan của bảy đại môn phái luyệnthành, rất hữu ích với thân tâm của thí chủ.


Sau khi Đông Phương Thanh Vân uốngxong chén thuốc, Tích Thư Nhân lại đặt chàng nằm xuống, dùng song thủ dịu dàngxoa bóp chân thân người chàng một lượt.


Đông Phương Thanh Vân thấy nội phudần dần lên theo sự di động song thủ của Tích Thư Nhân, không lâu sau chàng lạithiếp đi.


Chàng cứ ngủ vùi cả ngày. Sáng hômsau tỉnh dậy, chàng khẽ hé mắt nhìn lại thấy Tích Thư Nhân vẫn ngồi bên giườngchàng. Tích Thư Nhân vừa thấy Đông Phương Thanh Vân tỉnh lại thì mỉm cười nói :


- Thiếu chủ đã tỉnh lại, nô tài xinbẩm cáo, hiện tại Thiếu chủ đã có căn cơ đủ sáu mươi năm công lực, nô tài vốnmuốn để Thiếu chủ tịnh dưỡng vài ngày, song hôm nay cần phải tới Âm Dương bang,cho nên đánh thức Thiếu chủ dậy cùng đi.


Đông Phương Thanh Vân lập tức ngồidậy, chỉ cảm thấy toàn thân thư thái.


Chàng đảo mắt nhìn quanh, mục quangrừng rực. Luồng khí nóng trong nội phu vẫn không ngừng tuôn chảy. Chàng vừa đềkhí đã thấy thân hình nhẹ tựa lông hồng. Chàng nói :


- Vì sao ta nhất định phải cùng cácngươi tới Âm Dương bang.


- Điểm này nô tài chưa thể bẩm cáocùng Thiếu chủ.


- Dường như tất cả mọi chuyện ta đềukhông nên biết. Chẳng lẽ các ngươi thấy ta còn quá nhỏ tuổi hay là không đángtin cậy?


- Thỉnh Thiếu chủ lượng thứ. Thiếuchủ hạ lệnh, nô tài nào dám không nói. Nhưng do sự tình quá ư phức tạp mà thôi.


Đông Phương Thanh Vân lắc đầu nói :


- Ta không ép ngươi. Nhưng ngươi đãnói tới Ma cung, Quỷ lâm, vậy có thể nói cho ta hay đó là cái gì không?


Tích Thư Nhân vội vàng kính đáp :


- Ma cung là Tuần Hồi ma cung. Quỷlâm là Không Trung quỷ lâm, một Cung một Lâm này thống trị võ lâm gần ba trămnăm. Bất kỳ một đệ tử tầm thường nhất nào của chúng, võ công cũng cao hơn cảChưởng môn của bảy đại môn phái. Cho nên người trong võ lâm có truyền ngônrằng, gặp Ma cung thì chạy, thấy Quỷ lâm thì trốn. Nói cách khác, khi vừa thấyngười của Ma cung và Qui Lâm xuất hiện thì chỉ còn một cách duy nhất là đàotẩu.


Đông Phương Thanh Vân cảm thấy kinhdị, không ngớt lẩm bẩm :


- Thực là kỳ quái, điều này thật làkỳ quái.



Tổng đà của Âm Dương bang nằm trongmột tuyệt cốc tại núi Vu Sơn bốn bề vách đá dựng đứng.


Một ngày nọ vào lúc chính ngọ, ánhthái dương gay gắt tỏa chiếu khắp nơi, nhưng sơn phong lại thôi ào ạt cuộn lênnhững luồng khí lạnh lẽo.


Trên một sơn đạo khúc khuỷu có haibóng người một hồng một lam phi thân đi vun vút.


Chính lúc hai người đang vội vã nhưvậy, bỗng họ dừng phắt lại. Trước mặt hai người hiện lên sừng sững Âm Dương bảo- Tổng đàn Âm Dương bang.


Thì ra hai người này chính là TíchThư Nhân và Đông Phương Thanh Vân. Tích Thư Nhân quay lại nói với Đông PhươngThanh Vân :


- Võ công của Thiếu chủ tiến bộ vượtbực, Thiếu chủ cảm thấy thế nào?


Đông Phương Thanh Vân hai má ửnghồng, giọng có vẻ đắc ý :


- Có chút kỳ quái.


Tích Thư Nhân cười lớn :


- Thiếu chủ thiên tư tuyệt đỉnh,nhân nghĩa trung hậu đủ khiến nô tài vì Thiếu chủ phải xông vào nơi nước sôilửa bỏng cũng can tâm.


- Ngươi đừng kêu ta là Thiếu chủnữa, có được không?


- Đã phân trời đất, ắt phải có chủthứ, nếu thiên địa bất phân, chủ thứ bất minh, nào biết dưới gầm trời này còncó tôn trưởng. Người ta không thể nào gọi người đối diện bằng tiếng ê được. Lầnnày Thiếu chủ tới Âm Dương bang, bất luận gặp hiểm nguy gì, cần phải bình tĩnhứng phó, đặc biệt là Âm Dương bang chủ, có thể đối với Thiếu chủ có chút khảnghi, chỉ cần Thiếu chủ bình tĩnh, nô tài sẽ vì Thiếu chủ mà ứng phó tất cả.


- Mọi sự ta đều nghe theo lời ngươiphân phó thì được rồi.


- Là an bài chứ không phải là phânphó. Tớ mà phân phó chủ há chẳng phải là thiên địa điên đảo hay sao? Kính thỉnhThiếu chủ từ nay dùng lời thận trọng, nô tài đều là tay chân của Thiếu chủ.Bằng không, nô tài chẳng đảm đương tội này. Thiếu chủ chúng ta hãy nhảy lên bứctường này.


Đông Phương Thanh Vân ngước mắt nhìnlên, thấy tường cao chừng ba trượng, chàng nhìn Tích Thư Nhân :


- Ta có thể lên được ư?


Tích Thư Nhân đáp :


- Thiếu chủ cứ thử xem.


Đông Phương Thanh Vân khẽ điểm mũichân, thân hình chàng bay vút lên tựa đại bàng tung cánh. Đã nghe Tích Thư Nhânnói :


- Thiếu chủ hãy bình tĩnh quan sát.


Vừa nói, Tích Thư Nhân vừa tung mìnhlên theo sát Đông Phương Thanh Vân, phần chàng vì dụng lực quá mạnh, nên lênquá năm thước với chỗ dừng chân trên bờ tường. Chính khi lòng đang lo ngại chưabiết phải ứng biến như thế nào thì Tích Thư Nhân đã lên tới. Tích Thư Nhân cười:


- Chúng ta hãy thuận theo thế này mànhảy xuống, hãy nhớ khi đáp xuống đề tụ chân khí, toàn thân phải thả lỏng.


Nói rồi cả hai nhất tề nhảy xuống.Tích Thư Nhân lại cười :


- Thiếu chủ thực là có tố chất bẩmsinh lạ kỳ.


Đông Phương Thanh Vân mặt nóng ran :


- Ồ, ngươi quá khen, ta còn phải họcnhiều lắm.


Bỗng một thanh âm the thé vang lên,tiếp đó mười mấy bóng người lao tới vây quanh Tích Thư Nhân và Đông PhươngThanh Vân.


Tích Thư Nhân thấy vậy cất giọnglạnh lẽo :


- Kêu Bang chủ các ngươi ra đây,Tích Thư Nhân muốn gặp nàng.


Thanh âm the thé vang lên :


- Tiểu tử, ngươi thực cuồng ngạo...


Lời vừa dứt một bóng đen thoắt ẩnthoắt hiện hai luồng kình đạo mãnh liệt cùng lúc công tới trước ngực Tích ThưNhân, sát khí khủng bố trùm khắp hiện trường. Tích Thư Nhân chẳng nói chẳngrằng, chân hữu bước tới, hữu thủ phất nhẹ, một tiếng "ầm" vang lên.


Kẻ vừa tập kích tựa diều đứt dâyvăng ra xa hai trượng, miệng thổ ra một búng máu.


Đột nhiên, một tiếng cười rin rítvang lên, tiếp đó một thiếu nữ thân vận hoàng y chợt hiện ra đứng trước mặtTích Thư Nhân, nàng cất giọng lạnh lùng :


- Các ngươi hãy lui ra, việc này đểta ứng phó.


Chỉ thấy hoàng y thiếu nữ mặt tươinhư hoa đào, mắt phụng, tóc xõa ngang vai, khóe môi ẩn hiện một nét cười. Hoàngy thiếu nữ vừa thấy Đông Phương Thanh Vân, hai mắt khẽ chớp, dịu dàng :


- Tướng công có sự chi mà tới ÂmDương bang?


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Vì quí Bang chủ.


Hoàng y thiếu nữ khẽ ồ một tiếng,kinh ngạc :


- Thì ra tướng công sớm có quen biếtvới bổn Bang chủ.


Tích Thư Nhân lạnh lẽo tiếp :


- Phải, sớm đã quen biết, hãy mau đikêu Bang chủ ra đây, chủ nhân của lão phu hoàn toàn không muốn nói giỡn vớingươi.


Hoàng y thiếu nữ biến sắc, vừa thẹnvừa giận nói :


- Thất phu, ngươi vừa nói gì?


Tích Thư Nhân tiến tới hai bước cườinhạt :


- Hừ, các ngươi còn không mau đi kêuBang chủ ra đây?


Hoàng y thiếu nữ không để Tích ThưNhân nói hết đã lắc người phi thân tới, song thủ trong chớp mắt, phát liền nămchiêu, theo thế liên hoa chưởng, chưởng ảnh từ bốn phương ập tới, chưởng phongcuốn đất đá bay mờ mịt, Tích Thư Nhân xác định rõ vị thế của thiếu nữ bỗng quát:


- Quay lại?


Lời vừa dứt, Hoàng y thiếu nữ lảođảo thối lui bảy, tám bước, ánh mắt nhìn Tích Thư Nhân với vẻ kinh dị, Tích ThưNhân bỗng cười ha hả, lớn tiếng nói :


- Lãnh Tuyết Quyên, sao ngươi chưara?


Bỗng một giọng cười dịu dàng văngvẳng đưa tới, tiếp đó có tiếng nói êm tai của một nữ nhân vọng lại :


- Quí khách giá lâm, bổn Bang chủnghênh tiếp quá chậm, thỉnh lượng thứ, song vì các vị khẩu khí ngạo mạn, thựccũng không có vẻ gì là quân tử?


Lời vừa nói dứt, nữ nhân nọ đã tới,Đông Phương Thanh Vân cảm thấy trước mắt sáng bừng, thiếu chút nữa bị nhan sắccủa nàng hớp hồn.


Chỉ thấy nữ nhân mày cong như liễu,đôi môi đỏ như xác pháo, hai chân thon dài, bờ eo mềm mại, da trắng muốt, đôimắt phụng long lanh, trong vắt tựa như nước hồ thu cũng đang chú mục nhìnchàng.


Tích Thư Nhân vẫn đứng im, thủychung không nói lời nào.


Trầm mặc hồi lâu, Âm Dương bang chủLãnh Tuyết Quyên tựa hồ cảm thấy mình có điều thất thố, vội quay đi nhìn vềphía Tích Thư Nhân, cất giọng oanh vàng thỏ thẻ :


- Điều kiện của chúng ta, phải chăngcác hạ đã làm xong?


Tích Thư Nhân đáp :


- Hiện tại, Âm Dương bang đã vangdanh giang hồ.


Vừa nói xong Tích Thư Nhân khẽ ồ mộttiếng, thầm nghĩ :


"Thực kỳ quái, giữa cặp mày củaLãnh Tuyết Quyên chẳng phải có một nốt ruồi đỏ son ư? Điều này thực chẳng phảinói rõ ràng, nàng là người của Không Trung quỷ lâm sao? Vì sao khi thấy ĐôngPhương Thanh Vân nàng không có phản ứng chi? Hừ, kỳ quái?"


Âm Dương bang chủ vẫn thỏ thẻ :


- Nói như vậy, các hạ tới đây là vìLinh chi đan phải không?


Tích Thư Nhân lãnh đạm :


- Đúng vậy, chẳng lẽ Bang chủ muốnhủy bỏ điều ước?


Lãnh Tuyết Quyên bỗng sa sầm mặt,lạnh lùng :


- Không phải, song bổn Bang chủ còncó một vấn đề, nếu các hạ nói thực, thì bổn Bang chủ sẽ không hủy ước, bằngkhông, hừ...


Tích Thư Nhân nói :


- Vấn đề có liên quan tới Thiếu chủ củata?


Tích Thư Nhân vừa nói vừa đưa hữuthủ chỉ vào Đông Phương Thanh Vân. Lãnh Tuyết Quyên bỗng hai má ửng hồng, giọngdịu dàng :


- Đúng vậy, chàng là ai?


Tích Thư Nhân cười lớn :


- Được? Ta sẽ nói cho Bang chủ hay,người này chính là Đông Phương Thanh Vân, là nhi tử của Sinh tử sinh ĐôngPhương Thần Nghiêu, đệ nhất Bí trong Càn Khôn Tam Bí, như vậy đã đủ chưa?


Lãnh Tuyết Quyên cười, dịu dàng nói:


- Các hạ kêu chàng là Thiếu chủ, vậycác hạ chính là đệ tử của Sinh Tử Sinh phải không?


Tích Thư Nhân vội đáp :


- Không sai, ta là lão đại trong sốhai mươi bốn đệ tử của Sinh Tử Sinh.


- Phải chăng các hạ được chính miệngSinh Tử Sinh dặn dò điều gì?


- Không có gì, chỉ là...


- Chỉ là cái gì?


- Chỉ là ta thấy Bang chủ và Thiếuchủ của ta có quan hệ rất sâu sắc, phải không?


Lãnh Tuyết Quyên lộ vẻ kinh ngạc :


- Ngươi biết điều này sao?


Tích Thư Nhân vội nói :


- Phải, chỉ biết chút ít, phải chăngBang chủ có ý muốn đàm luận riêng với Thiếu chủ của ta? Nếu muốn, ta sẽ đứngqua một bên.


- Bổn Bang chủ đang muốn như thế,nếu các hạ chấp nhận, bổn Bang chủ muốn cùng Đông Phương tướng công đàm luậntại hoa viên phía sau tệ bảo.


Tích Thư Nhân lập tức gật đầu :


- Được lắm, song Bang chủ có giữđiều ước hẹn không?


Lãnh Tuyết Quyên mỉm cười :


- Có, sẽ sai người đem tặng Linh Chiđan ngay.


Dứt lời, nàng quay sang khẽ nói vớiHoàng y thiếu nữ mấy câu. Hoàng y thiếu nữ vội chạy đi, không lâu sau mang tớimột bình ngọc. Lãnh Tuyết Quyên đổ trong bình ra hai viên đơn trao cho Tích ThưNhân rồi nói :


- Thỉnh tướng công cùng Tích ThưNhân quá bộ vào trong tệ bảo.


Cả ba người cùng tiến vào bảo rồi rasau hậu viện, Tích Thư Nhân thầm nghĩ :


"Những mong hoàng thiên phòtrì, khiến mẫu tử hai người họ gặp nhau?"


Phần Đông Phương Thanh Vân đang vôcùng nghi hoặc không hiểu vì sao Tích Thư Nhân lại nói chàng cùng Âm Dương bangchủ có quan hệ sâu sắc, Âm Dương bang chủ lại cũng thừa nhận rằng có quan hệsâu sắc với mình.


Rốt cục cả ba đã tới hậu viện, trướcmặt là hoa viên, kỳ hoa dị thảo, hương đưa thơm ngát.


Tích Thư Nhân vội nói :


- Thỉnh Bang chủ cùng Thiếu chủ đàmluận, tại hạ sẽ chờ ở đây.


Lãnh Tuyết Quyên cười e ấp :


- Thỉnh tướng công.


Đông Phương Thanh Vân ngơ ngác quayđầu lại nhìn Tích Thư Nhân, mặt đầy vẻ kinh dị. Tích Thư Nhân thấy vậy vội quìxuống, cung kính nói :


- Thiếu chủ có gì dạy bảo, xin cứphân phó.


Đông Phương Thanh Vân càng ngạcnhiên :


- Không có chi, ngươi hãy đứng lên.


Tích Thư Nhân vội dùng phép truyềnâm nhập mật nói :


- Thiếu chủ cứ an tâm mà đi, hãy nhớÂm Dương bang chủ rất có thể là mẫu thân của Thiếu chủ, còn sự tình trong việcnày một lời khó nói hết, có lẽ Bang chủ sẽ nói rõ cùng Thiếu chủ, dù gì đi nữa,lời nói cũng nên khách sáo, Thiếu chủ cứ làm vậy đi?


Đông Phương Thanh Vân chỉ thấy tiếngTích Thư Nhân như tiếng muỗi vo ve bên tai, nhưng rất rõ ràng, nghe xong mấylời này chàng càng thêm kinh dị, thực tại chàng không dám tin nữ nhân ước chừngba mươi tuổi này lại có thể là mẫu thân của chàng.


Đông Phương Thanh Vân ngơ ngác khônghiểu, Lãnh Tuyết Quyên nhìn chàng hồi lâu, đoạn cười nói :


- Tướng công, xin đi theo tiểu nữ?


Tích Thư Nhân nghe Lãnh Tuyết Quyêntự xưng là "tiểu nữ" thì lấy làm vô cùng kinh ngạc.


Đông Phương Thanh Vân cũng ngạcnhiên chẳng kém, xong vội cười lớn nói :


- Bang chủ, mời?


Miệng tuynói vậy, nhưng lòng vô cùng hồ nghi, chàng thực không tin mình có mẫu thân nhưvậy.