Chương 3

Phong cảnh nơi hoa viên thực tươiđẹp, tùng bách xanh ngát, trên mặt đất đâu đâu cũng là kỳ hoa dị thảo, chimchóc líu lo, bướm vàng phấp phới, phía trước đã hiện ra một tòa điện tường xanhngói đỏ, thực là sang trọng.


Lãnh Tuyết Quyên khẽ cất gót sen,yểu điệu bước theo sau Đông Phương Thanh Vân, hai người im lặng mà đi.


Lúc này tâm tình Đông Phương ThanhVân thực rối loạn trăm bề, chợt nhớ tới cảnh phụ thân bị giết, mẫu thân bị bắtđi, nhà tan cửa nát, đặc biệt là tiếng khóc ai oán của mẫu thân khi bị mang đi.


Nam Cung phu nhân nếu không phải làmẫu thân của chàng, thì làm sao lại có tình mẫu tử trong mười mấy năm dài nhưthế. Tích Thư Nhân có nói rằng, sau khi sanh chàng ra không lâu, mẫu thân đã bỏđi, nên phụ thân mới giao chàng lại cho bằng hữu nuôi dưỡng, dù cũng có lý,song thiên hạ ai ai lại không muốn gặp thân sinh nhi tử của mình?


Từ khi cùng dưỡng phụ dưỡng mẫu ởdưới chân núi, từ khi chàng có trí khôn, chàng chưa từng thấy ai tới thămchàng, lẽ nào Sinh Tử Sinh sau khi giao chàng cho bằng hữu thì không thăm hỏigì nữa ư?


Huống hồ, Sinh Tử Sinh Đông PhươngThần Nghiêu là võ lâm chí tôn, đã luyện thành một thân Kim Cương bất hoại, lẽnào còn sợ người hay sao?


Cứ cho rằng Đông Phương Thần Nghiêucó địch nhân với võ công cao hơn, song ông có thể vì nhi tử mà lén đến thăm chàngmột lần chứ.


Vậy thì, nếu chỉ có một vật là NgọcDinh Liên này là đã có thể giải thích miễn cưỡng rằng chàng là nhi tử của SinhTiên Sinh. Nhưng nữ nhân này bất quá cũng chừng ba mươi tuổi, làm sao có thể làmẫu thân của chàng, điều này chẳng những quỷ dị mà còn quá ư thần bí.


Trong khi chàng đang trầm tư loạntưởng, Lãnh Tuyết Quyên bỗng nói :


- Tướng công...


Lời còn chưa dứt, Đông Phương ThanhVân đã vội quay lại nói :


- Lãnh bang chủ có điều chi chỉgiáo?


Lãnh Tuyết Quyên nói :


- Tướng công đã từng gặp lệnh tônchưa?


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Tại hạ chưa từng được gặp?


- Nếu vậy thì tướng công thực khôngbiết gì rồi?


- Phải, tại hạ chẳng biết gì hết.


- Vậy Tích Thư Nhân, lẽ nào lạikhông nói về thân thế của tướng công?


Đông Phương Thanh Vân thầm nghĩ :


"Phải rồi, vị cô nương này chỉcòn thiếu điều nói ra rằng nàng chính là mẫu thân của ta, nếu nàng nói ra,đương nhiên ta cũng phải nhận mới được, vậy khi đó nên lao vào lòng nàng hay làquì xuống kêu mỗi tiếng "gia mẫu" đây? Nàng quá nhỏ tuổi"


Đúng là quá nhỏ tuổi, tuổi tác chẳnghơn mình bao nhiêu, một mẫu thân bị bắt đi, chưa rõ sống chết thế nào, lại ởđây mà nhận một mẫu thân khác, trời đất có dung cho chăng?


Vì quá mơ hồ nên song mục của ĐôngPhương Thanh Vân nhìn Lãnh Tuyết Quyên lộ vẻ đờ đẫn, khiến Lãnh Tuyết Quyên đỏmắt nói :


- Tướng công, chẳng lẽ Tích Thư Nhânkhông nói gì sao?


Rốt cuộc Đông Phương Thanh Vân cũngtỉnh ra, chàng vội cung tay nói :


- Phải, Tích Thư Nhân từng nói rằngLãnh bang chủ rất có thể là... là... là...


Chàng ngập ngừng không biết nói sao,sắc diện của Lãnh Tuyết Quyên có vài phần u oán, nói :


- Điều chính yếu là tướng công cóthừa nhận hay không?


Đông Phương Thanh Vân lại nghĩ :


"Nếu mình thừa nhận, thì phảikêu nàng là mẫu thân rồi. Song nàng có thực là mẫu thân của ta hay không thì tacòn chưa rõ", điều này khiến chàng lại ngập ngừng không nói ra lời.


Lãnh Tuyết Quyên dịu giọng :


- Tướng công, sẽ có một ngày tướngcông được gặp lệnh tôn, đến lúc ấy tất cả mọi sự sẽ được hiểu rõ, phải không?


Đông Phương Thanh Vân cũng cho đấylà cách tốt nhất, bèn nói :


- Tại hạ cũng nghĩ như vậy?


Lãnh Tuyết Quyên nói :


- Dù gì đi nữa, bổn Bang chủ đã làngười của họ Đông Phương thì khi chết cũng muốn làm quỷ họ Đông Phương, tướngcông tuy còn hồ nghi, song cũng không thể không tin.


Đông Phương Thanh Vân ngơ ngác gậtđầu :


- Đúng vậy?


- Đã như vậy tướng công nên thườngxuyên tới tệ bang thăm tiểu nữ.


Lần này, Đông Phương Thanh Vân ngherõ ràng, chàng kinh dị không hiểu vì sao nàng đã thừa nhận là mẫu thân chàngrồi mà lại tự xưng là "tiểu nữ".


- Tướng công còn điều gì nữa không?


- Không, không tại hạ không còn chinói nữa.


- Vậy thì xin tướng công lần sau giálâm tới tệ bang xin hãy đi một mình, tiểu nữ còn có nhiều việc muốn nói cùngtướng công, chỉ là có quá nhiều nên không biết phải bắt đầu từ đâu, khi nàotướng công lại đến?


- Khi rảnh tại hạ sẽ đến, Lãnh bangchủ, tại hạ cáo từ.


- Tiểu nữ biết tướng công có tâm sựriêng nên không muốn ép lưu lại? Chỉ mong tướng công thường xuyên tới?


- Đa tạ Bang chủ?


Dứt lời chàng quay gót mà đi, LãnhTuyết Quyên vẫn theo sau Đông Phương Thanh Vân, mà ra khỏi hoa viên khi tới hậuviện đã thấy Tích Thư Nhân chờ ở đó.


Lãnh Tuyết Quyên tiễn hai người rakhỏi bảo, nói :


- Thỉnh các vị hãy bảo trọng?


Tích Thư Nhân và Đông Phương ThanhVân vội đáp lễ :


- Đa tạ Bang chủ.


Hai người vừa đi khỏi bảo, Tích ThưNhân bèn hỏi :


- Tiếu chủ đã hiểu được gì chưa?


Đông Phương Thanh Vân lắc đầu :


- Vẫn chưa hiểu gì?


Tích Thư Nhân nói :


- Thiếu chủ, đợi khi Thiếu chủ luyệnthành bản lãnh, nô tài sẽ đem mọi chuyện nói lại tường tận.


Về đến hang động noi hai người ẩnthân, Tích Thư Nhân bèn kêu Đông Phương Thanh Vân ngồi xuống cất giọng trịnhtrọng :


- Trọng trách của Thiếu chủ rất lớn,võ công cần phải siêu quần xuất chúng, muốn có võ công cao siêu cần phải chămchỉ rèn luyện không lúc nào được nghỉ, chịu rất nhiều khổ cực, Thiếu chủ có tựtin là có thể chịu đựng được không?


- Được.


- Hiện tại bắt đầu học võ công,trước tiên cần phải bắt đầu bằng tuyệt học của bổn môn.


Một ngày trôi qua, Đông Phương ThanhVân ngồi tịnh tọa hành công, người vô cùng mỏi mệt.


Một tháng qua đi, Đông Phương ThanhVân vẫn ngồi như vậy, nửa năm trôi qua, chàng vẫn ngồi vậy, chỉ thấy kỳ quáirằng trong những ngày này vì sao không thấy Tích Thư Nhân đâu, có lúc y vội vãtrở về, sau khi nói vài câu khẩu quyết rồi lại vội vàng bỏ đi. Mà chàng cứ ngồinhư thế đến dại người, thực vô ích, đành phải đợi trời tối lại chiếu theo khẩuquyết mà hành động, mỗi lúc một mệt mỏi hơn, càng luyện càng mệt, chỉ đến khiquá mệt mà thiếp đi. Khi tỉnh giấc lại hành công. Chàng nghĩ rằng, lần này TíchThư Nhân trở lại, bất luận thế nào cũng phải hỏi cho rõ mọi sự bên ngoài. Mộtmình chàng trong động thực quá tẻ nhạt.


Hai ngày sau Tích Thư Nhân quay lạiđộng.


Sau khi quay lại, Tích Thư Nhân bènbảo chàng hành công lại một lượt, sau khi hành công xong, Tích Thư Nhân nhìnchàng kinh ngạc hồi lâu, bỗng ôm chầm lấy chàng cao giọng :


- Thiếu chủ thành tựu khiến tại hạthực kinh ngạc, kinh ngạc.


Đông Phương Thanh Vân lại buồn rầunói :


- Nhưng ta quá buồn?


- Thiếu chủ nói rằng có thể chịuđược mà?


- Tuy là vậy, song phải chăng lầnnày ngươi trở lại là muốn báo cho ta hay bên ngoài đã xảy ra việc gì rồi, phảikhông?


- Không sai, song Thiếu chủ hãy hànhcông vài lần nữa, nô tài sẽ đi chuẩn bị lương khô, đêm nay chúng ta sẽ rời khỏiđây?


- Ta có thể đứng lên rồi sao? Ta cóthể được ra ngoài ngắm trăng sao, nghe chim hót ư?


- Không sai, có thể muốn làm gì thìlàm?


Đông Phương Thanh Vân vội cười reolên :


- Chúng ta hãy ra ngoài đi?


Ngoài động trời đã hoàng hôn.


Sắc trời lãng đãng, mây kéo đầytrời, bốn bề vô cùng tĩnh lặng, từng trận gió khẽ trôi qua, nơi góc trời xanhcó một mảnh trăng treo, ánh trăng bàng bạc. Đông Phương Thanh Vân nói :


- Cảnh sắc thực đẹp đẽ?


Tích Thư Nhân vừa ra khỏi động, bèntiếp :


- Chỉ tiếc rằng non sông tươi đẹpsắp sửa đại loạn, máu sắp chảy thành sông, xương sắp phơi thành núi.


Đông Phương Thanh Vân ngồi xuống nói:


- Tựa hồ ngươi rất đau lòng vậy, cóchuyện gì hãy nói ra ta hay.


Tích Thư Nhân gật đầu :


- Thiếu chủ còn nhớ rằng lúc trướcnô tài có nhắc tới Tuần Hồi ma cung chứ?


Đông Phương Thanh Vân gật đầu, TíchThư Nhân tiếp :


- Kỳ thực tên thật của Tuần Hồi macung chính là Hàn Đàm ma cung, nhưng tại sao lại được võ lâm đồng đạo kêu làTuần Hồi ma cung chính, thỉnh thí chủ hãy giải thích hai chữ Tuần Hồi?


- Tuần có nghĩa là đi tra xét. Hồicó nghĩa là đi khắp nơi.


Tích Thư Nhân gật đầu :


- Đúng vậy, Hàn Đàm ma cung cứ mỗinăm ba lần lại phái chín người hạ sơn, chín người này đi tra xét trận bộ võ lâmgiang hồ. Mỗi khi tới đâu đều chiếm nơi đó làm cung, tự xưng là thế thiên hànhđạo, võ lâm hoàng độ?


Đông Phương Thanh Vân kinh sợ, hỏi :


- Có người đi tra xét nữa ư?


Tích Thư Nhân cười lớn :


- Chính điều này mới kỳ quái, nhữngthứ tự phong, tự ngạo này, người trong võ lâm vốn chẳng thèm đếm xỉa, songtrong hắc đạo, nếu có sự phân tranh không giải quyết được, có vài người lại đicầu chín người này, kết quả thế nào, Thiếu chủ có thể biết rồi.


- Kết quả như thế nào?


- Họ bắt phạm tội bị phạt làm môn hạcho Hàn Đàm ma cung, sự kỳ quái chưa phải đã hết, đến lần tuần hồi thứ ba kẻmắc tội bị phạt lần trước, lại dương dương đắc ý ngồi làm thẩm phán, tra xétmọi sự.


Thoạt đầu nhiều người không biết uẩnkhúc, sau đó hiểu rằng thì ra đây chính là cách để chúng thu phục môn hạ.


Đông Phương Thanh Vân lãnh đạm :


- Vấn đề là chúng đã ngạo thị võ lâmnhư vậy, lẽ nào không có ai tiêu diệt chúng.


Tích Thư Nhân thất vọng :


- Không có ai, võ công của chúng thếnào chưa ai được chứng kiến, song truyền ngôn có nói gần ba trăm năm nay chúngđã ngạo thị võ lâm như vậy.


- Nhưng cũng đã có một người dámchống lại phải không?


Tích Thư Nhân kinh ngạc :


- Không sai, đã có một người, ngườinày chính là lệnh tôn Sinh Tư Sinh cùng hai mươi bốn đệ tử của mình liên thủtiêu diệt chín người của Tuần Hồi ma cung, không ngờ có một kẻ còn sống đã quayvề được Ma cung, làm sao Thiếu chủ biết điều này.


- Rất đơn giản, cứ nhìn các ngươithì biết ngay có gì lạ đâu?


Tích Thư Nhân quá cao hứng bèn nhấcbổng chàng lên, lắc qua lắc lại, miệng hô :


- Thiếu chủ giỏi quá, giỏi quá?


Đông Phương Thanh Vân lại nói :


- Ngươi cao hứng như vậy, ta lạithấy không vui.


Tích Thư Nhân biến sắc, biết mình cóđiều thất thố, vội đặt Đông Phương Thanh Vân xuống, rồi quì ngay xuống nói :


- Mạo phạm Thiếu chủ, thỉnh thứ tội?


Đông Phương Thanh Vân vội đỡ TíchThư Nhân lên nói :


- Miễn tội, ngươi hãy đứng lên? Xemra việc ta muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu, xưng huynh gọi đệ là không đượcrồi.


Tích Thư Nhân đứng lên nói :


- Chủ nhân và thuộc hạ, chủ thứ khắcbiết, làm sao có thể xưng huynh gọi đệ?


- Lão ngoan cố, được rồi, nói tiếpđi.


Tích Thư Nhân vội nói :


- Võ công của chúng thực là danh bấthư truyền, hai mươi bốn đệ tử, cứ bốn người đối phó một người. Lệnh tôn thì đốiphó với thủ lãnh của chín người nọ, động thủ ba ngày ba đêm mới giết đượcchúng, Thiếu chủ thử nghĩ xem với địa vị võ lâm chí tôn của lệnh tôn mà cònphải mất ba ngày đêm mới giết nổi cao thủ bình thường của Hàn Đàm ma cung, thìthiên hạ võ lâm còn ai dám chống lại? Vì vậy lệnh tôn bèn thoái ẩn giang hồ, đểtu luyện, thực là sự bất đắc dĩ?


Ngưng một lát Tích Thư Nhân tiếp :


- Lệ thường, mỗi lần tuần hồi, cũngcần phải có biện trường vì vậy Hàn Đàm ma cung phát thiếp mời bảy đại môn pháisai người đi giám thẩm, lần này lại không như vậy, chúng công nhiên chiếm thiếuthất phong của Thiếu Lâm tự làm cung điện...


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Thiếu Lâm không phản kháng sao?


Tích Thư Nhân lắc đầu :


- Phản kháng ư? Có khác nào lấytrứng trọi đá? Xem ra một trường kiếp sát võ lâm đã là khó tránh rồi.


- Bọn chúng ngạo thị võ lâm, mộttrường bão kiếp sẽ xảy ra.


Nói tới đây Đông Phương Thanh Vânbỗng kêu "ồ" nói :


- Ta bỗng có một kế, may ra có thểvãn hồi kiếp nạn võ lâm.


Tích Thư Nhân đứng bật lên hỏi :


- Kế gì?


Trời đêm trăng thanh gió mát, muônvàn vì sao lấp lánh, xa xa núi non trùng điệp, đêm trong nơi thâm sơn dã lĩnhchỉ có tiếng côn trùng không ngừng than vãn, sự tịch lặng khiến người phát sầu.


Đông Phương Thanh Vân cùng Tích ThưNhân vẫn ngồi trầm tư mặc tưởng, hồi lâu sau Tích Thư Nhân khẽ nói :


- Thiếu chủ nói có diệu kế, vậy diệukế là gì, thỉnh Thiếu chủ chỉ điểm.


Đông Phương Thanh Vân lãnh đạm :


- Không vào hang cọp làm sao bắtđược cọp con?


Tích Thư Nhân suy nghĩ hồi lâu, bỗngkêu lên :


- Lẽ nào... lẽ nào Thiếu chủ...


Đúng lúc ấy, đột nhiên có một thanhâm già cả mà trầm hùng vang lên :


- Quả là thần kỳ diệu kế...


Cùng lúc ấy có tiếng than vãn vanglên :


- Ò... ò... Đói bụng rồi...


Tiếp đó thanh âm lại vang lên nhưnglần này lớn hơn gấp bội :


- Ò... Ò... Đói bụng rồi...


Đông Phương Thanh Vân sững người :


- Cường địch xuất...


Tích Thư Nhân vội đứng lên nói :


- Hơn nữa lại dùng Thiên Lý hấp âm,lén nghe lỏm lời chúng ta, trong gầm trời này chỉ có bốn người mới biết ThiênLý Hấp Âm pháp. Lẽ nào một trong số bốn người này đã xuất đạo?


Lúc này thanh âm trầm hùng lại vanglên :


- Ngươi đói bụng thì có quan hệ gìtới lão phu, mà kêu lên khiến bụng ta sôi òng ọc, lão phu trong người không cómột xu, tuy có lòng trắc ẩn, song không giúp gì ngươi được.


Thanh âm than vãn nọ cũng vang lên :


- Kẻ thức thời là người tuấn kiệt,việc này không quan hệ gì tới lão tiền bối, vì vãn bối muốn kính lão tôn hiền,thỉnh lão tiền bối nên rời khỏi đây. Mời, vãn bối biết là tiền bối không phảingười xấu.


Vạn vật lại chìm vào tĩnh lặng hồilâu, Đông Phương Thanh Vân vội nói :


- Ngươi nói thiên hạ chỉ có bốnngười biết Thiên Lý Hấp Âm pháp, đó là bốn người nào vậy?


Tích Thư Nhân đáp :


- Đó là Thiên Hoang, Địa Lão, HảiKhông, Thạch Lan bốn lão tiền bối. Chúng ta phải đến xem, chỉ e sắp có sự biến.


Đúng khi ấy thanh âm than vãn lạivang lên :


- Ò... ò... Đói bụng rồi...


Tích Thư Nhân cả kinh kêu lên :


- Hỏng rồi, chỉ e nguy tới tánhmạng.


Đông Phương Thanh Vân đã nghe rõ sautiếng than vãn nọ, vạn vật đều tĩnh mịch trở lại, chàng bèn tụ lực búng ngườilao theo Tích Thư Nhân lao thẳng vào rừng.


Vì sự tình xảy ra quá đột ngột, lạitrong lúc kinh hoảng nên Đông Phương Thanh Vân quên cả sự đề tụ chân khí khiđáp xuống, đành ngã lăn ra đất, lăn đi mấy vòng, đồng thời bỗng nghe giọng cườisang sảng của lão nhân :


- Tiểu tử, ngươi đói bụng thì cóliên hệ gì tới lão phu, vì sao cứ nhất định phải kêu lên như vậy, hại lão phuthân mềm nhũn, tứ chi vô lực, bụng sôi òng ọc, phải chăng ngươi muốn lão phukhông còn ăn uống gì được nữa hử, ngươi mà còn kêu thêm một tiếng nữa thì đừngtrách lão phu không khách khí.


Thanh âm than vãn vang lên :


- Thỉnh lão tiền bối đừng khách khí,nơi đây có hai con quỷ đói, vừa rồi lão tiền bối có sử dụng Thiên Lý Hấp Âmpháp, vãn bối tâm phục khẩu phục, nhưng có điều song quyền song cước của vãnbối không phục mà thôi.


Tích Thư Nhân thấy Đông Phương ThanhVân ngã lăn ra đất, bèn chạy đến bên chàng nói :


- Thiếu chủ có thọ thương không?


Đông Phương Thanh Vân bật dậy, nắmlấy hữu thủ của Tích Thư Nhân, vừa sợ vừa mừng mà kêu lên :


- Ngươi coi này, bảy trượng, ta vừanhảy mà đã được bảy trượng, thực khiến ta không khỏi ngạc nhiên.


Tích Thư Nhân quay đầu, vừa nhìn thìcũng không kém phần kinh ngạc, cười lên, bế thốc Đông Phương Thanh Vân lên nói:


- Thiếu chủ giỏi quá, giỏi quá.


Thanh âm trầm hùng lại cất lên sangsảng :


- Chỉ có bảy trượng mà kêu giỏi quá,lão phu khẽ nhún chân đã ra ngoài hai mươi trượng, không biết phải tán tụng thếnào?


Tích Thư Nhân nghe vậy bèn bỏ ĐôngPhương Thanh Vân xuống, nhanh như tên bắn phi thân vào trong rừng.


Lúc này chỉ thấy Thụ Thi Chiêu Hồnkhông còn treo người trên cây nữa mà đã ngồi trước mặt lão nhân.


Đông Phương Thanh Vân thấy một lãonhân cũng gầy khô tựa que củi, tóc râu, lông mày đều trắng như cước, lưng hơigù, tả thủ để sau lưng, hữu thủ cầm một thanh quải trượng đen bóng. Đông PhươngThanh Vân bất giác quì xuống cạnh lão nhân hỏi :


- Lão bá, y có vô lễ với lão bákhông?


Bạch phát lão nhân gật đầu :


- Phải, y vô lễ với lão phu, songlão phu lại trọng huynh đài.


Nói rồi lão nhân quay sang nhìnchàng miệng không ngớt cười ha ha.


Tích Thư Nhân vội nói :


- Lão Cửu, vì sao ngươi lại vô lễvới Thạch Lan lão tiền bối, mau tránh qua một bên để Thiếu chủ định tội.


Vừa nói, Tích Thư Nhân vừa bước tớiquì xuống cạnh lão nhân, trịnh trọng :


- Vô lễ với bậc tôn trưởng, nhữngmong Thiếu chủ lượng thứ.


Thì ra lúc này Bạch phát lão nhân vàĐông Phương Thanh Vân đang đứng, lão nhân thò tả thủ xoa đầu Đông Phương ThanhVân, cười ha hả :


- Hài nhi, xem ra ngươi thực oaiphong, thoạt đầu, lão phu còn cho rằng ngươi muốn nhận tội, nay đã hiểu ra,ngươi vừa hỏi câu này lại khiến chúng quì xuống, ngươi xem ngươi thực vinh dựlắm đó.


Đông Phương Thanh Vân bèn chỉ vàoTích Thư Nhân :


- Lão bá, nếu luận về tuổi tác, điệtnhi còn nhỏ tuổi hơn họ nhiều, muốn cùng họ kết giao bằng hữu, kêu huynh gọiđệ, song họ lại nói trời đất đã phân ra, chủ nhân và thuộc hạ phải có ngôi thứ,lão bá xem họ quì như vậy, điệt nhi phải làm thế nào?


Huống hồ họ đãi điệt nhi như cốtnhục. Theo lão bá, điệt nhi phải xử trí ra sao?


Bạch phát lão nhân cười lớn :


- Chúng đối với hài nhi như vậy, thìngươi nên thuận theo, kêu họ đứng lên, chúng ta cùng đi đàm luận tới diệu kếcủa ngươi mới phải.


Đông Phương Thanh Vân vội tiến tớiđỡ lấy Tích Thư Nhân :


- Được rồi, được rồi. Lão bá đãlượng thứ cho các vị rồi, hãy đứng lên đi.


Tích Thư Nhân cung kính :


- Đa tạ ân thứ tội của Thiếu chủ.


Nói xong mới đứng lên, Bạch phát lãonhân nói :


- Đi? Đi luận đàm diệu kế.


Tích Thư Nhân vội đi trước dẫnđường, ba người trở về trước cửa động, sau khi an vị xong, lão nhân lại hỏi :


- Vì sao không kêu người kia tới đàmluận?


Tích Thư Nhân nói :


- Miễn cho chúng, thứ nhất chúng cầnphải canh phòng địch nhân, thứ hai là giữ qui...


Lão nhân bèn ngắt lời :


- Điệt nhi, diệu kế vào hang cọp bắtcọp con của ngươi, lão phu rất tán thành, song có một điều, chẳng phải lão phukhoa trương, năm xưa võ công của hai mươi bốn đồng tử, lại thêm bốn người lãophu hợp lực phải ác đấu ba ngày ba đêm mới tiêu diệt được cao thủ tầm thườngcủa Ma cung, vậy cao thủ đệ nhất của Ma cung thì sao? Càng khó đoán, phảikhông?


Đông Phương Thanh Vân gật đầu nói :


- Vấn đề chính là ở đó, điều điệtnhi vừa nghĩ tới chỉ ít, chúng ta cần phải biết thực lực của chúng, dùng cáchgì trong vòng ba năm đã tạo được một cao thủ như vậy, Hàn Đàm ma cung ở đâu?Mấy điều này cũng cần phải biết.


Lão nhân gục gặc đầu :


- Đúng vậy, đây chính là "biếtngười biết ta trăm trận trăm thắng", mà binh pháp thường viết. Chỉ là lầnnày muốn nhập hổ huyệt, nguy hiểm vạn phần.


- Nguy khốn có thể khắc phục, nhưngphụ thân điệt nhi đã giết chết chín người của Tuần Hồi ma cung, toàn thảy ngườicủa Ma cung đều chú ý tới gia phụ mà diện mạo của điệt nhi lại giống gia phụnhư đúc, vậy hiện thời điệt nhi phải cải trang mới được.


- Nam nhi đại trượng phu có khíphách, song cũng không nên nhắm mắt làm liều.


Ngươi đã có diệu kế, ắt cũng có kếhoạch chu toàn, song khi lâm sự chỉ dựa vào cơ trí thì không nên. Cải trang,lão phu có cách biến ngươi thành một người khác nhưng ngươi cần phải có kếhoạch chu đáo.


- Đúng vậy, điệt nhi xin hỏi, thứnhất, khi nào Tuần Hồi ma cung xuất hiện trong võ lâm, thời hạn lưu lại baolâu, khi nào trở lại Ma cung.


Tích Thư Nhân thấy Thiếu chủ mỗi lúcmột thêm quyết chí, tuy lòng bất an, song Thiếu chủ đã hỏi lại không thể đápđành nói :


- Cứ lấy tết Trùng Dương làm hạnđịnh, tết Trùng Dương sang năm thì trở lại Ma cung.


Đông Phương Thanh Vân vội hỏi :


- Nếu ta nổ lực luyện công thì tớitết Trùng Dương năm sau có thể dễ dàng thủ thắng các nhân vật hắc đạo không?


Tích Thư Nhân trầm tư hồi lâu nói :


- Võ học vô biên, khó mà đoán định,song với sức học của Thiếu chủ hiện thời, có lẽ có thể động thủ với các nhânvật hắc đạo tự xưng là nhất kỳ, nhị quái, tam bá.


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Vậy thì được rồi, võ công của tadù cao hơn chúng song lại nhỏ tuổi hơn. Chúng tự nhiên sẽ phán ta có tội màquyết tâm thu làm môn hạ, vấn đề khó nhất chính là sau khi vào Ma cung, đươngnhiên chúng sẽ có cách để khiến môn hạ ngoan ngoãn theo lời sai khiến củachúng, không hiểu bọn chúng sẽ dùng cách gì?


Bạch phát lão nhân bèn nói :


- Cách đơn giản nhất là dùng mộtloại dược cực độc bức người phải uống, đến một kỳ hạn nhất định, nếu không uốnggiải dược của chúng thì chất độc sẽ phát tác mà chết, cách thứ hai là khiếnngười ta mất đi bản tính, trừ hai cách này ra, còn có một cách nữa là lấy quyềnlợi chiêu dụ hoặc thi ân với người rồi dùng ân đó mà sai khiến.


Đông Phương Thanh Vân trầm tư hồilâu rồi nói :


- Chúng sẽ không dùng những cáchnày.


Lão nhân kinh ngạc hỏi :


- Vì sao?


- Ma cung đã có võ công cao như vậy,tự nhiên vô cùng tự phụ, đương nhiên phương pháp chúng dùng cũng phải là phươngpháp phi thường.


Tích Thư Nhân giọng tự hào :


- Đúng, Thiếu chủ nói rất có đạo lý,nhưng nếu Thiếu chủ muốn dọ thám Ma cung thì nô tài không tán thành.


- Vì sao?


- Nước không thể không có vua, nhàkhông thể không có chủ. Thiếu chủ muốn nhập Ma cung, đương nhiên là một kế sáchrất hay. Nhưng sau khi Thiếu chủ nhập Ma cung, hai mươi bốn người nô tài này vôchủ thì còn làm được việc gì nữa?


- Ngươi là lão đại thì cần để ngươilàm chủ.


- Ý nô tài muốn nói là còn có kếsách hay hơn.


Đông Phương Thanh Vân và lão nhâncùng kinh ngạc :


- Kế gì?


Tích Thư Nhân vội nói :


- Trong số hai mươi bốn người, nôtài sẽ chọn hai người phái đi dọ thám Ma cung, như vậy chúng ta có thể biết rõtất cả mọi sự hư thực trong Ma cung, mà Thiếu chủ không cần phải đích thân đi.


Lão nhân gật đầu :


- Phải, đây cũng là một diệu kế.


Đông Phương Thanh Vân lại lắc đầu :


- Ta muốn đi một chuyến tự đã cóbiện pháp ứng phó, hơn nữa là có thể trong vòng ba năm tại Ma cung ta đượcluyện thành cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm. Điều này càng rõ ràng hơn phải không?


Tích Thư Nhân nói :


- Ngoài Ma cung ra còn có Quỷ lâm kếtiếp, đệ tử của Quỷ lâm sẽ xuất hiện trong võ lâm, đương nhiên nếu võ lâm cóthể chịu nhẫn nhục, thì sẽ không có chuyện gì, nhưng sự nhẫn nhục cũng chỉ cóhạn, bất quá giới hạn thì sẽ bạo phát tựa nước lũ, khó bề đối phó, sẽ tạo nênmột hạn kiếp võ lâm tàn khốc hơn.


Đông Phương Thanh Vân trầm tư hồilâu rồi nói :


- Điều này ta còn chưa được biết.


Bạch phát lão nhân chau mày khôngnói nửa lời. Tích Thư Nhân vội tiếp :


- Lần này, Ma cung công nhiên chiếmlĩnh Thiếu Lâm tự làm Tuần Hồi ma cung đã khiến võ lâm nhân sĩ khó bề nhẫnphục, nếu nô tài không liệu sự sai, Tuần Hồi ma cung đóng tại Thiếu Lâm tự sẽkhông được an ổn cho tới tết Trùng Dương sang năm.


Lão nhân lại gật đầu, Đông PhươngThanh Vân trầm tư mặc tưởng. Tích Thư Nhân lại tiếp :


- Theo nô tài được biết, năm xưatrong số hai mươi bốn đệ tử, đến nay đã xuất hiện sáu người, còn mười tám ngườikhác có lẽ đều đang ở Ma cung, tuy không thể biết chắc, song cũng là bảy phầnmười.


Đông Phương Thanh Vân bỗng hỏi :


- Nếu dốc toàn bộ cao thủ võ lâm thìcó thể ứng phó với Quỷ lâm được không?


Bạch phát lão nhân hỏi :


- Điều này lão phu không dám luậnđoán, theo lão phu biết thì võ lâm đồng đạo sở dĩ còn chậm trễ không đối khángvới Ma cung là vì sợ Ma cung và Quỷ lâm liên thủ, theo lão phu tính, nếu dốctoàn bộ cao thủ võ lâm để ứng phó với một mình Ma cung hoặc Quỷ lâm thì có lẽkhông có gì khó khăn. Hài nhi, phải chăng ngươi nghĩ ra kế ly gián?


Đông Phương Thanh Vân lắc đầu :


- Điệt nhi có ý nghĩ này. Ma cung vàQuỷ lâm đã có qui ước với nhau nên ba trăm năm qua cả Ma cung lẫn Quỷ lâm chưahề phát sinh biến cố phải không?


Bạch phát lão nhân nói :


- Không sai, cứ một đi rồi một đến,không hề đụng độ, ngươi quả có cao kiến, tài trí hơn người, nếu không ước hẹnthì lưỡng hổ song tranh, võ lâm thiên hạ chẳng phải làm ngư ông đắc lợi haysao?


Đông Phương Thanh Vân nghiêm trangnói :


- Vì vậy hiện tại điệt nhi đã cóquyết định.


Lão nhân và Tích Thư Nhân đồng thanhhỏi :


- Quyết định thế nào?


Đông Phương Thanh Vân trịnh trọngđáp :


- Dùng toàn bộ võ lâm cao thủ đốiphó với Không Trung quỷ lâm, điệt nhi cùng hai mươi bốn đệ tử ứng phó với HànĐàm ma cung.


Tích Thư Nhân lắc đầu :


- Chỉ e thế đơn lực bạc?


Lão nhân cũng buồn rầu :


- Quả là có thế thực...


Đông Phương Thanh Vân hỏi Tích ThưNhân :


- Hai mươi bốn đệ tử của gia phụSinh Tử Sinh so với nay có gì khác nhau?


Tích Thư Nhân kinh ngạc :


- Hoàn toàn tương đồng, nhưng là vềvõ công thì đã tăng tiến hơn.


- Tăng tiến đến độ nào?


- Có thể sánh với sư tôn năm xưa.


- Vậy thì được, đặc biệt ngươi cùngThụ Thi Chiêu Hồn và Thần Quan Tú Sĩ so với Sinh Tử Sinh năm xưa còn cao hơnmột bậc, phải không?


Tích Thư Nhân ngập ngừng hồi lâu,rồi hỏi :


- Đó cũng là nhờ sư tôn tài bồi, ainấy đều có thiên phận, khó mà luận đoán.


Đông Phương Thanh Vân bèn hỏi :


- Lẽ nào hai mươi bốn người cùng hợplực đồng tâm, còn chưa đủ?


Lão nhân lắc đầu :


- Điều này tuy không thể luận đoán,nhưng lão phu dám nói không đủ.


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Nhưng điệt nhi vốn có cách thâmnhập Ma cung, điều này điệt nhi nắm chắc luôn, chỉ còn lại một vấn đề là võcông của điệt nhi còn quá kém.


Tích Thư Nhân vội nói :


- Võ côngcủa Thiếu chủ cần phảiluyện tới canh giới Ngũ Hồ Chiêu Nghĩa, đây là sự tổng hợp của bảy đại mônphái, bảy loại thần công vô địch thiên hạ, nhưng phải đợi thuộc hạ luyện thànhNgũ Nguyên đan, sau khi Thiếu chủ dùng thuốc tuy chưa thể vô địch thiên hạ ngaysong cũng đã cao hơn hai mươi bốn đệ tử này rồi.


Bạch phát lão nhân bỗng đứng bật lênnói :


- Ngươi muốn bỏ lão ra ngoài phảikhông?


Tích Thư Nhân lắc đầu :


- Vãn bối chỉ là vì võ lâm đồng đạomà hành sự, hoàn toàn không có ý muốn đặt Tứ tiên ra ngoài, lão tiền bối thửnghĩ xem, vì sự sinh tồn của võ lâm, lão tiền bối còn tiếc chi mấy viên linhđan?


Bạch phát lão nhân ngồi xuống nói :


- Ngươi thử nghĩ...


Tích Thư Nhân cắt lời :


- Vãn bốn chẳng nghĩ gì cả, vấn đềcủa Tam tiên còn lại do lão tiền bối đảm đương. Muốn hay không là ở lão tiềnbối quyết định.


- Lão phu có gì để nghĩ nữa.


Tích Thư Nhân trịnh trọng :


- Phải, hiện tại lão tiền bối nghĩthử xem, Tứ tiên các vị mỗi người chỉ phí vài viên linh đan còn chúng vãn bốithì phải mạo hiểm tới sinh mạng, vào sinh ra tử, có thể là một đi không trởlại.


Lão nhân cười lớn :


- Nói như vậy thì còn gì công đạo,hãy phạt tên tiểu tử này cho ta.


Đông Phương Thanh Vân cũng cười lớn:


- Phạt một bữa cơm, chẳng phải lãotiền bối đã bốn ngày chưa ăn uống gì rồi sao, cách phạt như vậy đã gọi là côngbằng chưa?


- Khi nào? Chẳng lẽ đợi lão phu bụngrỗng mà làm xong việc cho các ngươi thì mới được ăn cơm sao?


Tích Thư Nhân vội đứng lên nói :


- Sẽ có ngay thôi.


Nói rồi lật đật đi ra. Lão nhân nhìntheo lắc đầu cười :


- Làm sao mà y nóng tính thế. Được,cứ coi là lão phu đảm nhiệm linh đan của Tứ tiên, nhưng cũng còn thiếu linh chiđan mà.


Đông Phương Thanh Vân vội đáp :


- Về điều này, thỉnh tiền bối cứ antâm. Tích Thư Nhân đã có Linh chi đan rồi.


- Đây ắt lại là thần kỳ diệu kế củangươi rồi?


- Vãn bối nào dám, tiền bối quákhen.


- Với tiểu tử như ngươi, lão phu tựahồ không nên lấy tâm tiểu nhân mà so lòng quân tử, nhân đây lão phu cũng muốntặng ngươi một vật.


Nói rồi, Bạch phát lão nhân lấy từtrong bọc ra một cuốn sách mỏng, đưa cho Đông Phương Thanh Vân và nói :


- Đây có thể coi là một chút lễ kiếndiện của lão phu, cầm lấy đi, ta chỉ nhờ vào cuốn sách này mà có danh hiệuThạch Lan Dật Tiên.


Đông Phương Thanh Vân vội nói :


- Danh hiệu của tiền bối cũng lạ.Thạch Lan là có ý gì? Chúng ta chỉ mới tương ngộ lần đầu, mà vãn bối đã có lộchá chăng phải nhận không hậu ân của bậc tôn trưởng?


Thạch Lan Dật Tiên cười lớn :


- Không phải lão phu tặng ngươi màlà tặng cho võ lâm đồng đạo, trách nhiệm của ngươi nặng như vậy mà bể học vôbiên, nếu không học thêm chút võ công nữa thì làm sao đảm đương nổi? Còn vềngoại hiệu Thạch Lan thì kể ra cũng buồn cười. Thần công này gọi là Nhất khícông, năm xưa khi Tứ tiên tỉ thí lão phu dùng một miếng nước bọt nhỏ xuyên quaba thước đá, khiến tảng đá vỡ vụn, từ đó trở đi được gọi là Thạch Lan Dật Tiên.


Đông Phương Thanh Vân tiếp lấy bílục, cúi người cung kính :


- Tôn trưởng tặng sách, vãn bối suốtđời ghi ân, sẽ dụng công nghiên cứu đặng báo đáp thịnh tình tôn trưởng.


Thạch Lan Dật Tiên bỗng nghiêm mặtnói :


- Hài nhi, ngươi có gặp phụ thânchưa.


Đông Phương Thanh Vân lắc đầu :


- Vãn bối chưa từng gặp. Tôn trưởnghỏi như vậy ắt có nguyên do?


- Phải, ta vẫn luôn có cảm giác rằngtừ sau khi ngươi bôn tẩu giang hồ tới nay, phụ thân ngươi không hề rời ngươinửa bước, ngươi có thấy vậy không?


- Vãn bối không thấy?


Đúng lúc ấy, Tích Thư Nhân bước vào,tay cầm mấy chén thịt, sau lưng là Thụ Thi Chiêu Hồn đang cầm bốn hồ rượu. ThụThi Chiêu Hồn đặt bốn bầu rượu xuống rồi lui ra.


Đêm đã khuya, màu trời đen thẩm baotrùm vạn vật, nơi cửa sơn động, quanh ánh lửa bập bùng ba người vừa ngồi đàmđạo vừa uống rượu. Thạch Lan Dật Tiên cất tiếng bùi ngùi :


- Tiểu tử, nói ra thì ngươi còn hạnhphúc lắm, có mấy người này làm bằng hữu, lão phu thì cô đơn lẻ bóng, muốnthường được gặp ngươi, song thiên hạ không có cuộc vui nào không tàn, lão phuđành cáo từ, nhanh nhất ba tháng, chậm nhất nửa năm lão phu sẽ quay lại, ngươihãy nhớ rèn luyện môn thần công của lão phu. Lão phu đi đây.


Đông Phương Thanh Vân cùng Tích ThưNhân đứng lên tiễn khách, Thạch Lan Dật Tiên quyến luyến không thôi, luôn miệngdặn dò, đến khi rời khỏi cánh rừng mới thi triển khinh công mà đi.


Trở lại sơn động, Tích Thư Nhân nói:


- Thiếu chủ, thuộc hạ cũng có việccần phải xuống núi, Thiếu chủ hãy ở đây luyện môn thần công của Thạch Lan DậtTiên.


Tích Thư Nhân vừa đi, Đông PhươngThanh Vân lại cảm thấy vô cùng buồn bã, hơn nữa trước lúc ra đi, Tích Thư Nhâncòn dặn đi dặn lại rằng chàng không được rời khỏi động nửa bước.


Đông Phương Thanh Vân đêm ngày luyệncông, một tháng thấm thoát trôi qua, ngoài việc nổ lực luyện công ra, lúc nàotrong lòng chàng cũng nghĩ tới việc vì sao Âm Dương bang chủ Lãnh Tuyết Quyênlại có thể là mẫu thân của chàng. Do vậy chàng quyết định bất luận thế nào khiTích Thư Nhân trở về chàng sẽ phải hỏi cho rõ ràng.


Cuối cùng Tích Thư Nhân đã quay lại.


Tích Thư Nhân vừa quay về thì câuđầu tiên y nói là :


- Thiếu chủ hãy luyện qua một lượtmôn thần công của Thạch Lan cho thuộc hạ xem, rồi sau chúng ta sẽ nói tớichuyện võ lâm đại sự.


Mỗi một lần Đông Phương Thanh Vânthấy Tích Thư Nhân là một lần chàng như gặp người thân vậy. Sau khi chàng luyệnqua một lượt môn công phu của Thạch Lan Dật Tiên, Tích Thư Nhân há hốc mồm trợnmắt kinh ngạc, hồi lâu mới nói lên lời.


- Thiếu chủ thành tựu hơn người,giỏi quá, giỏi quá.


Đông Phương Thanh Vân lắc người lướtqua Tích Thư Nhân, cười nói :


- Ngươi lại muốn ôm ta lên mà lắctới lắc lui, ngươi cao hứng ta chịu không nổi.


Tích Thư Nhân chộp không trúng chàngvội nói :


- Thuộc hạ lại muốn nhấc bổng Thiếuchủ lên mà lắc.


Vừa nói, y vừa gấp xoay người, nhanhnhư chớp vồ lấy Đông Phương Thanh Vân.


Đông Phương Thanh Vân cười ha hả :


- Ta sẽ không để ngươi vồ trúng đâu.


Nói rồi thân hình chàng chợt trànqua mé hữu thoát khỏi thế chộp của Tích Thư Nhân. Tích Thư Nhân chẳng nói chẳngrằng biến thế chộp ngay người Đông Phương Thanh Vân, miệng kêu lớn :


- Thuộc hạ nhất định phải bắt đượcThiếu chủ.


Đông Phương Thanh Vân cao hứng nói :


- Để ta sẽ bắt ngươi lại.


Trong chớp mắt Tích Thư Nhân đã laotới, chỉ thấy Đông Phương Thanh Vân vẫn đứng im bất động, thân hình bỗng lùilại một bước, Tích Thư Nhân chộp hụt quá đà lao thẳng vào người Đông PhươngThanh Vân, bị chàng ôm chặt lấy. Tích Thư Nhân kêu lớn :


- Thiếu chủ thành tựu kinh người...


Bỗng y quay phắt lại ôm lấy ĐôngPhương Thanh Vân mà nhấc bổng lên miệng la :


- Thiếu chủ giỏi quá, giỏi quá...


Tích Thư Nhân vừa kêu vừa phi thânra ngoài khỏi động.


Đông Phương Thanh Vân vội nói :


- Ngươi lại cao hứng, ta chịu khôngnổi.


Tích Thư Nhân chẳng nói chẳng rằnglao ngay vào rừng, kêu lên :


- Lão Cửu, lão Cửu...


Bỗng một thanh âm lạnh lẽo vang lên:


- Nếu đại ca còn vô lễ với Thiếuchủ, đừng trách tiểu đệ mạo phạm.


Lúc này Tích Thư Nhân như bị dội mộtthùng nước lạnh, sững người. Vội đặt Đông Phương Thanh Vân xuống, vừa đứngxuống đất, Đông Phương Thanh Vân vội đỡ lấy Tích Thư Nhân nói :


- Ngươi đừng quì xuống, đừng để taphải nói câu "Ngươi vô tội, đứng lên đi?".


Thụ Thi Chiêu Hồn hãy ra đi, sưhuynh có việc muốn kiếm ngươi đó.


Tích Thư Nhân bị chàng chọc ghẹocười ngặt ngẽo, tuy vậy y vẫn vội thi lễ :


- Tạ ân Thiếu chủ lượng thứ.


Thụ Thi Chiêu Hồn lúc này vội đáp :


- Tuân mệnh Thiếu chủ.


Nói rồi y cũng phi thân đến bên cạnhĐông Phương Thanh Vân, Tích Thư Nhân bèn nói :


- Lão Cửu, Thiếu chủ có thể thoátkhỏi thế chộp của huynh thực đó, cả ba lần huynh đều vồ hụt.


Thụ Thi Chiêu Hồn đứng ngẩn ngườinhư tượng gỗ hồi lâu bỗng thân hình bay vọt lên giữa từng không la lên :


- Thế mới là Thiếu chủ của ta, Thiếuchủ của ta...


Thanh âm vọng vào vách núi vang vanghồi lâu mới dứt.


Đến lúc này Đông Phương Thanh Vânnói :


- Hiện tại ta cần được biết võ lâmđại sự.


Tích Thư Nhân vội nói :


- Được, nhưng chúng ta phải vào độngđã.


Hai người trở vào động, Tích ThưNhân nói :


- Thiếu chủ, lần này Thiếu chủ cầnphải bôn tẩu một chuyến, muốn tránh cũng không được. Vì lần này còn liên quantới danh dự của sư tôn nữa. Xem ra, Thiếu chủ sắp phải hao tâm huyết rồi.


Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc :


- Đã bảy tháng nay ta chưa hề rờikhỏi sơn động nửa bước, vì sao sự tình lại liên hệ đến ta?


- Bảy đại môn phái ngấm ngầm khaihội trên Nga Mi sơn Kim Đính tự vào đêm trừ tịch, lúc ấy muốn thỉnh Thiếu chủxuất đầu lộ diện, thuộc hạ đã đáp ứng, khi đó có thuộc hạ và Thụ Thi Chiêu Hồnbồi tiếp Thiếu chủ.


- Nhưng đại hội sẽ thượng lượng việcgì?


- Năm xưa, khi sư tôn làm lãnh tụcủa bảy đại môn phái, uy phong chấn động khắp Trung Nguyên, người người kínhphục, khi mới gặp Thiếu chủ thuộc hạ lấy làm lo âu vì Thiếu chủ chẳng biết lấymột chút võ công nào, nay mới biết Thiếu chủ chẳng những có uy phong của tôn sưmà cơ trí còn hơn người.


- Ta làm sao có thể là lãnh tụ củabảy đại môn phái được?


- Thiếu Lâm Viên Trí đại sư trầmtịnh có dư, cơ trí thông tuệ lại không đủ, Nga Mi Hữu Nguyên thiền sư có đủtrầm tĩnh, cơ trí song lâm địch lại không biết ứng biến, duy chỉ có Thiếu chủlà có đủ tài trí, văn võ song toàn, thiếu niên anh tuấn, thực là nhân vật lãnhtụ.


- Ta vừa tới Nga Mi thì họ sẽ bầu talàm lãnh tụ sao?


- Thiên hạ nào có sự gì giản đơn đếnvậy, lúc đó Thiếu chủ đương nhiên phải thi thố sở học một phen.


- Tự nhiên dễ dàng đạt được ngôicao, sẽ khiến người đem lòng oán ghét, còn sự hiểu lầm giữa gia phụ và bảy đạimôn phái thì thế nào?


- Điều này thuộc hạ đã có an bài.Thỉnh Thiếu chủ cứ an tâm, khi tới lúc, Thiếu chủ có thể đem kế hoạch đã đàmluận với Thạch Lan Dật Tiên mà nói cho bảy đại môn phái rõ, cùng bảy đại mônphái đảm đương trọng trách.


Đông Phương Thanh Vân mừng rỡ nói :


- Phải chăng ngươi đã tán thành kếhoạch của ta?


Tích Thư Nhân cười nói :


- Thoạt đầu thuộc hạ còn lo, sauđược Thiếu chủ chỉ điểm đã tâm phục khẩu phục, qua vài ngày suy nghĩ mới pháthiện cơ trí của Thiếu chủ tựa hồ còn cao siêu hơn cả sư tôn.


Đông Phương Thanh Vân cười, rồi bỗngnhớ tới nghi vấn làm sao Lãnh Tuyết Quyên có thể là mẫu thân của mình, chàngbèn hỏi :


- Trước giờ ta vẫn còn hồ nghi mộtđiều, vì sao Lãnh bang chủ có thể là mẫu thân của ta được? Trong việc này ắtphải có điều chi uẩn khúc? Ngươi hãy nói cho ta hay tường tận.


Tích Thư Nhân nói :


- Đúng rồi, nếu Thiếu chủ không nhắcthì thuộc hạ suýt nữa quên mất, nửa tháng trước thuộc hạ có gặp Lãnh bang chủ,nàng có nói rằng rất nhớ Thiếu chủ, những mong Thiếu chủ hãy tới thăm, hiện tạithuộc hạ sẽ kể lại mọi sự tình đã xảy ra cách nay mười tám năm cho Thiếu chủ rõcội nguồn.


Nói rồi ánh mắt Tích Thư Nhân trởnên xa xăm mơ hồ, tựa như đang nhớ tới mọi sự đã xảy ra mười tám năm về trước,hồi lâu mới hạ giọng :


- Năm đó khi Tuần Hồi ma cung lui vềHàn Đàm ma cung, thì môn hạ của Quỷ lâm cũng xuất hiện trong võ lâm, đây là mộtnghi vấn mà võ lâm đồng đạo muốn biết, kỳ quái nhất chính là mỗi lần KhôngTrung quỷ lâm phái người xuất hiện trong võ lâm đều là nữ nhân, mà nữ nhân ainấy đều là trang quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành.


Lần đó cũng vậy, một môn hạ của Quỷlâm hiện thân trong võ lâm là một thiếu nữ nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn,chim sa cá lặn. Nàng vừa xuất hiện, võ lâm đồng đạo thấy nàng nếu không tránhthì cũng đào tẩu, không ai dám gặp mặt, nhưng dung nhan diễm lệ cùng phong cáchcao quí của nàng lại khiến rất nhiều thiếu niên anh hùng thầm yêu trộm nhớ,quên ăn quên ngủ, nhưng không kẻ nào dám biểu lộ lòng mình với nàng. Ai nấy đềubiết làm vậy chẳng khác nào nói chuyện nhân tình với quỷ dữ.


Tháng năm, tại Tế Nam, cảnh vậtthanh bình, khi trời xế bóng, lại là lúc người đông như hội, ngựa xe nườm nượp,náo nhiệt dị thường. Hoàng hôn ngày đó thuộc hạ cùng sư tôn tới tửu lầu của phủTế Nam, thực kỳ quái, trong tửu lầu khách nhân thưa thớt, không khí im lặng đếnlạ lùng. Có lẽ mọi người đều đến những phạn điếm nơi bến cảng mà ăn uống. Tòatửu lầu này quả là đẹp đẽ, mỗi một bàn đều trải khăn sạch sẽ, không chút bụitrần, sư tôn chọn một bàn hướng vào trong mà ngồi, đoạn kêu rượu thịt lên.Không nhớ vì sao mà hôm đó sư tôn vô cùng cao hứng, uống rất nhiều, nói năngthao thao bất tuyệt. Đúng lúc ấy, trên tửu lầu bỗng xuất hiện một thiếu nữ vậnhoàng y.


Thiếu nữ nọ vừa xuất hiện thực nhưtiên giáng trần. Khiến mọi người đều chú mục nhìn nàng, nhưng thuộc hạ và sưtôn vừa trông thấy thiếu nữ thì bất giác biến sắc. Thiếu nữ vừa bước vào đảomắt nhìn quanh một lượt, rồi tiến về phiá bàn của sư tôn. Sư tôn lại chẳng đếmxỉa gì tới nàng, vẫn thao thao bất tuyệt, thuộc hạ ngoài mặt tuy chú tâm lắngnghe cao luận của sư tôn mà lòng lại luôn chú ý đến nhất cửa nhất động củathiếu nữ. Cũng chẳng có gì khó hiểu, vì thiếu nữ chính là môn hạ của KhôngTrung quỷ lâm.


Đặc biệt thiếu nữ nọ giữa hai lôngmày lại có điểm một nốt ruồi son, ám kỹ đặc trưng của Qui Lam. Nàng từ từ tiếntới lạnh lẽo nhìn sư tôn rồi cất giọng dịu dàng :


- Các hạ là Đông Phương Thần Nghiêu?


Sư tôn quay người lại, sắc diện sasầm nói :


- Chính tại hạ.


Thiếu nữ nọ nhìn sư tôn hồi lâu,đoạn nói :


- Làm phiền các hạ, những mong lượngthứ.


Nói rồi, quay người mà đi.


Sư tôn đợi nàng đi rồi bèn nói :


- Xem ra phiền não của ta sắp tớirồi.


Thuộc hạ hỏi nàng có gì đáng để sưtôn bận tâm, sư tôn bèn nói rằng cách đó nửa năm khi sư tôn đi du sơn ngoạnthủy một mình, trông lúc vô ý phát hiện ra một ngọn núi cực cao, tòa núi caođến xuyên mây, đứng xa trông chỉ thấy quanh núi mây ngũ sắc bao phủ, phía ngoàisơn đỉnh lại xanh thẳm một màu, nhìn không được rõ lắm.


Sư tôn cảm thấy có sự kỳ dị, bènnhắm theo hướng cao phong mà đi. Càng đến gần càng kinh ngạc, rốt cục sư tônphát hiện ra rằng trên đỉnh núi dường như có một hoa viên, lại trông tựa nhưmột đầu lâu, đúng lúc này sư tôn mới chợt nhớ tới Không Trung quỷ lâm. Năm xưasư tôn còn trẻ tuổi, dễ bị kích động, sau khi phát giác bèn nổi lòng hiếu kỳ,nên sớm đã quên mất lời đồn trong giang hồ, lòng đã không khiếp sợ, huống hồ sưtôn luôn tự phụ võ công cái thế, đảm lược siêu quần, nên quyết định lên núi mộtphen.


Vừa tới chân núi, bỗng có một thanhâm trong trẻo vang lên :


- Xin hỏi quí tánh đại danh củahuynh đài?


Câu hỏi quá đột ngột và ly kỳ, hơnnữa thanh âm lại vang lên sau lưng sư tôn. Sư tôn nghe vậy vội đáp :


- Tại hạ là Đông Phương Thần Nghiêu.


Dứt lời đưa mắt trông lên, đã thấymột thiếu nữ nhan sắc diễm lệ đứng ngay trước mắt, giữa hai lông mày có một nốtruồi son thì biết ngay đây là môn hạ của Không Trung quỷ lâm, tôn sư bất giáckinh tâm phách động, vội nghiêm mặt lạnh lùng hỏi :


- Cô nương có điều chi chỉ giáo?


Thiếu nữ nọ bèn hỏi :


- Huynh đài có biết đây là đâukhông?


Sư tôn sa sầm nét mặt :


- Tại hạ cũng đang muốn biết đây làđịa phương gì?


Thiếu nữ cười nhạt :


- Huynh đài là người trong võ lâm,hà tất phải giả khờ, nơi đây chính là Không Trung quỷ lâm, huynh đài có thểsống mà tới đây, song khó mà sống để trở về.


Sư tôn há lại để người hù dọa, sắcdiện băng lạnh, cười ngạo :


- Tại hạ lại muốn sống mà rời khỏiđây.


Nói rồi sư tôn rảo bước mà đi. Thiếunữ nọ nghe nói, cất tiếng cười vang hồi lâu, lắc mình chắn trước mặt sư tônlạnh lùng nói :


- Nếu huynh đài còn dám bước tới nửabước thì bổn cô nương sẽ không khách khí.


Sư tôn lãnh ngạo :


- Thỉnh cô nương cứ tự tiện.


Nói đoạn sư tôn ngẩng cao đầu bướctới, thiếu nữ khẽ quát một tiếng, vung chưởng nhanh như chớp công tới hậu tâmsư tôn.


Sư tôn chẳng thèm đếm xỉa, vẫn bìnhthản bước đi.


"Bộp" một tiếng, lại nghemột tiếng la khẽ vang lên, thiếu nữ đã lảo đảo thoái lui mấy bước, mặt lộ vẻ vôcùng kinh hãi. Sư tôn lạnh lẽo nói :


- Nam nhi không động thủ với nữnhân.


Nói đoạn, sư tôn nhanh chóng rờikhỏi đó. Thiếu nữ nọ hú lên mấy tiếng, ắt hẳn là muốn kêu cứu viện tới cùngđộng thủ, sư tôn lúc này cũng tự biết không nên chọc giận Không Trung quỷ lâm.


Khi trở về gần nửa năm, mọi sự đãquên bẳng đi.


Hôm nay bị môn hạ của Quỷ lâm hỏinày hỏi nọ, mới biết có điều chẳng lành.


Nhưng thực kỳ quái là từ khi môn hạcủa Không Trung quỷ lâm tới hỏi, trong năm đó lại bình an vô sự. Sư tôn cùnghai mươi bốn đệ tử ngày đêm đều giới bị nghiêm mật, tựa gặp cường địch. Sau mộtnăm bỗng Trung Nguyên mất đi mười mấy thiếu nữ. Khi ấy thuộc hạ cho rằng sự tìnhđã kết thúc tại đó. Nào ngờ, sự tình phát sinh sau khi thiếu nữ bỏ đi, KhôngTrung quỷ lâm lại phái một nữ đệ tử khác hiện thân trong võ lâm, vị cô nương nọvừa xuất hiện liền tới làm phiền tôn sư, song phương chẳng nói chẳng rằng đãđộng thủ rồi.


Lần động thủ đó là sau khi xảy raxong sư tôn mới nói cho thuộc hạ hay. Theo thuộc hạ được biết thì sư tôn vàthiếu nữ nọ đã động thủ với nhau hơn hai mươi lần, lần nào cũng là đấu bìnhthủ. Sau đó, có một ngày sư tôn kêu thuộc hạ đi, thuộc hạ mới biết tường tậnmọi sự.


Thuộc hạ tới chỗ sư tôn, sư tôn buồnrầu trầm tư hồi lâu rồi bỗng nói :


- Ta sai rồi, ta phạm phải đại tộirồi.


Thuộc hạ cả kinh vội hỏi :


- Sư tôn đã phạm phải tội gì?


Sư tôn nói :


- Ta đã yêu mến vị cô nương môn hạcủa Không Trung quỷ lâm, mà vị cô nương đó cũng yêu ta, ngươi nghĩ ta cần phảilàm sao đây?


Thuộc hạ kinh hãi vội nói :


- Cư tuệ kiếm, trảm tình ty (dụng lýtrí cắt đứt tơ tình), bằng không hậu quả thực khó lường, sư tôn đã yêu nàngcũng phải biết cảnh ngộ nàng, nàng cũng khó tránh khỏi tử tội, phải không?


Sư tôn gật đầu, buồn bã nói :


- Ngươi nói rất có đạo lý, ta cũngsớm biết như thế, song nói thì dễ mà làm thì khó, vấn đề chẳng giản đơn nhưthế, nàng đã có cốt nhục của ta rồi.


Thuộc hạ quá ư kinh hãi, ngập ngừng:


- Điều, điều đó có thực...?


Sư tôn giọng u sầu :


- Không sai nửa điểm, vấn đề rắc rốinhất lại là kỳ hạn một năm của nàng sắp hết, cần phải hồi sơn phụng mệnh. Nàngbỏ đi, ta còn có thể nén nỗi bi thương vì tình nhi nữ, song hài nhi của ta thìsao? Lẽ nào sau này hài nhi của ta ra đời trong Không Trung quỷ lâm sao? Kẻtrong cuộc tối, kẻ bàng quang sáng, ngươi hãy nghĩ ra một kế sách lưỡng toàn,ta muốn có cốt nhục của ta, các ngươi cũng cần phải có Thiếu chủ nhân, phảikhông? Dù là nam hay nữ nó cũng là con của ta.


Thuộc hạ thực không biết phải nóithế nào, sư tôn lại cứ lẩm nhẩm :


- Ta muốn, hài nhi của ta, trời ơi,ta sắp thành phụ thân rồi, võ lâm chí tôn, tam Bí chi thủ Sinh Tử Sinh ĐôngPhương Thần Nghiêu lẽ nào không bảo đảm sự an toàn cho cốt nhục của mình sao?Ôi, hài nhi của ta...


Thuộc hạ biết sau một năm mà nàngkhông trở lại Không Trung quỷ lâm thì tình hình càng thêm phần nghiêm trọng,nhưng khi đó thuộc hạ chưa thể có ngay kế sách lưỡng toàn. Thuộc hạ và sư tôncứ ngồi như vậy rất lâu, bỗng tại hạ nảy ra một kế bèn nói :


- Khải bẩm chủ nhân, chỉ còn một kếnày khả thi, hãy cứ để nàng trở lại Không Trung quỷ lâm, sau đó nàng hãy tạ tộicùng Không Trung quỷ lâm chủ nhân. Phải nói thế nào cho thực uyển chuyển bùitai, lý do đầy đủ, chẳng hạn như đối phương là võ lâm chí tôn, đứng đầu Tam Bí,hoàn toàn không phải hạng tầm thường, cần phải nói làm sao để Quỷ lâm chủ nhântruyền cho nàng thêm vài môn tuyệt học nữa, nếu trong kỳ hạn một năm vẫn khôngthể xử chết võ lâm chí tôn Sinh Tử Sinh thì nàng sẽ trở về Quỷ lâm chịu chết,lời lẽ phải thực uyển chuyển, kiên quyết, không để cho Quỷ lâm chủ nhân có điềugì nghi hoặc, nàng là nữ nhân, ắt sẽ làm được điều này, chỉ có làm vậy mớithoát khỏi hiểm nạn này.


Sư tôn nghe xong, trầm mặc hồi lâumới rầu rĩ nói :


- Đúng là chỉ còn một kế này khảthi, nếu không để nàng trở lại, xem ra hài nhi của ta sẽ phải chịu thảm tửtrước khi ra đời. Ôi, chỉ còn kế này mà thôi. Kế sách của ngươi những mong khảdụng.


Sau đó sư tôn trở về nhà ngồi ủ rũchừng nửa tháng sau lại bỏ đi, lần đi này tròn một tháng thì trở về, vừa về nhàlập tức kêu thuộc hạ tới, thuộc hạ tâm tình vạn phần âu lo, đến ngồi trước mặtsư tôn, hồi lâu, rất lâu sư tôn bỗng nắm chặt lấy tay thuộc hạ mà nói :


- Ngươi... ngươi cứu... cứu mạng nhitử của ta, nàng... nàng đã trở lại.


Thuộc hạ quá đỗi vui mừng, rưng rưnglệ.


Tích Thư Nhân nói đến đây mắt bỗngnhòa lệ, giọng run run tiếp :


- Lần đó thuộc hạ bỗng nảy ra thêmmột kế nữa bèn nói rằng : Khải bẩm chủ nhân, nô tài còn một kế nữa, có thể bảotoàn tánh mạng sư tôn, sư mẫu cùng Thiếu chủ.


Sư tôn hãy đóng kịch thêm một lầnnữa, làm sao để võ lâm giang hồ đồn đại rằng : võ lâm chí tôn Sinh Tử Sinh cùngcao thủ Không Trung quỷ lâm đã đấu đến lưỡng bại câu thương, thây phơi chiếnđịa, sau đó hai người sẽ ẩn cư tính kế khác.


Sư tôn gật đầu mà đi, sau đó trở lạinói với thuộc hạ rằng :


- Kế này quả là thượng sách, nếutrước đây ta vì ái tình mà có thể làm những sự kinh thiên động địa, nhưng nayta sắp làm phụ thân, ta không để nhi tử của ta sau này lớn lên phải vì phụ thâncủa nó mà hổ thẹn.


Nói xong sư tôn bỏ đi, sau đó nửatháng người trong võ lâm giang hồ đồn rằng võ lâm chí tôn Sinh Tử Sinh ĐôngPhương Thần Nghiêu đã ác chiến năm ngày đêm với cao thủ của Không Trung quỷlâm, cuối cùng đều lâm vào thế lưỡng bại câu thương.


Tiếp theo sư mẫu sinh hạ ra Thiếuchủ chưa đầy ba tháng thì bỏ đi mất tích, toàn bộ sự tình là như vậy, Thiếu chủđã minh bạch cả rồi chứ?


Đông Phương Thanh Vân ngồi lặng mànghe, mắt rưng rưng lệ. Đến lúc này chàng mới biết sự tình có nhiều uẩn khúc,thực khiến người ta khó mà tiên liệu, chẳng trách song thân của chàng đều khôngthể nuôi dưỡng chàng, hơn nữa tình hình lại nghiêm trọng như vậy.


Tích Thư Nhân kể xong bèn quay vềphía chàng, cất giọng an ủi :


- Thiếu chủ đừng quá bi thương, sưtôn chỉ vì Thiếu chủ mà tốn bao nhiêu tâm huyết, Thiếu chủ cần phải làm sao đểtrở thành một nam nhi đại trượng phu, đầu đội trời, chân đạp đất làm nên nhữngsự kinh thiên động địa, đúng như sở nguyện của song thân.


Đông Phương Thanh Vân ngậm ngùi hồilâu mới hỏi :


- Nhưng làm sao ngươi có thể chứngminh rằng Lãnh bang chủ chính là mẫu thân sinh ra ta?


Tích Thư Nhân vội nói :


- Tuy không thể xác thực chắc chắn,nhưng có một điều cần phải hiểu là trong số môn hạ của Không Trung quỷ lâm chỉcó một người dám phản lại Quỷ lâm, người đó chính là lệnh đường, mà Âm Dươngbang chủ Lãnh Tuyết Quyên lại có một nốt ruồi son giữa hai lông mày, đó chẳngphải là ám ký của Không Trung quỷ lâm hay sao?


- Nếu nói như vậy, Lãnh bang chủ quảthật là mẫu thân ta sao?


- Có thể?


- Có thể chứ không phải là xác thực,ta làm sao dám nhận?


- Vậy thì vì sao Thiếu chủ không tớiÂm Dương bang lần nữa? Cách đây nửa tháng khi thuộc hạ gặp nàng, nàng dặn đidặn lại rằng thuộc hạ phải để Thiếu chủ tới Âm Dương bang chơi, ý của Thiếu chủthế nào?


- Ta vẫn còn một nghi vấn nữa.


- Nghi vấn gì?


- Nếu nói Lãnh Tuyết Quyên là mẫuthân của ta thì năm nay đã ngoài tứ tuần, mà nay trông như thiếu nữ mười sáutuổi vậy?


- Thì ra Thiếu chủ hoài nghi điềunày sao? Kỳ thực những người luyện võ công đạt tới cảnh giới tối cao như lệnhđường đều có hiểu biết về trụ nhan thuật, đặc biệt lệnh đường là môn hạ của Quỷlâm thì càng không thể nghi ngờ, dù là có đến năm mươi tuổi thì vẫn giống nhưthiếu nữ đôi tám vậy.


- Trụ nhan thuật ư? Có chuyện nàythực sao?


- Thuộc hạ há có khi nào dám lừa gạtThiếu chủ.


- Vậy hiện tại ta phải đi gấp mớiđược.


- Thiếu chủ cứ đi trước, chúng thuộchạ sẽ ngấm ngầm bảo vệ Thiếu chủ.


- Đi, tagấp muốn biết người có thực là mẫu thân của ta không.