Chương 1 - Hồi 10

Mùng tám tháng hai.


Trường An.


Bốn con bồ câu đưa thư từ Lạc Dươngbay đi, có một con lạc mất phương hướng trong đêm đen, có một con bị băng tuyếthàn phong đông cứng chết giữa cùng sơn nơi biên cảnh Quan Lạc, lại vẫn còn haicon bay về đến Trường An, tới sáng sớm mùng tám tháng hai đã bay đến Trường An.


“Thái Sùng đã chết”. Trác Đông Lairất bình tĩnh nói với Tư Mã Siêu Quần:


“Dương Kiên chết ở đây, thêm haingười chết trong trận đột tập lần này, Tứ Đại Kim Cương thủ hạ của Châu Mãnhhiện tại không còn người nào”.


Họ Tư Mã đang hưởng thụ cục thịt bònướng. Cục thịt giống như đã thành nguồn sinh lực của y cho cả ngày. Lúc đócũng chính là lúc tinh thần y mạnh bạo nhất, đầu óc y thanh tỉnh nhất trongngày.


“Thái Sùng chết hồi nào ?” Y hỏiTrác Đông Lai.


“Chết sáng sớm hôm qua”. Trác ĐôngLai trả lời:


“Tôi mới nhận được tin tức trước đâymột canh giờ”.


Thuộc hạ của hắn có một người làchuyên gia huấn luyện phi cáp truyền thư, người hắn phái đến Lạc Dương thámthính tin tức thông thường đều mang theo một hai con bồ câu đưa thư. Thời đótuyệt đối không có bất kỳ phương pháp truyền tin nào có thể nhanh hơn cách đó.


“Ta hình như nghe nói Thái Sùng đãhoàn toàn khống chế Hùng Sư Đường, làm sao lại chết đột ngột như vậy ?” Họ TưMã hững hờ hỏi:


“Một người như gã hình như không nênchết quá mau chóng như vậy”.


- Nếu quả có một thanh kiếm đâmxuyên qua tim, không cần biết là người nào cũng đều chết rất mau chóng.


“Nhưng muốn đâm một kiếm xuyên timgã tịnh không phải là chuyện dễ”. Tư Mã Siêu Quần hỏi:


“Thanh kiếm đó của ai ?”.


“Là Tiểu Cao”. Trác Đông Lai đáp:


“Cao Tiệm Phi”.


“Lại là y !” Họ Tư Mã dùng thanhloan đao của mình cắt một khối thịt:


“Y đã đến Lạc Dương ?”.


- Đại khái đã đến vào ngày trước đó.


Họ Tư Mã nhai từ từ, cho đến khihương vị của thịt đã hoàn toàn dung nhập vào cảm giác của y mới mở miệng:


- Bằng vào kiếm thuật của Cao TiệmPhi, Thái Sùng đương nhiên không phải là đối thủ, nhưng Thái Sùng đã khống chếcả Hùng Sư Đường, bên cạnh nội trong khoảng năm chục bước còn có hảo thủ bảo hộmới đúng.


“Nghe nói lúc đó là ở trên một conđường”. Trác Đông Lai đáp:


“Lúc đó trên đường không những bàibố đầy đệ tử Hùng Sư Đường, hơn nữa còn có mười mấy sát thủ mà gã đã mướn về.Đối thủ của gã nếu quả muốn đi trên con đường đó, chỉ e còn nguy hiểm hơn cảmột con cừu lọt vào giữa đám lang sói”.


- Nhưng Tiểu Cao đã đến ?


“Không sai, Tiểu Cao đã đến, đến mộtmình”. Trác Đông Lai đáp:


“Một mình, một kiếm, giống như mộtlão thái bà xách giỏ đi chợ vậy, thoải mái bước đều trên con đường đó”.


- Sau đó ?


- Sau đó y dùng thanh kiếm đó đâmxuyên tim Thái Sùng, từ trước ngực đâm xuyên ra sau lưng.


- Thái Sùng sao lại có thể để cho yđến gần ? Tại sao không hạ lệnh xuất thủ giết chết y ?


“Một điểm đó tôi cũng có nghĩ tới”.Trác Đông Lai đáp:


“Tôi nghĩ nguyên nhân trọng yếu nhấtlà Thái Sùng không những muốn lợi dụng Tiểu Cao đi dẫn dụ Châu Mãnh, hơn nữalại không coi trọng y mấy, nhất định nghĩ rằng y tuyệt không dám xuất thủ dướitình huống đó”.


“Vậy Thái Sùng chết cũng không oanuổng”. Họ Tư Mã lạnh lùng thốt:


“Vô luận là ai đánh giá đối thủ củamình quá thấp đều đáng chết”.


Thái Sùng không những đánh giá thấpvõ công và tốc độ xuất thủ của Tiểu Cao, cũng đánh giá nhân cách và dũng khí củachàng quá thấp.


Họ Tư Mã chợt thở dài:


- Nhưng Tiểu Cao nhất định cũng chếtchắc. Lúc y đến nhất định đã biết mình chết chắc. Châu Mãnh có thể giao hảo vớimột bằng hữu như y thật là may mắn.


“Người như y hiện tại quả thật khôngnhiều, chết một người là ít mất một người”.


Trác Đông Lai thốt:


“Nhưng hiện tại vẫn không thiếumất”.


- Tiểu Cao còn chưa chết ?


“Chưa”. Trác Đông Lai điềm đạm đáp:


“Hiện tại y sống có lẽ còn khoankhoái hơn đại đa số người trên thế gian này nhiều”.


Họ Tư Mã hiển lộ vẻ kinh ngạc:


- Tại sao vậy ?


“Bởi vì y cũng không kết bằng hữumột cách lầm lẫn”. Trác Đông Lai đáp:


“Châu Mãnh tịnh không để y một mìnhliều mạng”.


“Lẽ nào Châu Mãnh cũng đã đến ?” HọTư Mã càng kinh ngạc:


“Hắn tận mắt thấy Thái Sùng dẫn toànbộ người của hắn đi, mình thì trốn chạy như một con chó hoang, vậy lúc đó hắnlàm sao có thể xông vào nơi đó ?”.


- Vốn tôi cũng nghĩ như vậy, chừngnhư đã bị bọn ta đập vỡ ngoại biểu cứng cỏi của hắn như một cây búa đập vỡ vỏngoài của quả hạch, chỉ còn dư lại nhân bên trong mà cả một đứa bé chưa mọcrăng cũng nuốt được.


- Hiện tại cái vỏ của hắn có phải đãmọc lại ?


- Chừng như vậy.


- Sao lại có thể mọc lại ?


Trong mắt Trác Đông Lai mang theo vẻtrầm tư mặc tưởng, trầm mặc một hồi rất lâu mới từ từ đáp:


- Có những gốc cây vào mùa đông nhìncó vẻ đã hoàn toàn héo chết, nhưng vừa đến trời xuân, tiếp thụ gió mưa, khôngkhí ấm áp và ánh dương quang của mùa xuân, bất chợt lại biến thành tràn trềsinh cơ, lại nhú lộ mầm xanh, hoa lá tươi tắn.


Thanh âm của hắn phảng phất rất xavời:


- Có những người ảnh hưởng đối vớibằng hữu cũng giống như gió xuân, mưa xuân, không khí ấm áp mùa xuân, và dươngquang mùa xuân vậy. Đối với Châu Mãnh mà nói, Cao Tiệm Phi là loại bằng hữu đó.


Tư Mã Siêu Quần thở dài nhè nhẹ:


- Y quả thật là vậy, không cần biếtđối với người nào cũng như vậy.


Trác Đông Lai chợt trầm mặc, trongđôi mắt xám xịt đột nhiên lộ xuất một thứ biểu tình mà bất cứ người nào cũngđều không thể liệu giải, cũng vô phương giải thích, tia sáng trong mắt cũng dầndần ảm đạm đi.


Tư Mã Siêu Quần lại chừng như khôngchú ý đến, lại tiếp tục nói:


- Người Thái Sùng mai phục trênđường, đại đa số là bộ hạ cũ của Châu Mãnh, nhìn thấy Châu Mãnh đột nhiên lạitrùng chấn hùng phong ngày trước, nhất định đã bị khí thế của hắn chấn nhiếp.Hà huống Thái Sùng đã chết dưới kiếm của Tiểu Cao.


Cho nên hắn kết luận:


- Một khi Châu Mãnh vừa hiện thân,những người đó hơn phân nửa không dám xuất thủ, bởi vì Châu Mãnh còn có Khí.


Trác Đông Lai bảo trì vẻ trầm mặc.


Họ Tư Mã lại nói:


- Đám người được Thái Sùng mướn vềđương nhiên càng không thể xuất thủ.


- Sao vậy ?


“Bởi vì bọn chúng đều là người vìtiền”. Họ Tư Mã đáp:


“Thái Sùng có thể mướn bọn chúng,Châu Mãnh cũng có thể mướn”.


Trong thanh âm của hắn tràn ngập vẻkhinh miệt:


- Một người nếu quả có giá tiền cóthể mua được, là không đáng tiền nữa, cả một cắc cũng không đáng.


Trác Đông Lai vẫn ngậm miệng.


“Bởi vì Thái Sùng đã quên hai điểmđó, cho nên Châu Mãnh và Tiểu Cao mới có thể sống đến bây giờ”. Họ Tư Mã thởphào, đối với suy luận của mình hiển nhiên cảm thấy rất mãn ý.


Trác Đông Lai lại hoàn toàn không cóphản ứng gì, Họ Tư Mã nhịn không được lại hỏi hắn:


- Lẽ nào ngươi không có ý kiến gì ?


Trác Đông Lai lắc đầu.


Tư Mã Siêu Quần nhíu mày:


- Sau khi Châu Mãnh đến, lẽ nào cònxảy ra chuyện gì ?


- Không biết.


“Không biết ?” Tư Mã Siêu Quần cơ hồgiật mình:


“Ngươi sao lại không biết được chứ?”.


Lại trầm mặc một hồi rất lâu, TrácĐông Lai mới lạnh lùng đáp lời:


- Bởi vì những tin tức đó tịnh khôngphải do người đưa đến, là phi cáp truyền thư, bồ câu không thể nói chuyện, chỉcó thể mang thư. Bồ câu cũng không phải chim ưng.


Lộ trình từ Lạc Dương đến Trường Ancũng không gần, muốn bồ câu đưa thư, không thể mang thư quá dài.


Trong thanh âm của Trác Đông Laihoàn toàn không có cảm tình:


- Chuyện này lại nhất định phải cầnmột phong thư rất dài mới có thể mô tả rõ ràng, cho nên bọn họ chỉ còn nước đemphong thư đó chia làm bốn đoạn, giao cho bốn con bồ câu đưa thư.


- Ngươi đón được bao nhiêu con ?


“Hai”. Trác Đông Lai đáp:


“Hai con bồ câu, hai đoạn thư”.


- Hai đoạn nào ?


- Đoạn đầu và đoạn cuối.


“Hồi nãy ngươi kể đương nhiên làđoạn đầu”. Tư Mã Siêu Quần hỏi:


“Còn đoạn cuối ?”.


“Đoạn cuối là đã kết thúc, chỉ viếtvài hàng”. Trác Đông Lai đáp:


“Tôi có thể đọc lại cho ông nghe”.


Hắn quả nhiên lập tức đọc lại khôngbỏ sót một chữ nào:


“Trận chiến đó tổng cộng có hai mươiba người chết, mười chín người bị trọng thương, bị thương nhẹ mười một người,chiến địa thảm khốc, mùi huyết tinh lâu rồi vẫn không tản mác được, đường xánhư bị tắm máu, duy chỉ có Châu Mãnh và Cao Tiệm Phi đều may mắn sống sót khôngsứt mẻ gì”.


Trác Đông Lai đọc xong đã lâu, Tư MãSiêu Quần mới thở dài:


- Người chết còn nhiều hơn so với sốtrọng thương, người trọng thương lại nhiều hơn người bị thương nhẹ, sự thảmliệt của trận chiến đó cũng có thể tưởng tượng được.


“Phải”. Trác Đông Lai điềm đạm nói:


“Theo đó mà xem, lúc đó tịnh khôngphải là không có người xuất thủ”.


“Lúc đó cả con đường giống như mộtbao thuốc nổ còn chưa châm lửa, một khi có một người dám xuất thủ, người đó cóthể biến thành ngòi lửa, hơn nữa còn là cái ngòi đã đốt”. Tư Mã Siêu Quần thốt:


“Cho nên lúc đó chỉ cần có người dámxuất thủ, cái bao hỏa dược đó lập tức bùng nổ, phân thân thác cốt cả Châu Mãnhlẫn Tiểu Cao”.


“Phải”. Trác Đông Lai đáp:


“Tình hình lúc đó quả thật là nhưvậy”.


- Nhưng Châu Mãnh và Tiểu Cao hiệntại vẫn còn sống.


“Phải”. Trác Đông Lai đáp:


“Hai người bọn họ quả thật còn chưachết”.


- Bằng vào sức lực của hai người bọnhọ, làm sao có thể chống được đám đông đó ?


- Bọn họ không phải là hai người, làba.


- Còn có ai ?


- Đinh Hài.


- Đinh Hài ?


“Đinh Hài tịnh không phải là một đôigiày đinh”. Trác Đông Lai đáp:


“Đinh Hài là tên một người”.


- Võ công của gã ra sao ?


- Không ra sao hết.


- Nhưng ngươi lại có vẻ rất tôntrọng gã.


“Phải”. Trác Đông Lai lập tức thừanhận:


“Ta luôn luôn rất tôn trọng ngườihữu dụng”.


- Gã hữu dụng ?


- Hữu dụng phi thường, có lẽ còn hữudụng hơn hết son với đám môn hạ đệ tử của Châu Mãnh.


- Có phải vì gã lúc nào cũng đều cóthể vì Châu Mãnh mà liều chết ?


“Chết tịnh không phải là chuyện khốnkhó, gã cũng không thể đi chết cho Châu Mãnh bất cứ lúc nào”. Trác Đông Laiđáp:


“Một khi Châu Mãnh còn sống, gã nhấtđịnh cũng có cách sống sót, bởi vì gã muốn chiếu cố Châu Mãnh, gã đối với ChâuMãnh giống như một con chó đối với chủ nhân của nó vậy”.


Trác Đông Lai lạnh lùng nói tiếp:


- Nếu quả gã lúc nào cũng muốn liềumạng cho Châu Mãnh, thứ người như vậy cũng không đáng xem trọng.


Tư Mã Siêu Quần bỗng nhiên cười,cười lớn:


- Ta đã minh bạch ý tứ của ngươi. Taminh bạch phi thường.


Trác Đông Lai lạnh lùng nhìn y,trong đôi mắt lạnh lẽo bất chợt lộ xuất ý phẫn nộ còn đáng sợ hơn cả đao phong,đột nhiên quay mình, bước dài ra ngoài.


Khí trời âm ám, ngoài song cửatruyền vào thanh âm hoa tuyết rơi rải, một thứ thanh âm chỉ có người đang tịchmịch thập phần mới có thể nghe thấy.


Tiếng cười của Họ Tư Mã đã sớm ngưnghẳn, trong mắt không những không có vẻ cười cợt, trái lại còn hiển lộ nỗi bithương khó nói.


Y nghe thanh âm hoa tuyết lắc rắc,lại không nghe tiếng bước chân của vợ y.


Bởi vì lúc Ngô Uyển bước vào, y đãbắt đầu uống rượu.


Nàng chưa bao giờ khuyên cản y uốngrượu, bởi vì nàng là một nữ nhân thông minh, cũng là một người vợ hiền tuệ.Nàng biết có những sự tình ai ai cũng vô phương khuyên cản.


Chỉ bất quá hôm nay và lúc bìnhthường có điểm khác biệt, hôn nay nàng không ngờ cũng bắt đầu uống, hơn nữauống rất mau.


Cho đến khi nàng bắt đầu uống chénthứ ba, Tư Mã Siêu Quần mới qua đầu lại nhìn nàng:


- Hiện tại hình như vẫn còn sớm.


- Hình như là vậy.


Nàng hình như đang uống rượu.


“Hình như vậy”. Ngô Uyển dịu dàngđáp lời.


Nàng là một người vợ ôn nhu, ôn nhưphi thường, đối với trượng phu của mình một mực vâng dạ nghe lời, cho dù lúctrong tâm khó chịu tức giận nhất, lời nói cũng dịu dàng nhẹ nhàng, chưa bao giờnổi tam bành.


Nhưng Tư Mã Siêu Quần biết.


“Nàng chỉ có khi tức giận mới uốngrượu buổi sớm như vầy”. Y hỏi vợ:


“Hôm nay sao nàng lại tức giận vậy?”.


Ngô Uyển không trả lời, cũng khôngmở miệng.


Nàng lẳng lặng rót rượu, rót đầychén cho chồng và cho chính mình.


“Ta biết nàng tại sao lại giận, làvì Trác Đông Lai”. Họ Tư Mã thốt:


“Nàng không quen cách hắn nói chuyệnvới ta như vầy ?”.


Ngô Uyển trầm mặc, mặc nhận.


“Nhưng nàng cũng nên biết hắn lúc bìnhthường không phải như vậy, hôm nay hắn cũng tức giận”. Họ Tư Mã nói:


“Bởi vì ta hôm nay một mực tán dươngTiểu Cao trước mặt hắn”.


Trong mắt y bỗng lại lộ xuất trànđầy ý tứ chế giễu:


- Hắn luôn luôn không thích ta trướcmặt hắn đi tán dương người khác là một hảo bằng hữu.


Ngô Uyển không ngờ đã mở miệng.


“Lẽ nào hắn ghen ?” Thanh âm củanàng chợt to tiếng, hơn nữa cũng tràn ngập vẻ nhạo báng:


“Cả tôi còn chưa ghen, hắn bằng vàocái gì mà ghen ?”.


Ngô Uyển luôn luôn ôn nhu, ôn nhuphi thường, nhưng hiện tại nàng đã uống tới năm chén rượu.


Nàng uống thứ rượu mà Họ Tư Mãthường uống nhất. Thứ rượu Họ Tư Mã thường uống nhất là rượu mạnh, rượu mạnhnhất.


Một nữ nhân lúc bình thường rất ítkhi uống rượu, đột nhiên lại uống năm chén rượu mạnh, không cần biết nói gì đinữa, đều đáng được tha thứ.


-- Một nam nhất lúc bình thường rấtít khi uống rượu, đột nhiên lại uống năm chén rượu mạnh, nói gì đi nữa cũngđáng được tha thứ như vậy.


Cho nên Họ Tư Mã cười:


- Nàng vốn đang ghen, nàng luôn luônghen với Trác Đông Lai, giống như nghĩ rằng ta coi hắn như nữ nhân vậy.


“Tôi biết chàng không coi hắn như nữnhân, hắn cũng không coi chàng như nữ nhân”. Ngô Uyển lại uống thêm một chén:


Hắn luôn luôn coi chàng như một đứacon của hắn, nếu quả không có hắn, chàng căn bản không có ngày nay”.


Thanh âm của nàng khàn khàn tê tái,nàng trầm giọng hỏi chồng:


- Chàng tại sao không thể tự mình đilàm chuyện gì đó, để cho hắn biết không có hắn chàng cũng sống như thường ?Chàng tại sao không thể chứng minh cho hắn thấy ?


Họ Tư Mã không trả lời, cũng khôngmở miệng.


Y cũng giống như vợ, lẳng lặng rótrượu, rót một chén cho vợ và một chén cho mình.


Nhưng Ngô Uyển không uống nữa. Nàngxà vào lòng y, thất thanh khóc rống.


Họ Tư Mã không khóc, trong mắt thậmchí không có tới một chút lệ quang.


Y chừng như đã không còn nước mắt.


Trong trang viện kiến trúc hoành vĩ,giữa đình viên rộng lớn hoa mỹ, có một góc tối u tịch, trong góc có một cánhcửa rất hẹp. Sau cửa lác đác truyền ra một hai tiếng đàn du dương. Nhưng aicũng không biết đằng sau cánh cửa đó là nơi nào, ai cũng không nhìn thấy ngườiđàn là ai.


Bởi vì nơi đó là cấm khu của TrácĐông Lai, nếu quả có người dám bước vào cấm khu một bước, chân trái của ngườiđó vừa bước vào, lập tức chém đứt chân trái, chân phải vào trước thì chém chânphải.


Đó là pháp lệnh đơn giản phi thường,vừa đơn giản, vừa hữu hiệu.


Không cần biết là từ nơi ở của họ TưMã hay là từ căn tiểu ốc của Trác Đông Lai đi đến đó, đều phải đi qua một đoạnđường rất dài.


Trác Đông Lai bung cây dù giấy dầu,đội tuyết đi xuyên qua đình viên. Lúc hắn bước trên con đường phủ đầy tuyết,tuy không thi triển khinh công, trên mặt tuyết cũng chỉ bất quá lưu hạ một chútvết chân lờ mờ lợt lạt.


Cánh cửa hẹp trong góc tối đó quanhnăm đóng chặt.


Trác Đông Lai gõ cửa nhè nhẹ, gõ batiếng, lại gõ thêm một tiếng, lại đợi một hồi rất lâu cánh cửa hẹp mới mở héra.


Người mở cửa là một nữ nhân cực đẹp,vận áo choàng lông cáo trắng như tuyết, sắc mặt cũng giống hệt màu áo choàng.


Trác Đông Lai hạ giọng, hỏi rất cungkính:


- Lão tiên sinh dậy chưa ?


“Đã dậy từ sớm”. Nữ nhân đó đáp:


“Người lớn tuổi luôn luôn dậy đặcbiệt sớm. Có lẽ họ biết không còn bao nhiêu ngày tháng, cho nên đối với mỗi mộtngày đều đặc biệt trân quý”.


Sau cửa là một tiểu viện tĩnh lặng,trong gió lạnh tràn ngập hương hoa mai thâm nhập tận tâm tạng người ta, dướimột gốc cây tùng già nua hình trạng cổ quái, có một lục giác đình nho nhỏ, mộtlão nhân đang ngồi trong đình, nhìn hoa tuyết từng điểm từng điểm rơi rải bênngoài, phảng phất đang nhìn đến xuất thần.


Không ai biết danh tánh và niên kỷcủa lão, cả chính lão cũng đã quên.


Thân người lão vừa gầy gò vừa ốmyếu, xa xa nhìn giống như một đứa bé tám chín tuổi, đầu của lão lại giống nhưmột cái hột cứng ngắc khô héo, trên mặt đầy vết nhăn do vô số kinh nghiệm thốngkhổ và mưa nắng phong sương hằn khắc.


Năm tháng vô tình tuy đã khiến chothân thể của lão hoàn toàn co rúc lại, nhưng đôi mắt của lão lại vẫn lóe chớpmột thứ ánh sáng tràn đầy trí tuệ lão thành và tinh nghịch trẻ trung.


Lúc đó, ánh mắt của lão nhìn giốngnhư dương quang dịu vợi ôm ấp hải dương.


Trác Đông Lai cung cung kính kínhđứng ngoài đình, cung cung kính kính hành lễ hỏi:


- Khí sắc của lão tiên sinh xem racòn tốt hơn lần trước tôi ghé qua rất nhiều, chừng như bỗng trẻ đi hai mươituổi.


Lão nhân vốn chừng như căn bản khôngnhìn thấy hắn, cũng không chuẩn bị tiếp hắn, lại đột nhiên quay đầu lại, nhìnthẳng vào mắt hắn:


- Ngươi thấy ta thật giống như đãtrẻ thêm hai mươi tuổi ?


- Đương nhiên là thật.


“Vậy ngươi là tên mù rồi, vừa nguvừa khờ lại vừa mù”. Lão nhân tuy đang chưởi người ta, thanh âm lại rất khoáitrá:


“Ngươi lẽ nào không nhìn ra ta đãtrẻ đi bốn mươi tuổi ?”.


Trác Đông Lai cười.


Nữ nhân toàn thân trắng muốt đã đứngbên người lão nhân, lão nhân nắm tay nàng, dùng hai tay nắm lấy.


“Đây là công lao của nàng”. Lão nhânnhíu mày cười nói:


“Chỉ có một cô gái trẻ đẹp như nàngmới có thể khiến cho một lão đầu tử biến thành trẻ trung trở lại”.


“Đó là công lao của tôi”. Trác ĐôngLai thốt:


“Là tôi mang nàng đến đây”.


“Nhưng ta không cảm kích ngươi chútnào”. Lão nhân lại trừng mắt, trong mắt lấp lóe những tia sáng tinh nghịch giảoquyệt:


“Ta biết ngươi đang nịnh ta, lạimuốn đào bới những thứ tồn giấu trong đầu óc ta”.


Trác Đông Lai tịnh không phủ nhận,lão nhân hỏi hắn:


- Lần này ngươi muốn đào bới cái gì?


- Một người.


- Ai ?


- Tiêu Lệ Huyết.


Nụ cười trên mặt lão nhân đột nhiêntan biến, cả ánh mắt sáng trưng cũng biến thành xám xịt chết chóc.


“Tiêu Lệ Huyết, Tiêu Lệ Huyết”.Miệng lão nhân lẩm bẩm nhắc lại cái tên đó không ngừng:


“Y còn sống sao ? Còn chưa chết ?”.


- Chưa !


Lão nhân thở dài:


- Hiện tại ta mới biết ngươi là dạngngười gì.


Lão giơ một ngón tay chỉ vào mũiTrác Đông Lai:


- Ngươi là tên khốn nạn siêu cấp, vừakhốn nạn, vừa ngu, lại vừa khờ, cho nên ngươi mới làm phiền đến y.


Trác Đông Lai không tức giận.


Không cần biết lão nhân làm gì đinữa, hắn chừng như đều không tức giận, bởi vì chỉ có lão nhân đó mới có thể nóicho hắn biết những chuyện hắn rất muốn biết mà lại khơi khơi không biết.


“Tôi tịnh không làm phiền đến y”.Trác Đông Lai thốt:


“Tôi chỉ muốn biết hai chuyện cóliên quan đến y”.


- Hai chuyện gì ?


- Võ công của y, vũ khí của y.


Lão nhân chừng như lại khẩn trươnglên, một người già cỡ tuổi lão vốn không nên khẩn trương như vậy.


“Ngươi có nhìn thấy vũ khí y dùngchưa ?” Lão hỏi Trác Đông Lai.


- Ta không thấy.


“Ngươi đương nhiên không nhìn thấy”.Lão nhân lại thở phào:


“Chỉ có quỷ hồn chết dưới địa ngụcmới nhìn thấy”.


- Không có ai thấy vũ khí của y ?


“Tuyệt đối không có”. Lão nhân đáp:


“Chừng như y cũng vĩnh viễn khôngthể nhìn thấy Lệ Ngân vậy.


“Lệ Ngân ?” Trác Đông Lai hỏi:


“Ai là Lệ Ngân ?”.


- Lệ Ngân của Tiêu Đại Sư.


- Tiêu Đại Sư là ai ?


- Tiêu Đại Sư là phụ thân của TiêuLệ Huyết.


Trác Đông Lai luôn luôn nghĩ mình làngười thông minh phi thường, hiện tại lại hoàn toàn mù mờ hỗn loạn.


Lời nói của lão nhân hắn không ngờlại hoàn toàn không hiểu:


- Y tại sao lại không thể nhìn thấyLệ Ngân của phụ thân mình ?


- Bởi vì sau khi y nhìn thấy LệNgân, y phải chết dưới Lệ Ngân.


Trác Đông Lai càng không hiểu:


- Lệ Ngân cũng có thể giết người ?


Lão nhân vọng nhìn xa xăm, trong mắtphảng phất tràn đầy nỗi bi thương lẫn khủng bố, giống như một người chợt nhìnthấy một chuyện mà mình vô phương lý giải, cũng vô phương khống chế.