Chương 2 - Hồi 10

Cũng không biết qua bao lâu, lão mớichầm chậm thò đôi tay khô cằn nhỏ thó ra, nhẹ nhàng phớt phẩy lên cây đàn trướcmặt lão.


“Tang” một tiếng, dây đàn vang động.


Lão nhân chợt nói:


- Điệp Vũ, mời nàng múa một bài chota.


Tà áo choàng lông cáo từ trên vairơi xuống đất, y phục vận trên người nữ nhân trắng muốt đó vẫn một màu trắngmuốt.


Áo chẽn trắng mờ, quần dài trắngchói.


Quần dài phiêu động như nước chảy,Điệp Vũ múa lượn như bướm bay, quần dài quẩn quyện như mây bay, để lộ một đôichân dài săn chắc cực kỳ mỹ lệ, nhún nhảy đàn hồi.


Không ai có thể hình dung được tưthế múa của nàng, cũng không ai có thể hình dung được đôi chân của nàng.


Cả Địch tiểu hầu Địch Thanh Lân hiểubiết cách thưởng thức nữ nhân nhất cũng chỉ có thể nói:


“Ta đơn giản không thể tin trên thânthể của người phàm có thể có một đôi chân như vậy”.


Tiếng đàn du dương đột nhiên biếnthành thương tâm tiêu hồn, tư thế múa của người múa cũng biến thành phảng phấtnhư một chiếc lá cuối cùng rụng mình giữa gió thu mưa lạnh lúc tàn thu, đẹp đếnmức thê lương, đẹp đến mức khiến cho người ta vỡ tim.


Trong mắt lão nhân đột nhiên có lệquang.


“Tang” một tiếng, dây đàn đứt đoạn,tiếng đàn ngưng bặt, quần dài của người múa cũng như mây trôi chìm đắm.


Người múa cũng cuộn phục dưới đất,giống như một con thiên nga dần dần trầm lặn giữa bích hải lam thiên.


Sau đó là một mảng thiên địa tĩnhtại an tường, yên tĩnh làm sao, đẹp làm sao.


Trong mắt lão nhân có một giọt lệnhư trân châu rơi xuống, lưu hạ một vệt lệ ngân trong vắt trên khuôn mặt gầy gòkhô cằn của lão.


Một giọt, hai giọt ...


“Lệ Ngân là như vậy”. Lão nhân lẩmbẩm:


“Lệ Ngân là như vậy !”.


- Như vậy là sao ?


“Độc nhất vô nhị, hoàn mỹ vôkhuyết”. Lão nhân đáp:


“Lợi khí ở nhân gian đương thế,tuyệt đối không có một thanh kiếm nào lợi hại hơn nó !”.


“Kiếm ?” Trác Đông Lai hỏi:


“Lệ Ngân là một thanh kiếm ?”.


“Là một thanh kiếm”. Lão nhân đáp:


“Một thanh kiếm hoàn mỹ vô khuyết,giống như điệu múa của Điệp Vũ vậy”.


- Thanh kiếm đó tại sao lại gọi làLệ Ngân ?


“Bởi vì trên kiếm có Lệ Ngân”. Lãonhân đáp:


“Lúc bảo kiếm ra lò, nếu có giọt lệrơi trên kiếm, có thể lưu lại vĩnh viễn vô phương xóa diệt”.


- Là lệ ngân của ai ?


“Tiêu Đại Sư”. Lão nhân đáp:


“Trên trời dưới đất, Tiêu Đại Sư độcnhất vô nhị”.


“Bảo kiếm vừa ra lò, quỷ thần cũngphải kính kỵ, điểm đó ta cũng hiểu rõ”. Trác Đông Lai thốt:


“Nhưng ta không hiểu Trác Đông Laitại sao vì nó mà rơi lệ ?”.


“Bởi vì ông ta không những thiệnnghệ luyện kiếm, về thuật xem kiếm cũng không có ai so sánh bằng”. Trong thanhâm của lão nhân đầy nỗi bi thương:


“Kiếm vừa ra khỏi lò, ông ta đã nhìnra một thứ điềm hung trên kiếm”.


- Điềm hung gì ?


Lão nhân thở dài:


- Chính ngươi hồi nãy cũng đã nóiqua, bảo kiếm xuất thế, quỷ thật đều kính kỵ, thanh kiếm đó vừa ra lò, mangtheo phù chú của quỷ thần và lệ khí của thiên địa, không những rút ra khỏi vỏtất nhất định đả thương người ta, hơn nữa còn phải đem một người thân cận nhấtbên cạnh Tiêu Đại Sư làm vật tế lễ.


- Người thân cận nhất của Tiêu ĐạiSư là Tiêu Lệ Huyết ?


“Không sai”. Lão nhân buồn bã đáp:


“Lúc thanh kiếm đó ra lò, Tiêu ĐạiSư đã nhìn ra đứa con độc nhất của lão phải chết dưới thanh kiếm đó”.


- Lão tại sao không hủy thanh kiếmđó đi ?


- Lão bất nhẫn, cũng không dám.


“Thanh kiếm đó là do tâm huyết củalão kết tinh thành, lão đương nhiên bất nhẫn hạ thủ hủy nó đi”. Một điểm đóTrác Đông Lai có thể hiểu:


“Nhưng ta không hiểu tại sao lão lạikhông dám hủy nó đi”.


“Thiên ý vô thường, thiên uy nantrắc, chốn u minh có rất nhiều an bài mà nhân lực vô phương kháng tranh”. Trongmắt lão nhân lại lộ xuất vẻ khủng bố khôn tả:


“Nếu quả Tiêu Đại Sư hủy thanh kiếmđó đi, khong chừng có thể có tai họa còn đáng sợ hơn giáng lâm trên người đứacon trai duy nhất của lão”.


Trong mắt của Trác Đông Lai lóesáng:


- Vậy Tiêu Đại Sư làm sao để xử tríthanh kiếm đó ?


- Tiêu Đại Sư có ba đệ tử, đại đệ tửhọc thuật xem kiếm của lão, đi khắp cùng trời cuối đất, xem phán lợi khí.


“Ta cũng từng nghe nói trong gianghồ có một vị Ma Đao lão nhân, xem lành dữ của kiếm linh nghiệm như thần”. TrácĐông Lai thốt:


“Đại đệ tử của Tiêu Đại Sư nghĩ chắcphải là người đó”.


Lão nhân gật đầu:


- Nhị đệ tử của Tiêu Đại Sư là ThiệuKhông Tử học thuật luyện rèn kiếm của lão, sau này cũng thành một vị đại kiếmsư.


“Thiệu Không Tử ?” Trác Đông Laiđộng dung:


“Là Thiệu Đại Sư đã rèn thành LyBiệt Câu ?”.


- Là người đó.


Lão nhân nói:


- Hai người đó đều là kỳ tài xuấtthế, nhưng Tiêu Đại Sư lại đem võ công kiếm thuật đắc ý nhất của mình truyềncho đệ tử thứ ba, hơn nữa cũng giao Lệ Ngân cho người đó.


- Tại sao lại truyền cho người đó ?


- Bởi vì người đó không những tấmlòng nhân từ bác ái, tính tình cũng cực kỳ đạm bạc, hoàn toàn không có mộtchúng danh tâm lợi dục, hơn nữa chưa bao giờ sát sinh.


“Người đó đà học được kiếm thuật củaTiêu Đại Sư, đương nhiên không ai có thể đoạt được Lệ Ngân từ trong tay”. TrácĐông Lai thốt:


“Một người có lòng nhân từ như vậyđương nhiên càng không thể thương hại đến đứa con trai duy nhất của ân sưmình”.


- Hơn nữa người đó ba mươi tuổi đãẩn tích nơi thâm sơn, phát thệ hễ còn sống một ngày là tuyệt không bước chânvào hồng trần một bước, sau khi chết cũng phải đem Lệ Ngân chôn chung trên núithẳm.


- Là núi nào ?


“Không biết”. Lão nhân đáp:


“Không ai biết”.


Trác Đông Lai thở dài:


“Bởi vì duyên cớ đó cho nên tronggiang hồ mới thiếu đi một vị đại sư về kiếm thuật, cũng thiếu đi một lợi khíthần binh, đó là hạnh vận của giang hồ ? Hay là bất hạnh ?”.


- Nhưng Tiêu Lệ Huyết lại vẫn sốngcòn.


“Phải”. Trác Đông Lai thốt:


“Không cần biết ra sao, Tiêu LệHuyết chưa chết dưới Lệ Ngân, ít ra y hiện tại vẫn còn sống”.


Trong thanh âm của hắn tuy cũng trànngập niềm thương cảm, nhưng ánh mắt của hắn lại đã phát sáng vì hưng phấn,giống như một tên phóng đãng nhìn thấy một thiếu nữ lõa lồ đứng sát giường mìnhvậy.


Đợi đến lúc hắn ngẩng đầu nhìn lãonhân trong tiểu đình, lão nhân phảng phất đã ngủ.


Màn tuyết bay bay, cánh cửa nhỏ mởhé, Trác Đông Lai đã đi ra ngoài, Điệp Vũ chuẩn bị khép cửa lại.


Một khi cánh cửa đó khép lại, địaphương đó chừng như đã hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.


Nàng chỉ hy vọng vĩnh viễn không còncó ai gõ cửa nữa, để cho nàng và lão nhân đó tự sinh tự diệt ở đó, bởi vì nàngđối với thế giới bên ngoài đã hoàn toàn tuyệt vọng, hoàn toàn không còn lưuluyến nữa.


Bởi vì tâm nàng đã chết, còn dư lạichỉ bất quá là cái xác và một đôi chân tê tái.


Đôi chân của nàng cũng giống như ngàvoi, sừng linh dương, là một bộ phận trân quý nhất trong sinh mệnh nàng, cũnglà căn nguyên của tất cả mọi bất hạnh của nàng.


-- Nếu quả không có một đôi chân nhưvậy, nàng có thể biến thành một người ra sao ? Có phải có thể sống hạnh phúchơn ?


Điệp Vũ cúi đầu, đứng sau cánh cửa,chỉ hy vọng Trác Đông Lai mau chóng đi ra.


Trác Đông Lai lại quay mình, dùngmột thứ nhãn thần rất kỳ quái nhìn nàng, chằm chằm quan sát nàng rất lâu.


- Những ngày qua ngươi vẫn khỏe chứ?


- Rất khỏe.


Trong thanh âm của Điệp Vũ hoàn toànkhông có cảm tình, cơ hồ còn lãnh đạm hơn cả thanh âm của Trác Đông Lai.


“Chỉ cần ngươi nguyện ý, nàng có thểở lại đây luôn”. Trác Đông Lai thốt:


“Ta có thể bảo đảm tuyệt không có aiđộng đến ngươi”.


- Cám ơn ngươi.


“Nhưng ta cũng có thể đem ngươi đichỗ khác”. Trác Đông Lai hững hờ thốt:


“Ta lúc nào cũng có thể đem ngươi đinơi khác, ta biết có những người nhất định rất hy vọng ta làm như vậy”.


Điệp Vũ chợt co rúc thoái lui lạinhư một con linh dương sợ sệt kinh hãi, lui vào góc tối đằng sau cửa, rúc lạithành một nhúm.


Trác Đông Lai cười.


“Nhưng ta đương nhiên không thể làmnhư vậy”. Trong ánh mắt cười cợt của hắn đầy tràn ý tứ tàn khốc:


“Ta chỉ bất quá muốn ngươi biết làngươi nên đối với ta tốt một chút, bởi vì ngươi thiếu nợ tình ta”.


Điệp Vũ ngẩng đầu, nhìn hắn chămchăm.


“Ngươi muốn ta đối tốt với ngươi làmsao ?” Điệp Vũ chợt hỏi hắn:


“Có phải theo ngươi lên giường ?”.


Phong tư của nàng tuy ưu nhã như quýphụ, nhưng lời nói nói ra lại như một con điếm.


“Ngươi chắc đã từng nghe nói côngphu của ta không ai có thể bì kịp, nam nhân một khi ăn nằm với ta một lần là cóthể cả đời không quên được ta”. Điệp Vũ nói:


“Nam nhân có tư vị gì lúc chân tanhấc lên, chỉ sợ cả đang nằm mộng ngươi cũng không tưởng nỗi”.


Nàng đã bắt đầu cười, tiếng cườicàng lúc càng cuồng dại:


- Nhưng ta biết ngươi không muốn ta,bởi vì người ngươi thích không phải là ta, ngươi chỉ thích có một người, cả đờingươi sống là vì y ...


Nàng không nói hết câu.


Trác Đông Lai đột nhiên bẻ quặt taynàng, xoay tay tát mặt nàng.


Trên khuôn mặt mỹ lệ của nàng lậptức in hằn nắm dấu ngón tay đỏ lưởng, nhưng vẻ sợ sệt trong mắt trái lại đãbiến mất, đã biến thành một nét nhạo báng khinh miệt.


Trác Đông Lai dụng lực bẻ tay nàng,bẻ quặt ra sau lưng, khiến cho nàng đau đớn đến rơi nước mắt, mới gằn từngtiếng.


“Ngươi lầm rồi”. Trong mắt hắn phảngphất đang kích thích vì nỗi thống khổ của người ta:


“Hiện tại ta muốn cho ngươi biết,ngươi lầm đến mức tai hại”.


Đêm khuya.


Trong phòng không thắp đèn, chỉ cóngọn lửa trong lò đang chớp lóe, Điệp Vũ lõa thể cuộn người trên chiếc giườngtrải thảm lông chồn màu tím, nhìn qua ánh lửa lập lòe, chân nàng càng đẹp hơn,đẹp đến mức làm người ta tình nguyện vì nàng mà xuống địa ngục.


Nước mắt nàng không còn chảy nữa.


So với những vũ nhục và thống khổ mànàng phải chịu đựng hồi nãy, tất cả những khổ nạn trước đây không khác gì mộttrò trẻ con.


Nàng vô phương tưởng tượng đượctrong nhân loại lại có thứ dã thú biến thái như vậy.


Cánh cửa dẫn đến phòng ngoài đã càisơ, Trác Đông Lai đã đi ra, Điệp Vũ nghe thấy bên ngoài có thanh âm của mộtngười trẻ tuổi đang nói.


Thanh âm của người đó rất nhỏ, ĐiệpVũ ẩn ước nghe thấy gã đang nói với Trác Đông Lai Tư Mã Siêu Quần đột nhiên ngãbệnh, hơn nữa bệnh rất nặng, đã mời nhiều vị danh y đến bắt mạch, đều nói y vìquá lao lực mà thành bệnh, cần phải tĩnh dưỡng mới có thể hồi phục, cho nên tạmthời không thể tiếp khách.


Trác Đông Lai trầm mặc, qua một hồirất lâu mới hỏi gã trẻ tuổi:


- Không thể tiếp khách ? Hay là aiai cũng không tiếp ?


- Hình như là người nào cũng khôngthể tiếp.


- Cả ta cũng không thể tiếp ?


- Đại khái là vậy.


- Cho nên phu nhân mới đặc biệt saingươi đến nói cho ta biết, kêu ta không cần đi gặp y ?


- Phu nhân chỉ nói thỉnh Trác tiênsinh tạm thời đình chỉ mọi chuyện, đợi đến khi lão tổng lành bệnh rồi hãy nói.


- Ngươi có gặp đại phu mà phu nhânmời đến không ?


“Tôi gặp cả ba vị”. Tên trẻ tuổi kểtên ba vị đại phu, không còn nghi ngờ gì nữa, đều là danh y ở Trường An.


“Bọn họ nói gì ?” Trác Đông Lai lạihỏi.


- Bọn họ đều nói lão tổng lần nàybệnh không nhẹ, nếu quả còn đi lại thì rất nguy hiểm ?


Trác Đông Lai lại trầm mặc rất lâumới thở dài một hơi:


- Mấy ngày này y thật không nên sinhbệnh chút nào, y bệnh thật không đúng lúc.


“Tại sao ?” Tên trẻ tuổi hiển nhiênlà người thân tín bên cạnh Trác Đông Lai, cho nên mới dám hỏi hắn câu đó.


Điệp Vũ trong nội thất bắp thịt toànthân đột nhiên căng cứng, bởi vì nàng nghe thấy Trác Đông Lai lại đang dùngphương thức chậm rãi đặc biệt tàn khốc gằn từng tiếng đáp lời:


- Bởi vì hai ngày tới đây Châu Mãnhnhất định có thể đến.