Chương 1 - Hồi 11

Hai mươi hai tháng hai.


Lạc Dương.


Bình minh.


Một thớt khoái mã đội bão tuyết xôngvào Lạc Dương, người trên ngựa khoác áo choàng xanh sậm, đội nón da cừu trùmkín tai, che kín trán tới sát mày, che cả nửa mặt.


Kỵ thuật của người đó tinh tuyệt,nhưng vừa vào tới Lạc Dương là nhảy xuống ngựa liền, hình như không những khôngmuốn dể người khác nhìn thấy chân diện mục của y, cũng không chịu bị người tathấy được thân thủ của mình.


Nhưng lần này là lần đầu tiên y đếnLạc Dương, trong thành Lạc Dương chưa có ai từng gặp qua y.


Cùng ngày cùng tháng cùng năm.


Trường An.


Sáng sớm tháng hai ở Trường An cũnglạnh giá như ở Lạc Dương, lúc đại đa số người còn lưu luyến trong tổ ấm, TrácĐông Lai đã dậy.


Tinh thần của hắn tuy rất tươi khỏe,sắc mặt lại rất trầm trọng.


Tư Mã Siêu Quần đã bệnh mấy ngàyrồi, bệnh tình không thuyên giảm, tâm tình của hắn tự nhiên không thể vui vẻ.


Mấy ngày nay hắn không gặp được họTư Mã, mỗi lần hắn muốn đi thăm bệnh đều bị Ngô Uyển ngăn cản.


Trong ngoài phòng bệnh tràn ngập mùithuốc thang, thần tình của Ngô Uyển cũng rất tiều tụy, nhưng thái độ lại rấtkiên quyết, ngoại trừ đại phu khám bệnh và nàng ra, ai cũng không thể bước vào,cả Trác Đông Lai cũng không ngoại lệ.


Đây là lần đầu tiên Trác Đông Lai bịđối xử vô lễ như vậy.


Trác Đông Lai lại không để tâm, tráilại còn nói với người khác:


- Một nữ nhân vì an nguy của chồngmình, không cần biết làm gì đi nữa, đều đáng được tha thứ.


Tuy mới sáng sớm, trong hoa viên đãcó hai vị khách nhân đang đợi Trác tiên sinh.


Hai người đó một người họ Giản, mộtngười họ Thi, đều là danh y đương thời ở Trường An, địa vị tôn quý. Thời tiếtlạnh giá như vầy, họ cơ hồ chưa bao giờ rời khỏi giường ấm nệm êm.


Nhưng hôm nay bọn họ mới sáng sớm đãbị Trác Đông Lai phái người đến mời, hơn nữa không những không dẫn bọn họ vàophòng khách ấm áp, lại bắt bọn họ đợi chờ một cách khốn khổ trong tiểu đình bốnbề lồng lộng gió.


Nếu quả hiện tại là tháng sáu, ngoàiđình hoa đỏ liễu xanh, bốn bên gió mát tung tăn, tình huống đó thập phần khiếncho người ta khoan khoái.


Nhưng hiện tại gió buốt quất trênngười giống như dao cắt, trên mình hai vị tiên sinh tuy mặc áo hồ cừu dày cộm,trong tay tuy có chén trà nóng khói bốc nghi ngút, vẫn run rẩy mặt xanh dờn vìlạnh, hận không đè Trác Đông Lai ra nhét thuốc xổ vào miệng hắn được.


Ý tưởng đó đương nhiên không thểbiểu lộ ra ngoài một chút, người đắc tội với Trác tiên sinh hậu quả ra sao, mỗimột người trong thành Trường An đều biết rất rõ.


Cho nên lúc Trác Đông Lai mặc áo hồcừu tím, dẫn dám tùy tùng thong dong dời gót bước trên con đường lát đá đi ra,hai người đều ra vẻ rất khoan khoái, chắp tay cúi mình, cười tươi chào hỏi.


Trác Đông Lai đối với bọn họ cũngrất khách khí.


- Lạnh lẽo như vầy, ta không mời haivị vào ngồi trong phòng ấm, lại bắt hai vị chờ đợi ngoài này, trong tâm hai vịcó phải cảm thấy rất kỳ quái ?


Trong tâm đương nhiên cảm thấy kỳquái, miệng lại nói khác.


“Tuyết rơi trong lành, mai hoa cũngđang chớm nở”, Thi đại phu tiếp lời:


“Trác tiên sinh luôn luôn là mộtngười tao nhã, có phải muốn mời bọn tôi đến đây xem hoa thưởng tuyết ?”.


- Ta thật muốn mời hai vị đến đâyxem một thứ, chỉ bất quá không phải là xem hoa, cũng không phải là thưởngtuyết.


Không xem hoa xem tuyết thì xem gì ?


“Tuyết phu nhân trong ngôi biệt quánngoài thành của Thi đại phu da thịt trắng như tuyết, Hoa Nhụy cô nương đêm hômqua cung dưỡng Giản tiên sinh đẹp còn hơn cả mai hoa”. Trác Đông Lai mỉm cười:


“Muốn xem hoa thưởng tuyết, hà tấtphải mời hai vị đến đây ?”.


Lòng bàn tay của hai vị danh y chừngnhư đều toát mồ hôi lạnh, những chuyện đó vợ của bọn họ đều không biết đến.Trác Đông Lai lại miêu nhẹ tả nhàng ra hết.


Một người tùy tùy tiện tiện có thểđem bí mật riêng tư của mình nói ra hết trước mặt mình, bọn họ còn dám nói gìnữa ?


- Mời hai vị theo ta.


Trác Đông Lai cười tuy có chút đentối, Thi đại phu và Giản đại phu cũng chỉ còn nước răm rắp lủi thủi theo hắnđi.


Đi đến một hào nước lát đá trắng bêncạnh con đường, Trác Đông Lai gọi người hạ cây cầu đá bắt ngang xuống, quay đầulại hỏi bọn họ:


- Mời hai vị xem coi đây là gì ?


Đó là cái hào nước, vô luận là aiđều nhìn thấy đó là một cái hào nước, Trác Đông Lai mới sáng sớm đã dẫn bọn họtới đây, lẽ nào vì muốn bọn họ xem cái hào nước này ?


Một cái hào nước có gì đáng xem ?


Thi đại phu và Giản đại phu đều ngâyngười.


Trác Đông Lai đứng thẳng trên câycầu đá, nhìn cái hào nước đó, nhìn đến xuất thần, giống như trên thế giới nàycũng không còn thứ gì đáng để cho bọn họ xem hơn là cái hào nước đó.


Giản đại phu nôn nóng, nhịn khôngđược phải hỏi:


- Xem ra chỉ bất quá là một hàonước.


“Không sai chút nào, nhìn chỉ bấtquá là một hào nước”. Trác Đông Lai điềm đạm thốt:


“Bởi vì đó vốn chỉ bất quá là mộthào nước, làm sao nhìn khác được ?”.


Thi đại phu và Giản đại phu lại ngậmmiệng.


Trác Đông Lai thản nhiên nói:


- Cái hào này thiết chế tốt phi thường,sạch sẽ trong veo, chưa bao giờ bị ứ tắc.Từ nhà của vợ chồng họ Tư Mã thông ratới ngoài hoa viên, luôn luôn thông suốt không bị nghẽn.


Hai vị đại phu tuy giỏi đọc y thư,lần này cũng không biết được trong hồ lô của hắn bán thứ thuốc gì.


Tới lúc đó trong gió không ngờ quảthật truyền ra một mùi thuốc nồng nặc.


Từ sáng sớm con đường lát đá đã đượcquét dọn sạch sẽ, cả tuyết phủ trong hào nước cũng đã bị tiêu trừ.


Lúc bọn họ ngửi thấy mùi thuốc nồngnặc đó, trong hào nước đã có một dòng nước nâu sậm đặc sệt từ bên trên chảyxuống.


Trác Đông Lai phẩy phẩy tay, cóngười trong đám tùy tùng của hắn đã múc lên nửa chén, hai tay cung kính dânglên trước mặt hai vị đại phu.


- Mời hai vị xem xem đó là gì vậy ?


Hai vị đại phu cả nhìn cũng khôngcần nhìn là đã biết đó là gì. Đó đương nhiên không phải là nước dơ, nước dơtuyệt không có thuốc.


Trác Đông Lai lạnh lùng nhìn bọn họchằm chằm:


- Ta nghĩ hai vị đại khái đã biết đólà gì, có phải không ?


Giản đại phu muốn nói, nhưng miệngchỉ mấp máy, cả một chữ cũng không nói ra.


Miệng của Thi đại phu chừng như bịngười ta may dính lại.


“Đó là thuốc mà hai vị ngày hôm quađã ghi cho lão tổng của bọn ta, nếu bắt đầu từ nửa đêm hôm qua, đun lửa riêuriêu hơn hai canh giờ, cho đến bây giờ mới xong”.


Trác Đông Lai thốt:


“Theo ta biết, một thang thuốc ítnhất cũng phải trị giá năm chục lượng”.


Hai vị đại phu đã biến sắc.


Trác Đông Lai nói:


- Chén thuốc này hiện tại vốn đánglẽ đã trôi vào ruột Tư Mã Siêu Quần, làm sao có thể chảy vào hào nước này ? Tathật không rõ.


Trong mắt hắn đột nhiên bắn ra nhữngtia sáng chói ngời:


- May là ta biết có người nhất địnhrõ.


“Ai ?” Thi đại phu lắp bắp:


“Ai rõ ?”.


- Ngươi.


Thi đại phu chừng như đột nhiên bịngười ta quất một roi, đứng không yên chút nào.


“Nếu quả ngươi cũng không biết, nhấtđịnh là vì người quá nóng”. Khẩu khí của Trác Đông Lai lại biến thành rất ônhòa:


“Một người lúc quá nóng bức, luônluôn có nhiều chuyện không nghĩ ra”.


Hắn lập tức phân phó đám tùy tùng:


- Các ngươi còn không mau cởi áo choThi đại phu ?


Thi đại phu dụng lực kéo giữ áochoàng da cừu trên mình, vội vã thốt:


- Bất tất phải khách khí, ngàn vạnlần bất tất phải khách khí, đừng cởi áo tôi.


Mặc áo choàng da cừu đã lạnh gầnchết, nếu bắt phải cởi ra, chỉ còn nước đông đá chết tại chỗ.


Có hai đại hán trong đám tùy tùngđứng kề trái phải bên cạnh Thi đại phu, Trác Đông Lai lại dùng khẩu khí rất ônhòa hỏi lão:


- Ngươi thật không thấy nóng ?


Thi đại phu liều mạng lắc đầu.


“Vậy ngươi nhất định đã nghĩ ra,thuốc đáng lẽ đã uống vào, làm sao có thể chảy ra hào nước ? Trác Đông Lai hỏi:


“Có phải vì bệnh nhân căn bản khôngbị bệnh ?”.


- Tôi không biết.


Trác Đông Lai cười lạnh, bàn taykhổng lồ của hai đại hán đã đè lên vai Thi đại phu, Thi đại phu chung quy nhịnkhông được la lên:


- Tôi thật không biết, tôi căn bảnkhông nhìn thấy y.


Tròng mắt của Trác Đông Lai co thắtlại.


- Ngươi không nhìn thấy y ? Ngươikhông nhìn thấy Tư Mã Siêu Quần ?


- Tôi không thấy, thật không có gặp.


- Phu nhân của y mời ngươi đến khámbệnh, nhưng ngươi không ngờ lại không nhìn thấy y ?


“Cả cái bóng y tôi cũng không thấy”.Thi đạp phu đáp vội:


“Trong gian ốc đó vốn không có cả ylẫn bóng y”.


Trác Đông Lai tĩnh lặng đứng đó, đốidiện với khoảng trời xám lạnh vô biên, tĩnh lặng đứng đó một hồi lâu mới chầmchậm quay đầu lại, ngưng thị nhìn Giản đại phu, gằn từng tiếng:


- Còn ngươi ? Ngươi cũng không nhìnthấy y ?


“Tôi cũng không gặp”. Giản đại phutrấn tĩnh hơn một chút:


“Tư Mã đại hiệp căn bản không có mặttrong gian ốc đó, Tư Mã phu nhân thỉnh bọn tôi đến chỉ bất quá là muốn bọn tôichẩn bệnh trong căn phòng trống không”.


Sau đó bọn họ nghe thấy thanh âm củaNgô Uyển.


“Nếu quả có người chịu bỏ ra nămtrăm lượng hoàng kim, có rất nhiều đại phu đều chịu khám bệnh không không nhưvậy”. Nàng điềm đạm nói:


“Lần tới nếu quả ta còn muốn đi tìm,nhất định phải tìm người không sợ lạnh”.


Nếu quả nói nơi đó có nguời thật sựbị bệnh, người đó nhất định là Ngô Uyển.


Sắc mặt của nàng vàng khè tiều tụy,ánh mắt vốn sáng ngời hiện tại đã ngập đầy những tia máu đỏ loét.


Nàng nhìn hai vị đại phu sợ lạnhchăm chăm.


“Ta chỉ bất quá là một nữ nhân,đương nhiên không mạnh bạo như Trác tiên sinh, ta cũng không thể bắt hai vịthoát y”. Thanh âm của nàng lạnh như băng tuyết:


“Nhưng ta khuyên hai vị sau nay cóchợp mắt cũng nên cẩn thận khóa cửa, nếu không, đợi đến lúc nửa đêm sực tỉnh,không chừng phát hiện mình đang nằm ngoài tuyết”.


Mặt hai vị đại phu xanh dờn.


Nếu quả nhãn quang của một người cóthể giết người, hiện tại bọn họ chỉ sợ đã quỵ chết trên tuyết.


“Hiện tại hai vị có thể cút đi rồi”.Ngô Uyển thốt:


“Mời cút đi”.


Nàng luôn luôn là một nữ nhân rất ônnhu, vừa ôn nhu, vừa ưu nhã, lúc nói chuyện thông thường trước hết đều nói chữ“mời”.


“Trác tiên sinh”, đợi đến khi hai vịđại phu đã bỏ đi, nàng lại nói:


“Ta thật rất muốn thỉnh ngươi làmmột chuyện”.


- Chuyện gì ?


- Thỉnh ngươi cút theo bọn chúng.


Trác Đông Lai không có phản ứng, cảmột chút phản ứng cũng không có, thậm chí cả trên mặt cũng không có biểu tìnhgì.


“Chỉ tiếc ta cũng biết ngươi nhấtđịnh không chịu cút”. Ngô Uyển thở dài:


“Ngươi là hảo bằng hữu của Tư MãSiêu Quần, hảo huynh đệ, ta có đi khắp thiên hạ cũng không tìm ra một hảo bằnghữu hảo huynh đệ như vậy”.


Trong thanh âm của nàng đầy vẻ chếgiễu, giống như lúc Điệp Vũ nói chuyện với Trác Đông Lai.


“Hơn nữa Tư Mã Siêu Quần luôn luônlệ thuộc vào ngươi mà quật khởi, y chỉ bất quá là một con rối tay chân kềnhcàng đầu óc giản đơn, không có ngươi, y làm sao có được ngày hôm nay ?” NgôUyển cười lạnh:


“Ít ra trong tâm ngươi cũng nghĩ nhưvậy, có phải không ?”.


Trác Đông Lai vẫn không có phản ứnggì, giống như một diễn viên đang diễn xuất trên kịch trường.


“Ngươi đương nhiên là một vĩ nhân,một hảo bằng hữu vĩ đại, bởi vì ngươi vì y mà hy sinh tất cả, cả đời ngươi sốngcũng đều là vì y, để cho y thành danh lộ mặt, để cho y làm tổng tiêu đầu củaĐại Tiêu Cục, để cho y trở thành đại anh hùng trong tâm mục của thiên hạ”.


Tiếng cười lạnh của Ngô Uyển độtnhiên biến thành cuồng dại.


“Nhưng ngươi có biết mỗi một ngàycủa vị đại anh hùng của ngươi ra sao không ?”.


Trong tiếng cười của nàng ngập trànvẻ oán độc:


“Y có vợ, có con cái, có gia đìnhcủa mình, nhưng y căn bản giống như không phải người trong gia đình đó, căn bảnkhông có ngày nào là ngày của y, bởi vì mỗi một chuyện ngươi đều an bài tậntường cho y, ngươi muốn y làm gì, y làm cái đó, thậm chí cả uống rượu cũng phảilén uống”.


Trác Đông Lai chợt ngắt lời nàng.


“Đủ rồi”. Hắn nói với Ngô Uyển:


“Ngươi nói đủ rồi”.


“Đúng, ta đã nói đủ rồi”. Ngô Uyểncúi đầu, nước mắt lăn dài trên má:


“Ngươi có phải cũng muốn nói gìkhông ?”.


- Ta chỉ có vài câu hỏi ngươi.


“Ta có thể trả lời”. Ngô Uyển thốt:


“Ta tuyệt không để ngươi có cơ hộiđối với ta như với người khác”.


Khẩu âm của nàng tuy còn rất cứngcỏi, kỳ thật đã nhũn ra:


- Trong giang hồ ai mà không biết TửKhí Đông Lai Trác Đông Lai tối thiểu có một trăm phương pháp có thể bức báchngười ta nói ra sự thật ?


“Ngươi hiểu được điểm đó là tốt lắmrồi”. Trác Đông Lai lạnh lùng thốt:


“Tư Mã Siêu Quần có phải đã rời khỏiTrường An ?”.


- Phải.


- Ngươi tại sao phải che giấu sựthật giùm cho y ?


“Bởi vì ta muốn y đi làm nhữngchuyện mà y muốn làm”. Ngô Uyển đáp:


“Ta là vợ y, ta tin rằng mỗi mộtngười làm vợ đều hy vọng chồng mình là một nam tử hán độc lập tự chủ”.


- Y đi từ khi nào ?


“Mười bốn ngày trước”. Ngô Uyển đáp:


“Tính ra hiện tại y đã đến LạcDương.


- Lạc Dương ?


Đôi mắt xám xịt của Trác Đông Laichợt lấm tấm những tia máu đỏ:


- Ngươi để y một mình đi Lạc Dương ?Ngươi muốn y đi tìm chết ?


- Bọn ta là phu thê, ta sao lại muốnđể y đi tìm chết được ?


Trác Đông Lai nhìn nàng chằm chằm,qua một hồi rất lâu mới dùng khẩu khí sắc bén như đao phong, ác độc như rắn rếtgằn từng tiếng:


- Bởi vì Tôn Thông.


Mỗi lần Trác Đông Lai dùng khẩu khíđó nói chuyện, trên thế giới này tối thiểu có một người phải chịu đả kích trímệnh của hắn.


“Bởi vì Tôn Thông”.


Câu nói đó người khách nghe tuykhông có ý nghĩa gì, nhưng Ngô Uyển nghe lại giống như đột nhiên bị một con rắnđộc cắn vào người, giống như đột nhiên từ trên lầu cao vạn trượng té xuống, cảđứng cũng đứng không vững, trên khuôn mặt tiều tụy vàng úa cũng có biến hóađáng sợ vô phương hình dung được.