Chương 1 - Hồi 02

Một người, một cái hòm.


Một người bình phàm, trầm mặc,khiêng một cái hòm bình phàm, bụi bặm, dưới ánh tịch dương mù trời, lẳng lặngbước vào cổ thành Trường An.


Rằm tháng giêng.


Trường An.


Trác Đông Lai đã cài then khóa cửa,bỏ ngoài cửa gió tuyết ngàn năm bất biến trong cổ thành Trường An. Cởi cái áochoàng lông chồn màu tím viền nhung tím, tả thủ quăng áo lên cái giá treo đồlàm bằng gỗ tử đàn, lúc quay mình lại, hữu thủ nắm lấy một cái kẹp than làmbằng đồng tím, bươi bươi đống than cả ngày còn chưa tắt trong cái lò lửa đồngtím, lửa lại tí tách bập bùng.


Bên cạnh lò lửa là một cái ghế dựalàm bằng gỗ tử đàn bọc da chồn màu tím, trong bình thủy tinh màu tím trên cáibàn làm bằng gỗ tử đàn bên cạnh ghế dựa, rượu bồ đào Ba Tư đầy bình một màu tímlịm.


Hắn chỉ cần bước hai bước là đã cóthể ngồi xuống, tiện tại rót một chén rượu.


Hắn thích màu tím.


Hắn thích danh mã, gian nhân, hoa y,mỹ tửu, thích hưởng thụ.


Đối với mỗi một chuyện hắn đều kénchọn tỉ mỉ phi thường, làm mỗi một chuyện đều trải qua kế hoạch tinh mật, tuyệtkhông chịu lãng phí một phân khí lực, cũng không thể có một điểm sơ xuất, cảnhững chi tiết trong sinh hoạt cũng không ngoại lệ.


Đó là Trác Đông Lai.


Hắn có thể sống đến bây giờ có lẽbởi vì hắn là một con người như vậy.


Trác Đông Lai đã ngồi xuống, nhấpmột ngụm rượu.


Căn nhà vừa ấm cúng, vừa tinh tríhoa mỹ, rượu ngọt dịu thơm tho, hàn khí nhuốm trên thân thể hắn đã hoàn toàn bịkhu trừ.


Hắn đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.


Vì để trù liệu cho đại điển đêm nay,hai ngày nay hắn đã hoàn toàn xáo trộn quy luật sinh hoạt của mình.


Hắn tuyệt không thể để chuyện đó xảyra bất cứ sai sót gì, bất cứ một điểm sai sót bé tí nào đều có thể tạo thànhsai sót to lớn vĩnh viễn vô phương sửa đổi, lúc đó không những chính hắn tấtphải hối hận cả đời, chủ nhân của hắn cũng phải chịu liên lụy, thậm chí cả đạicuộc trong giang hồ đều có thể vì vậy mà cải biến.


Càng quan trọng hơn là hắn tuyệtkhông thể để sự nghiệp và thanh danh đang lúc đỉnh điểm như mặt trời chiếu sángcả vòm trời của Tư Mã Siêu Quần phải chịu bất kỳ đả kích tổn hại gì.


Một người đã dần dần trở thành thầntượng trong tai mắt của giang hồ hào kiệt, vô luận làm bất cứ chuyện gì đều chỉđược thành công, không được thất bại.


Hai thứ mà Trác Đông Lai cả đời nhấtnhất không thể chịu đựng nỗi là "sai sót" và "thất bại".


Tư Mã Siêu Quần đích xác không thểbại.


Y từ năm mười tám đã quật khởi gianghồ, trải qua ba mươi ba trận lớn nhỏ, cho đến nay chưa từng bại một lần.


Y cao to, cường tráng, anh tuấn, uyvũ hào sảng, khuôn mặt đường nét phân minh, luôn luôn nở nụ cười chân thành, cảcừu địch của y đều không thể không thừa nhận y là một nam tử hán hiếm thấy,tuyệt không thể thiếu vắng mỹ nữ bầu bạn.


Nhưng y đối với vợ và nhi nữ của ynhư là đối với bằng hữu của y, đều trung thực như là đối với bằng hữu, chưa baogiờ có vụ tai tiếng bê bối nào léng phéng tới tên tuổi y.


Những thứ đó vẫn không phải là thứđáng kiêu ngạo nhất của y.


Trong đời y, chuyện đáng kiêu ngạonhất là y nội trong hai năm, bằng vào võ công, trí tuệ, và tác phong hành sựcũng như làm người của y, đã thuyết phục ba mươi chín lộ lục lâm hào kiệt trọngyếu nhất trên tuyến đường từ Hà Sóc Trung Nguyên cho đến Quan Đông, từ hắc đạocho đến bạch đạo, tổ chức thành một đại tiêu cục siêu cấp vô tiền khoáng hậutrong giang hồ, thu phí dụng hợp lý, bảo hộ sự an toàn của tất cả thương kháchtrên lộ tuyến đó.


Dưới sự bảo hộ của tiêu kỳ thêu chữ"Đại" trên mặt vải lụa tím của bọn họ, bất cứ chuyến bảo tiêu nàocũng chưa từng xảy ra một điểm sai sót.


Đó là thành tựu huy hoàng vô tiềnkhoáng hậu trong giang hồ, thành tựu đó tuyệt không phải chỉ bằng vào"sắt" và "máu" mà có thể tạo thành.


Hiện tại Tư Mã Siêu Quần mới ba mươisáu tuổi , đã dần dần trở thành thần tượng trong tai mắt của giang hồ hào kiệt- thần tượng anh hùng vĩnh viễn bất bại.


Chỉ có trong tâm của chính y và TrácĐông Lai mới biết thứ địa vị đó làm sao để tạo thành.


Uống xong chén thứ nhất, Trác ĐôngLai đã đem hoạch định trước sau đại điển đêm nay diễn lại trong đầu thêm mộtlần.


Hắn luôn luôn uống rất chậm chạp, tưtưởng lại mau mắn cực kỳ.


Hôm nay là lần đầu tiên Tư Mã SiêuQuần khai sơn môn thu đồ đệ, vô luận từ bất kỳ phương diện nào mà nói, đều cóthể coi là đại sự oanh động giang hồ.


Điểm khiến người ta chấn kinh nhấtlà đệ tử mà Tư Mã Siêu Quần thu nhận không ngờ lại là Dương Kiên, một thángtrước đã tạo phản từ bỏ "Trung Châu Hùng Sư Đường".


Hùng Sư Đường là một tổ chức trongbốn mươi lộ lục lâm hảo hán mặt Bắc, tổ chức duy nhất không tham gia vào minhước của Tư Mã Siêu Quần, cũng là một trong nhưng tổ chức có thế lực nhất, quymô to lớn nhất.


Dương Kiên vốn là một trong tứ đạiái tướng dưới quyền Châu đường chủ của Hùng Sư Đường.


Người trong giang hồ không bao giờnghĩ được Dương Kiên cũng có thể phản bội Hùng Sư Đường, nhưng ai ai cũng đềubiết Dương Kiên mới bỏ đi ngày thứ hai, "Hùng Sư" Châu Mãnh đã tungthiệp ra khắp võ lâm, biểu minh thái độ của họ Châu.


- Vô luận là môn nào bang nào pháinào, chỉ cần thu dụng Dương Kiên, là trở thành tử địch của Hùng Sư Đường, tấtphải chịu mọi thủ đoạn báo thù tàn khốc của Hùng Sư Đường.


Hiện tại Tư Mã Siêu Quần không nhữngthu dụng Dương Kiên, hơn nữa còn đại khai hương đường, thu gã làm đồ đệ khaisơn môn.


Hùng Sư Đường tuy không đầu nhập"Đại Tiêu Cục" của họ Tư Mã, nhưng cũng không chính diện chống đốilại bọn họ, càng chưa bao giờ động đến tiêu kỳ của bọn họ.


"Hùng Sư" Châu Mãnh âmtrầm hung mãnh, lãnh khốc vô tình, là một người không thích khách sáo, hơn nữahễ nói là làm, nếu quả hắn nói hắn bất chấp thủ đoạn đối phó một người, vô luậnlà thủ đoạn gì hắn đều có thể dùng được.


Vì để đạt được mục đích, cho dù cóphải hoán đổi ba ngàn tám trăm đầu lâu của đám thuộc hạ đệ tử Hùng Sư Đường,hắn cũng không từ.


Người hắn bình sinh yêu thích nhấtlà một nữ nhân tên là Điệp Vũ.


Điệp Vũ không những đẹp người, múalại càng đẹp.


Người hiểu biết cách thưởng thức nữnhân nhất thiên hạ, Nhất Đẳng Hầu cha truyền con nối Địch Thanh Lân, lúc cònchưa chết dưới mũi Ly Biệt Câu, khi xem Điệp Vũ múa, không ngờ lại biến thànhnói không nên lời, người khác hỏi gã có cảm giác gì, qua một hồi rất lâu, rấtlâu sau, gã mới thở dài nói:


- Ta không nói được, ta chưa bao giờnghĩ trên thân thể của người phàm có thể có một đôi chân như vậy, ta cũng chưabao giờ nhìn thấy.


Ai ai trong giang hồ đều tuyệt đốitin rằng lần này Châu Mãnh không cần biết dưới bất kỳ tình huống nào đều tuyệtđối không thể bỏ qua cho Dương Kiên.


Cho dù hắn tạm thời còn chưa độngđến Tư Mã Siêu Quần, cũng nhất định trước hết phải giết Dương Kiên.


Ý tưởng của Trác Đông Lai lại khôngphải như vậy.


Hắn tin lần này không cần biết dướitình huống nào, Châu Mãnh đều đừng hòng động đến một cọng tóc của Dương Kiên.


Hắn tin chắc.


Đại điển lần này hoàn toàn côngkhai, người nhận được thiệp mời cố nhiên có thể vào phòng, làm tân khách của TưMã Siêu Quần, người không được mời cũng có thể đến xem nhiệt náo trong sânngoài đại sảnh.


Trong đám đệ tử môn hạ của Hùng SưĐường, có rất nhiều hảo thủ thân kinh bách chiến giết người vô số.


Trong đám sát thủ thích khách đợingười ra giá là có thể giết người trong tích tắc giữa trùng vây cảnh vệ cũngkhông biết có bao nhiêu mà kể. Những người đó đêm hôm nay đều có thể đến đây,trà trộn vào đám đông, đợi chờ cơ hội hành thích Dương Kiên.


Trong quá trình tiến hành đại điển,thứ cơ hội đó đương nhiên không ít.


Nhưng Trác Đông Lai tin rằng đạiđiển vẫn có thể hoàn thành thuận lợi, Dương Kiên vẫn không bị mất đến một cọngtóc.


Bởi vì hắn đã tính toán qua mỗi mộttình huống có thể phát sinh, mỗi một người có khả năng hành thích Dương Kiênđều nằm dưới sự nghiêm mật giám thị của hắn.


Vì chuyện này, hắn đã xuất động mộttrăm tám mươi sáu hảo thủ bậc nhất dưới ngọn cờ của "Bắc đạo Tam Thập CửuLộ Đại Tiêu Cục", mỗi một người đều có thể một mình đối phó hai mươi támhảo thủ giang hồ.


Trác Đông Lai chia bọn họ ra thànhtám tổ, mỗi tổ tuyệt đối có thể đơn độc lo một mặt.


Nhưng trong đó có một tổ được đặcbiệt tuyển lựa, lại chỉ bất quá vì để đối phó ba người.


"Là ba người nào ?" Sángsớm hôm nay Tư Mã Siêu Quần đã hỏi Trác Đông Lai:


"Tại sao phải dùng một tổ ngườiđối phó bọn chúng ?" Trác Đông Lai chỉ nói ra danh tánh của hai ngươi đãđủ để giải đáp câu hỏi đó:


- Bởi vì trong ba người đó có mộtngười là Hàn Chương, còn một người là Mộc Kê.


Lúc đó Tư Mã Siêu Quần đang ngồi ăncơm.


Y là người cường tráng phi thường,đồ ăn cực kỳ phong phú mới có thể duy trì thể lực sung mãn của y.


Hôm nay bữa ăn của y là một khốithịt sườn bò ít ra cũng nặng ba cân, thêm vào mười quả trứng, và một đống hoaquả rau tươi.


Thịt bò nướng than lửa nhỏ, trên mặtướp nước tương rắc đầy hương liệu ngon miệng, nướng đến vàng rộm.


Đó là món ăn ưa thích nhất của y,nhưng khi nghe Trác Đông Lai nói đến hai cái tên đó, y lập tức đặt thanh loanđao Ba Tư dùng để cắt thịt xuống, dùng ánh mắt bén nhọn như mũi đao nhìn TrácĐông Lai chăm chăm:


- Hàn Chương và Mộc Kê đã đến ?


- Phải.


- Ngươi trước đây đã từng gặp haingười đó ?


"Tôi còn chưa". Trác ĐôngLai điềm đạm đáp:


"Tôi tin rằng ở đây chưa có aitừng gặp bọn chúng".


Danh tánh của bọn chúng đại đa sốngười trong giang hồ đều biết, lại có rất ít người đã gặp qua bọn chúng.


Hàn Chương và Dương Kiên đều là áitướng của "Hùng Sư", là người thân tín nhất bên người hắn, cũng làthủ hạ nguy hiểm nhất của hắn.


Châu Mãnh luôn luôn rất ít khi đểbọn chúng rời khỏi cạnh mình.


Mộc Kê còn nguy hiểm hơn cả HànChương.


Gã không có nhà, không có chỗ ở cốđịnh, cũng không có phương thức sinh hoạt cố định, cho nên ai cũng tìm không ragã.


Nhưng nếu quả có người cần đến gã,gã cũng nghĩ mình cần người đó, cho nên gã có thể đột nhiên xuất hiện trước mặtngười đó.


Thứ gã cần thông thường đều là châubảo hoàng kim và ngân phiếu số mục cực lớn của người ta.


Thứ người ta cần ở gã thông thườngđều là phi tiêu và vòng dây thắt cổ của gã, và hai thanh đao vĩnh viễn khônglìa khỏi bên tay gã.


Một thanh trường đao, một thanh đoảnđao.


Lúc gã dùng đao cắt đứt yết hầu mộtngười, thuần thục nhẹ nhàng thong thả giống như nông phu dùng câu liêm phạt cỏ.


Lúc gã dùng dây thắt cổ giết người,giống như một hoa hoa công tử ôn nhu đa tình quàng một chuỗi châu ngọc lên cổtình nhân.


Thứ chuyện gã làm đương nhiên là đòigiá cao, nếu quả mình trả một cái giá không thể khiến cho gã vừa lòng, cho dùcó quỳ xuống cầu xin gã, gã cũng không thể vì mình mà đạp chết một con kiến.


Vô luận là ai muốn gã làm chuyện gì,đều nhất định trước hết phải ra một giá đủ để có thể làm gã vừa lòng, chỉ cómột người là ngoại lệ, bởi vì trong đời gã chỉ nợ tình của người đó.


Cái vòng trên cán đao nạm đầy bíchngọc đã đặt xuống dĩa, trên lưỡi đao còn lấp loáng mỡ thịt đậm đà.


Tư Mã Siêu Quần dùng tấm khăn lụamềm mại chùi đao sạch như tuyết, sau đó mới hỏi Trác Đông Lai:


- Ngươi chưa từng gặp bọn chúng, làmsao biết bọn chúng đã đến ?


"Tôi biết". Trác Đông Laiđiềm đạp đáp:


"Bởi vì tôi biết, cho nên tô ibiết".


Đó có thể coi là câu trả lời sao ?Thứ hồi đáp đó căn bản không thể coi là hồi đáp, ai cũng không thể cảm thấythỏa mãn.


Tư Mã Siêu Quần lại rất vừa lòng.


Bởi vì đó là Trác Đông Lai nói, ytin sức phán đoán của Trác Đông Lai chẳng khác nào y tin thanh đao trên bàn cóthể cắt thịt vậy.


Nhưng trong ánh mắt của y lại độtnhiên hiển lộ thứ biểu tình rất kỳ quái, đột nhiên nói ra một câu rất kỳ quái.


"Lầm rồi !" Y nói:


"Lần này Châu Mãnh đã lầm!" - Tại sao ?


Tư Mã Siêu Quần hỏi lại:


- Hiện tại Hàn Chương và Mộc Kê cóphải đã đến đây ?


- Phải.


- Bọn chúng còn có thể sống sót trởvề không ?


- Không thể.


- Bọn chúng đối với Châu Mãnh cóphải rất hữu dụng không ?


- Phải.


"Để hai người hữu dụng đối vớimình như vậy đi chết, chuyện đó ta có thể làm không ?" Tư Mã Siêu Quần hỏiTrác Đông Lai:


"Ngươi có thể làm không ?"- Không thể.


Tư Mã Siêu Quần cười lớn:


- Cho nên Châu Mãnh đã lầm, hắn rấtít khi lầm, nhưng lần này đã lầm.


Trác Đông Lai không cười, đợi đếnkhi Tư Mã Siêu Quần đã cười xong, mới chầm chậm thốt:


- Châu Mãnh không lầm !


- Ồ ?


"Hắn muốn bọn chúng đến đâytịnh không phải là muốn bọn chúng đến tìm chết".


Trác Đông Lai thốt.


- Hắn muốn bọn chúng đến đây làm gì?


"Đến làm nghi binh". TrácĐông Lai đáp:


"Hàn Chương và Mộc Kê đều chỉbất quá là nghi binh".


- Tại sao ?


"Bởi vì người chân chính phảixuất thủ hành thích Dương Kiên tịnh không phải là bọn chúng, mà là một ngườikhác". Trác Đông Lai đáp:


"Nếu quả bọn ta đơn giản chỉphòng bị bọn chúng, người thứ ba xuất thủ càng dễ dàng".


- Người đó là ai ?


"Là một người trẻ tuổi, vận yphục vải bố, mang một thanh kiếm, trú trong một tiểu khách sạn tiện nghi nhất,mỗi bữa chỉ ăn một chén mì củ cải trắng". Trác Đông Lai đáp:


"Y đã đến ba ngày rồi, nhưngngoại trừ đi ra ngoài ăn, không bao giờ ra khỏi cửa phòng".


- Y giam mình trong căn phòng nhỏkhông có gì ngoài mấy con côn trùng hôi thúi làm gì ?


- Tôi không biết.


- Y đến từ đâu ?


- Tôi không biết.


- Y học kiếm pháp gì ? Kiếm pháp cócao không ?


- Tôi không biết.


Tròng mắt của Tư Mã Siêu Quần bỗngco thắt lại.


Y và Trác Đông Lai tương giao đã haichục năm trời, từ lúc bần cùng khốn khổ lăn lộn trong bùn sình leo lên đến địavị hôm nay, không ai hiểu rõ y bằng Trác Đông Lai, cũng không có ai hiểu rõTrác Đông Lai bằng y.


Y chưa bao giờ nghĩ hai chữ"không biết" cũng có thể phát ra từ miệng Trác Đông Lai.


Trác Đông Lai nếu quả muốn điều tramột người, tối đa chỉ cần dùng năm ba canh giờ là có thể điều tra ra hết toànbộ xuất thân - gia thế - bối cảnh - tập quán - thị hiếu - võ công - môn pháicủa người đó, người đó từ đâu đến, sẽ đi đâu.


Làm mấy chuyện đó, hắn không nhữngcó kinh nghiệm cực kỳ, hơn nữa còn có phương pháp, rất nhiều phương pháp đặcbiệt, mỗi một loại đều tuyệt đối hữu hiệu.


Những phương pháp đó Tư Mã Siêu Quầncũng biết.


"Y trú trong khách sạn tiệnnghi, vận y phục vải bố, ăn mì củ cái trắng". Tư Mã Siêu Quần nói:


"Từ mấy chuyện đó, ngươi ít rađáng lẽ cũng nên nhận ra y tuyệt không phải là người rất thành công, xuất thânnhất định cũng không quá tốt".


"Vốn đáng lẽ là dạng đó".Trác Đông Lai thốt:


"Thiếu niên này lại là ngoạilệ".


- Tại sao ?


"Bởi vì khí độ của y".Trác Đông Lai đáp:


"Lúc tôi nhìn thấy y, y tuyđang ăn mì củ cải trắng trong một quán nhỏ đầy dân đánh xe khuân vác, nhưng bộdạng của y xem ra lại giống như một vị tân khoa trạng nguyên đang ngồi dự QuỳnhLâm Yến trong Thái Hoa Điện, tuy chỉ vận bộ y phục vải bố, lại giống như vận áohồ cừu trị giá ngàn vàng".


- Có lẽ là y đang cố ý làm như vậy.


"Mấy thứ đó giả không được, chỉcó một người đối với mình tuyệt đối có tín tâm mới có thể có thứ khí độđó". Trác Đông Lai thốt:


"Tôi chưa bao giờ gặp một ngườitự tin như y".


Ánh mắt của Tư Mã Siêu Quần phátsáng, y đối với thiếu niên đó cũng dần dần có hứng thú.


Y chưa từng thấy Trác Đông Lai xemtrọng một người như vậy.


Trác Đông Lai nói:


- Trong khách sạn y dùng tên Lý HuyThành, chỉ bất quá cái tên đó nhất định là tên giả.


- Ngươi làm sao biết được đó nhấtđịnh là giả ?


"Bởi vì tôi đã nhìn qua cái têny viết trên sổ, là chính tay y viết, chữ viết không tệ, lại viết rất cứngngắc". Trác Đông Lai đáp:


"Một người biết viết tuyệtkhông thể viết tên mình cứng ngắc như vậy".


- Giọng nói của y có khẩu âm gì ?


- Tôi chưa nghe y nói chuyện, nhưngtôi có hỏi qua tên chưởng quỹ của khách sạn đó.


- Gã nói sao ?


"Gã trước đây từng có chântrong tiêu cục, từng đi qua rất nhiều địa phương, có thể nói bảy tám giọng củabảy tám tỉnh lỵ khác nhau". Trác Đông Lai đáp:


"Nhưng gã cũng không nhận rađược vị khách nhân họ Lý đó là người ở đâu".


- Tại sao ?


- Bởi vì vị Lý tiên sinh đó cũng cóthể nói giọng của bảy tám tỉnh lỵ, mỗi một giọng đều nói rành rọt hơn cả gã.


- Y phục y mặc thì sao ?


Từ y phục trên mình một người cũngcó thể nhìn ra rất nhiều chuyện.


Chất liệu của y phục khác nhau, đồngdạng là vải bố cũng có rất nhiều loại, phương pháp đan nhuộm của mỗi địa phươngđều không giống nhau, nơi sản xuất vải và chỉ cũng không giống nhau.


Giám sát mấy chuyện đó, Trác ĐôngLai cũng là chuyên gia.


"Ta tin rằng ngươi nhất định đãnhìn qua y phục của y". Tư Mã Siêu Quần hỏi:


"Ngươi có nhìn ra gì không?" "Tôi không nhìn ra gì hết". Trác Đông Lai đáp:


"Tôi chưa bao giờ thấy loại vảibố đó, thậm chí cả loại chỉ may áo tôi cũng chưa từng thấy qua".


Trác Đông Lai nói:


- Tôi tin chỉ nhất định là y tự se,bố là y tự đan, y phục là y tự may vá, cả bông cũng đều là do y tự trồng ở mộtđịa phương rất đặc biệt mà ra.


Hắn lại nói:


- Địa phương đó tôi và ông đại kháichưa từng đi qua.


Bọn họ đồng thời xuất đạo, xông phathiên hạ.


Tư Mã Siêu Quần cười khổ:


- Nơi cả bọn ta cũng chưa đi qua,người từng đi qua đại khái cũng không nhiều lắm.


"Tôi cũng không nhìn thấy kiếmcủa y". Trác Đông Lai nói:


"Kiếm của y thủy chung giấutrong bao bố, thủy chung mang bên mình".


- Vải bố y dùng bao kiếm có phảicũng là loại vải bố may y phục ?


- Hoàn toàn một dạng.


Tư Mã Siêu Quần đột nhiên lại cười:


- Xem ra vị Lý tiên sinh quả thật làquái nhân, nếu quả y thật sự đến giết ta, vậy đêm hôm nay sẽ rất vui thú.


Hoàng hôn.


Trong quán ăn nhỏ sặc mùi dầu mỡ xàonấu, mùi mồ hôi chua loét trên người bọn đánh xe khuân vác, và mùi rượu mạnhtiêu nồng hành tỏi trộn lẫn với nhau thành một thứ mùi kỳ quái khó hình dung.


Tiểu Cao thích thứ mùi đó.


Chàng thích mùi thơm lá cây phiêudiêu trong mây mù gió lạnh, nhưng chàng cũng thích thứ mùi đó.


Chàng thích cao nhân danh sĩ cao quýưu nhã, nhưng chàng cũng thích những người mồ hôi mồ kê dầm dề nhai hành tỏirạo rạo ăn thịt mỡ nhóc nhách uống rượu mạnh ừng ực.


Chàng thích người.


Bởi vì chàng cô độc quá lâu, ngoạitrừ thanh sơn bạch vân lưu thủy cổ tùng ra, chàng luôn luôn rất ít khi nhìnthấy người.


Cho đến ba tháng trước, chàng mớitrở về thế giới con người, ba tháng nay chàng đã giết bốn người.


Bốn người thanh danh hiển hách hùngbá nhất phương, bốn người vốn tuy đáng chết lại không chết.


Chàng thích người, nhưng chàng phảigiết người.


Chàng tịnh không thích giết người,nhưng chàng phải giết người.


Trên thế giới có rất nhiều chuyệnđều như vậy, khiến cho mình căn bản không có đất lựa chọn.


Trường An, Trường An cổ xưa, thànhquách trùng điệp hùng vĩ, tràn đầy lịch sử lâu đời và vô số cố sự truyền kỳphong tình động lòng người.


Tiểu Cao lại không phải vì những thứđó mà đến.


Tiểu Cao vì một người mà đến - Tư MãSiêu Quần anh hùng vĩnh viễn bất bại.


Chàng mang kiếm chàng đến, kiếm củachàng đang ở bên tay chàng, vĩnh viễn đều ở bên tay chàng.


Một thanh kiếm bao chặt trong vảibố.


Rất ít người có thể nhìn thấy thanhkiếm đó, từ lúc thanh kiếm đó ra khỏi lò, rất ít có người nhìn thấy nó.