Chương 2 - Hồi 02

Thanh kiếm đó không phải là để chongười ta nhìn.


Tiểu Cao biết có người đang chú ýđến chàng.


Sang đến ngày thứ hai, chàng pháthiện có người đang chú ý đến chàng, một người thân thể rất gầy gò nhỏ thó, yphục lại rất hoa quý, đôi mắt lãnh lãnh đạm đạm chừng như vĩnh viễn không cóbiểu tình gì nhìn phảng phất một màu xám xịt.


Chàng đã từng nhìn thấy thứ ánh mắtđó.


Lúc chàng mười một tuổi, chàng cơ hồđã chết dưới móng vuốt của một con báo, ánh mắt của người đó giống hệt mắt báo.


Người đó vừa xuất hiện, hơi thở củarất nhiều người trong quán cơm nhỏ cơ hồ đình chỉ.


Sau này chàng mới biết người đó làđại tổng quản của "Bắc đạo Tam Thập Cửu Lộ Đại Tiêu Cục", trợ thủ đắclực nhất bên cạnh người đại long đầu Tư Mã Siêu Quần - Trác Đông Lai.


Tiểu Cao từ từ ăn một chén mì củ cảitrắng, trong tâm cảm thấy rất khoan khoái.


Bởi vì chàng biết Trác Đông Lai vàTư Mã Siêu Quần nhất định đang hoài nghi chàng, đàm luận về chàng, suy đoán xemchàng là hạng người nào.


Chàng tin rằng bọn họ nhất địnhkhông biết chàng là người nào.


Con người của chàng không khác gìkiếm của chàng, cho tới nay rất ít có người nhìn thấy qua.


Khung trời đã dần dần u ám, trongnhà tuy không có thắp đèn, ánh đèn bên ngoài lại càng lúc càng huy hoàng sánglạn.


Gió lạnh từ ngoài song cửa lùa vào,ẩn ước có thể nghe thấy tiếng cười và tiếng nói từ trong cái sân lớn trước mặttruyền vào.


Tư Mã Siêu Quần biết khách mời ythỉnh đến và người y không mời đều đã đến không ít.


Y cũng biết mọi người đều đang đợi ylộ diện, đợi gặp y.


Nhưng y lại đang ngồi trên ghế, cảđộng cũng không động, thậm chí cả lúc vợ y bước vào y cũng ngồi bất động.


Y đã cảm thấy phiền toái.


Khai hương đường, thu đệ tử, yếntiệc thâu đêm, tiếp kiến tân khách, đối với tất cả những chuyện đó y đều cảmthấy phiền toái.


Y chỉ muốn an an tĩnh tĩnh ngồitrong này uống chén rượu.


Ngô Uyển hiểu rõ ý tưởng của y.


Không ai có thể liệu giải Tư Mã SiêuQuần bằng Ngô Uyển, bọn họ đã kết hợp mười một năm, đã có một hài tử chín tuổi.


Nàng đến để thúc y đi ra mau.


Nhưng nàng lẳng lặng đẩy cửa tiếnvào, lại lẳng lặng đóng cửa đi ra, tịnh không kinh động đến y.


Lúc đi ra, nước mắt của nàng chợtrơi xuống.


Tư Mã Siêu Quần lại rót một chén.


Đó đã không còn là chén thứ nhất, làchén thứ hai mươi bảy.


Rượu y uống không phải là thứ rượubồ đào Ba Tư mà Trác Đông Lai uống, rượu y uống là rượu đế, tuy vô sắc vô vị,lúc uống vào trong bao tử lại chừng như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.


Y còn chưa uống chén rượu đó.


Cửa lại nhè nhẹ mở ra, lần này ngườitiến vào không phải là Ngô Uyển, là Trác Đông Lai.


Tư Mã Siêu Quần bỏ tay xuống, đemchén rượu còn chưa uống đặt dưới ghế, nhìn Trác Đông Lai đang đứng trong bóngtối nơi khung cửa.


- Ta có phải đã nên đi ra ?


- Phải.


Ánh đèn trong đại viện huy hoàng,tiếng nói huyên thuyên.


Tiểu Cao lẫn trong đám đông, bởi vìchàng không phải là quý khách được Tư Mã Siêu Quần mời đến, không thể tiến nhậpđại sảnh mà ánh đèn càng huy hoàng sáng chói đó.


Người trong đại sảnh cũng có khôngít, đương nhiên đều là những danh nhân, danh nhân có thân phận, có địa vị, cóquyền thế.


Ngoại trừ những danh nhân đó ra, còncó những tráng hán vận áo lụa xanh viền da cừu đang tiếp đãi tân khách, độngtác của mỗi người đều rất mẫn tiệp, ánh mắt của mỗi người đều rất sáng suốt,tuyệt không bỏ sót bất cứ chuyện nhỏ nhặt gì không nên phát sinh.


Tiếng nói đột nhiên im ắng hẳn.


Đại long đầu của Bắc Đạo Tam ThậpCửu Lộ Đại Tiêu Cục, đệ nhất cường nhân trong đương kim võ lâm, Tư Mã Siêu Quầnvĩnh viễn bất bại, chung quy đã xuất hiện.


Lúc Tư Mã Siêu Quần xuất hiện, y vậny phục hai màu trắng đen tương phản, đặc biệt thiết kế và may vá kỹ càng, khiếncho thân người y nhìn lại càng uy vũ cao lớn, cũng khiến cho niên kỷ của y nhìncòn trẻ trung hơn tuổi tác thật sự của y rất nhiều.


Y dùng thái độ thành khẩn anh minhchiêu hô tân khách, còn đặc biệt ra đến trên bậc thang đá trước đại sảnh, vẫytay chào đám người trong sân.


Giữa tiếng hoan hô chấn động mangtai, người Tiểu Cao chú ý tịnh không phải là Tư Mã Siêu Quần, mà là hai ngườikhác.


Hai người đó trang phục và dung mạorất bình phàm, nhưng trong ánh mắt lại ngập tràn một thứ sát cơ vừa lãnh khốc,vừa đáng sợ.


Bọn chúng tịnh không đứng cùng mộtchỗ, cũng không nhìn nhau một chút nào, nhưng có tám chín người xung quanh mỗimột người bọn chúng đang bí mật nhìn bọn chúng như đóng đinh, một mực bảo trìmột khoảng cách vừa phải gần bọn chúng.


Tiểu Cao mỉm cười.


Chàng nhìn ra hai người đó vì DươngKiên mà đến, đều là sát thủ bậc nhất của Châu Mãnh.


Chàng cũng nhìn ra Tư Mã Siêu Quầnvà Trác Đông Lai nhất định cũng đã coi chàng là người cùng phe với bọn chúng,bởi vì chàng đã sớm phát hiện cũng có người bên cạnh chàng đang nhìn chàng chằmchằm. Thậm chí còn đông hơn số người bên cạnh bọn chúng.


Trác Đông Lai, không còn nghi ngờ gìnữa, đã coi chàng là nhân vật nguy hiểm nhất.


"Nhưng Trác Đông Lai lần này đãlầm !" Tiểu Cao trong tâm đang mỉm cười:


"Hắn phái người theo dõi ta,thật là lãng phí nhân lực".


Trên đại án giữa đại sảnh, hai ngọnđèn cầy khổng lồ đã thắp sáng.


Tư Mã Siêu Quần ngồi trên một cáighế dựa làm bằng gỗ tử đàn bọc da hổ trước án.


Trước ghế trải thảm đỏ, bài chiếulụa bái lạy màu tím.


Đại điển đã bắt đầu.


Hai người trong mắt lộ sát cơ đó đãdần dần di động về phía trước, những người theo dõi bọn chúng đương nhiên cũngdi động theo bọn chúng, tay mỗi người đều đã thò vào lòng.


Giấu trong lòng đương nhiên là vũkhí trí mệnh.


Chỉ cần hai tên kia có động tác gì,tay những người đó tất trong tích tắc rút vũ khí ra, trong tích tắc tiêu diệtbọn chúng trước đại sảnh.


Tiểu Cao tin chắc hai tên đó tuyệtkhông thể đắc thủ.


- Nhất định còn có người thứ ba,người đó mới là chủ lực mà Châu Mãnh phái đến giết Dương Kiên.


Ý tưởng của Tiểu Cao không ngờ cũnggiống như Trác Đông Lai, điểm bất đồng duy nhất là chàng biết người đó tịnhkhông phải là chàng.


- Người đó là ai ?


Tròng mắt Tiểu Cao đột nhiên co thắtlại.


Chàng bỗng nhìn thấy có một ngườituyệt không dẫn dắt bất kỳ sự chú ý nào của người ta đang len lỏi giữa đámđông.


Tiểu Cao chú ý đến người đó chỉ làvì người đó mang một cái hòm.


Một cái hòm bình phàm, cũ kỷ, tuyệtkhông thể dẫn dắt bất kỳ sự chú ý nào của người ta.


Chàng muốn nhìn mặt người đó, nhưngngười đó một mực không chính diện đối mặt với chàng.


Chàng muốn chen lên, nhưng đám đôngcũng đang chen lên phía trước, bởi vì nhân vật trung tâm của đại điển đã bướcvào đại sảnh.


Sắc mặt Dương Kiên hiển lộ vẻ xanhxao yếu ớt, nhưng trên mặt vẫn mang theo một nụ cười mỉm.


Gã được sáu người quây quần xungquanh bước vào.


Tiểu Cao không nhận ra sáu người đó,nhưng chỉ cần là người thường đi lại trong giang hồ tất rất ít có người khôngnhận ra bọn họ. Trong số bọn họ không những có cao thủ thành danh từ lâu trongnghề tiêu cục, thậm chí cả đại đạo Vân Mãn Thiên năm xưa hoành hành trên lộQuan Lạc không ngờ cũng có mặt.


Dưới sự bảo hộ của sáu vị cao thủnhư vậy, còn có ai có thể thương hại đến một cọng tóc của Dương Kiên được ?


Dương Kiên đã bước lên thảm đỏ, bướcđến trước tấm chiếu bái lạy dùng để bái sư đặc biệt giành cho gã.


Giữa một tích tắc đó, trong sân đãcó hành động ! Có hơn hai mươi người ngã quỵ, máu chảy, la thảm ngã quỵ, ngãquỵ giữa đám đông tranh nhau la thảm.


Người ngã quỵ tịnh không hoàn toànlà thuộc hạ của Trác Đông Lai, đại đa số đều là người vô tội.


Đó là kế hoạch mà Hàn Chương và MộcKê đã thương nghị trước.


Bọn chúng đương nhiên cũng biết cóngười đang theo dõi bọn chúng, cho nên trước khi bọn chúng xuất thủ, nhất địnhtrước tiên phải tạo hỗn loạn, dùng máu người vô tội để tạo hỗn loạn.


Giữa hỗn loạn, thân người bọn chúngđã bộc phát bay lên, bộc phát về phía Dương Kiên.


Tiểu Cao không liếc tới bọn chúngchút nào.


Chàng tin rằng không cần biết bọnchúng dùng phương pháp gì đều không thể đắc thủ, người chàng chú ý là ngườikhiêng cái hòm.


Nhưng người đó đã biến mất.


Tư Mã Siêu Quần vẫn đang ngồi thoảimái trên cái ghế dựa màu tím, thần sắc bất động, thần tình cũng bất biến.


Sát thủ hành thích đã bị cách lytrước đại sảnh.


Dương Kiên dưới sự bảo hộ của sáu vịcao thủ đã bước ra một cánh cửa đằng sau đại sảnh.


Tiểu Cao từ sớm đã đoán ra phươnghướng của cánh cửa đó.


Những người một mực theo dõi chàng,lực chú ý dĩ nhiên bị phân tán, Tiểu Cao đột nhiên nhanh như chớp lẻn vào đạisảnh, dùng một thân pháp kỳ dị không ai có thể hình dung được lần theo tường màphóng, phóng người qua một song cửa sổ.


Song cửa sổ đó và cánh cửa kia đươngnhiên cùng chung một phương hướng.


Trong hậu viện ngoài cửa sổ ngậptràn hương thơm hoa mai và lá tùng, trộn lẫn thành một thứ hương khí làm chongười ta khoan khoái phi thường. Trong hành lang âm u trầm lặng giăng đầy cảnhvệ vận thanh y hông giắt trường đao.


Tận đầu hành lang cũng có một cánhcửa.


Lúc Tiểu Cao vọt ra ngoài cửa sổ,liền nhìn thấy bọn Vân Mãn Thiên kèm Dương Kiên đi qua cánh cửa đó.


Cửa lập tức bị đóng chặt.


Trường đao giắt bên hông của đámcảnh vệ áo xanh đã rút ra khỏi vỏ, giữa lúc đao quang lóe chớp, có mười haingười phóng về phía Tiểu Cao.


Bọn chúng không hỏi Tiểu Cao là ai,cũng không hỏi chàng đến làm gì.Mệnh lệnh bọn chúng tiếp nhận là:


một khi có người lạ tiến nhập vàoviện, lập tức giết chết không cần hỏi han !


Tiểu Cao cũng không giải thích tạisao chàng vào đây, tình huống hiện tại đã đến lúc không còn ngôn ngữ gì có thểgiải thích.


Chuyện duy nhất hiện tại chàng cóthể làm là trước hết đánh gục những người đó, dùng phương pháp nhanh nhất đánhgục bọn chúng.


Chàng nhất định phải mau chóng xôngvào gian nhà tận đầu hành lang đó.


Đao quang múa lượn bay tới, kiếm củaTiểu Cao vẫn nằm yên trong bao bố.


Chàng không bạt kiếm của mình, dùngcái bao bố đó, chàng đánh văng ba thanh đao, hạ gục bốn người.


Tới lúc chàng xông vào hành lang,lại có bảy tám người bị đánh gục. Lúc những người đó gục ngã, chàng đã xông đếntrước cánh cửa đó.


Trác Đông Lai đã đến ngoài cửa rồi.


Hắn luôn luôn là người tàng ẩn saulưng, nhưng một khi có biến hóa phi thường phát sinh, hắn lập tức kịp thời xuấthiện.


Tiểu Cao nhìn hắn, bất chợt thở dài:


- Vốn đáng lẽ còn đến kịp thời, chỉtiếc hiện giờ nhất định không còn kịp nữa.


Đao quang đằng sau chẻ tới, Tiểu Caokhông quay đầu, Trác Đông Lai lại phất phất tay, đao quang lăng không chémxuống lập tức dừng hẳn.


"Ngươi đến làm gì ?" TrácĐông Lai lạnh lùng hỏi:


"Ngươi muốn đến để làm gì?" - Ta chỉ bất quá muốn đi xem một người.


- Xem người nào ?


- Kẻ sát nhân.


Trác Đông Lai cười lạnh:


- Không ai có thể sát nhân ở đây.


"Có". Tiểu Cao đáp:


"Có một người".


Sắc mặt của Trác Đông Lai đột nhiêncải biến, bởi vì hắn đã ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng.


Mùi máu tươi không ngờ là từ sau cửatruyền ra.


Trác Đông Lai quay mình mở cửa. Tíchtắc lúc hắn quay mình mở cửa, hắn phảng phất đã lọt vào địa ngục.


Sau cửa vốn là một căn nhà tinh tríhoa mỹ, nhưng hiện tại đã biến thành địa ngục.


Trong địa ngục vĩnh viễn không cóngười sống, trong căn nhà đó cũng không có.


Bảy người hồi nãy còn sống nhăn bướcvào, hiện tại đều đã vĩnh viễn không còn có thể bước ra, có người yết hầu đãcắt đoạn, có người tâm tạng đã bị đâm xuyên, từ trước ngực đâm vào, xuyên ratới sau lưng.


Thảm nhất là Dương Kiên.


Đầu lâu Dương Kiên đã biến mất, bênngười rải đầy bái thiếp, trên mặt có tám chữ:


"Đây là số phận của đứa phảnđồ".


Trong nhà có bốn cửa sổ, cửa sổ đềuđóng chặt.


Kẻ sát nhân là ai ?


Đẩy cửa sổ, bên ngoài sao giăng đầytrời, tiếng thanh la ấm áp vọng lại từ xa xa, đêm nay vốn là đêm rằm thánggiêng trời trong trăng sáng không có giới nghiêm.


Trác Đông Lai ngẩng mặt đón gió lạnhvuốt ve, lặng lẽ một hồi rất lâu, không ngờ không phái người truy tìm hung thủ,lại quay mình nhìn Tiểu Cao chằm chằm:


- Ngươi biết có người đến đây giếtngười ?


"Không những ta biết, ngươiđáng lẽ cũng biết". Tiểu Cao thở dài:


"Ta đã sớm muốn gặp người đómột lần".


- Nhưng kẻ giết người tuyệt khôngchỉ có một người.


Dùng để cắt đoạn yết hầu đích thị làmột thanh kiêu đao lưỡi cực mỏng, dùng để đâm xuyên qua tâm tạng đích thị làmột ngọn trường thương mũi nhọn cực bén.


Đầu lâu của Dương Kiên lại chừng nhưbị một lưỡi búa chém đứt.


Thái độ của Trác Đông Lai cực kỳlãnh tĩnh, vừa trấn định vừa lãn tĩnh.


"Ngươi đáng lẽ nên nhìn ra ítnhất có ba người đến". Hắn nói:


"Không ai có thể đồng thời sửdụng ba thứ vũ khí chiêu thức hình trạng phân lượng đều hoàn toàn khác biệt đểgiết người".


"Có". Câu trả lời của TiểuCao tràn đầy tự tin:


"Có một người".


- Ngươi nghĩ trên thế gian thật cómột người như vậy, có thể đồng thời sử dụng ba thứ vũ khí giết chết bảy vị caothủ trong một tích tắc ?


"Phải !" Tiểu Cao đáp cựckỳ tự tin:


"Có lẽ trên thế gian cũng khôngcó người thứ hai như vậy, nhưng tuyệt đối có một người".


- Người đó là ai ?


“Ta không biết”. Tiểu Cao lại thởdài:


“Nếu quả ngươi hồi nãy không ngănchận ta, có lẽ ta đã có thể nhìn thấy y”.


Trác Đông Lai chằm chằm nhìn chàng,cảm thấy lòng bàn tay mình toát mồ hôi lạnh.


"Nhưng ta vốn tịnh không biết yđã đến Trường An". Tiểu Cao thốt:


"Ta cũng không tưởng nỗi y cóthể giết người cho Châu Mãnh".


Trác Đông Lai lại chằm chằm nhìnchàng một hồi rất lâu, nhìn nhãn thần của chàng, nhìn thái độ của chàng, nhìnlối đứng của chàng, nhìn kiếm gói trong bao bố cầm trong tay chàng, đột nhiênnói:


- Ta tin ngươi, nếu quả ngươi muốnđi, hiện tại có thể đi rồi.


Người nghe được câu nói đó tất phảirất kinh ngạc, bởi vì đó tuyệt đối không phải là tác phong thường ngày của TrácĐông Lai, hắn chưa từng thả một người dễ dàng như vậy.


Chỉ có tự mình Trác Đông Lai mớibiết tại sao hắn lại làm như vậy. Hắn đã nhìn ra Tiểu Cao cũng là người nguyhiểm phi thường, dưới tình huống này, hắn không muốn bị phiền nhiễu nữa.


Tiểu Cao lại cười cười.


"Ta cũng biết khi ta muốn đithì lúc nào cũng có thể đi". Chàng thốt:


"Chỉ tiếc ta còn chưa muốnđi".


- Tại sao ?


- Bởi vì ta có chuyện còn chưa nóicho ngươi biết.


- Chuyện gì ?


"Ta không phải họ Lý, cũngkhông phải là Lý Huy Thành". Tiểu Cao thốt:


"Ta cũng không phải vì DươngKiên mà đến".


"Ta biết". Trác Đông Lainói:


"Bởi vì ta biết, cho nên mới đểngươi đi".


"Chỉ tiếc còn có rất nhiều chuyệnngươi chưa biết". Tiểu Cao mỉm cười:


"Bởi vì người còn chưa biết,cho nên ta còn chưa thể đi".


Tay Trác Đông Lai nắm chặt lại.


Hắn bỗng phát giác thiếu niên này cómột thứ dã tính người khác khó cảm thấy, giống như một dã thú mới ra khỏi thâmsơn, đối với bất kỳ chuyện gì đều không sợ sệt.


- Ta họ Cao, ta vì một người mà đến.


- Vì ai ?


"Vì Tư Mã Siêu Quần". TiểuCao đáp:


"Tư Mã Siêu Quần vĩnh viễn bấtbại".


Trong lòng bàn tay đang nắm chặt củaTrác Đông Lai đột nhiên lại toát mồ hôi lạnh.


"Ngươi là Cao Tiệm Phi ?"Hắn hỏi Tiểu Cao:


"Thiếu niên kiếm khách trongvòng ba tháng đã giết chết tứ đại cao thủ môn hạ của tam đại kiếm phái Côn Lôn- Hoa Sơn - Không Động, Cao Tiệm Phi ?" "Phải". Tiểu Cao đáp:


"Là ta".


Đêm càng khuya, gió càng gắt.


"Ta chưa từng giết người trongbóng tối !" Tiểu Cao thốt:


"Cho nên ta muốn bọn ngươi chọnthời gian, chọn địa điểm, để cho ta xem Tư Mã Siêu Quần có phải là vĩnh viễnbất bại hay không".


Trác Đông Lai chợt cười:


- Ta bảo đảm y nhất định có thể giúpngươi biết, chỉ bất quá ta hy vọng ngươi vĩnh viễn không muốn biết thì tốt hơn.


Không có giới nghiêm trên đườngtrường, hoa đăng như trong tranh.


Các thức các dạng hoa đăng, các thứccác dạng người, Tiểu Cao lại chừng như không để ý đến.


Trác Đông Lai đã đáp ứng chàng, nộitrong vòng một tháng sẽ hồi đáp cho chàng biết, bảo đảm để cho chàng và Tư MãSiêu Quần gặp nhau quyết đấu công bình một lần.


Chàng vốn vì chuyện đó mà đến, nhưnghiện tại chừng như cũng không quá quan tâm đến chuyện đó.


Hiện tại trong tâm chàng chỉ tưởngđến một người, một cái hòm.


Người đó thật ra là ai ? Cái hòm đóthật ra có phải là một thứ vũ khí đáng sợ ?


Lúc đó đang có một người, khiêng mộtcái hòm, đang trong đêm khuya gió lạnh, lẳng lặng bước ra khỏi cổ thành TrườngAn.