Chương 1 - Hồi 19

Hai mươi bảy tháng hai.


Ngoài thành Trường An, hoang dã cùngsơn.


Còn một khoảng thời gian nữa mới đếnlúc trời sáng, giữa đất trời vẫn một màn hắc ám.


Ngoài quang ảnh dưới vô số trảnkhổng minh đăng bắn rọi, có hai bóng người theo tiếng ca xuất hiện như u hồn,một người ôm tỳ bà, một người thổi tiêu.


Bóng người mông lung, giọng ca aioán, giữa dư quang phản ảnh, không ngờ đã có thể nhận ra bọn họ chính là nhạcsư đầu bạc đã bán nghệ ở đệ nhất lâu Trường An Cư cái đêm đó, đi theo lão dĩnhiên là cô gái mù lòa khiến cho người ta vừa nhìn thấy đã muốn tan vỡ cõilòng.


Bọn họ làm sao có thể bất chợt xuấthiện ở đây ? Có phải có người đặc biệt mời bọn họ đến hát khúc bi ca ?


“Búi tóc ngọc ngà chải vội.


Son phấn lợt lạt điểm trang.


Khói xanh sương tím vây uyển chuyển.


Đường tơ bay bổng vô định”.


Xuâm tằm chưa chết, tơ chưa tận,ngọn nến chưa tàn, lệ chưa khô.


Nhiệt huyết và hào khí của Châu Mãnhđột nhiên trong phút chốc đã hoá thành đường tơ vô định.


Bởi vì hắn lại đã thấy một người.


Trong bóng tối đột nhiên có mộtngười xuất hiện, giống như u linh của hồ điệp trong mộng, khinh sa che mặt, vậnvũ y bằng khinh sa mỏng như cánh ve.


Vũ y lất phất.


“Gặp mặt không bằng không gặp.


Hữu tình sao bằng vô tình.


Sênh ca dứt tiếng vừa tỉnh rượu.


Vườn sâu trăng tàn lặng người”.


Vũ y phất phơ như hồ điệp, vũ giảcũng như hồ điệp.


Châu Mãnh không rơi lệ, Châu Mãnh đãkhông còn lệ, thậm chí cả nhiệt huyết đều đã cạn khô.


Hắn biết nàng không phải là Điệp Vũ,nhưng điệu múa của nàng lại đã lôi hắn nhập vào mộng cảnh hồ điệp. Thật màkhông thật, ảo mà không ảo.


Thật ra là thật hay là ảo ?


Là thật thì sao ? Là ảo thì sao ?Sinh mệnh ngắn ngủi tạm bợ như vậy, cảm tình trân quý như vậy, hà tất phải nhậnđịnh có thật hay không ?


Để cho hắn đi ! Chuyện gì đều cứ đểcho hắn đi ! Theo hồ điệp mà đi, đi là tốt nhất.


Hắn biết hiện tại vô luận là ai đềucó thể bạt kiếm đâm chết hắn, nhưng hắn đã không còn để ý lo lắng nữa.


Hắn đã chuẩn bị buông thả hết tấtcả.


Tư Mã Siêu Quần lại không để hắnbuông thả, ca giả vẫn đang ca, vũ giả vẫn đang múa, Tư Mã Siêu Quần đột nhiênbộc phát phóng tới như một con mèo, muốn bóp chết hồ điệp dưới vuốt sắc của y.


Vũ giả không những không tránh né,trái lại còn nghênh đón, bằng một thứ tư thế múa may lơi dịu nghênh thẳng trướcmặt, trước tiên như ánh chớp lướt qua sát cú đánh đó, đột nhiên nói nhỏ hai chữbên tai y.


Không ai nghe thấy nàng nói hai chữgì, những mọi người đều nhìn thấy biến hóa của Tư Mã Siêu Quần.


“Đồng đồng”.


Đó là hai chữ nàng nói, hai chữ hoàntoàn không có bất cứ ý nghĩa gì.


“Đồng đồng”.


Vô luận là ai nghe thấy hai chữ đóđều không thể có bất cứ phản ứng gì, nhưng đối với Tư Mã Siêu Quần mà nói, haichữ đó lại giống như một tia chớp đột nhiên từ trên không đánh xuống.


Giữa một giây phút đó, tất cả mọiđộng tác của y đột nhiên đình chỉ, thân thể tứ chi cũng đột nhiên cứng ngắc,trong mắt đột nhiên ngập tràn vẻ khủng bố kinh sợ, không tự chủ được mình từngbước từng bước thoái lui.


“Đồng đồng”.


Hai chữ đó giống như một ma chú thầnbí trong tích tắc đã nhiếp đoạt hồn phách của Tư Mã Siêu Quần.


Tại sao có thể như vậy được ?


Không có người nào biết nàng là ai,cũng không ai biết nàng là vũ giả từ đâu tới, hai chữ mà bất cứ người nào nghecũng không nhận ra một ý nghĩa gì tại sao lại có thể khiến cho Tư Mã Siêu Quầnbiến thành bộ dạng như vậy ?


Không ai có thể giải thích chuyệnđó, nhưng một chuyện khác mọi người lại đều có thể nhìn ra.


-- Tư Mã Siêu Quần và Châu Mãnh đềuđã xong, đầu lâu của bọn họ chỉ trong nháy mắt tất lọt vào tay người ta.


Nhạc sư đầu bạc mù lòa tuy khôngnhìn thấy gì, nhưng trong tiếng tiêu của lão cũng ẩn ước có nỗi niềm thê lươngtang tóc.


Giữa đất trời đột nhiên tràn ngậpsát cơ, cả ánh đèn cũng biến thành vừa trắng nhợt vừa thảm liệt, chiếu trênkhuôn mặt trắng nhợt của Tư Mã Siêu Quần và Châu Mãnh, cũng chiếu sáng bàn taycầm kiếm của Công Tôn Bảo Kiếm.


Bảo kiếm đã gần rút ra khỏi vỏ, đầungười đã gần rơi xuống đất.


Ánh đèn thảm liệt đột nhiên lấp lóe,trong ánh đèn chập chờn phảng phất đột nhiên lại chớp lên một tia sáng còn thảmliệt hơn cả ánh đèn.


Tia sáng vừa lóe chớp, một kiếmxuyên qua lồng ngực.


Kiếm trong tay Công Tôn Bảo Kiếm cònchưa rút ra khỏi vỏ, người đã bị một thanh kiếm đóng đinh dưới đất.


Thanh kiếm đó tịnh không phải độtnhiên từ trên trời bay xuống, là một người phi thân đâm tới.


Chỉ bất quá người và kiếm đều đếnquá nhanh, người và kiếm phảng phất đã hóa thành một thể.


Thanh kiếm đó là người đó phi thânđâm tới ? Hay là người đó theo thanh kiếm đó mà bay tới ?


Không ai có thể phân biệt được, cũngkhông ai có thể nhìn thấy rõ.


Nhưng người đó ai ai cũng đều có thểnhìn thấy rất rõ.


Vừa thoáng nhìn, con người đó khôngkhác gì Tư Mã Siêu Quần, anh tuấn, cao to, phong tư sáng lán, khí khái uy vũ,vận một bộ y phục may vá cực kỳ vừa vặn, chất liệu cực kỳ cao quý, sắc thái cựckỳ tươi tắn, trong đôi mắt sáng ngờ cũng tràn đầy vẻ tự tin.


Vừa thoáng nhìn, cơ hồ không ai cóthể nhận ra chàng là vô danh kiếm khách lưu lạc giang hồ ngày xưa.


Tiếng nhạc đã ngưng, điệu múa đãdừng, vũ giả nằm phục dưới đất, phảng phất cũng không dám ngẩng đầu nhìn chuyệnsát nhân lưu huyết nữa.


Tiểu Cao đã rút kiếm của chàng khỏithân người Công Tôn Bảo Kiếm, trên trường kiếm như thu thủy không có tới mộtgiọt máu, chỉ có một điểm lệ ngân.


Công Tôn Khất Nhi kinh hãi nhìn conngười đó, nhìn thanh kiếm đó, trường thương trong tay tuy đã trưng bày tư thếđâm tới, lại không còn dũng khí để đâm ra.


Châu Mãnh và Tư Mã Siêu Quần khôngngờ vẫn si si đứng đó, chừng như chuyện gì cũng không nhìn thấy hết.


Công Tôn Khất Nhi đột nhiên hét lớn:


- Người đâu ? Các ngươi lẽ nào đãchết hết ? Tại sao không xông tới đây ?


Ngoài quang ảnh, một người dùng mộtthanh âm rất ôn hòa thốt:


- Lần này ngươi nói đúng, người củangươi đích xác đều đã chết hết, người cầm đèn đều đã đổi là người của ta.


Một người vận hoa y, khoác áo hồcừu, chắp tay sau lưng thong dong từ trong bóng tối bước ra. Tư thái bước đivừa an tường vừa ưu nhã, không ai có thể nhìn ra hắn là nét tàn phế trên chânhắn.


Công Tôn Khất Nhi biến sắc:


- Trác Đông Lai, là ngươi.


“Là ta, đương nhiên là ta”. TrácĐông Lai thản nhiên thốt:


“Chỉ có ta mới có thể dùng phươngpháp ngươi đối phó người khác để đối phó ngươi, thủ hạ của Châu Mãnh chết rasao, thuộc hạ của ngươi cũng chết như vậy. Ngươi giết người cách nào, ta cũnggiết ngươi như vậy”.


Hắn mỉm cười:


- Ngươi đáng lẽ cũng nên biết chuyệnta làm đều luôn luôn rất công bình.


Thân người của Công Tôn Khất Nhi độtnhiên phóng về phía trước, trường thương như cơn gió đâm thẳng vào giữa tránTrác Đông Lai.


Lúc trường thương đâm về phía trước,thương đã rời khỏi tay, người của gã đã phi thân vụt về phía sau, lăng khônglắc người mộ cái đã vọt ra khỏi quang ảnh, trong chớp mắt tất sẽ biến mất trongbóng tối.


Phản ứng nhanh nhẹn, năng lực ứngbiến uy mãnh, chính là tinh hoa tích lũy từ võ công và trí tuệ cả đời gã.


Chỉ tiếc gã vẫn còn chậm một chút.


Thân người gã vừa bay lên, đã nhìnthấy một đạo kiếm quang diệu mắt như cầu vồng vút lên, đột nhiên trong tích tắcđã đến trước mặt gã, kiếm quang đâm vụt tới trầm lạnh đến mức cả mắt gã cũng mởkhông lên.


Đợi đến khi gã có thể mở mắt nhìn,đã không còn nhìn thấy đạo kiếm quang đó nữa, chỉ nhìn thấy một đoạn cán kiếm,chừng như đột nhiên từ trong thân mình gã lòi ra, lòi trước ngực gã.


Đợi đến khi thân người gã như mộtcục đá rớt ịch xuống đất, gã vẫn còn đang nhìn đoạn cán kiếm đó, trong mắt ngậptràn vẻ sợ hãi khủng bố, chừng như vẫn còn chưa minh bạch tại sao giữa ngực gãlại đột nhiên lòi ra đoạn cán kiếm đó.


Nhưng gã biết lưỡi kiếm của thanhkiếm đó ở đâu.


Lưỡi kiếm đã chui tọt vào lồng ngựccủa gã.


Một kiếm thoát khỏi tay, một kiếmtrí mệnh.


“Hảo khoái kiếm, xuất thủ nhanh giỏi!” Trác Đông Lai hướng về phía Tiểu Cao cúi mình kính nể:


“Chỉ bằng vào uy lực của một kiếm đóđã đủ để thống lãnh Đại Tiêu Cục”.


“Thống lãnh Đại Tiêu Cục ?” ChâuMãnh phảng phất đột nhiên tỉnh mộng, từ từ quay người, dùng đôi mắt mở to gầnmuốn tét khóe nhìn Tiểu Cao:


“Hiện tại ngươi đã là thống lãnh củaĐại Tiêu Cục ?”.


Tiểu Cao trầm mặc.


“Giỏi, Cao Tiệm Phi giỏi”. Châu Mãnhcười lớn:


“Hiện tại ngươi quả nhiên đã dần dầnbay cao”.


Tiếng cười của hắn sắc nhọn như mũikiếm.


“Ngươi nếu đến đây để lấy cái đầunày của ta, ngươi cứ việc cầm mà đem đi”.


Châu Mãnh vừa hét vừa cười:


“Ta đã sớm muốn giao nó cho ngườita, giao cho ngươi tốt hơn là giao cho ai khác”.


Tiểu Cao không cười, cũng không cóphản ứng gì, trải qua những ngày vừa qua, chàng đã tự huấn luyện mình thành mộtngười như nham thạch, thậm chí cả trên mặt cũng không có một chút biểu tình gì.


Châu Mãnh hét lớn:


- Ngươi tại sao còn chưa qua ? Cònđợi gì nữa ?


“Ta không gấp, ngươi hà tất phải gấp?” Tiểu Cao điềm đạm đáp:


“Ta chịu đợi, ngươi cũng nên đợi”.


Chàng đột nhiên quay mình đối diệnTư Mã Siêu Quần:


- Ngươi đương nhiên càng nên biết tađang đợi cái gì.


Qua một hồi rất lâu, họ Tư Mã mớichầm chậm ngẩng đầu, chừng như đây là lần thứ nhất nhìn thấy người ta vậy,chừng như mọi chuyện và mọi người trong quá khứ đều đã hoàn toàn quên hết.


Lại qua một hồi rất lâu, y mới dùngmột thứ thanh âm rất kỳ quái hỏi Tiểu Cao:


- Ngươi đang đợi cái gì ?


- Đợi thanh toán một món nợ cũ giữangươi và ta.


“Tốt, rất tốt”. Trong thanh âm củahọ Tư Mã rươm rướm một nỗi bi thương khôn tả:


“Hiện tại đích xác đã đến lúc hạchtoán, người thiếu ta, ta thiếu người, hiện tại đều nên thanh toán cho xong”.


“Bằng vào tình huống của ngươi hiệntại, ta vốn không nên bức ngươi xuất thủ”.


Cao Tiệm Phi lạnh lùng thốt:


“Nhưng lần trước lúc ngươi đánh bạita, tình huống của ta cũng tịnh khong tốt đẹp gì hơn ngươi”.


Tư Mã Siêu Quần không người lại cườicười:


- Ta căn bản không trách ngươi,ngươi hà tất phải nói gì nhiều.


“Đợi một chút”. Châu Mãnh đột nhiênhét lớn:


“Lẽ nào ngươi bây giờ lại đã quênlời ước hẹn giữa ta và ngươi ?” Tư Mã Siêu Quần trầm mặt:


- Ngươi tốt hơn hết là đi cho xa,đây là chuyện giữa ta và Cao Tiệm Phi, ai muốn nhúng tay vào, ta duy chỉ cónước chết.


Trác Đông Lai thở dài nhè nhẹ:


- Anh hùng tuy đã mạt lộ, tất vẫncòn là anh hùng. Châu Đường chủ, ngươi cũng là nhất thế anh hùng, ngươi cũngnên biết ý tưởng của y, tại sao lại muốn khiến cho thanh danh cả đời y chôn sâudưới lòng đất ?


Hắn cả nhìn cũng không thèm nhìnChâu Mãnh một lần, bước qua rút thanh kiếm khỏi lồng ngực Công Tôn Khất Nhi.


Trên kiếm vẫn không có máu, chỉ cómột điểm lệ ngân.


Trác Đông Lai dùng ngón cái và ngóntrỏ cầm mũi kiếm, đưa cán kiếm tới trước mặt Cao Tiệm Phi:


- Đây là kiếm của ngươi.


Tiểu Cao tịnh không giơ tay tiếpkiếm:


- Ta biết đó là kiếm của ta, nhưngta cũng biết y không có kiếm.


- Y không có, ngươi có.


Tiểu Cao cười:


- Không sai, y không có, ta có, tìnhhuống hiện tại xem chừng là như vậy.


Trác Đông Lai điềm đạm thốt:


- Trên thế giới này nguyên lai córất nhiều chuyện đều như vậy.


“Ta đã minh bạch”. Tiểu Cao thốt:


“Ý của ngươi ta đã hoàn toàn minhbạch”.


Chàng chung quy đã giơ tay ra.


Tay chàng chung quy đã nắm vào cánkiếm của chàng.


Giữa một tích tắc đó, nụ cười trênmặt chàng đột nhiên tiêu tán, trong mắt đột nhiên lộ xuất sát cơ.


Giữa một tích tắc đó, chàng đã đẩythanh kiếm của mình đâm tới.


Khoảng cách từ mũi kiếm tới lồngngực của Trác Đông Lai tuyệt không quá một thước, mũi kiếm vốn đã nhắm đúng vàotâm tạng của hắn. Hắn không ngờ chỉ dùng hai ngón tay nắm giữa, không ngờ lạigiao cán kiếm cho người ta.


Không ai có thể phạm vào thứ sai lầmđó, người phạm vào thứ sai lầm đó nhất định phải chết dưới kiếm của người ta.


Trác Đông Lai cũng không thể làngoại lệ.


Dưới tình huống đó, hắn căn bản đãhoàn toàn không chừa cho hắn một con đường tránh né nào.


Cao Tiệm Phi một mực đang đợi, chựcchờ một cơ hội như vậy.


Ánh mắt chàng một mực đinh đinh ghimtrên mặt Trác Đông Lai, bởi vì mỗi một chuyện chàng làm đều là vì đợi chờ mộtsát na đó.


Một sát na lúc lưỡi kiếm đâm phậpvào tâm tạng của Trác Đông Lai.


-- Giữa một sát na đó, trên mặt hắncó thể có biểu tình gì ?


Trên mặt Trác Đông Lai cả một chútbiểu tình cũng không có.


Bởi vì mỗi một chuyện đều nằm trongtầm dự liệu của hắn, một kiếm đó đâm tới, thân người của hắn đã lần theo kiếmmà lui về phía sau.


Kiếm thế không ngưng, vẫn đâm thẳngvề phía trước.


Hắn vẫn đang lui về phía sau.


Một kiếm đó đã dụng toàn lực, dư lựcliên miên bất tận.


Hắn vẫn lui.


Mũi kiếm vẫn đang bị hai ngón taycủa hắn cầm giữ, vẫn bảo trì khoảng cách tới lồng ngực của hắn như trước.


Tiểu Cao dừng tay.


Lúc chàng dừng tay, y phục đã ướtđẫm.


Trác Đông Lai lạnh lùng nhìn chàng,dùng một thanh âm vừa ôn hòa vừa lãnh đạm nói với chàng:


- Lần này thật khổ tâm cho ngươiquá. Vì muốn đợi chờ một cơ hội như vậy, ngươi đích xác đã phí rất nhiều tâmcơ, bỏ ra rất nhiều khí lực, ngươi thật đã làm rất tốt, ta thật đáng lẽ nên đểngươi giết ta.


Trong thanh âm của hắn tịnh không cóý tứ chế giễu gì, bởi vì lời hắn nói cũng chỉ bất quá là sự thật.


“Nhưng ta nhất định bắt ngươi biết,muốn giết một người như ta tịnh không phải là chuyện dễ, ta không thể để ngươidễ dàng thành công như vậy”. Trác Đông Lai thốt:


“Hà huống ngươi cho dù có giết tacũng vô dụng”.


Cao Tiệm Phi đang lắng nghe.


Chàng chỉ còn nước lắng nghe.


Giờ khắc đó, mọi người đều chỉ cònnước lắng nghe một mình Trác Đông Lai nói, ngoại trừ hắn ra, người khác có thểnói gì sao ?


Hắn chợt nói ra một câu khiến chomọi người đều giật mình.


“Nếu quả ngươi giết ta, ngươi cũngnhất định phải chết”. Trác Đông Lai nói với Tiểu Cao:


“Nếu quả một kiếm đó của ngươi đâmphập và lồng ngực ta, chỉ trong tích tắc, ngươi cũng nhất định phải chết, khôngcòn nghi ngờ gì nữa, hơn nữa rất có thể ngươi chết còn nhanh hơn”.


Trác Đông Lai luôn luôn là một ngườirất ít không nói láo, nhưng lần này lời nói của hắn lại thật sự rất khó lòngkhiến cho ai tin được.


Tiểu Cao nhịn không được phải hỏi:


- Ngươi có phải muốn nói nếu quả mộtkiếm đó của ta đâm chết ngươi, cái chết của ta trái lại còn xảy ra nhanh hơn cảngươi ?


- Phải.


- Tại sao ?


“Bởi vì ta biết trên thế gian tốithiểu có năm thứ ám khí quả thật có thể kiến huyết phong hầu, có thể chỉ trongtích tắc dồn người ta vào tử địa”. Trác Đông Lai đáp:


“Trong giang hồ tối thiểu có bangười có thể sử dụng loại ám khí đó”.


- Ồ ?


“Điểm quan trọng nhất là ta cũngbiết trong ba người đó đã có một người đến đây, đã chuẩn bị dùng một trong nămthứ ám khí đó phóng vào lưng ngươi”. Trác Đông Lai thốt:


“Nếu quả một kiếm đó của ngươi đâmphập vào ngực ta, lúc đó nhất định rất cao hứng, đắc ý cực kỳ, vô luận là ailúc đó đều khó tránh khỏi có sơ xuất, ngươi cũng không ngoại lệ”.


Chuyện đó, không còn nghi ngờ gìnữa, cũng là sự thật.


“Đang lúc ngươi cao hứng đắc ý nhất,ngươi có thể bất chợt phát giác sau lưng chừng như bị kiến cắn”. Trác Đông Lainói:


“Ngươi có thể đột nhiên ngã quỵ xuống,tới lúc ngươi ngã xuống là tim ngươi cũng ngừng đập, lúc đó ta đại khái cònchưa chết”.


Trên lưng Tiểu Cao đã thấm đẫm mồhôi lạnh.


Trác Đông Lai thản nhiên thốt:


- Nhưng hiện tại ngươi có thể antâm, bởi vì hiện tại ta còn chưa chết, y đại khái tạm thời còn chưa dám xuấtthủ, bởi vì người đó cũng giống như ta, một mực không chịu làm chuyện gì khôngnắm chắc.


- Người đó là ai ?


- Ngươi muốn biết người đó là ai,trước tiên phải nghĩ ra ba chuyện.


- Ba chuyện gì ?


“Thứ nhất, Công Tôn huynh đệ tại saolại có tài tiên tri bốc số, năm ngày trước đã biết trong Đại Tiêu Cục tất cóphát sinh biến hóa trọng đại, kịp thời đến đây ?” Trác Đông Lai đáp:


“Thứ hai, vũ giả dùng khinh sa chemặt kia từ đâu đến ? Tư Mã Siêu Quần vốn vì Châu Mãnh mà muốn xông tới giết ả,tại sao nghe ả nói lí nhí lại thoái lui ? Hơn nữa chừng như đã biến thành mộtngười khác”.


Tiểu Cao không nghĩ ra, hai chuyệnđều không nghĩ ra.


Trác Đông Lai lại đề tỉnh chàng:


- Kỳ thật hai chuyện đó cũng có thểcoi là một chuyện ! Giống như một gian nhà tuy có hai cửa, nhưng chỉ cần dùngmột cái chìa khóa là có thể mở ra hết”.


Tiểu Cao cười khổ:


- Chỉ tiếc ta không có cái chìa khóađó, ta cũng không biết phải đi đâu mà tìm.


“Chìa khóa thông thường đều cất trênmình người sống, người đã chết không cần mang chìa khóa nữa”. Trác Đông Laiđiềm đạm đáp:


“Nhưng ngươi nếu muốn tìm cái chìakhóa đó, lại phải tìm trên mình người chết”.


- Người chết đó là ai ?


“Công Tôn huynh đệ đã không có tàitiên tri, bọn chúng có thể kịp thời đến đây, đương nhiên là có người muốn bọnchúng đến”. Trác Đông Lai hỏi:


“Nhưng có ai có thể từ năm ngàytrước đã tính đúng giao tình ba mươi năm giữa ta và họ Tư Mã có thể hủy diệttrong tích tắc ?” Hắn tự mình giải đáp vấn đề đó:


- Chỉ có một người. Ta và họ Tư Mãtrở mặt là vì người đó.


- Người đó là người chết ?


“Phải, vốn đáng lẽ là người chết”.Trác Đông Lai đáp:


“Y biết sau khi y chết họ Tư Mã nhấtđịnh không thể tha thứ cho ta, cho nên lúc y còn sống đã bày binh bố trận đầydẫy hầm đao hố kiếm giữa bọn ta”.


Trong ánh mắt của Tiểu Cao đột nhiênphát sáng, chợt hỏi Trác Đông Lai:


- Một nữ nhân lẽ nào có thể đem mộtnữ nhân khác đóng vai mình ? Lẽ nào có thể qua mặt được chồng mình ?


“Nếu quả ả còn sống, đương nhiênkhông thể qua mặt được”. Trác Đông Lai đáp:


“Nhưng nếu quả ả đã chết mấy ngàytrời, tình huống lại khác biệt”.


Hắn nói tiếp:


- Một người đã chết mấy ngày rồi, cơthịt đã méo mó cứng đơ, dung mạo vốn cũng có thể cải biến, nếu quả ả treo cổchết, cải biến đương nhiên càng hơn xa, càng đáng sợ, vô luận là ai đều có thểbị ả qua mặt.


Tiểu Cao thở dài:


- Một người lúc trở về nhà nếu quảđột nhiên phát hiện vợ con mình đều đã thảm tử, vô luận đối với chuyện gì đạikhái đều không thể nhìn rõ ràng cho lắm.


Trác Đông Lai lại gằn từng tiếng:


- Nếu quả người đó đột nhiên lạiphát hiện vợ của mình tịnh chưa chết, y sẽ biến thành ra sao ?


“Lúc đó y đại khái có thể đột nhiênbiến thành giống như một người khác”. Tiểu Cao lại thở dài:


“Thật ra là vì sao ? Một nữ nhân làmsao có thể ngoan tâm như vậy ?


Làm sao có thể làm ra những chuyệnnhư vậy ?” “Trên thế giới này vốn có hạng người chuyện gì cũng có thể làm được,không cần biết là nam hay nữ đều như nhau”. Trác Đông Lai đáp:


“Ngươi không nghĩ ra chỉ vì ngươikhông phải là hạng người đó”.


“Còn ngươi ?” Tiểu Cao hỏi Trác ĐôngLai:


“Ngươi có phải là hạng người đó ?” -Phải.


Trên khuôn mặt trắng nhợt của Tư MãSiêu Quần đã hoàn toàn không còn một chút huyết sắc, cả Châu Mãnh xem ra cũngkhó chịu giùm hắn muốn chết.


Vũ giả tiêu hồn đó lại vẫn phủ phụcdưới đất, chừng như căn bản không nghe thấy Trác Đông Lai đang nói gì.


Trác Đông Lai lạnh lùng nhìn nàng:


- Kỳ thật ta tịnh không trách ngươi,bởi vì bọn ta vốn cùng thuộc một hạng người.


Ngươi đương nhiên đã sớm nhận ra ĐạiTiêu Cục có ba người luôn luôn bất hòa với ta, cũng chỉ có ba người đó mới cóthể đối phó ta, cho nên ngươi đã sớm ngấm ngầm thông đồng chuyển giao tin tứccho bọn chúng, cho nên hiện tại ngươi mới có thể dẫn bọn chúng kịp thời tìmđến.


Vũ giả không nói gì.


“Ngươi làm như vậy chỉ bất quá vì đểbảo vệ chính mình”. Trác Đông Lai thốt:


“Ta vốn tuyệt đối không thể hạ độcthủ với ngươi, chỉ tiếc ngươi đã đi sai một bước”.


Thanh âm của hắn đột nhiên lại biếnđổi, lại dùng giọng nói độc quyền gằn từng tiếng:


- Không cần biết ngươi vì cái gì,ngươi đều không nên làm như vậy đối với Tư Mã Siêu Quần.


Từ bề ngoài mà nhìn, Trác Đông Laitịnh không phải là người hung bạo ác độc, nhưng mỗi một câu nói của hắn vô luậnlà ai nghe đều cảm thấy nổi da gà, rùng lạnh thấu xương.


Người hiểu rõ hắn nhất đương nhiênvẫn là Tư Mã Siêu Quần.


Mỗi lần y nghe thấy hắn dùng thứkhẩu khí đó nói chuyện với ai, người đó coi như đã bị phán án tử hình.


“Ngươi không thể động đến nàng”. HọTư Mã bỗng phi thân bay đến, dùng thân người mình che trước mặt vũ giả thần bí,hét lớn:


“Không cần biết nàng đã làm gì, tađều không trách nàng, những năm gần đây, ta luôn luôn đối đãi không đúng vớinàng, cho dù ta có chết trong tay nàng, ta cũng không cho phép ngươi động đếnmột cọng tóc của nàng”.


Sắc mặt của Trác Đông Lai đột nhiêncó biến chuyển, tròng mắt đột nhiên co thắt lại, đột nhiên hét lớn:


- Coi chừng.


Lời cảnh cáo của hắn vẫn đã chậm trễmột bước.


Vũ giả phủ phục dưới đất đã vụt dậy,hét lớn:


- Ngươi muốn chết, ngươi đi chết đi.


Giữa tiếng hét, ba điểm hàn tinh bắnra, bắn vào lưng Tư Mã Siêu Quần.


Trác Đông Lai dụng tả cước gạt ngãhọ Tư Mã, hoành hữu chưởng quật vào cùi chỏ của Tiểu Cao, Tiểu Cao uốn hông kéocán kiếm về, Trác Đông Lai dùng tả thủ nắm chặt mũi kiếm, kéo ghị một cái, cánkiếm đã lọt vào hữu thủ của hắn.


Bao nhiêu động tác đó cơ hồ đều hoànthành trong một chớp mắt, nhanh đến mức khiến cho người ta không ai tưởng tượngnỗi.


Chỉ tiếc hắn lại đã chậm một bước.


Thân người của họ Tư Mã tuy bị gạtngã, trong ba mũi ám khí tuy có hai mũi bay vào khoảng không, còn lại một mũiđã bắn ghim vào cánh tay ngay dưới vai trái của y.


Trác Đông Lai cả đắn đo cũng khôngmột chút đắn đo, huy thủ hất kiếm lên, kiếm quang lóe động, chặt đứt cánh tayđó của họ Tư Mã xuống liền.


Độc xà ngoạm cắn, tráng sĩ chặt tay.


Tiểu Cao cũng biết trong ám khí tấtcó kịch độc, muốn ngăn trở độc tính lan nhập huyết quản, muốn cứu họ Tư Mã, đólà cách duy nhất.


Nhưng chàng vẫn phải tự hỏi mình,nếu quả chàng là Trác Đông Lai, có thể nào trong tích tắc quyết đoán như vậykhông ? Có thể nào hạ thủ không ?


Kiếm phong hất khinh sa che mặt củavũ giả, để lộ khuôn mặt của nàng.


Ngô Uyển.


Vũ giả thần bí đó quả nhiên là NgôUyển.


Cánh tay bị chặt đứt vừa rơi xuống,máu tươi phún trào, thân người của Tư Mã Siêu Quần lại như ngọn tiêu thươngđứng thẳng tại đó, ưỡn người không ngã quỵ.


Kiếm quang lại lóe lên, nhắm thẳngvào Ngô Uyển.


Họ Tư Mã không ngờ lại dùng cánh taycòn lại, tay không chặn đứng kiếm phong của Trác Đông Lai.


“Ngươi không thể động đến nàng”.Thanh âm của họ Tư Mã khản dại:


“Ta đã có nói, không cần biết tasống hay chết, ngươi không thể động đến nàng”.


Tay của y đã đoạn, Khí lại chưađoạn.


Một kiếm của Trác Đông Lai không ngờđã bị Khí của y bức chặn, vô phương xuất thủ nữa.


“Ngô Uyển, ta vẫn không trách nàng”.Họ Tư Mã thốt:


“Nàng đi đi”.


Ngô Uyển nhìn y, dùng một ánh mắtkhông ai có thể hình dung được nhìn chồng mình.


“Được, tôi phải đi”. Nàng nhẹ nhàngnói:


“Tôi vốn nên đi”.


Nhưng nàng không đi.


Nàng chợt bộc phát bay tới, ôm lấyy, kề mặt sát vào cánh tay đã bị chặt của y, dùng mặt nàng ngăn chặn máu huyếtđang phún trào từ vết thương.


Máu rơi trên mặt nàng, lệ cũng lăndài.


“Nhưng tôi cuộc đời này đã đi lầmmột bước, không thể lầm nữa”. Ngô Uyển thốt:


“Lần này tôi tuyệt không thể bướclầm nữa”.


Nàng đã chọn con đường nàng phải đi.


Một con đường duy nhất.


Kiếm vẫn còn trong tay Trác ĐôngLai.


Ngô Uyển đột nhiên ôm chặt lấy chồngmình, hướng về phía mũi kiếm ngã ngược tới, lưỡi kiếm lập tức đâm phập vào lưngnàng, xuyên qua tâm tạng nàng, lại đâm xuyên vào tâm tạng của họ Tư Mã.


Thanh kiếm đó vốn là bảo kiếm bénnhọn không gì so sánh nỗi.


Một kiếm đó đã xuyên thấu hai tráitim.


“Đồng đồng”, Ngô Uyển thì thào:


“Đồng đồng, bọn ta cuối cùng đã chếtđồng niên đồng nguyệt đồng nhật đồng thời, cuối cùng đã chết cùng một lúc”.


Đó là câu nói cuối cùng trong đờinàng.


“Bảo kiếm vô tình, anh hùng vô lệ”.


Tư Mã Siêu Quần còn đứng thẳng nhưngọn tiêu thương, vẫn không rơi lệ.


Y cho tới chết cũng không ngã gục, ycho tới chết cũng không rơi lệ.


Lệ anh hùng đã hóa thành bích huyết.


Trên kiếm lại vẫn không có máu, chỉcó một điểm lệ ngân, nhưng hiện tại cả một điểm lệ ngân thần bí đó phảng phấtcũng đã bị bích huyết của anh hùng nhuộm đỏ.


Kiếm vẫn trong tay Trác Đông Lai,Trác Đông Lai đang ngưng thị nhìn lệ ngân trên kiếm.


Hắn không nhìn họ Tư Mã, cũng khôngnhìn Ngô Uyển.


Trong mắt hắn càng không thể có lệ.


Nhưng hắn một mực đang si si dại dạinhìn điểm lệ ngân đó, giống như đột nhiên phát hiện trong điểm lệ ngân đó cómột thứ lực lượng tà ác thần bí, tất cả mọi bất hạnh đều do nó mà tạo thành.


Cũng không biết qua bao lâu sau, hắnbỗng nói:


- Ba người hôm nay đến, chân chínhđáng sợ nhất không phải là Công Tôn huynh đệ, mà là người thứ ba.


Thanh âm của Trác Đông Lai bănglãnh:


- Người đó vốn không nên chết, bởivì y quá thông minh, quá lợi hại, ám khí và thuật dịch dung của y rất ít cóngười có thể so sánh bằng y, nếu quả y hồi sớm lẳng lặng bỏ đi, ta có lẽ cũnggiả như không biết, bởi vì ta sau này nhất định còn có thể dùng đến y.


- Y còn chưa đi ?


“Y còn chưa đi”. Trác Đông Lai đáp:


“Bởi vì tự y cũng biết y đã làm saimột chuyện, ta đã không thể để cho y đi”.


Hắn đột nhiên quay người đối diệnlão nhạc sư đầu bạc mù lòa, gằn từng tiếng:


- Kế tiên sinh, lẽ nào ngươi thậtnghĩ rằng ta không nhận ra ngươi ?


Nhạc sư đầu bạc một mực đứng trongmột phiến mông lung giữa bóng tối và ánh đèn, bóng cũng mông lung, người cũngmông lung.


Cô gái thắt tóc bím cũng một mực ômđàn tỳ bà đứng kề bên lão, trên khuôn mặt trắng nhợt đã không còn nét bithương, cũng không có vẻ khủng bố kinh hãi, cũng không biết là vì nàng căn bảnkhông nhìn thấy gì hết, hay là vì nàng hoàn toàn ngây ngẩn.


Nhạc sư đầu bạc một tay cầm ốngtiêu, một tay đặt trên vai nàng, trên mặt cũng không có tới một chút biểu tìnhgì.


“Kế tiên sinh”, Trác Đông Lai lạinói với lão:


“Tam tinh đoạt mệnh, lưỡng bộ dịchhình, nhất kế tuyệt hộ, Kế tiên sinh, thuật dịch dung của ông quả thật caominh, thủ đoạn của ông càng cao minh hơn”.


Nhạc sư đầu bạc không ngờ đã mởmiệng nói, không ngờ lại nói:


- Đa tạ đã khen tặng, đa tạ đa tạ.


“Kế tiên sinh, ông muốn Ngô Uyển giảtheo điệu múa của Điệp Vũ, chỉ trong tích tắc hủy diệt hết đấu chí của ChâuĐường chủ và Tư Mã Siêu Quần hai người”. Trác Đông Lai thốt:


“Kế sách ông làm thật sự quá cao”.


- Đa tạ đa tạ.


“Nhạc sư đầu bạc dẫn cháu gái mù lòakhiến cho ai ai cũng mủi lòng đi hát ca đầu đường xó chợ, ai cũng cũng khôngthể tử tế nhìn kỹ lão ông tóc bạc mắt mù đó, cho nên ông đã đóng vai trò củaông ta, dẫn cháu gái của ông ta đến đây dùng lời ca của người mù yểm trợ điệumúa của Điệp Vũ, dùng điệu múa của ả mà hấp dẫn sự chú ý của người khác”. TrácĐông Lai nói:


“Dung mạo của nhạc sư đầu bạc đó tuykhông ai có thể phân biệt, tiếng tiêu của lão lại phóng khoáng hơn xa tiếngtiêu của ông, điều đó ai ai cũng đều có thể phân biệt được. Chỉ bất quá lúc đó,dưới tình huống gay cấn như vậy, cũng không có ai có thể chú ý đến điểm đó”.


“Ngươi nói đúng”. Kế tiên sinh khôngngờ đã thừa nhận:


“Ý tưởng của ta thật sự là như vậy”.


“Kế tiên sinh, ông thật là một nhântài, một nhân tài vĩ đại, ta luôn luôn rất bội phục ông”. Giọng nói ôn hòakhách khí của Trác Đông Lai đột nhiên lại biến chuyển, lại dùng khẩu khí độcquyền nói:


“Nhưng ông thật không nên đem TuyệtHộ Châm giao cho Ngô Uyển, chuyện đó ông thật đã làm sai rồi”.


Kế tiên sinh thở dài, dùng một thanhâm cực kỳ bi thương hối tiếc nói:


- Ta thừa nhận ta đã sai, tuy tachưa từng nghĩ tới Ngô Uyển có thể dùng nó đi đối phó họ Tư Mã, nhưng họ Tư Mãlại vì vậy mà chết. Ta sớm nên nghĩ đến Trác tiên sinh nhất định có thể thanhtoán món nợ đó trên người ta.


- Có lẽ ông đương thời chỉ nghĩ đếnlấy mạng người ta, lại quên đi lợi khí phòng thân hộ mệnh của chính mình.


Kế tiên sinh cũng thừa nhận.


“Không cần biết ra sao, ta đều khôngnên đem ống Tuyệt Hộ Châm đó giao cho người khác”. Lão lại thở dài:


“Cũng may là ta còn nhiều ống”.


Thanh âm của lão rất nhỏ, chừng nhưđang nói ra một bí mật giấu kín trong tim với một bằng hữu tri tâm.


Trác Đông Lai nhất định phải rất chúý mới có thể nghe thấy được.


Lúc hắn đang lắng nghe, Tuyệt HộChâm của Kế tiên sinh đã bắn ra, từ trong hai ống tay áo và trong ống tiêu bắnra, ba ống châm đó đã đủ đều phong bế hết tất cả mọi đường thoái của Trác ĐôngLai.


Một ống ba mũi châm, đã đủ để truyhồn đoạt mệnh, hà huống gì là ba ống ?


Hà huống ống châm và cơ khí của lãođều đã trải qua quá trình thiết kế đặc biệt, tốc độ cũng hơn xa đại đa số ámkhí trên thế gian.


Chỉ tiếc Trác Đông Lai lại càngnhanh. Hắn căn bản không né tránh, nhưng kiếm trên tay hắn đã hoạch ra một vòngtròn sáng loáng diệu mắt. Kiếm khí như thác trào cuồn cuộn, giống như một dòngnước xoáy đột nhiên phún trào một lực lượng khổng lồ.


Chín điểm hàn tinh trong một sát nađã bị luồng lực lượng đó quyện kéo vào dòng xoáy, đợi đến khi kiếm quang tiêutản, ba ống châm cũng không còn thấy nữa.


Tâm của Kế tiên sinh chìm lặn.


Cao Tiệm Phi là người học kiếm, cũngnhịn không nỗi phải la to:


- Hảo kiếm pháp !


Trác Đông Lai mỉm cười:


- Kiếm của ngươi cũng là một thanhkiếm tốt, cực kỳ tốt.


Hắn chợt quay mặt hỏi Kế tiên sinh:


- Hồi nãy lúc ta nói chuyện cũng làcơ hội tốt, ngươi tại sao không thừa cơ phóng hết hai ống châm còn lại ra ?


Tay của Kế tiên sinh nắm chặt, nắmchặt mồ hôi lạnh:


- Ngươi làm sao biết được ta còn haiống châm ? Sao ngươi biết được ta có bao nhiêu ống châm ?


“Chuyện của ngươi ta đại khái biếtchút ít”. Trác Đông Lai đáp:


“Đại khái nhiều hơn chút ít so vớitrong tưởng tượng của ngươi”.


Kế tiên sinh lại bắt đầu thở dài.


“Trác tiên sinh, ngươi thật sự mạnhhơn ta, mạnh hơn tất cả mọi người, ngươi thật sự nên thành công”. Lão buồn bảnói:


“Từ nay về sau, ta tuyệt không phảnlại ngươi”.


“Từ nay về sau ?” Trác Đông Laiphảng phất hơi ngạc nhiên:


“Lẽ nào ngươi thật nghĩ ngươi còn cóvề saú ?” Sắc mặt của Kế tiên sinh không có biến chuyển, bộ mặt một người saukhi đã dịch dung tuyệt không thể có biến chuyển.


Nhưng toàn thân của lão bộ dạng đãcó biến chuyển, giống như một con độc xà đang đối diện với tiên hạc, biến thànhuốn khúc khẩn trương.


“Ngươi muốn ta làm sao ?” Lão hỏiTrác Đông Lai:


“Tùy tiện ngươi muốn ta làm gì cũngđược”.


Trác Đông Lai gật gật đầu.


“Ta cũng không muốn ngươi làm gì,chỉ bất quá muốn ngươi làm một chuyện đơn giản nhất”. Hắn đáp:


“Chuyện đó ai ai đều có thể làm”.


Kế tiên sinh không ngờ không pháthiện tròng mắt của hắn đã co thắt lại, không ngờ còn hỏi hắn:


- Ngươi muốn ta đi làm chuyện gì ?


Trác Đông Lai gằn từng tiếng:


- Ta muốn ngươi đi chết.


Chết, có lúc đích xác là chuyện rấtđơn giản.


Kế tiên sinh chết rất nhanh chóng,lúc kiếm quang trong tay Trác Đông Lai lại bắt đầu phát ra những tia sáng chóingời, lão đã chết.


Kiếm quang chỉ lóe lên một cái, đãđâm thẳng vào yết hầu của lão.


Cao Tiệm Phi lại không khỏi hả miệngtán thưởng:


- Hảo kiếm pháp, một kiếm đó quánhanh.


Trác Đông Lai lại mỉm cười:


- Kiếm của ngươi là kiếm tốt, hơn xaso với trong tưởng tượng của ta, ta xem chừng coi bộ không muốn trả lại chongươi.