Chương 2 - Hồi 19

Châu Mãnh một mực bất động, hơn nữamột mực rất trầm mặc.


Hắn vốn tuyệt không phải là dạngngười như vậy, cái chết của họ Tư Mã vốn nhất định có thể khiến cho hắn nhiệthuyết đằng đằng, cuồng nộ hét to.


Hắn bất động, bởi vì cái chết của họTư Mã đột nhiên khiến cho hắn nghĩ đến rất nhiều chuyện, mỗi một chuyện đều nhưmột mũi trường thương đâm sâu vào tim hắn.


-- Ngô Uyển tại sao phải làm như vậy? Là vì báo thù ? Hay là vì tự bảo vệ lấy mình ?


Một người tự mình làm sai, lại đemnguyên nhân của sự sai lầm phát sinh mà quy đổ lên người người khác, trong tâmmình không những không hối hận, trái lại còn ngập tràn thù hận, trái lại cònmuốn đi báo thù đối với người khác. Hành vi đó vốn là một nhược điểm nguyênthủy của nhân loại.


Một người vì chuyện mình làm sai màđi làm thương làm hại đến người khác để bảo vệ chính mình, trong tâm cũng mộtdạng như vậy.


Ích kỷ, cả thánh hiền tiên phật cũngrất khó vượt qua cửa ải đó, hà huống gì là phàm nhân.


Nhưng ý tưởng của Châu Mãnh lại khácbiệt.


Hắn chợt nghĩ đến chuyện Ngô Uyểnlàm rất có thể chỉ bất quá vì yêu họ Tư Mã quá sâu đậm, đã yêu đến mức thânkhông còn thuộc về mình, không còn con đường nào khác.


Yêu đến mức độ đó, yêu theo phươngthức đó, lúc yêu đến chung cực tận cùng là hủy diệt.


Cho nên nàng đã tự hủy mình, khôngnhững tự hủy mình, cũng phải hủy cả tình yêu của mình.


Họ Tư Mã có thể đã hiểu thấu điểmđó, cho nên cho đến chết cũng không oán trách nàng.


Còn Điệp Vũ ?


Lúc Trác Đông Lai ra lệnh cho thuộchạ của hắn dạ tập Hùng Sư Đường, Điệp Vũ tại sao lại phải bỏ trốn ? Thà bị TrácĐông Lai lợi dụng cũng phải bỏ trốn ?


Nàng có phải vì “yêu” mà đi ? Hay làvì “không yêu” mà đi ?


Nếu quả nàng cũng yêu Châu Mãnh sâuđậm như Ngô Uyển yêu họ Tư Mã, lại nghĩ Châu Mãnh không thèm để ý đến nàng,nàng đương nhiên phải đi.


Nếu quả nàng căn bản không yêu ChâuMãnh, đương nhiên càng phải đi.


Nhưng nàng nếu quả thật sự khôngyêu, tại sao lại phải để ý lo lắng cho Châu Mãnh như vậy ? Tại sao phải chết ?


Không yêu là hận, yêu quá mức cũngcó thể biến thành hận, giữa yêu và hận vốn chỉ bất quá là một đường tơ chiacách.


Thật ra là yêu hay là hận ? Có ai cóthể phân biệt rõ ràng ? Chuyện đó còn có ai nghĩ ra ?


Châu Mãnh đột nhiên cười cuồng dại.


“Tư Mã Siêu Quần, ngươi chết rấthay, chết cực kỳ hay”. Tiếng cười của hắn chẳng khác gì tiếng dã nhân gào rú:


Ngươi vốn nên chết, bởi vì ngươivốn là một ngốc tử không có cách nào cứu vãn được”.


Đợi cho tiếng cười của hắn đã dứt,Trác Đông Lai mới lạnh lùng hỏi:


- Còn ngươi ?


“Ta so với y càng đáng chết hơn”.Châu Mãnh đáp:


“Ta đã sớm muốn dâng cái đầu của tacho người khác, chỉ tiếc người khác lại không cần, lại muốn ta chết trong tayngươi, ta chết thật không cam tâm”.


Tiểu Cao đột nhiên hét lớn:


- Ngươi không được chết.


Chàng phóng tới, vai kề vai với ChâuMãnh, dụng lực nắm chặt tay Châu Mãnh:


- Ai động đến ngươi, trước hết phảigiết ta đã.


Trác Đông Lai nhìn Tiểu Cao, chừngnhư đang nhìn một đứa bé được cưng chìu quá mà hư hỏng, tuy có chút tức giận,lại có vẻ tội nghiệp hơn.


“Khong cần biết ngươi có làm gì đốivới ta, ta luôn luôn không động đến ngươi, ngươi có muốn ta chết, ta cũng khôngđộng đến ngươi”. Trác Đông Lai thốt:


“Ta tin rằng ngươi đáng lẽ đã minhbạch ý tứ của ta”.


Tiểu Cao không thể phủ nhận !


“Ta đương nhiên minh bạch”. Chàngnói:


“Ngươi muốn đem ta tạo thành một TưMã Siêu Quần thứ hai”.


Trác Đông Lai buồn bã thở dài:


- Y là bằng hữu duy nhất trong đờita, không cần biết y làm gì đối với ta, tình cảm của ta đối với y đều bất biến.


- Ta tin.


- Ngươi có tin ta lúc nào cũng đềucó thể giết ngươi không ?


“Võ công và kiếm pháp của ngươi quácao cường, ta quả thật không thể so bì với ngươi, tâm kế của ngươi thiên hạ lạicàng không có ai có thể so bì”. Cao Tiệm Phi đáp:


“Ngươi hồi nãy nói vị Kế tiên sinhđó là một nhân tài vĩ đại, kỳ thật người chân chính vĩ đại không phải là lão,mà là ngươi, ai ai cũng không thể không bội phục”.


Chàng nhìn Trác Đông Lai chằm chằm,đột nhiên cũng dùng khẩu khí độc quyền của Trác Đông Lai mà gằn từng tiếng:


- Nhưng ngươi cho dù có giết ta cũngvô dụng, ta cho dù có chết cũng không thể để ngươi động đến Châu Mãnh. Hà huốngta còn có Khí, chỉ cần Khí của ta còn đó, ngươi vị tất đã có thể thắng được ta.


Khí ?


Khí đó là luồng khí gì ? Là chínhkhí ? Là hiệp khí ? Là dũng khí ? Là nghĩa khí ?


Hay là đem bao nhiêu thứ khí đó dùnghuyết tính của nam nhi mà hỗn hợp hòa trộn thành một luồng huyết khí ?


Tròng mắt của Trác Đông Lai lại dầndần bắt đầu co thắt lại.


“Ta cũng không thể không thừa nhậnngươi quả thật còn có Khí”. Hắn hỏi Tiểu Cao:


“Nhưng kiếm của ngươi đang ở đâu ?”- Đang ở trong tay ngươi.


“Đang ở trong tay ta, là của ta”.Trác Đông Lai lại hỏi:


“Ngươi còn có kiếm hay không còn ?”- Không còn.


Trác Đông Lai cười:


- Ngươi không có, ta có.


Có kiếm trong tay, kiếm đã rút rakhỏi vỏ.


Kiếm là một lợi khí thổi một cọngtóc qua là đứt đôi làm hai ngay, tay cũng là một đôi bàn tay đáng sợ, thậm chícòn đáng sợ hơn cả kiếm.


Đôi tay đó sau khi sát nhân, khôngnhững không nhìn thấy máu, cả một dấu lệ ngân cũng không có.


“Nếu quả ngươi nhất định phải làmnhư vậy, ngươi cứ việc làm”. Trác Đông Lai thốt:


“Có lẽ đó là mệnh vận của ngươi,mệnh vận của một người cũng không có cách nào cải biến được”.


Con người của hắn, đôi tay của hắn,thanh kiếm của hắn, quả thật có thể trong phút chốc quyết định mệnh vận và sinhtử của một người.


Châu Mãnh đột nhiên ngửa mặt lêncười.


“Đại trượng phu sinh có gì đáng vui,chết có gì đáng sợ ? Ý tứ của hai câu nói đó Châu Mãnh ta cho đến hôm nay mớihiểu thấu được”. Tiếng cười của hắn thấp dần:


“Cao Tiệm Phi, Châu Mãnh ta có thểgiao hảo một bằng hữu như ngươi, chết không oan tiếc gì, nhưng ngươi còn trẻ,ngươi không nên vì ta mà liều mạng”.


Nói đến đó, hắn đột nhiên dùng chânđá vít thanh kiếm của Công Tôn Bảo Kiếm rơi dưới đất lên, một tay chụp lấy,cong tay kề kiếm sát cổ, chỉ cần tay hắn vận lực, đầu hắn rơi liền xuống đất.


Nhưng tay hắn đã bị Tiểu Cao nắmchặt, bàn tay kia của Tiểu Cao lại nắm lấy lưỡi kiếm, “keng” một tiếng, lưỡikiếm đã bị chàng bẻ gãy mất một đoạn.


Châu Mãnh nhìn chàng hét lớn:


- Tại sao ngươi không để ta chết ?


- Ngươi tại sao lại muốn chết ?


“Bởi vì ta muốn ngươi sống”. ChâuMãnh đáp:


“Ta vốn nên chết từ sớm, sau khi tachết, ngươi không cần đi liều mạng với Trác Đông Lai nữa, ta cũng đã đến lúcchết, chết không hối tiếc, có sống cũng vô ích”.


“Ngươi sai rồi”. Cao Tiệm Phi thốt:


“Hiện tại ngươi có chết hay sốngcũng hoàn toàn không quan hệ gì đến trận chiến hôm nay giữa ta và Trác ĐôngLai, không cần biết là ngươi sống hay chết, trận chiến đó tất không thể tránhkhỏi”.


- Tại sao ?


“Bởi vì hiện tại Trác Đông Lai đãkhông thể phóng tha ta”. Cao Tiệm Phi đáp:


“Ta nếu chưa chết, hắn phải chếttrong tay ta, nếu ta còn có thể giết chết hắn, tuyệt không để cho hắn sống yênqua một ngày”.


Chàng dụng lực nắm chặt tay ChâuMãnh:


- Hai câu nói của ngươi hồi nãy cũngsai rồi, đại trượng phu đã sinh ra trên đời này, nếu sống phải sống khoái khoáilạc lạc, nếu chết cũng phải chết có giá trị. Hiện tại nếu ngươi chết, chỉ bấtquá là dâng mạng cho người ta một cách rỗng tuếch phù phiếm, chết thật khôngđáng một đồng xu.


Trác Đông Lai chợt cười cười:


- Gã nói đúng, đợi gã chết rồi,ngươi có chết cũng chưa muộn, tại sao lại phải vội vàng tống khứ mạng mình đi ?Lẽ nào ngươi chết để tạ ơn ta ?


Châu Mãnh buông tay, Tiểu Cao lạicàng nắm tay hắn chặt hơn.


“Hôm nay ta nếu không chết, ta khôngnhững phù trợ ngươi trùng chấn Hùng Sư Đường, hơn nữa còn chỉnh đốn lại ĐạiTiêu Cục”. Tiểu Cao thốt:


“Bọn ta còn nhiều thời gian để làmnhững chuyện đó, cũng còn có vô số anh tài, một khi bọn ta còn sống, ngàn vạnlần không nên coi nhẹ chữ chết”.


Trác Đông Lai lại thở dài:


- Câu nói đó y cũng nói đúng, ngườisống tại sao lại muốn chết ? Tại sao lại muốn đem tính mạng mình coi rẻ coikhinh như vậy ? Chỉ tiếc đã đến lúc không thể không chết, ai ai cũng đều khótránh khỏi cái chết, vô luận là ai cũng không ngoại lệ.


Hắn nhìn Tiểu Cao, tròng mắt co thắtlại.


“Hiện tại ngươi đã đến lúc không thểkhông chết”. Trác Đông Lai thốt:


“Bởi vì ngươi đã làm sai mộtchuyện”.


- Chuyện gì ?


“Ngươi không nên bẻ gãy thanh kiếmđó”. Trác Đông Lai đáp:


“Nếu quả có kiếm trong tay, ngươiđại khái còn có thể chống đỡ được ba mươi chiêu, nhưng hiện tại ta nội trongmười chiêu đã có thể lấy mạng ngươi”.


Câu nói đó hắn vừa nói xong, đã nghethấy có một người dùng một thanh âm vừa lãnh đạm vừa cao ngạo nói:


- Lần này sai lầm chỉ sợ là ngươi.


Bình minh đã gần rạng, khiến cho ánhđèn càng ảm đạm, giữa hoang sơn có một màn sương sớm trắng nhợt bốc bay.


Trong sương mù mê mông đột nhiênxuất hiện một người còn lẩn khuất hơn cả sương mù, trong tay vẫn khiêng cái hòmthần bí còn hơn cả con người y.


- Tiêu Lệ Huyết, là ngươi.


“Là ta”. Tiêu Lệ Huyết lãnh lãnh đạmđạm đáp:


“Ngươi đại khái nghĩ ta không thểđến đây, bởi vì ngươi nhất định rất tin chắc đối với Quân Tử Hương của ngươi.Kỳ thật ngươi cũng nên biết, thứ quân tử như vậy thông thường đều không đángtin cậy lắm”.


Trác Đông Lai thở dài:


- Tiêu Lệ Huyết, Tiêu tiên sinh,ngươi tại sao luôn luôn xuất hiện lúc không nên xuất hiện vậy ?


- Đại khái bởi vì ta trời sinh làthứ người đó.


“Ta không thích thứ người đó, rất làkhông thích”. Thanh âm của Trác Đông Lai đã khôi phục lại vẻ lãnh tĩnh:


“Trước đây ta cũng từng đụng phảithứ người đó”.


- Hiện tại bọn họ có phải đều đãchết trong tay ngươi ?


- Phải.


- Ngươi có phải muốn chọc ta xuấtthủ ?


- Phải.


Trác Đông Lai đối diện bóng ngườithần bí đó, không ngờ hoàn toàn không có một chút ý tứ kinh sợ.


“Ta đã có nói, nếu quả đã đến lúckhông thể không chết, ai ai cũng không thể đào thoát”. Thanh âm của hắn nghekhông ngờ cũng giống hệt Tiêu Lệ Huyết, vừa lãnh đạm, vừa cao ngạo:


“Nhưng ta cũng tin rằng, cả ngươichỉ sợ cũng vị tất đã có thể đoán định nắm chắc hôm nay thật ra ai phải chếttrong tay ai”.


Châu Mãnh thất kinh nhìn hắn, chừngnhư chưa từng gặp một người như vậy.


Bởi vì hắn chưa từng nghĩ Trác ĐôngLai là một người lãnh tĩnh như vậy, kiêu ngạo như vậy.


Bởi vì hắn cũng không biết nội tâmcủa một người nếu quả tràn đầy tự ti, thông thường có thể biến thành một ngườikiêu ngạo nhất.


Hà huống Trác Đông Lai trong tay còncó Lệ Ngân.


Có người tin vào mệnh vận, có ngườikhông tin.


Nhưng đại đa số người đều thừa nhận,cõi u minh quả thật có một lực lượng thần bí lãnh khốc vô tình, trên thế giớinày quả thật có những chuyện vô phương giải thích được là vì lực lượng đó màphát sinh.


-- Bảo kiếm vừa ra khỏi lò, quỷ thầnđều đố kỵ, bắt người rèn kiếm phải đem thân nhân của mình làm vật tế lễ chothanh kiếm đó, nhất định phải dùng máu tươi của người đó mới có thể tẩy rửa vếtlệ ngân mà người rèn kiếm đã nhỏ trên lưỡi kiếm, mới có thể nấu chảy đi bạo khílệ khí hung khí sát khí của thanh kiếm đó.


Tiêu Đại Sư rèn kiếm, không còn nghingờ gì nữa, là người tin vào mệnh vận, cho nên ông ta mới có thể lưu lại mộtđiểm lệ ngân trên kiếm.


Còn Tiêu Lệ Huyết ?


Y tin hay không tin ?


Người trong sương vẫn không thể nàotróc truy như sương, ai cũng đoán không ra tâm sự của y.


Nhưng y lại hỏi Tiểu Cao:


- Cao Tiệm Phi, kiếm của ngươi cònhay không ?


“Không còn, ta không có kiếm”. TiểuCao đáp:


“Ta không có, hắn có”.


“Đó là linh cơ của ngươi”. Tiêu LệHuyết thốt:


“Ngươi đánh mất chính là kiếm củangười, là vận khí của ngươi, ngươi bẻ gãy thanh kiếm kia lại là linh cơ củangươi”.


“Linh cơ ? Tại sao lại là linh cơcủa ta ?” Cao Tiệm Phi hỏi:


“Ta không hiểu”.


“Bởi vì ta chỉ chịu đem Phá KiếmThuật của ta truyền cho người không có kiếm”.


Tiêu Lệ Huyết đáp:


“Trong tay ngươi nếu quả còn cókiếm, nếu quả ngươi không bẻ gãy thanh kiếm kia, ta cũng không chịu truyền chongươi”.


“Truyền cho ta cái gì ? Phá KiếmThuật ?” Tiểu Cao vẫn không hiểu:


“Cái gì gọi là Phá Kiếm Thuật ?”“Thiên hạ không có kiếm pháp nào không phá được, cũng không có kiếm này khônggãy được, càng không có kiếm khách bất bại”. Tiêu Lệ Huyết đáp:


“Nếu quả binh khí và chiêu thứcngươi dùng xứng hợp, chỉ cần gặp người sử kiếm, ngươi có thể phá kỳ pháp, bẻ kỳkiếm, giết kỳ nhân, đó gọi là Phá Kiếm Thuật”.


Thanh âm của y phảng phất cũng ngậptràn một thứ lực lượng thần bí.


“Hai mươi năm trước, ta coi danh giasử kiếm trong thiên hạ như rắn rít mãnh thú, nhưng hiện tại, tại lại coi bọn họnhư đất cát”. Tiêu Lệ Huyết thốt:


“Hiện tại bọn họ trong mắt ta mànhìn đều không kham nỗi một chiêu”.


Y đột nhiên lại hỏi Tiểu Cao:


- Cao Tiệm Phi, linh cơ của ngươicòn hay không còn ?


- Hình như vẫn còn.


- Vậy ngươi qua đây.


- Còn Trác Đông Lai ?


- Hắn có thể đợi, ta không để hắnđợi lâu đâu.


Trác Đông Lai nhìn Tiểu Cao đi qua,không những không ngăn trở, cả một chút phản ứng cũng không có, chừng như hắnrất muốn đợi, đợi Tiểu Cao luyện thành Phá Kiếm Thuật đó.


“Chỉ tiếc gã nhất định luyện khôngthành”. Trác Đông Lai tự nhủ:


“Cho dù Tiêu Lệ Huyết thật có PháKiếm Thuật, cũng tuyệt không thể trong một khoảng thời gian ngắn có thể luyệnthành”.


Nhưng giữa hai người bọn họ có lẽquả thật có một quan hệ thần bí không thể giải thích được tồn tại, có thể đủ đểtâm linh của bọn họ câu thông.


Có lẽ Tiểu Cao thật có thể dùng mộtchút linh cơ lãnh hội được chỗ ảo bí của Phá Kiếm Thuật đó.


Trác Đông Lai tuy một mực tự an ủimình, trong tâm lại vẫn cảm thấy một áp lực khổng lồ đè nặng.


Bởi vì hắn đối với con người củaTiêu Lệ Huyết luôn luôn có một nỗi kinh sợ vô phương giải thích, luôn cảm thấycon người đó chừng như trời sinh đã có một thứ năng lực có thể khắc chế hắn --một thứ năng lực thần bí đã được chư thần chúc phước ma quỷ trù ếm, một thứnăng lực vừa huyền diệu, vừa tà ác.


Tiêu Lệ Huyết đã mở nắp hòm.


Lúc đó trời đã sáng, mặt trời vừanhú lên, cụm mây nơi chân trời phương đông vừa đột phá ra một tuyến dươngquang.


Giữa tích tắc đó, chỉ nghe thấy,“cách cách cách cách” bốn tiếng, trong tay Tiêu Lệ Huyết đã xuất hiện một kiệnvũ khí thần kỳ.


Tuyến dương quang bắn ra từ đôngphương cũng trong tích tắc đó rọi chiếu trên kiện vũ khí đó, khiến cho nó bấtchợt bốc ngời một thứ ánh sáng vừa huyền diệu, vừa tà ác.


Chưa có ai từng thấy qua thứ vũ khíđó, cũng không có ai biết nó thật ra có chỗ xảo diệu gì.


Nhưng mỗi một người khi nhìn thấy nóđều cảm thấy được lực lượng vừa kỳ diệu vừa tà ác của nó.


Trong ánh mắt của Trác Đông Lai chợtcũng phát sáng.


Cũng trong tích tắc đó, trong tâmhắn đột nhiên cũng có một điểm linh cơ phát khởi, đột nhiên giữa tích tắc đó đãnghĩ ra một phương pháp chín phần mười chắc chắn, tuyệt đối có thể trong mộtchớp mắt dồn Tiểu Cao vào tử địa.


Trong thân người hắn bất chợt trànđầy lực lượng, tràn đầy tín tâm, một thứ lực lượng khổng lồ mà hắn chưa từng cóqua, toàn thân hắn đều đang chấn động.


Thứ cảm giác đó giống như đột nhiêncó phù chú của thần linh đối với sinh mệnh của hắn giáng lâm trên thân ngườihắn, muốn mượn tay hắn triệt để tiêu diệt một người trên thế giới này.


Trong cái hòm đó vốn chừng như nhốtmột ác quỷ câu hồn đoạt mệnh, một khi cái hòm đó mở ra, nhất định có tính mệnhcủa một người bị cướp đoạt mang đi, cũng bị nhốt vào cái hòm đó, vạn kiếp khônghồi sinh.


Trác Đông Lai một mực không tin thầnquỷ tiên phật, nhưng hắn tin chuyện đó, chính như hắn tin trên thế giới này quảthật có một thứ lực lượng mà nhân loại vô phương giải thích được tồn tại.


Bởi vì hiện tại chính hắn cũng đãcảm thấy được thứ lực lượng đó.


Tiêu Lệ Huyết đưa vũ khí trong taymình cho Tiểu Cao.


“Hiện tại ngươi phải đi, đi lấy mạngTrác tiên sinh mang về đây”. Y nói:


“Kiện vũ khí này cho tới nay chưatừng xuất hiện trên thế gian này, sau này chỉ sợ cũng không thể xuất hiện nữa”.


Thanh âm của Tiêu Lệ Huyết cũnggiống như lời trù ếm tai ác:


- Bởi vì ông trời muốn ta sáng xuấtra kiện vũ khí này, là vì muốn ta dùng để đối phó Trác tiên sinh, lúc nó xuấthiện, là lúc Trác tiên sinh phải chết, không cần biết nó đang trong tay ai cũngvậy, đều có thể lấy mạng Trác tiên sinh.


Cụm mây dày đặc lại che phủ dươngquang, cả ánh đèn cũng đã tắt ngóm, sắc trời âm trầm, sát cơ đã động, quỷ thầnđều vô phương vãn hồi tình thế.


Cao Tiệm Phi như phi điểu bay qua.


Ánh mắt của Trác Đông Lai chằm chằmnhìn kiện vũ khí trong tay Cao Tiệm Phi, đột nhiên quăng Lệ Ngân trong tay hắnvề phía Cao Tiệm Phi:


- Đây là kiếm của ngươi, ta trả lạicho ngươi.


Không ai có thể tưởng được hành độngcủa hắn, Tiểu Cao cũng không tưởng được.


Thanh kiếm đó đã theo chàng nhiềunăm, thủy chung đều bên người chàng, đã biến thành một bộ phận cực kỳ quantrọng trong sinh mệnh của chàng, thậm chí có thể nói đã biến thành một bộ phâncủa thân thể chàng, đã hòa vào cốt nhục huyết mạch của chàng thành một thể.


Cho nên chàng cả nghĩ ngợi cũngkhông nghĩ ngợi, chụp lấy thanh kiếm đó, dùng bàn tay cầm kiếm của mình chụplấy thanh kiếm đó, xem chừng đã hoàn toàn quên đi trong tay mình vốn đang nắmgiữ một kiện vũ khí phá kiếm.


Giữa một tích tắc đó, chàng chừngnhư hoàn toàn không có tư tưởng, hoàn toàn không thể khống chế lấy mình.


Bởi vì một người có lý tính chỉ códưới tình huống đó mới có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy.


Trác Đông Lai cười.


Hiện tại Tiểu Cao lại có kiếm, nhưngvũ khí phá kiếm lại đã bị hắn đoạt trong tay.


Hắn là người trí tuệ cực cao, nhãnthần cũng bén nhọn hơn người ta, Tiêu Lệ Huyết nói hơi dông dài một chút, đểcho hắn có đủ thời gian nhìn rõ ràng kiện vũ khí hình thức cấu tạo đều đặc biệtkỳ diệu đó, hơn nữa còn nhìn ra kiện vũ khí đó quả thật có rất nhiều chỗ có thểchế trụ kiếm của đối phương, thậm chí đã nhìn ra phương pháp vận dụng nó.


Vô luận đối thủ của hắn là ai cũngvậy.


Chỉ có người như Tiêu Lệ Huyết mớicó thể sáng xuất ra thứ vũ khí đó, chỉ có người như Trác Đông Lai mới có thểlàm một chuyện tuyệt đến như vậy.


Hai người xem ra là người hoàn toànbất đồng, trên phương diện ý kiến lại hoàn toàn tương đồng, cả tư tưởng cũngphảng phất có thể hỗ tương câu thông.


Sắc mặt của Châu Mãnh thảm biến.


Hắn không tưởng được Tiểu Cao có thểlàm chuyện khờ khạo như vậy, biến hóa sau đó lại càng khiến cho hắn không tưởngnổi.


Cao Tiệm Phi đột nhiên lại như phiđiểu bay lên, phẩy ra một vùng kiếm hoa, nhắm Trác Đông Lai đâm tới.


Chàng vốn không nên xuất thủ trước,nhưng chàng nhất định phải xuất thủ chiếm lấy tiên cơ đang lúc Trác Đông Laicòn chưa lần mò ra hết cấu tạo và hiệu dụng của kiện vũ khí đó.


Chàng, không còn nghi ngờ gì nữa, đãđánh giá quá thấp trí tuệ và mục lực của Trác Đông Lai.


Giữa vùng kiếm quang đẹp mắt phấtlên vô số đạo kiếm ảnh thiểm động, nhưng kiếm chỉ có một thanh.


Giữa vô số đạo kiếm ảnh, đương nhiênchỉ có một chiêu là thực.


Trác Đông Lai vừa nhìn đã nhìn ramột chiêu đó là thực, đối với kỹ thuật công kích hư chiêu yểm hộ thực chiêu,hắn hiểu rõ hơn xa so với đại đa số người trên thế gian này.


Hắn cũng nhìn ra kiện vũ khí đó tốithiểu có kết cấu của bốn năm bộ phận, đều có thể phong tỏa kiếm thế của đốiphương, thậm chí còn có thể thừa thế đoạt lấy kiếm của đối phương, sau đó lúctiến đánh trở lại chính là một chiêu trí mệnh.


Nhưng hắn tịnh không muốn làm tậntuyệt như vậy.


Đối với kỹ xảo dùng kiện vũ khí đó,hắn còn chưa thuần thục, tại sao không trước hết mượn kiếm của Tiểu Cao đểluyện tập ?


Hắn đã có tin chắc tuyệt đối lúc nàocũng có thể lấy mạng Tiểu Cao.


Cho nên hắn không vội vã gấp gápchút nào.


Kiếm của Tiểu Cao đâm tới, hắn cũnggiơ kiện vũ khí trong tay nghênh đón, thăm dò dùng một vòng câu phong tỏa kẹpgiữ kiếm của Tiểu Cao.


“Đinh” một tiếng, kiếm và câu tươngkích, kiện vũ khí đó đột nhiên phát xuất diệu dụng mà bất kỳ ai cũng đều khôngtưởng nổi, đột nhiên có một kết cấu bộ phận bắn ra, phối hợp với vòng câu đó,giống như một cái kềm kẹp chặt kiếm của Tiểu Cao.


Trác Đông Lai vừa sợ vừa mừng, hắnthật sự cũng không tưởng nổi kiện vũ khí đó có uy lực to lớn như vậy.


Khiến cho hắn càng không tưởng nổilà thanh kiếm của Tiểu Cao không ngờ lại đâm xuyên qua từ trong vòng kềm kẹpcủa kiện vũ khí đó.


Đó vốn là chuyện tuyệt đối không thểcó.


Vũ khí cấu tạo phức tạp xảo diệu nhưvậy, làm sao có thể để cho kiếm có đối phương đâm xuyên qua ?


Lẽ nào kết cấu của kiện vũ khí nàyvốn đã cố ý để lại một khoảng không để kiếm có thể đâm xuyên qua ? Tiểu Cao cốý nhường cho kiếm của mình bị kềm kẹp là vì muốn lợi dụng một điểm trí mệnh đó?


Trác Đông Lai đã không còn có thểnghĩ tới chuyện gì nữa.


Giữa một sát na như đá lửa chạm xẹt,kiếm của Tiểu Cao đã đâm phập vào ngực của hắn, chỉ đâm vào một tấc bảy phân,bởi vì thanh kiếm đó chỉ xuyên qua được bao nhiêu đó.


Nhưng dài bao nhiêu đó đã đủ, mộttấc bảy phân đã đủ để đạt đến độ sâu trí mệnh, đâm thẳng vào tim Trác Đông Lai.


-- Kiện vũ khí đó vốn đặc biệt sángxuất để đối phó Trác Đông Lai.


-- Bởi vì chỉ có Trác Đông Lai mớicó thể trong tích tắc nhìn ra cấu tạo của kiện vũ khí đó, chỉ có Trác Đông Laimới có thể dùng kiếm trong tay mình đi hoán đổi với kiện vũ khí đó, người kháckhông những không làm được, cả nghĩ cũng không nghĩ được.


-- Bất hạnh là Trác Đông Lai có thểnghĩ được, Tiêu Lệ Huyết cũng đã trước tiên nghĩ giùm cho hắn, hơn nữa đã sớmtính đúng hắn có thể làm như vậy.


-- Kiện vũ khí đó vốn là bẫy rậpTiêu Lệ Huyết đã đặc biệt bố trí, đợi Trác Đông Lai tự mình bước chân tiến vào.


Hiện tại Trác Đông Lai chung quy đãminh bạch.


“Tiêu Lệ Huyết, Tiêu tiên sinh, taquả nhiên không nhìn lầm, ngươi quả nhiên là hung sát của ta, ta đã sớm suytính ta sớm muộn gì cũng phải chết trong tay ngươi”. Hắn buồn bã nói:


“Nếu không ta làm sao có thể lọt vàocái bẫy của ngươi ?” Tiêu Lệ Huyết lạnh lùng nhìn hắn:


- Ngươi có nhớ ta đã từng nói qua,vô luận kiện vũ khí đó trong tay ai đều có thể dồn ngươi vào tử địa, cho dùtrong tay của chính ngươi cũng vậy !


Thanh âm của y càng lãnh đạm:


- Ngươi nên biết lời nói của ta luônluôn là lời nói thật.


Trác Đông Lai cười thảm.


Tiếng cười của hắn chấn động đến tâmmạch của hắn, cũng chấn động đến lưỡi kiếm, hắn đột nhiên cảm thấy tim mình đauđớn, bởi vì lưỡi kiếm lại đâm sâu thêm một phân, sinh mệnh của hắn cũng chỉ còncách xa bến bờ tử vong một đường tơ.


Tiểu Cao nhẹ nhàng rút kiếm ra, kiệnvũ khí đó cũng nhẹ nhàng từ trên kiếm rơi xuống.


Cụm mây chợt lại trôi đi, dươngquang lại xuyên qua tầng mây chói lọi, chiếu rọi trên thanh kiếm đó.


Trác Đông Lai nhìn thanh kiếm đó,trên mặt đột nhiên lộ xuất biểu tình cực kỳ khủng bố.


“Lệ ngân ?” Hắn rít giọng:


“Lệ ngân trên kiếm sao lại đã biếnmất ? Lẽ nào ta ...” Hắn không nói ra vấn đề đã khiến hắn chết cũng không thểminh bạch.


-- Lẽ nào hắn cũng là thân nhân củaTiêu Đại Sư, lẽ nào Tiêu Đại Sư là phụ thân mà hắn chưa từng gặp mặt ? Cho nênhắn vừa chết dưới kiếm, lệ ngân cũng đồng thời tiêu tán ?


-- Hay là lời nói của quỷ thần khôngthể tin được, một điểm lệ ngân trên kiếm đột nhiên tan biến chỉ bất quá vì giờphút này đã đến lúc nó nên biến mất ?


Không ai có thể trả lời vấn đề đó,có lẽ lão nhân trong đình vốn có thể trả lời, chỉ tiếc lão nhân đã chết trongtay Trác Đông Lai.


Tiêu Lệ Huyết muốn đi hỏi lão nhâncó lẽ cũng là chuyện đó, nếu quả lão nhân đem đáp án nói cho y biết, y có lẽkhông thể dồn Trác Đông Lai vào tử địa.


Chỉ tiếc hiện tại mọi chuyện đều đãquá trễ.


Tâm mạch của Trác Đông Lai đã đoạn,cho tới chết cũng không minh bạch chuyện đó thật ra là sao.


Kết cục như vậy lẽ nào cũng do chínhhắn tạo thành ?


Dưới ánh dương mà nhìn, sắc kiếmxanh trong như thu thủy, lệ ngân trên kiếm quả nhiên đã tan biến không còn thấynữa.


Cao Tiệm Phi si si dại dại nhìnthanh kiếm đó, trong tâm cũng đang nghĩ về những chuyện đó.


Chàng cũng không hiểu thấu.


Cũng không biết qua bao lâu, chàngmới nghĩ đến muốn đi hỏi Tiêu Lệ Huyết.


Tiêu Lệ Huyết lại không còn ở đó,thi thể của Trác Đông Lai và kiện vũ khí đó cũng không còn.


Châu Mãnh nói với Tiểu Cao:


- Tiêu tiên sinh đã đi rồi, mangTrác Đông Lai theo.


Tâm lý của hắn cũng tràn đầy nỗinghi hoặc kinh hãi:


- Thật ra là sao đây ?


Tiểu Cao lắc đầu nhìn xa xăm, xa xămlà một khoảng trời trong lành.


“Không cần biết chuyện này là sao,hiện tại đều không quan hệ gì nữa”. Tiểu Cao thốt:


“Từ nay về sau, bọn ta đại khái cũngkhông còn tái kiến được Tiêu tiên sinh nữa”.


Ánh đèn đã tắt, người cầm đèn cũngđã tản mác, chỉ còn lại thiếu nữ mù lòa còn ôm đàn tỳ bà đứng đó.


Dương quang tuy đã chiếu rọi khắpmặt đất, nhưng trước mắt nàng vẫn còn là một màn hắc ám.


Trong tâm Cao Tiệm Phi đột nhiên lạicảm thấy một nỗi thương cảm khó tả, không nhịn được bước qua hỏi thiếu nữ:


- Gia gia của nàng đâu ? Gia gia củanàng có còn không ?


- Tôi không biết !


Trên khuôn mặt trắng tái của nànghoàn toàn là một màn hư không trống vắng, cái gì cũng không có, cả bi thươngcũng không.


Nhưng vô luận là ai đều nhìn thấytrong tâm nàng đang đau xót vô ngần.


“Nhà nàng ở đâu ?” Tiểu Cao lại nhịnkhông được phải hỏi:


“Nàng có nhà không ?


Trong nhà còn có thân nhân nào kháckhông ?” Thiếu nữa không nói gì, lại ôm chặt cây đàn tỳ bà của nàng, giống nhưmột người sắp chết đuối đang ôm ghị lấy một khúc gỗ trôi dạt.


-- Lẽ nào cả đời nàng thứ duy nhấtthuộc về sở hữu của nàng là cây đàn tỳ bà đó ?


“Hiện tại nàng muốn đi đâu ?” TiểuCao hỏi:


“Sau này nàng muốn làm gì ?” Hỏi xongcâu đó, chàng đã hối hận.


Câu hỏi đó chàng thật không nên hỏi,một thiếu nữ không người thân không bạn bè không nhà không cửa đơn độc lạc loàinhư vậy, làm sao có thể nghĩ đến chuyện sau này ?


Nàng làm sao có thể nghĩ được ? Làmsao dám nghĩ được ? Mình làm sao khiến cho nàng trả lời được ?


Không tưởng được thiếu nữ vĩnh viễnchỉ sống trong bóng tối đó lại đột nhiên dùng một thanh âm trong veo đáp:


- Sau này tôi vẫn phải ca. Tôi phảiluôn luôn ca hát, ca cho đến khi tôi chết mới ngưng.


Lẳng lặng nhìn thiếu nữ ôm đàn tỳ bàđược bọn họ dẫn đi bước vào Trường An Cư, trong tâm Tiểu Cao và Châu Mãnh cũngkhông biết có tư vị gì ?


“Ta tin rằng nàng nhất định sẽ ca”.Châu Mãnh thốt:


“Một khi nàng chưa chết, nhất địnhsẽ ca”.


“Ta cũng tin”. Tiểu Cao nói:


“Ta cũng tin nếu quả có người khôngđể nàng ca, nàng có thể sẽ chết”.


Bởi vì nàng là ca giả, cho nên nàngphải ca, ca cho người khác nghe. Cho dù lời ca của nàng luôn luôn bi thương làmsao, luôn luôn khiến cho người ta rơi nước mắt, nhưng một người nếu quả khôngbiết tư vị của bi thương, làm sao có thể hiểu thấu được chân ý nghĩa của hoanlạc ? Làm sao có thể trân quý sinh mệnh cho được ?


Cho nên nàng tuy cái gì cũng khôngcó, vẫn có thể sống còn.


Nếu quả nàng không thể ca, sinh mệnhcủa nàng có thể biến thành vô ý nghĩa.


“Còn bọn ta ?” Châu Mãnh đột nhiênhỏi Tiểu Cao:


“Bọn ta sau này nên làm gì ?” TiểuCao không trả lời câu hỏi đó, bởi vì chàng vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời làmsao.


Nhưng chàng bỗng nhìn thấy sự sánglạn của ánh dương, sự huy hoàng của mặt đất.


“Bọn ta đương nhiên cũng phải ca”.Cao Tiệm Phi chợt ưỡn ngực nói lớn:


“Tuy lời ca của bọn ta khác biệt vớinàng, nhưng bọn ta nhất định cũng phải ca, một mực ca cho đến chết”.


Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũgiả, kiếm của kiếm khách, bút của văn nhân, đấu chí của anh hùng, đều là dạngđó, một khi chưa chết, không thể buông tay.


Triều dương vừa thăng khởi, tuyếtxuân tan chảy, một người khiêng một cái hòm lẳng lặng rời khỏi cổ thành TrườngAn.


Một người bình phàm trầm mặc, mộtcái hòm cũ kỷ bình phàm.


Hết