Chương 77: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Con là gì?

Con là tiểu bảo bảo, biết khóc, biết cười, sẽ bị thương, là kết tinh yết ớt, con là…

“Tít—cảnh báo! Tít—cảnh báo! Điện lực hỗn loạn, tất cả các thiết bị đã bị nhiễu!” Trong cả căn phòng bỗng vang lên tiếng cảnh báo chói tai.

“Đáng giận! Xảy ra chuyện gì vậy?!” Akishino gầm lên, vội vàng muốn rời khỏi phòng, tui dùng đuôi quét anh ta xuống đất, đánh tới.

Lấy đi súng của Akishino, tui tóm cổ anh ta lên.

Có vài tên mặc đồ trắng ghìm súng, căng thẳng nhắm vào tui, tui dùng Akishino làm khiêng.

“Khốn nạn! Là do ai làm? Sao điện có thể nhiễu được?” Akishino vẫn đang khàn giọng mắng, không thể tiếp nhận sự thật mình đã thành con tin.

“Nhất Phàm, cậu đã quá xem thường thôi rồi.” Giọng nói lạnh lùng của Kiều Yến, một bóng người xuất hiện, 4 người khác hoàn toàn khỏe mạnh đi theo phía sau.

“Kiều Yến—lại là cậu!” Akishino nghiến răng nói.

Thắng bại đã định, Kiều Yến mở cánh cửa được làm từ kim loại đặc biệt từ bên ngoài: “Hách Hách, chúng ta đi thôi!”

Lạc Trạch và Khương Kiến bị Gừ Gừ mỗi tay nhấc một người, đi theo sau lưng bọn tui.

Thừa lúc tất cả các thiết bị trong tòa nhà này bị nhiễu, bọn tui dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi tòa cao ốc, đương nhiên là không quên mang theo Akishino.

Bọn tui rời khỏi đó, nhanh chóng lên máy bay trực thăng, Lạc Trạch nhanh nhẹn thao tác cho máy bay cất cánh, chiếc trực thăng thổi gió từ từ bay lên.

Kiều Yến quăng máy truyền tin và súng của Akishino ra ngoài cửa, hai thứ đó rớt xuống đất đánh “bốp” một tiếng, thế là đã hy sinh.

Akishino bị tui khống chế bỗng dưng im lặng, không phản kháng nữa.

“Ô hô! Ông đây được tự do rồi!” Tiếng hoan hô vui vẻ của Lạc Trạch từ phía trước truyền đến.

“Đi một vòng lớn, boss lớn ở bên cạnh mà chúng ta lại không phát hiện.” Kiều Úc nhìn Akishino, nói.

Akishino hừ lạnh: “… Tôi không còn gì để nói, tôi chịu thua.”

Đừng mà, nói chút gì đi, tui đá Akishino: “Nói tất cả mọi việc liên quan đến Quách Hoa đi.”

“Tôi nói với cô ông ta chết rồi mà.”

“Chết như thế nào? Xác định như thế nào?” Kiều Yến chĩa súng vào ót Akishino.

“Tôi có nói hay không thì có khác gì nhau? Đằng nào thì cũng chết rồi, tốn nước miếng của tôi lắm.” Akishino cười lạnh.

“Không, thẳng thắn có thể giúp anh chết không đau đớn.” Kiều Úc bỗng lên tiếng, cậu ta rãnh rang dựa một bên, nở nụ cười khó hiểu: “… Anh còn nhớ dáng vẻ của Từ Tĩnh không?”

D/D/LQD

“…” Im lặng hồi lâu, Akishino và Kiều Yến đồng loạt lên tiếng: “Từ Tĩnh là do cậu giết?”

“Tôi không thích giết người.”

“Vậy cậu…”

“Không phải còn sống à?” Kiều Úc mỉm cười vô tội.

À ha, xem ra Kiều Úc cảm thấy chưa giết thì chưa tính là giết người, lý luận mới này bản cương thi phải nhớ cho kỹ.

Vẻ mặt của Akishino đột nhiên trở nên hung tợn, tui nhận ra anh ta định tự sát, Kiều Úc đã vọt đến trước mặt, bóp hai má Akishino.

“Tôi còn tưởng người Nhật Bản có truyền thống mổ bụng cơ đấy.” Ánh mắt Kiều Úc lộ ra vẻ đáng tiếc.

“Các người đừng khinh người quá đáng.” Akishino nghiến răng nghiến lợi nói, đáng tiếc do hai bên má bị bóp nên âm thanh phát ra chỉ là tiếng lẩm bẩm.

Mang đến hiệu quả như một buổi