Chương 4.2

Về đến nhà Diệp Tu Thác, chờ đèn sáng, vừa bước vào cửa, Lâm Hàn mắt tuy đã sưng đỏ, nhưng cũng không thể không tán thưởng một câu: “Thật đẹp a.”

Bài trí trong nhà cho thấy chủ nhân là người rất có thẩm mỹ, lại sạch sẽ tao nhã, cho người ta cảm giác thoải mái, quả thật rất giống tính cách của Diệp Tu Thác.

“Mệt mỏi đi, ngươi trước tắm rửa một cái.” Diệp Tu Thác rót hai ly rượu, “Tắm xong uống một chút, sẽ ngủ ngon hơn.”

Lúc sau Lâm Hàn mặc cái áo tắm cỡ lớn nhất, cột chắc dây lưng bên hông, loẹt xoẹt dép lê đi ra, Diệp Tu Thác không giống chủ nhà bình thường nhanh nhảu giới thiệu nhà cửa này nọ, ngược lại còn giảm độ sáng đèn trong phòng khách, kéo rèm cửa ra.

Ánh trăng dịu dàng lập tức theo cái cửa sổ bằng kính rộng nguyên cả một mảng tường lan tràn khắp phòng, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, nỗi buồn trong ngực cũng vơi đi không ít.

“Đến đây ngồi đi, có thể nhìn phong cảnh phía dưới, bên kia là biển, không khí cũng không tệ lắm, tâm tình sẽ tốt lên ngay.”

Lâm Hàn uống non nửa ly rượu vang đỏ, chăm chú ngắm cảnh biển, quả nhiên cảm giác thương tâm tích tụ trong ngực dịu đi rất nhiều. “Uhm, tiền thuê chỗ này chắc không ít phải không?”

“A? Không cần tiền thuê, đây là nhà của ta.”

Lâm Hàn giật mình nhìn lại hắn, không dám tưởng tượng lượng công việc mà hắn phải làm: “Ngươi nhất định rất vất vả.”

Diệp Tu Thác cười: “Hoàn hảo. Dạo này ta đã làm rất mệt, mấy ngày chưa ngủ a.”

“. . . . . .” Lâm Hàn hoàn toàn thông cảm với hắn.

“Thêm một ly?” Diệp Tu Thác giơ cái chai trong tay, “Hay là muốn uống cái khác?”

Lâm Hàn không muốn kén cá chọn canh gì: “Có thể cho ta uống rượu sao? Có bia là tốt rồi.”

Diệp Tu Thác rất hào phóng, trong tủ lạnh có gì đều mặc hắn uống, Lâm Hàn cũng không khách khí, một chai lại thêm một chai, cữ tự nhiên uống thả cửa.

Uống được vài chai, bụng đã no ự, Lâm Hàn ngồi xổm ghế trên, trên mặt một tầng đỏ, mắt cũng hồng hồng, bụng rỗng lại uống nhiều như vậy, bắt đầu say.

May mắn lúc hắn say cư xử cũng không tệ lắm, không ồn không nháo, không đến mức thất lễ, bất quá lại vẫn không khống chế được tuyến lệ, ngồi chồm hổm mà khóc um lên.

“Như thế nào lại khóc, nam nhân là phải kiên cường.” Diệp Tu Thác bất đắc dĩ khuyên.

Lâm Hàn quả thật tuyến lệ rất phát triển, nhưng đây là thiên tính, sửa không dễ nên cũng không thể quá hà khắc với hắn.

“Thực xin lỗi.” Nam nhân khóc nức nở đáp lại, vội cúi đầu dùng ống tay áo dụi mắt.

Diệp Tu Thác thấy buồn cười, lôi khăn ra lau mặt cho hắn.

Nói thật, người này có khóc thê thảm cỡ nào, cũng không làm cho người khác thấy đồng cảm, ngược lại còn khiến người ta thấy thích thú, sinh ra ý muốn xâm phạm.

Đem cái mặt ướt sũng của hắn lau khô, ngồi đối diện với gương mặt yếu đuối nhưng không hề chọc người ta chán ghét, Diệp Tu Thác giằng co chốc lát, cuối cùng vẫn nghiêng đầu, hôn một cái lên bờ môi của hắn.

Đôi môi ướt át mềm mại, mang vị ngòn ngọt, man mát, Diệp Tu Thác lại nhịn không được, một phen ôm chặt người kia, đầu lưỡi kiên quyết tham tiến khoang miệng của đối phương.

Đối phương không ngừng chống cự, hôn sâu lại càng làm cho người ta hưng phấn, Diệp Tu Thác hơi hơi dùng sức, cắn đầu lưỡi hắn, lại mút vào, ngăn chặn không cho hắn phát ra thanh âm.

Hôn nồng nhiệt khiến thân thể nhanh chóng có phản ứng, rất khó nhịn. Diệp Tu Thác đè cánh tay của người đang phản kháng, ôm hắn hoàn toàn vào ngực, đem hắn lại sô pha.

Lâm Hàn giãy dụa, thở hổn hển: “Ta không mang tiền. . . . . .”

Diệp Tu Thác ngừng một chút, sắc mặt phức tạp, nhưng vẫn cười cười: “Lần này miễn phí cho ngươi.”

Lâm Hàn há mỏ còn định nói gì liền đã bị hắn hôn môi.

Lâm Hàn đâu có tâm tình để làm chuyện này, bị ôm đến sô pha vẫn cố gắng chống cự, nhưng vừa uống rượu xong, tay chân đều không có chút khí lực nào. Diệp Tu Thác ôm chặt hắn, kỹ xảo thập phần khiêu khích. Dục vọng thực dễ dàng bị gọi dậy, cặp đùi thon dài, tắm xong vẫn còn ướt át, quần lót đi mượn, rất nhanh cũng bị giật mất.

Diệp Tu Thác cũng nhanh chóng cởi quần áo của mình ra, tính khí để trước huyệt khẩu của hắn, hô hấp bắt đầu dồn dập, một bên xoa xoa mông hắn, ý đồ muốn đi vào, một bên an ủi nam nhân vẫn đang bất an chống cự kia: “Thử đi, ta sẽ làm ngươi thoải mái mà. . . . . .”

Lâm Hàn vẫn chưa quên những thứ hắn nói trước đây, dùng hết sức cố mà giãy dụa. Hắn biết đây chỉ là ham muốn nhất thời mà thôi, cái gì mà “bởi vì mông tốt”, lại còn làm tình chỉ vì vui vẻ! Trừ bỏ tiền cùng nửa thân phía dưới, nam nhân cùng nam nhân vốn không có ý nghĩa gì.

“Các ngươi hỗn đản, đều chỉ biết làm làm làm!”

Diệp Tu Thác không ngờ hắn sẽ gây khó dễ, bị một cước đá văng, trên mặt còn dính một cái tát, giật mình, mặt mũi xanh mét.

Lâm Hàn rời đi, tiểu não mất đi khả năng cân bằng, loạng choạng lảo đảo, hướng cửa đi được vài bước, đã bị Diệp Tu Thác trầm thấp kêu “Đứng lại” sợ tới mức cả người run lên, theo bản năng liền ngoan ngoãn đứng yên.

Thấy Diệp Tu Thác tức giận, sát khí dọa người, Lâm Hàn lập tức tỉnh táo, nhất thời không dám động. Rụt cổ nhìn hắn mặc quần dài vào, không khí căng thẳng, cũng hiểu được chính mình động thủ đánh người là không đúng, thật là giận chó đánh mèo, đành phải nơm nớp lo sợ nói: “Đúng, thực xin lỗi, ngươi vốn là làm nghề này, không thể trách ngươi, là chính ta tâm tình không tốt.”

Diệp Tu Thác bị đánh gảy, căm tức nhưng lại không đành lòng: “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Đột nhiên cảm thấy có lỗi với Trình Hạo của ngươi sao?” “Không phải của ta. . . . . .” “Ân?” “Hắn chưa từng cùng ta kết giao.” Diệp Tu Thác nhìn hắn: “Nhưng lần trước không phải ngươi nói. . . . . .”

“Làm là làm”, Lâm Hàn nhỏ giọng, “Nhưng hắn nói không nghĩ tới chuyện kết giao. Hắn còn cùng nữ nhân làm.”

Diệp Tu Thác không nói gì, nhìn hắn trong chốc lát, sờ sờ trán hắn. “Ngươi quá ngu ngốc. Làm không có nghĩa là yêu a.”

Lâm Hàn chịu đựng nước mắt: “Thế phải thế nào mới là yêu?”

Diệp Tu Thác cũng không nổi nóng với hắn, kéo hắn lại gần, hôn an ủi: “Chờ ngươi gặp được người thích hợp, sẽ biết.”

“Phải chờ tới khi nào?” Lâm Hàn khóc thút thít, “Ta ba mươi tuổi, vài chục năm như vậy còn chưa gặp được sao. . . . . .”

Diệp Tu Thác buồn cười cắn tai hắn: “Sẽ gặp, cứ sống là sẽ gặp, quen nhau lâu cũng không là gì, nhất định phải có tình cảm mới yêu được.”

Thấy Lâm Hàn chỉ lo hít nước mũi, Diệp Tu Thác xoa bóp bả vai hắn cười: “Tốt lắm, đã khuya, ngủ đi, ta cho ngươi xem phòng.”

Lâm Hàn vốn đang hoài nghi, có phải hay không toàn bộ thế giới của Gay đều chỉ là qua đường, muốn theo đuổi tình yêu chân chính căn bản là không thể, nghe Diệp Tu Thác an ủi như vậy, lại bắt đầu hy vọng, trong lòng dịu lại. Tới phòng ngủ, rượu chưa tan, dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

Dễ ngủ như vậy, nửa đêm rượu tan, mới thấy nôn nao trong bụng, còn hơi hơi phát sốt. Không biết có phải do nhiệt độ trong phòng quá thấp hay không, hắn bò dậy tìm remote tăng nhiệt độ điều hòa, nằm xuống một lát lại thấy nóng, lăn qua lộn lại, như thế nào cũng ngủ không được. Bụng bắt đầu quặn đau, hắn vào WC. Trở ra lại muốn uống nước, sợ đánh thức Diệp Tu Thác, liền rón ra rón rén, dù sao cũng là nhà người khác, sờ soạng nửa ngày mới tìm được tủ lạnh, nhưng không có nước quả, chỉ có đá cục, đành phải uống nước đá vậy.

Lại thấy bụng rất đói, tuy không biết ý tứ Diệp Tu Thác thế nào, hắn vẫn tự tiện lấy vài quả táo, lau lau quệt quệt, ăn luôn. Trở lại phòng, cảm giác càng lúc càng tệ, bụng nhói lên từng cơn, hắn lại bật đèn, không vào phòng tắm kịp, tìm được thùng rác liền nôn lấy nôn để, nôn được rồi, nên thoải mái hơn chút, nhưng dạ dày vẫn quặn lên không ngừng. Vừa mới nhỏm dậy, lại thêm một trận buồn nôn, dạ dày giống như bị lộn ngược, lần này giữ không nổi, khụ nửa ngày, đầu óc loạn cào cào.

“Làm sao vậy?” Diệp Tu Thác bị thức tỉnh, thấy tình trạng của hắn, lắp bắp kinh hãi, vội giúp hắn vỗ lưng: “Bụng không thoải mái sao?”

Lâm Hàn gật gật đầu, nhất thời nói không nên lời. “Là đau sao?”

“Ân. . . . . .”

“Tiêu chảy sao?”

“Ân. . . . . .”

Diệp Tu Thác dìu hắn đứng lên, để hắn ngồi ở mép giường, chậm rãi đặt hắn nằm xuống, đi lấy hộp thuốc tới, nhu huyệt Thái Dương cho hắn, rồi mới lấy nước ấm cho hắn uống thuốc.

“Đỡ không?”

Lâm Hàn nửa đêm kéo hắn dậy, đã rất ngượng ngùng, uống nước ấm vào nên thấy dễ chịu hơn rất nhiều, gật gật đầu. Diệp Tu Thác sờ sờ đầu của hắn phán: “Đại khái là viêm dạ dày, ngươi a, có phải đã ăn cái gì đó không tốt không?”

Lâm Hàn làm việc giờ giấc đảo lộn, dạ dày vốn đã kém, mấy hôm nay lại ăn uống bừa bãi, buổi tối bụng rỗng còn uống nhiều bia như vậy, vừa rồi không có ý thức bảo vệ sức khoẻ lại nốc vào một cốc nước đá bự, chưa hết còn chiến thêm mấy quả táo lạnh lẽo, không khỏe chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Nghĩ đến việc vừa rồi mình tự tiện lấy đồ ăn, Lâm Hàn thẳng thắn: “Ta, ta vừa rồi đói bụng, có ăn mấy quả táo của ngươi.”

Diệp Tu Thác buồn cười nhéo hắn một cái: “Muốn ăn cái gì ngươi tùy tiện lấy, không cần báo cáo với ta.”

Lâm Hàn muốn nói thêm, lại một trận khó chịu, Diệp Tu Thác ôm hắn vào phòng tắm, hắn lập tức ôm bồn cầu phun lấy phun để.

Diệp Tu Thác vừa khẩn trương lại vừa buồn cười, ôm hắn, xoa xoa lưng cho hắn: “Như thế nào lại giống như đang mang thai vậy. . . . . .”

Lâm Hàn dạ dày trống rỗng, thuốc vừa uống cũng phun ra hết, nhưng đã tỉnh táo hơn lúc nãy.

Diệp Tu Thác ôm hắn vào phòng ngủ của chính mình, lấy nước cho hắn súc miệng, kiên nhẫn chờ hắn uống thuốc, lại lấy thêm nước ấm cho hắn.

“Hiện tại có đói bụng không?”

“Ân. . . . . .”

“Ta nấu cháo cho ngươi.”

Lâm Hàn trong lòng tràn đầy cảm kích, nhìn bóng lưng hắn rời phòng, đèn phòng khách lập tức sáng, tiếp theo là những tiếng động mơ hồ từ bếp vọng sang. Hắn ngoài cha mẹ ra, chưa từng được ai chăm sóc như vậy, Trình Hạo cũng không phải loại người nửa đêm nấu cháo cho người khác. Hiện tại thấy Diệp Tu Thác như vậy, cảm thấy mình đã gặp được người tốt, cho dù là MB, cũng là MB có tố chất nhất.

Đem bát cháo nóng thơm phức nuốt cả vào bụng, cả người Lâm Hàn thư thái rất nhiều. Diệp Tu Thác lại bưng nước cho hắn súc miệng, lau miệng cho hắn, đỡ hắn nằm xuống, tiếp tục bôi dầu, rồi sau đó mới đi rửa chén. Chộn rộn làm xong, cũng đã rạng sáng.

Lâm Hàn nằm một chỗ mà còn thấy mệt, Diệp Tu Thác ngược lại, không bày ra tí mệt mỏi nào, còn cười nói: “Ta ngày mai không cần đi làm.”

Lo lắng hắn có thể lại lên cơn sốt hay buồn nôn, Diệp Tu Thác ngủ luôn với hắn.

Lâm Hàn được ôm, đầu áp vào ngực hắn, toàn thân tràn ngập cảm giác ấm áp, phi thường hạnh phúc. Có một người như vậy bên người, cảm giác thật tốt.

****

Diệp Tu Thác không đuổi Lâm Hàn đi, hắn liền mặt dày ở lại vài ngày. Hòm thuốc nhà Diệp Tu Thác thuốc gì cũng có, cho hắn uống đúng thuốc, còn nấu vài loại cháo tốt cho dạ dày, Lâm Hàn ăn ăn ngủ ngủ, không chỉ có đi ngoài, nôn mửa đều ngừng, ngay cả tinh thần khí sắc đều khá hơn hai ngày trước rất nhiều.

“Ta phải ra ngoài, ngươi ngoan ngoãn ở nhà, ăn cơm có thể gọi cơm theo số điện thoại này. Buổi tối ta trở lại.”

Diệp Tu Thác còn đưa cho hắn chìa khóa cửa, tuy chỉ tá túc vài ngày, cũng đủ làm Lâm Hàn cảm động.

“Ngươi đi làm sao?”

“Ân”, Diệp Tu Thác cười liếc hắn một cái, “Bằng không làm sao có tiền đây?”

Lâm Hàn nghĩ đến việc cơm mình ăn, thuốc mình uống là mua bằng tiền hắn bán mình, lập tức thấy chua xót: “Vậy, vậy, trên đường cẩn thận, không cần vất vả quá đi.”

Diệp Tu Thác lập tức nở nụ cười, hôn nhẹ hắn, rồi mới mở cửa đi ra ngoài. Lâm Hàn nghĩ tới nghĩ lui, trên người mình không có tiền, nhưng trong ngân hàng vẫn còn, lấy ra đưa cho Diệp Tu Thác, cũng không oan uổng.

Cũng không biết có phải ăn no sinh lắm chuyện hay không, ban ngày không thấy Diệp Tu Thác hắn cảm thấy rất nhớ, xem tạp chí với TV cũng không yên lòng, không ngừng xem xét di động, nhìn xem Diệp Tu Thác có nhắn tin, hoặc là gọi điện cho hắn hay không. Một khi phát hiện có tin nhắn của Diệp Tu Thác, liền cao hứng vô cùng.

Diệp Tu Thác về nhà, tiếng mở cửa cũng làm cho hắn thực hưng phấn, nhìn thấy nam nhân kia, đã muốn đi đến ôm một cái, ngay cả hôn môi cũng rất chờ mong đi.

Nguyên bản hắn còn nhớ “mê muội mất cả ý chí” là gì, cũng biết nuôi MB là hành vi không tốt, cảm thấy nên sớm từ bỏ mới được, nhưng đối với Diệp Tu Thác, “từ bỏ” thật sự quá khó khăn. Diệp Tu Thác là loại người khiến người khác cảm thấy không thể không cần, Lâm Hàn tin tưởng rất nhiều khách nhân vì muốn lấy được nụ cười của hắn mà vung tiền như rác, bởi vì một khi hắn không tươi cười, mà lại trưng ra vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên, cái loại thái độ này sẽ khiến lòng vô cùng khó chịu.

Diệp Tu Thác trở về còn mang điểm tâm cho hắn, Lâm Hàn vừa ăn bánh ngọt, vừa xem xét giấy tờ.

“Tu Thác, đêm nay cho ta ở đây được không?”

Diệp Tu Thác quay đầu nhìn hắn trong chốc lát, có chút kinh ngạc: “Như thế nào, ngươi không muốn ở lại sao?”.

Lâm Hàn khó có thể mở miệng: “Ân, bất quá, tiền phải chờ thêm hai ba ngày nữa mới có”.

Diệp Tu Thác mỉm cười: “Người ăn chịu hả?”

Lâm Hàn kiên trì “Ân” một tiếng, Diệp Tu Thác lại cười, cầm lấy bóp tiền hắn để đầu giường, rút chứng minh thư nhân dân của hắn ra: “Uhm, đặt cọc thứ này cho ta, là có thể ở lại rồi.”

“A. . . . . .” Lâm Hàn ngây ngốc nhìn CMTND của mình rơi vào tay hắn, người cũng bị Diệp Tu Thác ôm luôn.

Môi vừa chạm vào nhau, còn chưa bắt đầu âu yếm gì, trên lưng đã run rẩy một trận. Môi bị hàm chứa mút vào trong chốc lát, chờ đầu lưỡi hắn tiến vào, Lâm Hàn cũng tự giác buông khớp hàm ra, khẩn trương cho hắn hôn sâu.

Diệp Tu Thác ôm hắn chặt thêm, tay vòng ra sau lưng, nhưng không có tiến thêm, chỉ biến hóa góc độ hôn môi, dây dưa đầu lưỡi hắn, ở khoang miệng hắn ôn nhu lại nhiệt tình trở mình đảo.

Lâm Hàn lông tơ trên lưng dựng cả lên, không biết chỉ cần nói vài lời âu yếm là hắn đã có thể có cảm giác mãnh liệt đến vậy, giống như hồn phách đều đã bị hút hết.

Hôn đến lúc hai người đều thở dồn dập, Lâm Hàn đầu óc trống rỗng, hồ đồ mặc hắn an bài. Diệp Tu Thác ôm hắn ngồi vào sô pha, tách chân hắn ra để hắn ngồi trên đùi mình, vừa hôn vừa vuốt ve lưng và mông hắn, khiến toàn thân hắn phát run. Cởi quần áo xong, có chút khẩn trương pha chút kích động, tim đập dữ dội. Diệp Tu Thác nâng người hắn lên một chút, hôn quanh ngực hắn, ngón tay trườn ra phía sau, thăm dò một chút, rồi sau đó nhẹ nhàng xâm nhập, thấy hắn bởi vì đau đớn mà co rúm lại, lại càng nhẹ nhàng hơn, tay kia âu yếm vật đang run rẩy phía trước.

Lâm Hàn bị mấy ngón tay thon dài đùa bỡn đến nhũn cả ra, tính khí của hắn cũng đã ngẩng đầu, chỉ có thể không ngừng cọ xát trên bụng Diệp Tu Thác. Diệp Tu Thác hôn môi hắn, rồi sau đó rút ngón tay ra, đặt cái đó vào giữa mông hắn, dùng sức lập tức tiến vào. Diệp Tu Thác dùng sức ôm hắn, đè chặt thắt lưng hắn, hướng về phía trước không ngừng lặp lại chuyển động, cảm giác ma xát nóng rát làm đầu óc rối loạn, Lâm Hàn muốn hắn, ôm cổ hắn, loạn thất bát tao theo sát môi hắn hôn.

Kịch liệt lên cao, Diệp Tu Thác đứng dậy, ôm hắn đứng lên, đem chân hắn vắt lên thành sô pha, buộc hắn mở rộng chân để mình dễ dàng sáp nhập. Tùy ý cuồng dã luật động khiến Lâm Hàn không thở nổi, thầm nghĩ vặn vẹo né tránh, nhưng người bị ép chặt, sô pha tuy mềm mại nhưng lại không lớn, hắn không thể động đậy, chỉ có thể để cái nóng cháy kia lần lượt hung mãnh tiến vào.

Diệp Tu Thác hung hăng làm một hồi, nam nhân dưới thân không ngừng cúi đầu nức nở, nhưng không hề chống cự, mặc hắn lặp lại xâm phạm. Lúc cao trào, Lâm Hàn kêu gào, loại thanh âm này nghe vào tai, chính là xuân dược tốt nhất, Diệp Tu Thác bị kích thích đến độ đắn đo không giữ được đúng mực, tận tình thúc vào thân dưới đang run rẩy của người kia, thiếu chút nữa gây sức ép làm hắn ngất lịm.

Nằm trên sô pha nghỉ ngơi chốc lát, Diệp Tu Thác ôm hắn về phòng, âu yếm để hắn điều chỉnh hô hấp một lúc, lại ở trên giường mặt đối mặt tiến vào, Lâm Hàn hai chân bị kéo, tư thế của cơ thể lúc này giống hình chữ M, rên rỉ thê thảm. Diệp tu thác dục vọng tăng vọt, quả thực chỉ muốn ăn sạch hắn.

Mặc dù có chút ăn không tiêu, nhưng khoái cảm quá mãnh liệt, Lâm Hàn bị đặt thành cái loại tư thế này, có chút thẹn, nhưng cũng không thấy chán ghét. Thở hổn hển rên rỉ, lưng trần ma xát với tấm trải giường, nhịn không được mở to mắt nhìn người phía trên. Đối phương trên trán mồ hôi nhỏ từng giọt, loại biểu tình này rất là mê người.

Diệp Tu Thác thấy hắn đang theo dõi mình, liền điều chỉnh tư thế, cúi người hôn hắn, rồi sau đó càng kịch liệt trừu tiễn trong cơ thể hắn. Thân thể va chạm cùng hôn môi nồng nhiệt làm cho người ta có chút phiêu phiêu, làm Lâm Hàn nảy sinh cảm giác hạnh phúc. L

úc dứt ra hai người đều mồ hôi đầm đìa, cùng nhau tắm.

Trong phòng tắm thế nhưng lại làm thêm một lần (oa, trâu bò ). Lâm Hàn bị đặt trên tường, một phen gây sức ép, sức cùng lực kiệt, than thở sợ hãi, thầm nghĩ Diệp Tu Thác làm công việc này, đáng ra “Tinh lực” không đủ mới đúng, như thế nào ngược lại lại giống như tích nhiều ngày không có phát tiết?

Mặc kệ Diệp Tu Thác thể lực như thế nào, dù sao hắn đã mệt đến mí mắt cũng mở không ra, để cho Diệp Tu Thác ôm lên giường, rúc vào ngực Diệp Tu Thác an an ổn ổn ngủ.

****

Lúc tỉnh lại, Lâm Hàn cảm thấy thắt lưng vô cùng đau, bất quá tâm tình rất tốt, nghĩ lại đêm qua mơ giấc mơ rất khá, nội dung cụ thể không nhớ rõ, nhưng cảm giác khoái trá thì vẫn còn. Nâng đầu, lại trở mình, Diệp Tu Thác cũng bị hắn làm tỉnh giấc, mở mắt thấy hắn, liền mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lỗ tai hắn, đem hắn ôm vào trong ngực, rồi sau đó lại hôn hắn một chút.

Môi cùng cảm giác đụng chạm làm tim hắn đập rõ nhanh, giống như nhảy nhót.

“Dậy sớm thế” thanh âm khàn khàn thật dễ nghe, “Ta hôm nay không cần đi làm, ngủ thêm một lát đi.”

Lâm Hàn đau khổ nghĩ tối hôm qua hao nhiều thể lực như vậy, hôm nay cũng nên nghỉ ngơi mới phải đạo.

“Nhưng ta muốn đi ra ngoài.”

Diệp Tu Thác mở mắt: “Ân? Đi nơi nào?”

“Về nhà.”

Diệp Tu Thác tựa hồ lập tức tỉnh táo lại, nhìn hắn một hồi lâu, rồi đăm chiêu: “Nhanh như vậy sao?”

“Ta phải về lấy tiền.”

Diệp Tu Thác bất ngờ cười phá lên: “Cái đó thì không cần vội.”

Không có tiền trong người sao có thể không vội?

Để Diệp Tu Thác phục vụ, ngay cả phí qua đêm cũng khất, lại còn khiến hắn hôm nay không thể đi làm, hoàn toàn không ổn đi.

“Ngươi chừng nào phải về với Trình Hạo?”

Lâm Hàn chán nản lắc đầu: “Không biết. Hiện tại thì hơi khó.”

Nghĩ bây giờ mà về nhà, nhìn Trình Hạo cùng bạn gái đi đi về về, không biết mình sẽ có loại tâm tình âm u gì.

Diệp Tu Thác chống cằm hỏi: “Thế từ giờ phải ngủ ở đâu? Cần thuê phòng không?”

“Cần, chỉ thuê ngắn hạn, lại không quá đắt. . . . . .”

“Vậy, nhà của ta thế nào?”

“Ách. . . . . .”

Lâm Hàn cũng không phải không nghĩ đến, nhưng phỏng chừng giá cả sẽ không rẻ, liền có chút do dự: “Tốt lắm, nhưng. . . . . .”

“Dù sao cũng bỏ không, không có người thì ta phải chịu hết chi phí, nên có thể cho ngươi thuê giá rẻ.”

“Vậy có được không?”

“Tất nhiên là được, ngươi có thể giúp ta làm việc nhà để trừ tiền thuê. Dù sao ngươi cũng có nhiều thời gian rảnh không phải sao? Dọn phòng, nấu cơm linh tinh, đều giao cho ngươi, sau đó ta tính rẻ cho ngươi, thế nào?”

Lâm Hàn chiếm đại tiện nghi, hoan hỉ vui mừng, tinh thần lên cao, nhịn cơn đau nơi thắt lưng, sửa soạn một chút liền về nhà.