Chương 43

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Puck - Diễn đàn

La Châm cũng nhìn thấy Lâm Phong.

Hắn mới ở phủ Thuận Thiên một buổi chiều, trong lòng tràn đầy tức giận, liền không có sắc mặt tốt cho Lâm Phong, ngay cả anh rể cũng lười kêu.

Từ trước đến giờ Lâm Phong đều không tranh khí nhất thời với người ta, đã biết phủ Tấn Giang Hầu đây là đang nghênh đón La Châm, hắn liền không tham gia náo nhiệt, phân phó phu xe, “Đến cửa góc đông nam.”

Lâm Lang hiên có cửa hông thông ra phố, đến cửa góc đông nam, Lam Phong trực tiếp có thể vào Lâm Lang hiên gặp vợ con.

Nếu như người khác hộ tống hắn về, đại khái liền nghe theo phân phó của hắn, chuyển đi tới cửa hông rồi.

Nhưng lần này hộ tống hắn trở về là Tần Vũ Dương, chính là tên tráng sĩ có thể đánh hổ ở dưới trướng của Hoài Viễn Vương, hắn là người có tính tình không chịu thua lỗ, khuyên Lâm Phong: “Lâm đại nhân, ngài đã đến cửa chính, sao không đi vào từ nơi này?”

Lâm Phong mỉm cười, “Ta là khách, vốn định tới trước cửa chính đưa tấm thiệp, thăm viếng chủ nhân, nhưng bây giờ nhìn dáng dấp chủ nhân có chuyện quan trọng, không tiện, vậy thì ngày khác tới bái phỏng thôi.”

Tần Vũ Dương tỏ vẻ không vui, “Lâm đại nhân, ngài là trưởng bối nhà Vương gia ta, nếu như ngài có phân phó, thuộc hạ không dám không nghe. Nhưng đến cửa chính phủ Tấn Giang Hầu lại rẽ về, thuộc hạ thật sự rất ấm ức trong lòng.”

Lâm Phong hơi áy náy, “Khiến cho ngươi rất uất nghẹn sao?”

Tần Vũ Dương gật đầu, “Không chỉ có thể rất ấm ức, rất uất nghẹn, thuộc hạ còn cảm thấy mất uy danh của Vương gia nhà thuộc hạ.”

Lâm Phong bất giác tươi sáng.

Hôm nay tâm tình hắn cực kỳ sáng sủa vui vẻ, ngay cả Tần Vũ Dương thẳng thắn nói rõ ra và hành động theo cảm tính, theo ý hắn cũng là đáng yêu.

“Ta cũng không thèm để ý tới lợi hại trước mắt, Vương gia nhà ngươi cũng sẽ không để ý, đi thôi.” Lâm Phong cười nói.

Mặc dù Tần Vũ Dương không hiểu rõ ràng dụng ý của Lâm Phong, nhưng thấy Lâm Phong hào hoa phong nhã, đã dự tính trước, không phải dáng vẻ nhát gan sợ chuyện phiền phức tránh đi, liền không khuyên Lâm Phong nữa, kích động nói: “Nếu ngài quyết định như vậy, nhất định có đạo lý của ngài, thuộc hạ không hiểu, chỉ nghe theo ngài là được.”

Trong phủ Tấn Giang Hầu chạy ra hai đội người làm, dẫn đầu là một nam tử dáng vẻ quản sự vội vã, “Nhanh, phu nhân, thiếu phu nhân ra rồi, nếu trước cửa có người không có nhiệm vụ, đuổi đi toàn bộ.” Nhìn thấy mấy người Lâm Phong, Tần Vũ Dương, quản sự này do dự một chút, cười một tiếng gọi “Đại cô gia”, cũng không dừng lại, mang theo thủ hạ rời đi rồi.

Lâm Phong đang định xoay người rời đi, từ sau lưng truyền đến một giọng nói nữ tử mang theo châm chọc, “Ơ, đây không phải là đại cô gia La gia chúng ta sao? Thế nào, ngươi nhanh như vậy đã từ trong tù đi ra?” Âm thanh cất lên thật cao, mang theo vài phần bén nhọn và phô trương, nghe vào trong tai rất khó chịu.

Giọng nói của nữ tử này còn chưa dứt, Tần Vũ Dương đã đao bên hông ra khỏi vỏ.

Hắn phụng mệnh hộ tống Lâm Phong trở về phủ Tấn Giang Hầu, bảo vệ an toàn của Lâm Phong chính là chức trách của hắn. Hiện giờ Lâm Phong bị một nữ tử không biết có lai lịch gì đường lên tiếng sỉ nhục, lấy tính tình của Tần Vũ Dương, làm sao có thể nhịn được?

Tần Vũ Dương có thân hình khôi ngô cao lớn, tướng mạo hào phóng, giống như tháp sắt đứng ở trước cửa phủ Tấn Giang Hầu, rất là bắt mắt, cũng rất dọa người.

“Tần thị vệ, đại khái không cần vậy.” Lâm Phong không tán thành lắc đầu, chỉ chỉ vỏ đao, ý bảo Tần Vũ Dương thu lại. die ennd kdan/le eequhyd onnn

Lâm Phong ôn hòa kiên định, mặc dù sẽ không bất kỳ công phu gì, lại tự có lực lượng cảm phục người ta, Tần Vũ Dương không dám trái lời, khom người nói: “Dạ, Lâm đại nhân.” Dứt khoát thu đao vào vỏ, dáng đứng thẳng.

“Chà, có tiến bộ, ngay cả hộ vệ cũng đã có.” Một vị nữ tử hơn ba mươi tuổi từ trong cổng đi ra, trên mặt hàm chứa vẻ mỉa mai, “Lâm Tri châu lúc này không giống ngày xưa, thật sự khiến người ta nhìn với cặp mắt khác hẳn.”

Nữ tử này thân trên mặc áo ngoài bằng hàng la màu đỏ thắm thêu hoa, dưới thân mặc váy mã diện dệt khổng tước xanh biển, trên đầu búi một búi tóc bàn ngọc vọng tiên thật cao, ngũ quan rất đẹp, sắc mặt cũng đỏ thắm, thái độ lại lộ chanh chua, làm người ta không thích.

(*) Váy mã diện: bắt đầu xuất hiện từ thời Minh, có nếp gấp dọc theo thân váy. Khổng tước = chim công

Lâm Phong khách khí xưng hô một tiếng, “Thẩm thiếu phu nhân, xin chào.”

Nữ tử này chính là nữ nhi của Tiêu thị, muội muội khác mẹ của La Thư là La Anh rồi.

La Anh nhìn Lâm Phong từ trên xuống dưới, thấy Lâm Phong không bị thương một chút nào, hơn nữa cũng không có dáng vẻ nhếch nhác, trong lòng rất không thoải mái, hừ một tiếng, “Lâm Tri châu đại tài, phạm vào án tham ô phải do bệ hạ đích thân thẩm, mặt mũi quá lớn đấy. Lâm Tri châu, ngự tiền chờ phán xét, tư vị như thế nào, không bằng nói ra, để cho chúng ta những phụ nhân trong khuê các không có kiến thức này nghe một chút, để mở mang tầm mắt?”

Tiêu thị cũng từ trong phủ Tấn Giang Hầu đi ra, nhìn thấy Lâm Phong thong dong đứng trước cửa, đầu óc ong ong một tiếng, bước chân không yên, đưa tay vịn khung cửa. Lâm Phong lại trở lại, thân thể khỏe mạnh *, hoàn hảo không hao tổn trở lại?

(*) Thân thể khỏe mạnh: Nguyên gốc 全须全尾 (toàn tu toàn vĩ), hình dung con dế đi qua, hiện giờ thường dùng để hình dung thân thể khỏe mạnh của người nào đó (tu – râu, vĩ – đuôi).

La Anh rất cay nghiệt, “Lâm Tri châu sao chỉ cười không nói lời nào, là không muốn nói chuyện với phụ nhân vô tri là ta sao? Đúng, ta quả thật kém xa ngươi, không bị người kiện tham ô, không đánh thắng quan tòa, không được Hoàng đế bệ hạ tự mình thẩm vấn. Lâm Tri châu, kiến thức của ta thật sự rất không lớn bằng ngươi.”

Tần Vũ Dương trợn mắt nhìn, tay lại đè lên chuôi đao bên hông.

Lâm Phong kiềm chế cực tốt, mỉm cười chắp tay một cái, “Thẩm thiếu phu nhân, chức quan của tại hạ đã thay đổi, xin gọi ta là Lâm Thị giảng.”

“Lâm Thị giảng?” La Anh chấn động.

Nàng là con dâu Thẩm tướng, vẫn rất hiểu chức quan của quan văn, Thị giảng là chức vị thanh cao đáng quý trong Hàn Lâm viện, chính tứ phẩm, có thể thường nhìn thấy Hoàng đế, giảng giải kinh thư, sách sử cho Hoàng đế, nàng đương nhiên biết.

“Ngươi, ngươi từ Tri châu ngũ phẩm, thăng lên làm Thị giảng tứ phẩm?” La Anh không thể tin, nhếch môi hỏi. dfienddn lieqiudoon

Lâm Phong cười tao nhã, “Chính thế.”

Tiêu thị vịn khung cửa thở hổn hển mấy cái, đám người Nhương thị, Toàn thị, La Văn Úy sau lưng bà luống cuống, tranh cướp giành giật tiến lên đỡ, “Người thế nào rồi?”

Trong lòng Tiêu thị mắc ói phiền muộn một trận, đưa tay đẩy toàn bộ các nàng ra, “Tránh ra, đừng tới phiền ta!”

Đám người Nhương thị càng thêm kinh hoảng, không biết làm sao.

“Ngươi lại không có việc gì.” La Anh lẩm bẩm.

Nàng vốn có một đôi mắt xinh đẹp, lúc này lại có vẻ rất đờ đẫn, rất không có linh khí.

Tần Vũ Dương nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn còn không nhịn được, cao giọng nói: “Sao tin tức của Thẩm thiếu phu nhân lại không linh thông như vậy, chẳng lẽ bây giờ ngươi còn không biết sao, không chỉ Lâm đại nhân vinh dự thăng lên Thị giảng, Khang Vương vu cáo đại nhân còn 

Click vào đây để xem tiếp nếu không thấy ảnh

Tập tin gởi kèm:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.