Chương 51

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Puck - Diễn đàn

La Giản nghẹn họng nhìn trân trối, “Hai, hai tuổi liền không ai quản? Về, về sau cháu quản cậu?”

“Ừm.” Lâm Thấm chăm chú gật đầu, “Cậu, ta sẽ nói cậu thật tốt, giống như nói Đại Bạch và tiểu Hôi.”

Trên mặt La Giản hiện lên vẻ mặt si ngốc ngơ ngác.

Mặc dù Lâm Hàn mặt lạnh, thật ra thì trong lòng cũng không lạnh nhạt, thấy vẻ mặt mơ hồ hoài nghi của La Giản, có lòng tốt giải thích cho hắn, “Cậu, a Thấm nuôi một con ngỗng trắng lớn, tên Đại Bạch, còn nuôi một con lừa nhỏ màu xám, tên tiểu Hôi, muội ấy thường thường dạy Đại Bạch và tiểu Hôi, tài ăn nói rất tốt.”

Một con ngỗng, một đầu lừa, La Giản đứng không vững, lảo đảo hai bước, đặt mông ngồi trên ghế ở sau lưng.

“Cậu, chuyện là như vậy.” Lâm Hàn theo tới, rất cặn kẽ nói cho hắn biết, “Có một ngày tỷ tỷ nói cháu, cháu nói a Thấm, A Thấm quay đầu lại, cũng không có ai có thể nói, liền không chịu, nói nhao nhao muốn chúng cháu tìm một người hai tuổi cho nàng, người nàng có thể nói. Cậu ngài có thể nghe rõ chứ? Tỷ tỷ mười sáu tuổi, cháu tám tuổi, a Thấm bốn tuổi, cho nên a Thấm nhất định phải tìm người hai tuổi để nói. Ban đầu Hoài Viễn Vương lấy đầu lừa con cho muội ấy, chính là tiểu Hôi, Tiểu Hôi mặc dù nhỏ, nhưng không lớn không nhỏ vừa đúng hai tuổi…” 

“Cậu, cháu sẽ không ghét bỏ cậu.” Lâm Thấm thuần thục leo lên trên La Giản đầu gối ngồi xuống, giọng nói thân thiết, “Đại Bạch và tiểu Hôi cũng khiến cháu rất phí tâm đó.”

Nàng một dáng vẻ nhỏ đương nhiên, rõ ràng đang nói, cậu xem, Đại Bạch và tiểu Hôi cũng khiến cháu rất phí tâm, cháu đều không ghét bỏ, cậu cũng không ngoại lệ.

Lâm Đàm cười đến dựa trên người La Thư. 

Lúc này nàng có mấy phần trẻ con, không còn là Lâm cô nương một bước cũng không nhường, cao đàm khoát luận, Hoàng trường tử phi tương lai trong Dưỡng Ninh cung nữa.

(*) Cao đàm khoát luận: Ra sức phát biểu kiến giải của mình.

La Giản bị cháu ngoại gái nhỏ đánh đồng với một con ngỗng trắng lớn, một đầu lừa xám, mơ hồ, không biết như thế nào cho phải, đôi môi run rẩy, thân thể run lên, cũng không nói ra lời.

“Cậu yên tâm, ta rất biết nói.” Lâm Thấm hình như thấy La Giản không tin tưởng nàng lắm, giọng điệu càng nhiệt liệt rồi, “Đại Bạch lợi hại như vậy, cháu cũng có thể nói nó!”

Lần này không chỉ Lâm Đàm, ngay cả Lâm Khai cũng chân mềm đứng không vững, “Cha, có thể dựa vào người không?” Hắn khiêm tốn hỏi một tiếng.

Lâm Phong chỉ chỉ vai của mình, “Xin cứ tự nhiên.”

Đầu Lâm Khai dựa đến trên vai phụ thân, trong mắt, trên khuôn mặt như ngọc trắng, ý cười chớp động.

La Thư cười đến thoải mái, “Đại ca tốt của ta, lui về sau huynh liền nghe a Thấm nhà ta. Đừng trách ta không nói cho huynh biết, a Thấm nhà ta tuy tuổi còn nhỏ, nhưng rất cố chấp, điều nên nói con bé sẽ nói, điều nên quản con bé cũng sẽ không lười biếng, chắc chắn rất tận tâm tận lực. Huynh tốt nhất nên thận trọng cả lời nói lẫn việc làm, bằng không ấy, Lâm Thấm chính là đuổi theo huynh khắp cả phủ Tấn Giang Hầu, cũng phải nói được huynh.” die nd da nl e q uu ydo n

“Cả kinh thành.” Lâm Thấm phồng gò má nhỏ nhắn tròn trịa lên, nói.

“Có nghe thấy không?” La Thư hả hê, “Chạy khắp cả Kinh thành con bé cũng sẽ phải đi nói huynh, huynh ấy, lên trời xuống đất cũng không chạy thoát được đâu, ngoan ngoãn nghe con bé nói đi. Đại ca, ta hết cách với huynh rồi, khuê nữ ta quản được huynh.”

La Giản trở nên ngây ngốc, than thở một tiếng, đầu vô lực dựa vào ghế dựa.

“Không cho như vậy.” Lâm Thấm ra sức đưa tay nhỏ kéo đầu của hắn, “Cậu, lên tinh thần! Ngồi ổn, ngồi thẳng, đúng, đúng rồi, chính là như vậy, ngồi phải có dáng ngồi chứ.”

Đám người Lâm Phong, La Thư nhìn Lâm Thấm chỉnh tư thế ngồi của cậu, mặc dù ngượng ngùng cười ngoài sáng, nhưng trong bụng đều mãnh liệt cười, nghẹn đến không xong.

“Cháu vẫn còn ngồi trên đùi cậu đấy.” La Giản tinh thần không phấn chấn, không có sức phản kháng.

“Cháu là tiểu hài tử nha.” Lâm Thấm tỏ vẻ kinh ngạc, “Cậu, cậu là người lớn.”

La Giản bị ánh mắt tinh khiết không tỳ vết của cháu gái ngoại nhỏ này nhìn, đột nhiên cảm thấy xấu hổ trong lòng, hốt hoảng “Ừ” một tiếng: “Ừ, a Thấm, cháu là đứa bé, ngồi đi, ngồi trên đùi cậu đi.” Thấy Lâm Thấm vẫn dùng ánh mắt trách cứ nhìn hắn, ý thức được tư thế của mình không hợp ý con bé, theo bản năng ưỡn thẳng lưng.

“Như vậy mới đúng.” Lâm Thấm hài lòng cười.

Đám người Lâm Phong cuối cùng không nhịn được, cả nhà cười ầm lên.

Tối hôm đó hai cha con La Giản và La Văn Nhân ở lại Lâm Lang hiên ăn bữa tối, lúc ăn cơm Lâm Thấm nhìn chằm chằm La Giản, phát hiện hắn có sai lầm liền kịp thời lên tiếng nhắc nhở, “Cậu, trước phải ăn canh nha, trước uống canh mới ăn ngon cơm.”

“Cậu, không thể chỉ ăn thịt không ăn rau, không tốt cho tiểu hài tử.”

“Cậu, không thể uống rượu.”

“Cậu, ăn cơm không thể quá nhanh, phải nhai kỹ nuốt chậm.”

Nếu như La Giản không nghe lời của nàng, nàng liền dùng đôi mắt nhỏ khiển trách nhìn hắn, nhìn đến khi hắn chột dạ mới thôi; nếu như La Giản nghe lời nàng, nàng liền cười hì hì, cầm đũa nhỏ của mình gắp thức ăn cho hắn.

La Giản một chút tính khí cũng không có.

Đám người Lâm Phong, La Thư bởi vì luôn nhịn cười, bữa cơm này vô cùng khổ cực.

Ăn cơm xong, Lâm Hàn làm tiểu lão sư,