Chương 52

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Puck - Diễn đàn

“Cái gì vậy?” Lâm Thấm lập tức chạy tới nhìn.

Lâm Phong mỉm cười, kéo con bé qua, không cho nàng chạy loạn nữa, “Chuyện của người lớn, đứa bé không hiểu, đừng hỏi bậy.” Thấy Lâm Thấm mím cái miệng nhỏ nhắn, không đành lòng làm con bé thất vọng, liền dịu dàng dụ dỗ nàng, “A Thấm, chờ con vỡ lòng xong cha sẽ chậm rãi dạy cho con có được không, hiện giờ con còn nhỏ, nói con cũng không hiểu.”

Lâm Thấm bất mãn chìa một bàn tay ra, “Đầy hết mới có thể vỡ lòng.” Đầy toàn bộ năm đầu ngón tay rồi mới đủ năm tuổi, mới có thể đi học vỡ lòng, đó không phải đợi thật lâu sao.

“Rất nhanh.” Lâm Phong an ủi nàng, “Thời gian qua mau, ngày tháng thoi đưa, thời gian như bóng câu qua khe cửa.”

Lâm Thấm nghe không hiểu, Lâm Phong kiên nhẫn nói cho nàng biết mấy từ này có ý nghĩa gì.

Hai mắt nhị tiểu thư Lâm gia vụt sáng lên, nghe rất nghiêm túc.

Về phần nàng nghe có hiểu không, cũng không thể biết được.

Lâm Phong cất xong thư Hoài Viễn Vương đưa, ấm giọng nói: “Chờ ta thương nghị xong với người nhà, sẽ cho Điện hạ câu trả lời chắc chắn, có được không?”

Hoài Viễn Vương hơi thẹn đỏ mặt, “Đó là đương nhiên.”

Mấy người La Thư, Lâm Khai hiểu đây xảy ra chuyện gì, ngay cả La Giản cũng đại khái đoán được, “Hoài Viễn Vương đây là đưa ngày tới cho a Đàm chọn lựa đi? Ta thấy dáng vẻ của hắn là muốn sớm ngày lấy Vương phi về nhà.” d1en d4nl 3q21y d0n

Lâm Hàn không hiểu rõ hết, nhưng hắn cũng rất dè dặt, không hiểu cũng sẽ không dễ dàng mở miệng hỏi, Lâm Thấm không thể như vậy, trong tâm linh nhỏ hễ là có nghi vấn, chắc chắn sẽ đánh vỡ nồi cát hỏi đến cùng. Nàng không hỏi được chỗ Lâm Phong, liền kéo kéo Hoài Viễn Vương, giòn giã hỏi, “Diệu ca ca, có muốn muội đưa tin không?”

Nàng không ngại làm người mang tin tức, tuyệt đối không để ý.

Ngay trước mặt Lâm Phong, La Thư, Khuông tiên sinh bị hỏi đến vấn đề này. Cho dù Hoài Viễn Vương kinh nghiệm sa trường cũng rất ngượng ngùng.

Khuông tiên sinh làm như không nghe thấy, hiền hòa hỏi chuyện nhập học của Lâm Hàn, “Tuổi này của a Hàn không thể bị dở dang, cần bái lạy dưới cửa danh sư, việc học mới bổ ích, Du Minh huynh, huynh có tính toán gì không?”

Lâm Phong nói: “Hôm nay ta còn thương lượng chuyện này với a Khai, Lâm gia và La gia đều có tộc học, nhưng phong cách học tập trong tộc học hình như bất chính, đưa a Hàn qua đi học liền không thích hợp. Đắc Ý huynh sống lâu ở Kinh thành, có biết trong tộc học, tư thục nào có tiên sinh tin được không?” Hai người thảo luận tới chuyện Lâm Hàn đi học, nhập học.

La Thư quay đầu nói chuyện với La Giản.

Tất cả mọi người không nhìn về phía Hoài Viễn Vương.

Lâm Thấm thấy Hoài Viễn Vương không lên tiếng, liền thúc giục: “Diệu ca ca, rốt cuộc có cần muội làm người mang tin tức không vậy.”

Lúc này sắc trời đã tối, trong nhà thắp mấy ngọn nến, dưới ánh nến khuôn mặt Hoài Viễn Vương như đao gọt búa đục, đường cong kiên nghị, lạnh lùng vô tình, rồi lại bởi vì ngũ quan tinh xảo khác thường, ngược lại hiện ra mấy phần mềm mỏng. Ánh mắt tối tăm mà thâm thúy, lỗ mũi ngạo nghễ vểnh lên, đôi môi đỏ thắm, cổ áo màu tím đậm đẹp đẽ quý giá tôn lên làn da trắng trẻo nhẵn nhụi của hắn, có vẻ đẹp khác lạ khó tỏ, lỗi lạc phong lưu.

Lâm Thấm đang lảm nhảm hỏi có cần nàng làm người mang tin tức, Hoài Viễn Vương ngại nói cần, lại không nỡ nói không cần, hắn luôn luôn quyết đoán sát phạt, lúc này lại hết sức do dự.

Khuông tiên sinh và Lâm Phong nhiệt liệt thảo luận vấn đề nhập học của Lâm Hàn, hai huynh đệ Lâm Khai và Lâm Hàn một trước một sau gia nhập thảo luận, phát biểu ý kiến của mình. La Thư à La Giản một đôi huynh muội khó chịu lần đầu tiên thật dễ nói chuyện, không gây gổ –– tất cả hài hòa như thế.

Hoài Viễn Vương lấy từ trong ngực ra một phong thư màu hồng nhạt, âm thanh trầm thấp, “A Thấm, muội lặng lẽ đưa cho nàng, có được không?”

Lâm Thấm kinh ngạc mở to hai mắt, “Tại sao phải lặng lẽ vậy?” Nhỏ giọng thì thầm, nhận lấy thư từ trong tay Hoài Viễn Vương, vênh váo, nghênh ngang, đi ra phía sau bức bình phong. dinendian.lơqid]on

Đám người Khuông tiên sinh thảo luận càng trở nên nhiệt liệt.

Hai huynh muội La Thư và La Giản không biết đang nói cái gì, mặt mày hớn hở, không coi ai ra gì.

Khổng Dương rón rén tới châm trà Long tỉnh xanh biếc cho khách, tay Hoài Viễn Vương cầm tách trà, trên mặt trầm tư, cũng không biết hắn đang suy tư quân quốc chuyện quan trọng gì.

Lâm Thấm nhảy nhảy nhót nhót đến trước mặt hắn, tay nhỏ bé chắp sau lưng, hí ha hí hửng nhìn hắn.

Trái tim Hoài Viễn Vương nhảy thình thịch.

“Nhìn nè.” Lâm Thấm cười hì hì đưa một lá thư màu hồng nhạt giống vậy cho hắn.

Hoài Viễn Vương như thu được báu vật, vội đưa tay lấy tới thu vào trong tay áo.

“Sẽ không rớt chứ?” Lâm Thấm thò đầu nhỏ vào ống tay áo của hắn, quan sát cẩn thận một lần.

“Sẽ không đâu.” Giọng Hoài Viễn Vương trầm thấp có lực “Ta còn, thư còn.”

Lâm Thấm dùng ánh mắt vừa vui sướng vừa sùng bái nhìn hắn hồi lâu, đảo chân liền chạy ra phía sau bình phong, “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, Diệu ca ca nói rồi, huynh ấy còn, thư còn!” Giọng nói rất lớn, làm cho đám người Khuông tiên sinh, Lâm Phong làm bộ như không nghe thấy cũng lao lực.

Hoài Viễn Vương như đứng đống lửa.

Lâm Thấm lại từ phía sau chạy ra, Hoài Viễn Vương và Khuông tiên sinh đã muốn cáo từ, thấy Diệu ca ca và Đắc Ý phải đi, Lâm Thấm lưu luyến, “Khuông bá bá, bá bá rảnh rỗi liền tới ngồi một chút nha. Diệu ca ca huynh cũng thế, rảnh rỗi liền tới.

“Yên tâm đi, Diệu ca ca của muội chính là không rảnh cũng sẽ tới.” Lâm Khai cười như không cười.

“Được đó được đó.” Lâm Thấm tươi cười rạng rỡ.

Lâm Khai chìa cánh tay nhỏ về phía Hoài Viễn Vương, Hoài Viễn Vương khom lưng ôm lấy nàng, đoàn người cùng nhau đi ra ngoài.

Lâm Thấm dài dài dòng dòng căn dặn, “Nếu nhà Luân ca ca mời khách, nhất định phải cho muội thiệp mời nha. Tiểu mập mạp đó mãi cứ giành huynh với muội, Diệu ca ca, hai chúng ta ai cướp được coi như là của người đó…”

“Để cho muội cướp.” Hoài Viễn Vương nhường cho nàng.

Lâm Thấm cười thành một đóa hoa.

Nghĩ đến mình có thể đoạt lấy của tiểu mập mạp Cao Nguyên Dục đó, chân mày nàng cong cong.

“Muội giành tỷ phu, hắn giành đại ca, hắn thua, vẫn là tỷ phu tốt!” Lâm Thấm vui mừng bừng bừng.

Cho dù Hoài Viễn Vương thong dong trấn định, lúc này cũng