Chương 57-2: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Puck - Diễn đàn

Lâm Thấm chăm chú suy nghĩ hồi lâu, âm thanh trong trẻo nói: “Ta muốn làm Nguyên soái, bởi vì ông ngoại ta là Nguyên soái, có ông ngoại như vậy, tất có ngoại tôn nữ như thế!”

Chung quanh vang lên một trận hút khí lạnh.

“Có ông ngoại như vậy, tất có ngoại tôn nữ như thế”, tiểu cô nương này thật thông minh lanh lợi.

Không chỉ thông minh lanh lợi, còn rất có khí thế!

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, thật sự không thể tin nổi tiểu hài tử ba bốn tuổi có thể nói ra được như vậy.

“Hay cho có ông ngoại như vậy, tất có ngoại tôn nữ như thế.” Trong điện lại đi vào thêm mấy người, một vị phu nhân tuổi đã hơn năm mươi cười nói.

Phu nhân tuổi ngoài năm mươi này được hơn mười phụ nhân trung niên, thanh niên, thiếu nữ tướng mạo xinh đẹp vây quanh, hiển nhiên là vị lão phong quân rồi. Trang phục của nữ tử bên cạnh bà cũng không hề hoa lệ, lại tự trọng mà có thân phận, dung mạo của một thiếu nữ thanh lệ trong đó tuổi vừa cập kê phong độ càng thêm xuất chúng, như hạc đứng trong bầy gà.

Phu nhân tuổi ngoài năm mươi này mang theo con dâu của bà, đám cháu gái tới hành lễ cho Tương Dương trưởng Công chúa.

“Thẩm phu nhân tới.” Trừ Tương Dương trưởng Công chúa và Trấn Quốc công phu nhân ra, các nữ quyến còn lại cũng đứng dậy, thỉnh an chào hỏi phu nhân tuổi ngoài năm mươi này.

Thì ra đây chính là thê tử Trịnh thị của Thẩm Tướng.

La Anh khẽ đỡ cánh tay Trịnh thị, dáng vẻ con dâu hiếu thuận.

Thấy La Thư, nàng lộ ra vẻ mặt đắc ý kiêu ngạo, La Thư à La Thư, ngươi nhìn ta xem, ta đến Thẩm gia thế gia đại tộc như vậy, cha mẹ chồng tôn quý, chị em bạn dâu đông đảo, rễ sâu lá tốt, người đông thế mạnh. Ngươi thì sao? Gả cho Lâm Phong một kẻ cô nhi, cho nên hôm nay ngươi cô lẻ một mình tới đây, ngay cả một người làm bạn cũng không có –– cũng không phải, ngươi còn có một tiểu nữ nhi, nhưng tiểu nha đầu năm nay mới vừa bốn tuổi kia, lại gánh được tác dụng gì chứ?

“Họa nhi, mau tới bái kiến dì con.” La Anh cười nói.

“Vâng, mẫu thân.” Đó là thiếu nữ thanh lệ vừa mới cập kê rất ôn thuận theo lời tới bái kiến La Thư, “Dì, cháu gái có lễ.”

Đây là Thẩm Minh Họa, cháu gái Thẩm Tướng, là một viên minh châu sáng chói nhất của Thẩm gia.

“Minh Họa, nhiều năm không gặp, ngươi đã thành thiếu nữ duyên dáng.” La Thư ngoài cười như trong lòng không cười, gỡ một vòng tay xanh biếc trong suốt, chất ngọc vô cùng tốt từ trên cổ tay, thưởng cho Thẩm Minh Họa làm lễ gặp mặt.

Thẩm Minh Họa tự nhiên thanh thản nói cám ơn, “Dì, nhiều năm không gặp, cháu gái thật nhớ nhung.” d1en d4nl 3q21y d0n

Một vị thiếu phụ bên cạnh Trịnh thị cố làm ra vẻ kinh ngạc, “Đại tẩu, trong nhà tỷ tỷ người không phải cũng có vị cô nương sao, nghe nói lớn hơn Họa nhi nhà chúng ta một tuổi? Sao không thấy nàng ta?”

La Anh bĩu môi, “Là có một vị, nhưng nàng ta đã được sính làm Hoài Viễn Vương phi rồi, sao ra cửa được? Ở nhà an tâm chuẩn bị gả thôi.”

“Thì ra là Hoài Viễn Vương phi, chúc mừng chúc mừng.” Thiếu phụ kia mới bừng tỉnh hiểu ra, luôn miệng nói chúc mừng với La Thư.

Hoàng đế hạ chiếu sính trưởng nữ Lâm gia làm vợ Hoàng tử, chuyện như vậy người Thẩm gia làm sao có thể không biết đây? Vào lúc này cũng chỉ giả vờ tỏ vẻ thôi, vì chính là cường điệu lên bốn chữ “Hoài Viễn Vương phi”, có ý định hạ thấp đi.

Tính tình La Thư rất dữ dội, vốn không chịu được người ta cố ý chọc giận, La Anh đương nhiên biết.

La Thư chỉ cười cười, “Trên chiếu tay của bệ hạ, viết là Hoàng trưởng tử phi.” Lại không nhận là Hoài Viễn Vương phi, vừa không tức giận, lại tiến lùi thích hợp, cân nhắc vô cùng có chừng mực.

La Anh tỏ vẻ hả hê, “Nghe nói Lễ bộ đang bị làm khó, không biết vụ hôn sự này của Hoài Viễn Vương rốt cuộc làm theo quy cách gì mới tốt. Đại tỷ, tỷ nói