Bạc Mộ Băng Luân 45-50

Bốn mươi sáu.

 

“Ngươi tên gì?” nam nhân mang kính đen hỏi.

 

“Đoàn Tử .”

 

“Là nickname?”

 

“Ân.”

 

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Đoàn Tử chăm chú nhìn số building, cuối cùng nói: “Tới nhà của ta rồi.”

 

“Ngươi ở nơi này a.” Nam nhân trầm ngâm.

 

“Hay ngươi vào nhà ta chơi rồi chốc nữa ta lại tiễn ngươi về.” Đoàn Tử ân cần nói.

 

Nam nhân mỉm cười: “Tốt.”

 

Vì vậy, hôm nay chủ nhân về nhà, liền thấy trong nhà có một nam nhân xa lạ. Đoàn Tử vừa thấy chủ nhân về, nhất thời bay tới hoan hô: “Chủ nhân, anh đã trở về!”

 

Khuôn mặt gã khách khẽ vặn vẹo trong thoáng chốc.

 

“Em đói bụng.” Đoàn Tử ôm thắt lưng chủ nhân, làm nũng.

 

Chủ nhân bất đắc dĩ sờ sờ đầu Đoàn Tử: “Vị này là ai?”

 

“Là ông chú cho em mượn tiền.”

 

Ông chú? Chủ nhân và gã khách đều sửng sốt, người kia sờ sờ mặt mình như để kiểm tra, cười khổ: “Ta cũng không biết thì ra ta đã già đến mức đó.”

 

Đoàn Tử nhức đầu: “Ta sai rồi, xét tuổi tác mà nói…” Nói còn chưa hết miệng đã bị chủ nhân bưng kín, Đoàn Tử ô ô hai tiếng, hung hăng trừng hắn.

 

Đoàn Tử, người đã ba trăm bảy mươi tuổi như ngươi mà dám kêu người ta la ông chú sao? Dù có giả bộ cũng không thể quá đáng như vậy a.

 

“Đoàn Tử gây phiền phức cho ngươi rồi.” Chủ nhân nói.

 

“Không có, Đoàn Tử rất khả ái.” Nam nhân mỉm cười.

 

Đoàn Tử cười khúc khích, không nghĩ tới đến tuổi này rồi còn có người khen hắn khả ái, có thể thấy được mị lực của hắn thực sự là vô địch.

 

Tiễn khách về rồi chủ nhân mới giáo huấn Đoàn Tử vì cái tội tùy ý dẫn người lạ về nhà, vạn nhất dẫn về một người xấu thì phải làm sao, Đoàn Tử lẩm bẩm rằng tốt xấu gì hắn cũng là miêu yêu, miêu yêu a, chỉ có người sợ yêu nào có yêu phải sợ người.

 

Chủ nhân liếc xéo hắn một cái, mèo hoang ngươi cũng đánh không lại còn đòi.

 

Đoàn Tử ủy ủy khuất khuất nức nở: “Người ta, người ta là con mèo đã trưởng thành, làm sao có thể có hành vi đánh nhau dã man như cái lũ con nít đó được.”

 

Chủ nhân nổi da gà, rùng mình một cái, bỏ lại Đoàn Tử, đi nấu cơm.

 

Đoàn Tử chớp chớp mắt ý đồ biểu hiện sự khả ái vô địch thiên hạ của mình, thế nhưng chủ nhân chẳng thèm liếc mắt, mặc tạp dề rồi đi thẳng vào bếp. Mị nhãn vứt cho người mù xem, ức chế a.

 

 

 

Bốn mươi bảy.

 

Hôm nay, Đoàn Tử muốn chứng minh cho chủ nhân thấy mình là một đứa trẻ ngoan, nên tự động cầm quần áo cho vào máy giặt, giặt sạch. Giặt xong phát hiện thứ gì đó hồng hồng ở góc túi, lôi ra, thì ra là tiền.

 

Đoàn Tử rên rên rỉ rỉ chạy lên sân thượng phơi tờ tiền ướt sũng.

Giặt quần áo xong, Đoàn Tử không có việc gì làm, chán đến chết lăn lộn trên sofa, nghĩ thầm chính mình rất có tiềm năng trở thành oán phụ ở nhà chờ chồng, không được, nhất định hắn phải tìm việc a, tiếp tục như thế hắn sẽ thành kẻ ăn bám a, tuy rằng hắn đã ăn bám bảy năm nay, nhưng mà bây giờ hắn có thể biến thành người rồi thì hẳn là nên thực hiện nghĩa vụ của loài người, hảo hảo làm việc.

 

Thầm thì. Bồ câu A Ngốc sà xuống sân thượng rỉa cánh, phát hiện nhân dân tệ, hưng phấn rung đùi đắc ý chuẩn bị trộm đồ bỏ trốn.

 

Đoàn Tử đúng lúc phát hiện tình hình nguy hiểm liền bay qua nhéo A Ngốc đoạt lại tiền của mình.

 

“Ngươi tới đây làm gì, không phải giao cho người theo dõi Long Tĩnh Thành rồi sao.” Đoàn Tử bất mãn nói.

 

“Ta tới để mật báo, hắn đi khỏi, hiện tại chính là thời cơ tốt để cứu Bạch Phồn a.” A Ngốc tự mãn nói.

 

Đoàn Tử do dự một chút, gật đầu: “Được rồi, ngươi dẫn đường, chúng ta đi cứu người.”

 

Hai người tay không bắt giặc, thực sự rất thiếu chuẩn bị.

 

“Ở đây sao?” Đoàn Tử chỉ vào tiểu khu sát vách hỏi.

 

“Thầm thì.” Bồ câu đậu trên vai hắn, gật đầu.

 

Người qua đường đều nhìn Đoàn Tử với ánh mắt thương cảm, một người bình thường sẽ không nói chuyện với bồ câu như thế, hơn nữa quần áo thiếu niên mặc chẳng hợp với hắn gì cả.

 

“Tầng mấy?”

 

Bồ câu mổ hai phát lên mặt hắn. Đoàn Tử nghiêm túc nhìn tòa nhà, tìm một nơi khuất nẻo biến thành mèo, nhẹ nhàng nhảy vào.

 

Nơi này là bếp, không có người, Đoàn Tử nhảy xuống cẩn thận tìm từng phòng, vào tới phòng khách phát hiện một người ngồi bắt chéo chân sụt sịt xem TV.

 

Đoàn Tử sửng sốt mất một lúc, dùng móng mèo dụi mắt, xác định người đang dùng khăn tay vừa lau nước mắt vừa hỉ mũi chẳng có chút hình tượng kia chính là ca ca.

 

“Ca… Ca… Ca ca.” Đoàn Tử run run gọi.

 

Bạch Phồn nháy đôi mắt to tròn ngập nước, xoa xoa cái mũi hồng hồng, yếu ớt hỏi: “Ngươi là ai.”

 

= mãnh =
Bốn mươi tám.

 

Đoàn Tử trong nháy mắt biến thành mỹ thiếu niên, gục xuống bên người Bạch Phồn dùng sức lay động: “Ngươi ngươi ngươi đừng có nói giỡn a!”

 

Bạch Phồn khuôn mặt đỏ bừng, ngượng ngập nói: “Tráng sĩ trước nên mặc quần áo vào a.”

 

Đoàn Tử há mồm đớp đớp chẳng nói được lời nào.

 

“Không được, ngươi theo ta về, mất trí nhớ có thể từ từ chữa trị.” Đoàn Tử cố sức lôi kéo, muốn dắt Bạch Phồn về nhà.

 

Bạch Phồn bỗng nhiên hét lớn: “Không, ngươi là yêu tinh a, ngươi ngươi ngươi ngươi vừa rồi rõ ràng ngươi còn là mèo mà!”

 

Đoàn Tử nhất thời bực bội: “Ngươi cũng là miêu yêu a!”

 

“Ta rõ ràng là người!”

 

“Ngươi là yêu.”

 

“Là người!”

 

“Là yêu!”

 

A Ngốc đứng trên cửa sổ mặt mày co quắp, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Là nhân yêu.”

 

“Nói chung ngươi phải theo ta về.” Đoàn Tử ỷ mạnh hiếp yếu, lần đầu tiên dám lớn tiếng mắng mỏ ca ca, cảm giác vô cùng bay bổng.

 

“Không!” Bạch Phồn quay đầu khẳng định chắc nịch.

 

A Ngốc đứng một bên nhận xét: “Tình cảnh này có chút quen thuộc nhé, thế nhưng hình như đã đổi vai rồi a…”

 

“Hắn sẽ không theo ngươi về.”

 

Đoàn Tử cả kinh quay đầu lại, Long Tĩnh Thành không biết trở lại lúc nào đang lạnh lùng nhìn hắn. Bạch Phồn nhìn thấy hắn lại thập phần vui vẻ, đẩy Đoàn Tử ra, chạy đến bên người Long Tĩnh Thành đòi ôm.

 

Long Tĩnh Thành nhìn hắn với nhãn thần thập phần ôn nhu, thậm chí hôn một cái lên mặt hắn. Bạch Phồn mừng rỡ cọ tới cọ lui, trên mặt là một nụ cười rạng rỡ mà Đoàn Tử ít được thấy.

 

“Ta sẽ không khó dễ ngươi, ngươi đi đi.” Long Tĩnh Thành nói.

 

Bạch Phồn suy nghĩ một chút, chạy vào phòng ngủ kiếm bộ quần áo đưa cho Đoàn Tử. Đoàn Tử đang cầm y phục vẻ mặt thê lương.

 

“Ca ca, ngươi không cần ta nữa sao?” Đoàn Tử vẻ mặt lã chã chực khóc.

 

“Ta không phải là ca ca của ngươi, ta thực sự không nhận ra ngươi.” Bạch Phồn lúng túng nói.

 

Đoàn Tử quẳng quần áo sang một bên nhào tới bên người Bạch Phồn khóc lớn: “Ta sai rồi, ta thực sự sai rồi, ca ca ngươi đừng không cần ta a, ô ô…”

 

Bạch Phồn luống cuống tay chân ôm lấy Đoàn Tử đang không ngừng khóc lóc, mãi đến lúc Đoàn Tử bị Long Tĩnh Thành chịu không nổi cảnh khóc nháo túm lấy, tiện tay vứt vèo một cái qua cửa sổ.

 

Đoàn Tử biến vèo thành mèo mới không bị bẹp chết, meo meo meo meo kêu gầm trời, tới khi bị tiểu hài tử nghịch ngợm ném đá trêu chọc mới ủy ủy khuất khuất rời đi.

 

Hắn bị ca ca ruồng bỏ 囧

 

Bốn mươi chín.

 

Ủ rũ về nhà, Đoàn Tử mệt mỏi tắm rửa qua loa, ngã vật ra sofa giả chết.

 

Chuông cửa kêu, Đoàn Tử oán giận đi mở cửa, chủ nhân chưa tan sở, hơn nữa anh ấy có chìa khóa, hiện tại gõ cửa chẳng lẽ là người thu tiền ga sao.

 

Cửa mở, đứng ngoài cửa chính là ông chú cho hắn mượn tiền hôm trước.

 

“Quái thúc.” Đoàn Tử kêu lên.

 

“… Là ca ca thôi.” Người kia cười khổ.

 

“Quái ca ca.” Đoàn Tử sửa lại.

 

“Ngươi có thể bỏ chữ đầu đi được không?”

 

Đoàn Tử rũ mắt, ca ca, Bạch Phồn không cần hắn nữa a T^T.

 

“Được rồi, quái ca ca thì quái ca ca a, không mời ta vào?” Người kia hỏi.

 

Đoàn Tử lúc này mới nhích người nhượng hắn vào cửa.

 

“Ta mua sữa chua cho ngươi.” Người nọ đưa ra một túi sữa chua đủ vị đưa cho Đoàn Tử. Đoàn Tử thoáng cái hưng phấn hẳn lên, ôm sữa chua tới bên tủ lạnh, đồng thời hoả tốc pha một ly trà cho khách.

 

Ông chú đeo kính cầm tách trà mân mê một chố, bỗng nhiên nói: “Đoàn Tử, ngươi là miêu yêu à.”

 

Đoàn Tử một miệng nước trà lập tức phun ra, đấm ngực dậm chân khụ khụ.

 

Quái thúc cười nói: “Ta không có ý định bắt ngươi, ngươi khẩn trương cái gì?”

 

“Ngươi ngươi ngươi, đạo sĩ?” Đoàn Tử sợ đến co cả người lại.

 

“Ân.”

 

… Từ lúc nào đạo sĩ trở thành nghề hot vậy?

 

“Lần trước trong siêu thị ta đã chú ý đến ngươi rồi, ngươi tu hành chưa lâu nên không thể che dấu yêu khí, vừa nhìn liền biết.” Quái thúc trầm ngâm một lát, trên mặt lộ ra tiếu ý khiến Đoàn Tử đỏ mặt, “Hơn nữa công lực của ngươi không thể tăng thêm được nữa rồi.”

 

Đoàn Tử ừ một tiếng, hết sức chuyên chú nhìn chén trà, không hề lên tiếng.

 

“Chỉ cần ngươi không hại người ta sẽ không bắt ngươi, dạo này làm yêu quái cũng không dễ dàng.” Quái thúc thản nhiên nói.

 

“Vậy ngươi có thể cứu người hay không?” Đoàn Tử hỏi.

 

“Cứu người? Còn phải xem là ai nữa a.”

 

“… Ngươi có thể cứu cứu ca ca ta hay không?” Đoàn Tử nhỏ giọng hỏi.

 

“Ca ca ngươi?”

 

“Ân, hắn cũng là miêu yêu, thế nhưng bị một đạo sĩ bắt đi.” Đoàn Tử vừa nghĩ tới ca ca ngực đã đau đau.

 

“Ôi chao, nếu như là miêu yêu bắt đạo sĩ đi thì ta còn muốn quan tâm đó.” Kính mắt thúc cười nói.

 

Đoàn Tử quệt miệng ủy khuất nói: “Thế nhưng đạo sĩ kia là người xấu, hắn thích ca ca nên bắt nhốt ca ca, còn cưỡng X hắn, còn xóa kí ức của hắn, không nên đối xử như thế với động vật a! Mà ta lại đánh không lại hắn.”

 

Kính mắt thúc sờ sờ cằm nói: “Nghe qua đã biết là tà ma ngoại đạo, bất quá ngươi xác định là ca ca chứ không phải tỉ tỉ đi?”

 

“Ca ca ta rất đẹp, còn có, ngươi mau thanh lý môn hộ đi.” Đoàn Tử gật đầu như rang lạc.

 

“Ta thế nhưng có thu phí đó.” Kính mắt thúc nói.

 

Đoàn Tử sờ sờ túi, lấy ra tờ nhân dân tệ suýt nữa bị bồ câu A Ngốc cướp đi: “Từng này có đủ không? Có thể mua được rất nhiều sữa chua đó.”

 

Kính mắt thúc thúc nhìn chằm chằm hồi lâu vào tờ tiền nhăn nhúm, nhìn tờ tiền nhăn nhúm mà lại cười rất tà mị mới sợ, sau đó lại nhìn nhãn thần tràn ngập mong chờ của Đoàn Tử, cuối cùng không đành lòng từ chối tâm ý của hắn nên đành cầm tiền: “Được rồi, thu tiền rồi thì hôm nào ta cùng ngươi đi một chuyến.”

 

Năm mươi.

 

Đoàn Tử suy nghĩ rất nhiều phương án hành động, kiểu như nửa đêm lẻn vào; cho A Ngốc làm nội gián; hạ chiến thư anh dũng cứu huynh, thế nhưng trăm triệu lần Đoàn Tử cũng không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như này:

 

“Chỗ này?” Kính mắt thúc thúc đẩy gọng kính hỏi.

 

Đoàn Tử gật đầu.

 

Kính mắt thúc thúc thản nhiên ấn chuông cửa: “Có người ở nhà không? Thu tiền ga đây.”

 

Đoàn Tử : …

 

Cửa mở, Bạch Phồn chớp chớp mắt nhìn hai người ngoài cửa: “Ôi chao, ngươi là cái kia tiểu yêu tinh, ngươi làm việc cho công ty ga sao?”

 

Đoàn Tử囧vô lực, xấu hổ khụ khụ mấy cái.

 

Quái thúc cười tủm tỉm nhu nhu đầu Đoàn Tử: “Đúng vậy, hắn mới tới, đặc biệt ngoan a.”

 

“Các ngươi vào đi.” Bạch Phồn cảnh giác mời.

 

Cứ như vậy công khai bước vào.

 

“Long Tĩnh Thành đâu?” Đoàn Tử khẩn trương nhìn đông nhìn tây hỏi.

 

“Hắn có việc ra ngoài rồi.” Bạch Phồn trả lời.

 

Kính mắt thúc gật đầu: “Tốt lắm.” Nói xong quay người đánh vào gáy Bạch Phồn, Bạch Phồn phù phù ngã xuống đất.

 

“Đi.” Kính mắt thúc nâng Bạch Phồn lên, nói.

 

Đoàn Tử khó nói vặn vẹo: “Bắt cóc không tốt đâu.”

 

Quái thúc nhã nhặn quay đầu lại tà mị cười: “Chúng ta là giải cứu con tin mà.”

 

Đoàn Tử bị dáng cười của kính mắt thúc làm lạnh gáy, lập tức chạy đến bên cửa: “Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, Long Tĩnh Thành mà về là toi.”

 

“Ngươi gọi hắn là gì?” Kính mắt thúc đột nhiên hỏi.

 

“Long Tĩnh Thành.”

 

“Tên này có chút quen a.” Kính mắt thúc sờ sờ cằm, ôm Bạch Phồn đi, hai người lén lút nhét người vào xe, hoả tốc đưa về nhà.

 

“Như vậy cũng không an toàn a.” Đoàn Tử lẩm bẩm, “Đạo sĩ kia không quá ba ngày sẽ tới nhà tìm.”

 

Kính mắt thúc trầm ngâm, ôn nhu cười nói: “Ta miễn phí mời bảo kê cho ngươi là được.”

 

Đoàn Tử : = =