Chương 240: Cô dương, tôi động lòng với cô

Anh lạnh giọng nói: "Loại chuyện này mà các anh cũng dám làm, muốn ngồi tù đúng không?"

"Anh Phương, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ mà thôi!" Bác sĩ A nói: "Người kia nắm nhược điểm của chúng tôi, uy hiếp chúng tôi nếu không làm việc này cho người đó, liền cho chúng tôi mất việc ở bệnh viện có lăn lộn ở ngoài đời cũng không nổi."

Bác sĩ B cũng bò tới, mặt mũi cầu khẩn: "Xin anh Phương tha cho bọn tôi, nếu biết cô gái này là bạn của anh, cho bọn tôi mười lá gan bọn tôi cũng không dám."

Phương Tinh Nghị cười lạnh: "Ý của anh là, nếu là người khác các anh sẽ dám?"

"Chúng tôi không có ý này."

"Lão tứ." Phương Tinh Nghị lười nghe bọn họ lảm nhảm, gọi Lục Văn Thù đang đứng ngoài cửa vào: "Đem hai người này tới cục cảnh sát, nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó."

Lục Văn Thù cười hì hì nói: "Được được, cứ để tôi!"

Hai bác sĩ vẫn đang cầu xin tha thứ, trực tiếp bị Lục Văn Thù kéo ra.

Phương Tinh Nghị cởi áo khoác choàng lên người Dương Yến, mặt vẻ khẩn trương: "Không bị sao chứ?"

"Không sao." Dương Yến lắc đầu, cô nghĩ tới chuyện lần trước lần nữa nói xin lỗi anh: "Lần trước không phải tôi cố ý, chỉ là chuyện của đứa bé kia tôi khó mà nói rõ được, cho nên..."

Anh chặn môi của cô lại, nóng lòng hôn.

Sau một hồi lâu, Phương Tinh Nghị mới buông ra, ngón cái xoa lên cánh môi non mềm của cô, khàn khàn nói: "Tôi biết."

"Anh biết mà không trả lời tin nhắn của tôi?" Dương Yến tức giận, bởi vì anh vẫn không trả lời lại mà mấy ngày nay cô ăn không ngon, ngủ không yên: "Tôi thấy là anh cố ý thì có!"

"Tôi đi ăn cùng Tổng giám đốc Trần, nghe anh ta nói dạo này cô rất bận nên sợ quấy rầy đến cô."

Dương Yến cười ha ha: "Thật sự là cám ơn anh!"

Phương Tinh Nghị nghiêng người cúi xuống, đôi mắt đen kịt lộ ra mấy phần nghiêm túc: "Cô Dương, tôi đã động lòng với cô rồi, chúng ta thử hẹn hò một chút xem sao."

Dương Yến bị dọa không nhẹ, nhìn anh chằm chằm không biết phải phản ứng thế nào.

Anh vừa nói cái gì vậy?

Là tai cô có vấn đề sao? Nhất định là như vậy!

Phương Tinh Nghị lẩm bẩm nói: "Nói thực ra, trước kia mỗi lần trông thấy cô tôi đều rất khó chịu, rõ ràng bây giờ cũng vẫn như thế, sao cô lại hấp dẫn người khác như vậy, tỏa sáng như vậy chứ? Về sau tôi phát hiện, cô rất thông minh xinh đẹp, có nguyên tắc của mình, bất tri bất giác đã bị hấp dẫn từ lúc nào."

"Tôi có thể ăn được đồ ăn từ thịt heo cô làm, có thể chịu được chuyện cô đem xe của tôi làm cho lộn xộn, bởi vì cô mà bỏ hôn lễ chạy đến đây, ngay cả việc chán ghét thú nuôi lông dài cũng bởi vì cô mà có thể chịu được."

Anh nói rất nhiều rất nhiều nhưng thấy Dương Yến vẫn là dáng vẻ ngơ ngác đó, anh dùng sức véo lên mặt cô một cái: "Dương Yến, cô biết tôi đang nói gì không?"

Dương Yến lắp bắp nói: "Anh, anh nói nhiều thứ quá, tôi không kịp thích ứng."

Phương Tinh Nghị trầm thấp cười một tiếng: "Tổng kết lại một câu chính là: Tôi đã động lòng với cô, muốn hẹn hò với cô có được không?"

Tôi đã động lòng với cô.

Câu nói này cô đã đợi rất lâu, thậm chí còn định nói ra với anh trước, nhưng lần nào cũng bởi vì căng thẳng mà từ bỏ.

Không thể phủ nhận lòng cô bởi vì câu nói này đang nhảy lên kịch liệt, cũng rất muốn đồng ý.

Nhưng mà…

"Thật xin lỗi." Dương Yến thấp giọng nói, cô vẫn chưa có cách nào nguôi ngoai những chuyện anh đã làm kia: "Tôi vẫn còn rất nhiều chuyện phải xử lý, chuyện này sau này hãy nói, anh Phương ưu tú như vậy..."

"Được." Phương Tinh Nghị đánh gãy lời cô: "Chờ cô xử lý xong mọi chuyện lại nói."

Dương Yến gật đầu.

Phương Tinh Nghị không an tâm, gọi bác sĩ đến làm kiểm tra thân thể cho Dương Yến, sau khi chắc chắn cô không sao mới dẫn cô rời đi, thuận tiện nói cho cô biết là Quách Thường Phúc gọi điện thoại báo tin cho anh chuyện của cô.

Dương Yến liền tự hỏi, không phải Quách Thường Phúc chướng mắt Phương Tinh Nghị sao, sao lúc cô xảy ra chuyện, xung quanh nhiều người như vậy hết lần này tới lần khác nó lại gọi cho Phương Tinh Nghị?

Lúc hai người xuống lầu, vừa vặn đụng phải mấy người y tá vội vã đẩy xe cứu thương đi vào.

Dương Yến nhìn thoáng qua người nằm trên xe cứu thương, đó là một khuôn mặt nam giới trẻ tuổi, biểu lộ đau đớn, máu me khắp người.

Khuôn mặt quen thuộc đó khiến cô sững sờ tại chỗ.

Cái này, đây không phải...

"Quách Như An!" Quản Lệ Lãng tức giận đùng đùng đi tới, giơ tay định cho Dương Yến một bạt tai.

Phương Tinh Nghị nhẹ nhàng ngăn trở tay ông ta, khí thế doạ người: "Ông gì này, ông có gì thì cứ nói, nếu muốn động tay tôi nhất định sẽ không khách sáo với ông đâu!"

Quách Lệ Lãng bị một tên bề dưới đè ép, trong lòng không thoải mái nhưng vẫn phải oán hận thả tay xuống.

Ông ta cả giận nói: "Là tôi không coi chừng Bình Ngân tốt để nó chạy ra ngoài, Bình Ngân chỉ muốn gặp minh tinh nó thích một lần, tên quản lý khốn kiếp kia lại đánh Bình Ngân gần chết!"

"Em trai tôi sẽ không vô duyên vô cớ đánh người, nhất định là Bình Ngân gây chuyện trước." Em trai mình như thế nào Dương Yến vẫn biết rất rõ: "Ông Quách Lệ Lãng, tôi cũng muốn hỏi ông một chút, ông tìm người bắt cóc tôi là có ý gì?"

Quách Lệ Lãng không hề áy náy chút nào còn hừ một tiếng: "Mày là con gái của tao, tao tìm người mang màng đến bệnh viện không được sao! Chỉ là lấy một chút tủy xương của mày, đối với mày cũng không tổn thương gì."

Dương Yến cười lạnh: "Ông thật sự khiến cho tôi được mở to mắt, người không có mặt mũi thì chuyện gì cũng làm được! Quách Lệ Lãng, là ông tạo nghiệt quá nhiều, báo ứng lên người con ông cũng là đáng đời!"

"Mày… "

"Ông chờ Tòa án gọi đi!" Ánh mắt Dương Yến phẫn nộ nhìn thẳng vào ông ta, gằn từng chữ: "Cho dù phải tốn bao nhiêu chi phí, tôi cũng muốn ông phải nhận trừng phạt."

Không thèm để ý tới sắc mặt khó coi của Quách Lệ Lãng, Dương Yến xoay người rời đi.

Dương Yến muốn trực tiếp gọi xe đi về nhà trọ, nhưng Phương Tinh Nghị lại lái xe tới nên cô đành phải lên xe, để làm dịu căng thẳng, cô gọi điện thoại cho người bạn làm luật sư.

"Đúng, tôi muốn kiện ông ta vì tội bắt cóc tôi."

"Cậu xem một chút xem có biện pháp nào không, tốt nhất để ông ta ở trong tù ngồi mấy tháng."

"..."

Phương Tinh Nghị yên lặng lái xe, yên lặng nghe cô nói chuyện điện thoại.

Việc này anh không định nhúng tay vào, bởi vì anh nhìn thấy cô đã trưởng thành, có thể tự mình giải quyết được mọi chuyện, thậm chí trong lòng tuôn ra một loại cảm giác tự hào.

Cho dù bọn họ không đi cùng nhau nhưng cô gái này cũng đã tự dựa vào bản thân có thể lăn lộn trên thường trường mà không bị bắt nạt.

Nhớ lúc bọn họ mới quen, bộ dáng vụng về kia của Dương Yến, Phương Tinh Nghị liền cười lên, tiếng cười lập tức thu hút Dương Yến, cô nghi ngờ nhìn anh.

Dương Yến cúp điện thoại, hỏi anh: "Anh đang cười tôi à?"

"Không phải." Phương Tinh Nghị lái xe, trong mắt toàn là hình bóng của cô: "Bỗng nhiên nhớ tới chuyện trước kia, cô giống như chim cút ẩn núp ở bộ phận phiên dịch, bây giờ mới thực sự là người phụ nữ mạnh mẽ."

Dương Yến bất mãn nói: "Tôi ở đâu mà chim cút! Lúc tôi ở bộ phận phiên dịch của Phương thị cũng rất lợi hại mà!"

"Chỗ nào cũng giống chim cút."

Dương Yến tức giận muốn đánh anh, lại thấy anh đang lái xe liền muốn miệt thị giơ ngón tay giữa với anh, tay vừa nâng lên liền bị anh nhanh nhẹn quấn vào trong lòng bàn tay ấm áp.

Phương Tinh Nghị nói: "Không được làm động tác thô lỗ như vậy."

"Anh buông tay ra." Dương Yến dùng sức đánh vào tay chính mình, gương mặt hơi đỏ lên: "Tôi không làm nữa."

Anh cũng không hề buông ra lại còn nắm chặt hơn, một tay vững vàng lái xe, hỏi cô: "Đói bụng không, muốn ăn cái gì? Hay là mua thức ăn về cô nấu cho tôi ăn."

Dương Yến sững người: "Nếu tôi đói bụng thì làm gì còn muốn nấu cơm cho anh nữa?"

"Tôi có thể giúp cô rửa rau." Dừng một chút, anh lại bổ sung thêm: "Cơm nước xong xuôi tôi cũng có thể rửa chén."

"Ai dạy anh nói như vậy?" Dương Yến hỏi, cũng không phải ngày đầu tiên cô quen biết Phương Tinh Nghị, những lời này nếu không có người dạy chắc chắn anh không bao giờ nói ra được: "Là trợ lý Tư phải không?"