Chương 241: Anh phương, cho em mượn vài người!

Phương Tinh Nghị không nói chuyện, xem như im lặng thừa thận.

Dương Yến liên tục cười lạnh: “Giống trợ lý Tư tận tâm tận lực như vậy, thành phố Nam tìm không ra được người thứ hai! Anh Phương thật may mắn.”

“Nếu cô thích, thì dẫn đi Hợp Xuyên.”

“Tôi không dám, Hợp xuyên không trả nổi tiền lương đó.” Dương Yến xua tay, từ chối lời nói đó của Phương Tinh Nghị, cô nghĩ tới chuyện đấu thầu ga tàu siêu tốc, nằm trên ghế thở dài.

Dương Yến nói: “ Đấu thầu ga tàu siêu tốc khu đông, tôi từ các công ty khác thuê vài người lập thành mội đội, cũng không thể nói họ không tốt, chính là không đạt tới trình độ tôi muốn.”

“Tài liệu đấu thầu vẫn chưa làm xong?”

“Còn chưa, nếu dễ làm như vậy, tôi còn buồn đến thế này sao!” Biểu cảm Dương Yến ưu sầu: “Lại cứ tôi cũng là mới tiếp xúc với hạng mục này, trình độ cũng không tốt.”

Phương Tinh Nghị cười cười: “Cho nên cô muốn nói gì?”

Suy nghĩ bị nhìn thấu, Dương Yến có chút xấu hổ, cô ho một cái: “Trong ngành đều biết, những người tốt nhất đều ở Phương thị, tôi muốn mượn Phương thị vài người.”

“Hợp Xuyên các cô không có bản lĩnh, còn muốn lấy hạng mục tàu cao tốc đó.” Phương Tinh Nghị nói một câu: “Không biết nên nói cô quá tự tin, hay là ngốc.”

Dương Yến tức giận: “Anh không cho mượn thì không cho mượn, khinh thường người khác là ý gì! Tôi cũng không tin, có tiền còn không tìm được vài chuyên gia, tôi nhất định muốn giành hạng mục này!”

Nếu lấy được đấu thầu tàu cao tốc, không chỉ là sự khẳng định đối với Hợp Xuyên, mà cũng là đối với năng lực của cô.

Nhìn thấy dáng vẻ ý chí tràn đầy của cô, Phương Tinh Nghị nhẹ cong miệng: “Muốn mượn người của Phương thị, cũng không phải không được.”

Dương Yến lập tức hỏi: “Anh đồng ý?”

Phương Tinh Nghị nghĩ nghĩ, nói: “Mỗi người trong Phương thị đều có công việc của mình, nếu anh điều người đi Hợp Xuyên, sẽ giảm mạnh hiệu suất công việc.”

Dương Yến hiểu ý anh, bất mãn nói: “Muốn bao nhiêu anh nói là được.”

“Cô Dương, hiện tại là cô mượn người của tôi, làm sao tôi cảm thấy cô mới là bà chủ? Hử?”

“Anh Phương...Giám đốc Phương.” Dương Yến nặn ra nụ cười, làm cho mình nhìn thật chân thành: “Tôi thành tâm mượn anh vài người để dùng một chút, xin anh cho tôi cơ hội tặng anh tiền.”

“Ăn cơm xong nói tiếp.”

“Được được, ăn xong lại nói.” Dương Yến vốn muốn nói ăn cơm tây, nhìn thấy ánh mắt anh lướt qua, liền nói: “Giám đốc Phương muốn ăn gì, chúng ta đi siêu thị mua thức ăn.”

Thái độ này của cô rất lấy lòng Phương Tinh Nghị, làm Phương Tinh Nghị rất hài lòng: “Đây là yêu cầu của cô.”

Dương Yến bĩu môi.

Nếu nói điểm đáng ghét nhất của nhà tư bản đó là biết áp bức người khác!

Hai người vừa tới siêu thị chuẩn bị mua đồ, Dương Yến đã nhận được điện thoại của Quách Thường Phúc, hỏi cô ở đâu, Dương Yến biết cậu cùng Tưởng Song Kỳ đều chưa ăn cơm, liền kêu bọn họ tới chỗ ở của Phương Tinh Nghị chờ.

Phương Tinh Nghị bất mãn: “Nhà tôi là nơi thu nhận sao, ai đều có thể vào?”

“Không phải ai cũng đều có thể vào, nhưng mà cũng vào được vài người rồi.” Dương Yến không vui nói: “Nói thế nào thì em trai tôi cũng được xem là một nửa em rể anh, ở nhà anh ăn cơm thì sao, anh không thích à? Tôi xem cô Tống đến, anh không chút nào ghét bỏ, còn dẫn người ta lên lầu hai nói chuyện nữa!”

Phương Tinh Nghị lại gần cô, hai người thân mật dán sát nhau: “Cô Dương, cô ghen sao?”

“Tôi chỉ là nói sự thực, anh đừng lại gần như vậy!” Dương Yến đầy đầu anh ra, tự mình đẩy xe hàng về phía trước, người đàn ông mỉm cười, theo nhịp bước tới.

Dạo siêu thị một tiếng, Dương Yến mua ba túi to, nhưng đều là Phương Tinh Nghị xách, lúc này cô mới cảm thấy người đàn ông có chút tác dụng.

Ít nhất có thể xách đồ, còn có thể làm tài xế.

Đến chỗ ở, Dương Yến xách tui đồ nhỏ quẹt thẻ vào nhà trước, vừa vào đã nghe thấy giọng nói nũng nịu của Tưởng Song Kỳ, nhõng nhẽo tới mức da gà của cô cũng nổi lên.

“Chị, chị về rồi!” Thấy Dương Yến về, Tưởng Song Kỳ lập tức từ trong lòng thiếu niên đứng lên, giống như chim nhỏ bay đến giúp Dương Yến cầm đồ: “Để em để em!”

Dương Yến nhìn gương mặt tươi cười xán lạn, muốn nói: “Em có thể bình thường chút không.” Sau đó nghĩ Quách Thường Phúc lớn như vậy mới tìm thấy người bạn gái xinh đẹp như thế thật không dễ gì, nên chịu đựng.

Thôi đi, thôi đi, ai bảo người ta là em gái Phương giám đốc.

Tưởng Song Ký kéo Dương Yến đi đến phòng khách ngồi, cho cô bưng trà rót nước, bóp vai đấm lưng: “Chị, tháng sau LV có buổi ra mắt, chị có muốn cùng em đi xem không?”

“Chị, chị thích biểu diễn mà, phim mới của em bắt đầu quay rồi, chị có muốn đi làm khách mời không?”

“Chị, công ty của chị thiếu tiền sao?”

“Chị...”

“Được rồi, được rồi, đừng bóp nữa.” Người Dương Yến dời sang bên cạnh một chút, cô cảm thấy rất không quen: “Chị lại không chia cách hai người, em đừng như vậy, quá nhiệt tình rồi.”

Tưởng Song Kỳ chuyển sang lắc tay cô, giọng ngọt ngấy: “Em chính là rất thích chị, xinh đẹp, tính lại tốt, em hận không thể giới thiệu toàn bộ đàn ông tốt cho chị.”

Giọng nói lạnh lùng của Phương Tinh Nghị truyền tới: “Em muốn giới thiệu cái gì? Hả?”

“Anh Nghị anh thật quá đáng, nghe lén người khác nói chuyện!” Tưởng Song Kỳ bất mãn nói, không dám làm quá ở trước mặt Phương Tinh Nghị, lao vào lòng Quách Thường Phúc giống như chạy trốn.

Quách Thường Phúc sớm đã quen việc cô dính người như vậy, chỉ nhíu nhíu mày, trầm mặt nói chuyện với Dương Yến: “Con trai anh ta là fan cuồng của Kỳ Kỳ, không biết từ đầu biết được hành trình của Kỳ Kỳ, liên tục lén đi theo.”

Hiragin Maiko sao?

Quách Thường Phúc ừ một tiếng: “Trợ lý của anh ta không để ý đem Kỳ Kỳ trói đi, trên đường em đi lại phát hiện chị cởi chiếc nhẫn định vị, chỉ đành gọi điện thoại cho giám đốc Phương.”

Phương Tinh Nghị nghe xong rất không vui.

Tên nhóc này chính là không thể gọi mình là anh hai sao, cứ liên tục gọi giám đốc Phương, thật giống như người xa lạ.

“U ám trong lòng fan cuồng kia, muốn kéo em cùng anh ta cùng nhau chết.” Tưởng Song Kỳ bổ sung nói: “Chị, chị nhất định đừng vì Thường Phúc không đi cứu chị mà giận anh ấy.”

Dương Yến xem như đã rõ, vì sao cô vừa vao, tưởng Song Kỳ lại nhiệt tình như vậy rồi, thì ra là việc như vậy.

Cô nói: “Chị không sao, Quản Lệ Lãng chỉ là yêu cầu chị rất nhiều lần, chị không đồng ý, nên cho người trói chị đến bệnh viện, muốn lọc da róc xương chị mà thôi.”

Tưởng Song Kỳ hồi hộp nói: “Chúng có thành công không?”

“Không có”

“Vậy thì tốt.” Tưởng Song Kỳ thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: “Nếu chúng thành công, vậy thì rõ ràng anh Nghị quá vô dụng, bạn gái mình cũng không thể bảo vệ.”

Động tác ăn quýt của Dương Yến khựng lại.

“Các em đói rồi chứ, chị đi làm cơm.” Sao đó, cô đem quýt cho vào miệng, vội vã đi phòng bếp.

Phương Tinh Nghị tâm trạng rất tốt, còn cùng đi: “Tôi đi rửa rau.”

“Ai, anh nghe thấy anh Nghị vừa nói gì không?” Tưởng Song Kỳ ôm mặt kêu lên, rất kinh ngạc: “Anh ấy mười ngón không đụng tay mà lại đi rửa rau!”

Quách Thường Phúc không muốn trả lời.

Có một người bạn gái tinh thần sung mãn như vậy, cậu cũng rất mệt.

Dương Yến thấy Phương Tinh Nghị vào giúp, cũng không nói gì, công việc chia ra cũng sẽ nhẹ nhàng hơn: “Phòng bếp khói dầu rất nhiều, hay là anh thay áo sơ mi trên người.”

“Không cần, quần áo khác của tôi cũng không rẻ.”

“...”

Anh cút đi!

Con chó Đức cũng chạy vào phòng bếp, được Phương Tinh Nghị nuôi rất tốt, lớn lên không ít, dùng sức vẫy đuôi, chạy tới chạy lui quanh Dương Yến.

“Mày chạy xa chút, nếu không sẽ dẫm phải mày.” Dương Yến dùng chân đẩy nó ra, một giây sau nó lại chạy đến, Dương Yến không biết nên khóc hay cười, chỉ đành phải kệ nó.