Chương 42: Em sẽ cố gắng làm tốt vai trò là tình nhân của anh...

Giang Thiếu Huân nghe vậy không khỏi hừ lạnh một tiếng, “Em nghĩ có người dám truyền scandal của tôi sao?”

Trường Hoan nhịn không được thở hắt một hơi, người ta đương nhiên không dám truyền tin gì về anh, nhưng còn cô thì sao?

Chuyện khó nghe thế nào người ta cũng có thể nói mà cô chỉ có thể thừa nhận.

“À, còn chuyện này nữa, nếu đã đồng ý làm người phụ nữ của tôi thì từ nay về sau em nên đổi cách xưng hô đi.” Giang Thiếu Huân chợt giơ tay xoa đầu Trường Hoan, “Ông chủ, ông chủ, nghe giống như tôi đang dùng quy tắc ngầm với em vậy.”

Trường Hoan buồn bực oán thầm, vốn là quy tắc ngầm còn gì...

Làm sao cô dám nói lời này chứ…

“Ông chủ, vậy anh muốn tôi phải gọi anh như thế nào?” Trường Hoan ngây thơ hỏi lại một câu.

Lại là ông chủ, Giang Thiếu Huân nhíu mày nhìn Trường Hoan, trên khuôn mặt đẹp trai viết rõ hai chữ “không vui” rất lớn.

Đầu óc Trường Hoan xoay chuyển rất nhanh, nhớ tới người bạn đến bệnh viện hôm nay của anh, cái tên ăn mặc lòe loẹt không khác gì chim công, tên anh ta là Cung Trạch thì phải, cô nhanh trí, mềm nhẹ nói một câu, “Về sau, em gọi anh là anh tư được không?”

Cô nghe anh ta gọi anh như vậy.

Hai chữ “anh tư” thốt ra từ miệng Trường Hoan mềm mại như bông, như có thứ gì đang phất qua tim anh, ngứa ngáy lại dễ chịu không cưỡng lại được, mặt của Giang Thiếu Huân cũng dịu đi rất nhiều, “Tùy em.”

Bàn tay đặt trên đầu cô rời đi, anh xoay người đi vào nhà.

Trường Hoan nhìn bóng lưng của anh, không khỏi bĩu môi, tùy cô sao, cuối cùng thì có cho cô gọi anh như thế hay không? Nhìn dáng vẻ của anh, hẳn là... Ngầm đồng ý rồi?

Anh tư, anh tư... Cách xưng hô này nghe thân mật hơn rất nhiều.

Trường Hoan đi theo sau Giang Thiếu Huân vào trong nhà, cách bài trí nơi đây rõ ràng vô cùng khiêm tốn nhưng luôn vô tình để lộ nét xa hoa, Trường Hoan đứng ở cửa nhất thời cũng không dám đi vào, trên sàn phủ một tấm thảm nhung dài màu trắng, cô không nỡ đặt chân lên.

Căn phòng lớn đến dọa người, sợ là cả căn chung cư cô ở cũng không bằng phòng vệ sinh nhà anh.

Khoảng thời gian trước lúc Giang Thiếu Huân đi đến căn nhà ở thị trấn kia của cô, Trường Hoan nhớ tới anh vừa bước vào cửa, trên mặt liền có chút ghét bỏ, nhất thời liền bình thường trở lại, dù sao nhà anh và nhà cô, quả thật giống như một cái ở trên trời, một cái ở dưới đất.

Giang Thiếu Huân tùy tiện ném áo khoác lên ghế sofa, bàn tay kéo lỏng cà vạt, mắt anh dừng lại trên người Trường Hoan vẫn còn đang đứng ở cửa, “Đứng ở cửa làm gì? Vào đây.”

Trường Hoan thật cẩn thận đi đến chỗ cửa vòm, kì kèo mè nheo đổi giày, chân trần giẫm lên thảm trải sàn, tay cũng không biết nên để chỗ nào.

Nơi này là nơi cô sẽ phải ở trong thời gian tới, nhưng, dù nó có xa hoa thế nào, có khiến người ta say mê, lưu luyến thế nào thì cũng không thuộc về cô.

Hiện tại cô chỉ là con chim hoàng yến mà Giang Thiếu Huân nuôi dưỡng, có lẽ một ngày nào đó Giang Thiếu Huân chán ngấy con chim hoàng yến là cô rồi thì cô sẽ bị đuổi ngay khỏi đây, sau đó, đáng thương tội nghiệp nhìn con chim hoàng yến khác, vui vẻ vào ở…

Trường Hoan chợt có chút buồn rầu, cô cố gắng không để lộ cảm xúc của bản thân, nhưng vẫn nhịn không được mà có chút chua xót.

“Lại đây.” Giang Thiếu Huân ngồi trên ghế sofa, chân dài vắt chéo, tư thái nhàn nhã mở miệng.

Trường Hoan hít sâu một hơi, nở nụ cười, dù trên mắt cá chân có chút đau nhưng vẫn thong dong tới bên cạnh Giang Thiếu Huân.

Trường Hoan nhu thuận ngồi xuống cạnh anh, mái tóc buông xõa, trong lòng nghĩ: Thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Nếu ngày nào đó Giang Thiếu Huân không còn muốn bao nuôi cô nữa thì chẳng phải rất hợp ý cô sao.

“Nghĩ gì đó?”

Giọng nói trầm thấp của Giang Thiếu Huân vang lên bên tai, Trường Hoan căng thẳng nắm góc áo, lại ngẩng đầu cười khẽ, chớp mắt nhìn Giang Thiếu Huân, nói đùa, “Đang nghĩ xem phải phục vụ đại kim chủ anh như thế nào…”

Lời cô nói khiến Giang Thiếu Huân ngẩn ra, khóe môi dần cong lên, mang theo ý cười thản nhiên, thì ra, ngoài dáng vẻ đáng yêu, Nhiếp Trường Hoan còn có mặt sinh động như vậy.