Chương 66: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Trịnh Thâm là ai, người kia nói thật hay giả liếc một cái là thấy ngay.

"Ồ, vậy à?"

"Tất nhiên rồi!" Người đàn ông kia liếc nhìn Miêu Miêu: "Cũng là người có vợ, hiểu mà."

Không nói đến Miêu Miêu còn được, nhắc đến Trịnh Thâm càng tức giận, một tay níu chặt lấy cổ áo của gã.

"Anh bảo tôi hiểu cái gì? Năm mới tôi dẫn vợ về nhà, anh từ phía sau đột nhiên đụng phải vợ tôi, nếu xảy ra chuyện gì, anh có 100 cái mạng cũng không đủ đền!"

Dáng vẻ hung hăng của anh khiến người đàn ông bị giữ chặt có chút sợ, hai chân run rẩy.

"Lỗi của tôi, là lỗi của tôi. Tôi sẽ bồi thường, nếu anh không chắc thẻ này có tiền không thì bây giờ tôi chuyển khoản cho anh cũng được, tôi thật sự không có thời gian, đại nhân đại lượng đi mà." Trán người đó còn có vết máu, nhưng dường như không thèm để ý, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

Trịnh Thâm đọc số, đợi đối phương chuyển tiền qua.

"Người anh em, xong rồi, tôi đã có thể đi chưa?"

Trịnh Thâm cười, sau đó đột nhiên nghiêm nghị: "Không thể! Đi đến đồn cảnh sát kiểm tra xem anh có phải đào phạm không trước đã."

Nói xong đã muốn túm người đi, người đàn ông kia nóng nảy, bắt đầu tay đấm chân đá, Trịnh Thâm ra vài chiêu đã đánh ngã gã, ngồi xổm xuống: "Đừng chống đối, tay chân nhỏ còm của anh đánh không lại tôi đâu."

Vẻ mặt đối phương tuyệt vọng: "Thật sự tôi đang vội vã về nhà, rốt cuộc anh muốn thế nào mới bằng lòng bỏ qua cho tôi, bao nhiêu tiền cũng được!"

Trịnh Thâm nhếch môi cười: "Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, loại đào phạm như anh, nên đến nơi cần đến thôi."

Đối phương thật sự không ngờ ra cửa còn có thể bị người ta bắt được, chẳng lẽ người này biết thân phận của gã?

Ý niệm này mới vừa dâng lên, ở nơi xa đã truyền đến tiếng còi cảnh sát.

Người đàn ông nọ hoàn toàn tuyệt vọng.

Ánh mắt Miêu Miêu hơi mở lớn, có chút kinh ngạc, anh... Thật lợi hại quá đi.

Trịnh Thâm đứng lên, nhìn xe cảnh sát, thấy toàn bộ đều là hình cảnh đang đi xuống, dẫn đầu còn là một gương mặt quen thuộc, Diệp Gia Thịnh.

Hai người gần như trăm miệng một lời: "Lại là anh/cậu?!"

"Sao cậu lại ở đây?"

"Tôi về nhà chứ sao, bị gã này theo đuôi."

"Hả, cậu đánh gã?"

"Đây không phải là đào phạm à, gã muốn chạy trốn thì tôi chỉ đành giữ gã lại, tôi không có đánh, chỉ tự vệ thôi."

Diệp Gia Thịnh bĩu môi, rõ ràng không tin, nhưng cũng không nói gì, nếu là người khác anh ta chắc chắn sẽ nghi ngờ vì sao biết đây là đào phạm. Nhưng người này là Trịnh Thâm, không cần phải hỏi nữa rồi.

"Cảnh sát các anh thật chịu khó, hết năm rồi mà còn chưa nghỉ, muốn bắt người cũng không biết phong tỏa tin tức, để người