Chương 85: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

"Cháu không quen người này, cứ bám theo cháu mãi."

Hai chú bảo vệ nhìn sang, chỉ thấy một chiếc xe màu đen và một cô bé xinh xắn.

Dạo này không có người xấu nhất, chỉ có xấu hơn thôi!

Bọn họ không thấy rõ trong xe là nam hay nữ, nhưng cô bé ngoài xe lại dễ thương xinh đẹp, còn là sinh viên đại học A, luôn có những hạng suy đồi đạo đức như vậy, cứ âm mưu muốn ra tay với người khác.

Nghĩ thông suốt thì bắt đầu nổi giận, hơn nữa đây là sinh viên của trường bọn họ, bước nhanh lên trước.

"Là ai?! Làm gì đấy?!"

Khí thế hung dữ, Chu Thiến đóng cửa sổ, nhanh chóng khởi động xe.

Nhân viên bảo vệ kia không đuổi kịp, quay lại nhìn Miêu Miêu, gãi đầu: "Chú nhớ biển số xe của người đó rồi, sau này mà gặp lại, chú trực tiếp đuổi đi luôn!"

"Vâng, cháu cảm ơn ạ." Miêu Miêu cảm kích mỉm cười.

Bảo vệ vẫn khá lo lắng: "Cháu gái đang về nhà à?"

"Vâng ạ!" Miêu Miêu gật đầu.

"Vậy bảo người nhà đến đón đi, hoặc ở trong trường, đừng đi đến nơi ít người, vừa thấy có gì không đúng thì phải hô to ngay."

"Vâng, cảm ơn chú, cháu nhớ rồi."

"Vậy thì tốt, nhanh về nhà đi."

"Tạm biệt ạ."

Cô phất tay, cười rời đi.

Sống đến giờ rồi, chưa bao giờ chủ động tổn thương ai, nhưng luôn có nhiều người, khi cô nhớ đến thì chỉ thấy hận đến nghiến răng.

Cô không chủ động tổn thương những người này, cũng không muốn dính dáng gì đến bọn họ, Miêu Tranh đã nói, cô là công chúa nhỏ, cả đời cất giữ một tấm lòng thiện lương.

Nhưng thiện lương không phải là luôn nhẫn nhịn, nếu cứ đến trước mặt cô kích thích cô, Miêu Miêu nghĩ, cô sẽ có thể danh chính ngôn thuận báo thù cho Miêu Tranh đấy.

...

Bề ngoài Trịnh Thâm chỉ dọa Chu Nghị, nếu Miêu Miêu không có bất cứ cảm tình gì với bọn họ, đương nhiên anh sẽ không bỏ qua cho bọn họ dễ như vậy.

Bây giờ cứng đối cứng quả thật không ổn, nhưng chôn một ít dây pháo chờ sau này một đao thu dọn, vậy thì dễ hơn rồi.

Chẳng qua trước khi dọn dẹp nhà họ Chu, còn có người... tuyệt đối không thể nào bỏ qua được!

Cầu hôn đã thành công, những chuyện vặt vãnh khác cũng được dọn dẹp sạch sẽ, Trịnh Thâm quay lại cuộc sống mỗi ngày đưa đón Miêu Miêu.

Chiều hôm đó, anh đến rất sớm, ngồi chờ trong xe, ánh mắt nheo lại, ngón tay gõ lên cửa sổ xe.

Quả nhiên, trong chốc lát nhân vật mục tiêu xuất hiện.

Trịnh Thâm mở cửa xe, bước nhanh qua.

"Đoàn Trạch, nói chuyện một chút đi?"

Hai người đứng dưới đại thụ cách đại học A không xa, ‘thân mật nói chuyện với nhau.’

"Làm nhiều việc như vậy, Miêu Miêu vẫn chỉ thích tôi." Trịnh Thâm cười khẽ, mang theo mùi giễu cợt.

Tại sao mỗi lần Chu Thiến tìm anh là bị chụp, tại sao mỗi lần Miêu Miêu đều biết, lúc ấy không để ý lắm, bình tĩnh lại tra ra thì hiểu cả rồi.

"Anh xác định cô ấy yêu anh sao? Không phải vì nhiều năm qua đi nên không muốn xa rời, hoặc chỉ cảm kích vì anh đưa cô ấy ra ngoài, cho cô ấy đi học?"

Vẻ mặt Trịnh Thâm không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng khựng lại, người này thật biết dùng lời nói để một đao trí mạng.

"Bất kể cô ấy vì điều gì mà có tình cảm với tôi, nhưng bây giờ cô ấy yêu tôi, sẽ không rời bỏ tôi."

Tiến lên từng bước: "Quan trọng nhất là, cô ấy muốn gả cho tôi."

Thoáng chốc, Đoàn Trạch biết cô đã đồng ý, lúc này vẫn đến tìm cô, còn muốn gặp mặt cô.

Trịnh Thâm liếc nhìn đồng hồ, anh vốn cao, Đoàn Trạch cũng không thấp, thậm chí bởi vì chơi bóng rổ mà hơi cao hơn anh một chút.

Nhưng lúc anh nhìn cậu ta, cậu ta lại cảm thấy bị áp bách, Đoàn Trạch nghe anh nói:

"Người trẻ tuổi, cậu còn non lắm."

Nói xong cũng bước nhanh đi, đứng ở cổng trường, cô gái cậu ta cầu mà không được đã chạy ra, nhào vào lòng người đàn ông kia.

Người đàn ông đó ôm trọn cô, ngọt ngào rời đi, mà Miêu Miêu, từ đầu đến cuối không hề liếc cậu lấy một lần.

Trong mắt cô chỉ có Trịnh Thâm.

...

Sinh nhật hai mươi tuổi của Miêu Miêu còn hai ngày, hai người cũng rất khẩn trương.

Trịnh Thâm nghĩ lần trước đã nói xong, Đoàn Trạch cũng bỏ qua rồi, vậy mà đối phương đã liên tục năm ngày xuất hiện tại cổng đại học A rồi!

Nếu không phải mỗi lần đều có anh hộ tống, tên kia nhất định sẽ nhảy ra, ngăn Miêu Miêu lại.

Trịnh Thâm vò đầu bứt tai nghĩ cách để dọn dẹp cậu ta, không thể để cậu ta trở lại phá rối, dù sao giá trị nhan sắc của tên kia, vẫn khiến anh khá lo lắng.

Một ngày trước tuổi hai mươi, cuối cùng Trịnh Thâm đã nghĩ ra cách đuổi cậu ta đi.

Chiêu tầm thường, trò cũ rích, nhưng trải qua nhiều năm, thực tế đã chứng minh, vẫn khá có hiệu quả —— mách phụ huynh.

Nếu cha mẹ Đoàn Trạch biết cậu ta không đến Mỹ chơi bóng rổ, mà chạy về theo đuổi một cô gái ‘đã có chậu’, nhất định sẽ nghĩ cách ép cậu ta đi.

Trịnh Thâm gật đầu, chủ ý này hơi ác, nhưng ai bảo cậu ta trêu chọc trước?

Vậy mà anh còn chưa hành động, đã phát hiện Miêu Miêu bỏ nửa tiết, trước khi anh kịp đón cô, thì cô đã đi gặp Đoàn Trạch rồi.

Bởi vì muốn giám thị nhà họ Chu, cho nên xung quanh Miêu Miêu đều có người, vừa ra ngoài thì Trịnh Thâm đã lập tức biết, trầm mặt chạy đến đại học A, trong lòng vừa đau vừa chát.

Anh học không nhiều, dáng dấp không đẹp trai bằng Đoàn Trạch, Miêu Miêu bỏ tiết để đi gặp Đoàn Trạch, sẽ không phải... hối hận vì đồng ý kết hôn với mình chứ?

Trịnh Thâm nghi thần nghi quỷ, vừa lo lắng vừa kinh sợ.

Mà bên kia Miêu Miêu đi đến trước mặt Đoàn Trạch, khẽ nói: "Chúng ta nói chuyện một lát đi."

Hai người ngồi xuống một quán trà sữa, ánh mắt Miêu Miêu nhìn xa xa ngoài cửa sổ, mấy ngày nay Trịnh Thâm đang suy nghĩ gì cô đều biết, mỗi ngày lúc đón cô, anh đều sẽ nhìn vào một góc nhỏ mà nhe răng, hận không thể nhào tới cắn hai cái.

Cô giả vờ không nhìn thấy, nhưng nó vẫn khiến cô bận tâm.

"A Trạch, cậu nghỉ phép đã lâu rồi, lúc nào thì về?" Miêu Miêu nói trước.

Đoàn Trạch lộ ra một nụ cười khổ sở, lần trước lúc cậu đưa cô đến chỗ Trịnh Thâm và Chu Thiến, cô mặc dù thất kinh, nhưng vẫn mở cửa đi ra ngoài.

Khi đó cậu đã biết, cô đi ra ngoài thật ra là muốn được nghe giải thích, tại sao muốn có được lời giải thích? Bởi vì cô vẫn muốn ở cùng với Trịnh Thâm.

Thất bại của cậu đã quá rõ, chỉ có một mình cậu, vẫn liều chết chống cự, không chịu tiếp nhận.

"Cậu muốn tôi đi hay ở lại?" Cậu khẽ hỏi, giọng nói hơi khàn.

Miêu Miêu nghiêm túc nhìn cậu, cô cười lên trông rất đẹp, làm cho lòng người hòa tan.

Lúc nghiêm mặt, ngũ quan tinh xảo, cũng rất có cảm giác xa cách, dường như khoảng cách giữa cậu và cô luôn rất xa xôi mãi mãi không thể với tới được.

"Đây không phải do tớ quyết định, nhưng cậu là một vận động viên bóng rổ, vốn không nên vì chuyện thế này mà lãng phí thời gian huấn luyện. Cậu là bạn ngồi cùng bàn với tớ năm trung học đệ nhị cấp, tớ luôn xem cậu là bạn tốt."

"Miêu Miêu!"

Cậu nghiêm túc nhìn cô, hỏi: "Cậu thích kiểu đàn ông như Trịnh Thâm sao? Nếu ban đầu không phải do anh ta dẫn