Chương 74: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sở bán tiên hất cằm lên, dương dương hả hê, gương mặt "Ta đặc biệt lợi hại, bọn ngươi người phàm mau tới cúng bái".

Mai Cửu che dù đứng ở phía bên ngoài cửa sổ, cũng không sợ người khác nhìn thấy, cũng không vào nhà, khóe miệng nở nụ cười, đôi mắt hoa đào cong cong, "Này sở bán tiên có thể tính toán giúp ta không!"

Hòa Linh liếc y, nói: "Thiên Cơ Bất Khả Lộ!"

Nụ cười Mai Cửu cũng không có dừng lại, y nói: "Đúng vậy, hỏi cái gì, dù biết, cũng nên sống dù chỉ một ngày! Không biết, cũng phải sống, Cuộc sống sống chỉ như vậy. Một năm trước, ta cũng không nghĩ mình có thể tìm được Tô thần y, mà bây giờ, ta tìm được ông ta, thân thể có chuyển biến tốt!"

Hòa Linh nhìn bộ dáng y như vậy, suy đoán y đột nhiên vì sao thương cảm, tại sao lại tới chỗ mình, hai người bọn họ tính thật là cũng không quen biết! Chẳng lẽ chỉ là bởi vì nàng bán Tô thần y cho y, y mới như vậy sao! Nếu chỉ có vậy, nàng không tin!

"Mai Cửu, ta không phải tri tâm tỷ tỷ, nếu như huynh muốn nhớ lại chuyện trước đây, chỗ này của ta cũng không phải nơi để đến!"

Nói xong, Hòa Linh cũng không quan tâm nữa, liền đóng cửa sổ lại, vào nội thất. Bạn cũ phản bội, có lẽ là nói Tạ Du Vân đi! Mà Mai Cửu nhìn cửa sổ đóng lại, cười khổ một tiếng, cũng không biết mình tại sao lại đến.com nơi này, thật ra thì Sở Hòa Linh thật cùng y cảm thấy xa lạ. Y nhanh chóng rời khỏi Sở gia, nhưng không phát hiện, một bóng người phía sau lưng y. Thôi Ngọc giống như là một U Linh ở Sở gia, đi lại khắp các viện, mà nay, y nhìn thấy Mai Cửu đến, lông mày hạ xuống, ngay sau đó cũng lặng lẽ rời khỏi Sở phủ!

Mặc dù mưa lớn, nhưng Thôi Ngọc vẫn đến túc thành Hầu phủ. Có điều một bước vào lầu các hậu viện của túc thành Hầu phủ, chuông gió reo vang lên, Thôi Ngọc thậm chí cảm thấy, là Ngũ Tiểu Thư ở trong phòng, Ngũ Tiểu Thư cũng thường xuyên đung đưa chân khiến Linh Đang phát ra tiếng vang, mặc dù không có tiếng vang lớn như chuông gió, nhưng lại cho người ta sinh ra ảo giác giống nhau.

"Mưa lớn như thế, làm sao ngươi lại tới!" Lục Hàn đã phát hiện Thôi Ngọc ở đây, y ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn viết chữ, nếu như nhìn gần là biết, y đang sao chép kinh Phật.

Thôi Ngọc một chân quỳ xuống, "Ra mắt công tử!"

Không đợi Lục Hàn đặt câu hỏi, Thôi Ngọc bẩm: "Công tử, tối nay Mai Cửu đi gặp Ngũ Tiểu Thư, thần mặc dù đứng ở xa, nhưng mơ hồ nghe được cái gì mà phản bội… nghĩ đến, có lẽ là Mai Cửu và Tạ Du Vân!"

Lục Hàn ngừng động tác, nhìn Thôi Ngọc, hỏi y: "Mai Cửu đi gặp Tiểu Linh Đang?"

Thôi Ngọc gật đầu: "Đúng!"

Lục Hàn cảm thấy quả nhiên người thú vị chưa bao giờ thiếu người theo đuổi, Mai Cửu chắc là rất ưa thích Hòa Linh, y cảm nhận được. Hết sức không tin người như Mai Cửu sẽ ở đây trong thời tiết này không để ý thân thể đi gặp Sở Hòa Linh, bản thân cũng có thể nói lên điều gì!

"Ngươi tiếp tục quan sát cho ta, hình như cũng không có gì!" Dừng lại một chút, Lục Hàn hỏi "Sở tướng quân đối với chuyện xuất chinh lần này thấy thế nào!"

"Hối tiếc không kịp, ông ta rất muốn xuất chinh, mặc dù ông ta không nói rõ ra, nhưng mà thần lại nghe được ngụ ý của ông ấy trong lời nói. Hơn nữa, ông ấy gần đây đối với Ngũ Tiểu Thư rất tốt." Thôi Ngọc tiếp tục nói, "Ngũ Tiểu Thư đã từng đoán trúng, cho nên Sở tướng quân lau mắt mà nhìn."

Lục Hàn gật đầu, y luôn cho rằng Tạ Địch cùng lũ đại thần triều đình có cấu kết, mặc dù cũng không thể xác định Tạ Địch đến tột cùng là có mưu đồ hay không, nhưng trong lòng y cũng hết sức bận tâm chuyện này. Nếu như thật sự có mưu đồ, như vậy Tạ Địch nhất định phải nắm giữ một phần binh quyền, chỉ có như vậy mới có thể chân chính lấy được thứ mình muốn. Mặc dù Thiên tử đối diendanlqd.com với võ tướng không có coi trọng như Văn Thần, nhưng nếu như thật sự có mưu đồ, như vậy võ tướng có thể so với Văn Thần hữu dụng hơn nhiều, đặc biệt là võ tướng tay cầm binh quyền. Chính vì vậy, ban đêm y dò xét mấy dinh thự của các võ tướng, muốn tìm ra, đến tột cùng là người nào cùng Tạ Thừa Tướng cấu kết. Mông tướng quân tự nhiên sẽ không phải người kia, như vậy ba chọn một, y chia ra dò xét mấy nhà. Cũng chính vì vậy, y mới gặp Sở Hòa Linh ở Sở phủ, cũng không nghĩ, có một tiểu cô nương thú vị như vậy!

Theo chuyện tiến triển, y cũng đã rõ ràng, người cùng Tạ Thừa Tướng cấu kết, là Chu tướng quân. Mặc dù cũng có người nói Tạ Thừa Tướng tiến cử Chu tướng quân là không phải ý tốt, nếu như Chu tướng quân không thành công, như vậy địa vị Chu tướng quân tất nhiên không được như lúc trước. Nhưng Lục Hàn đã biết, có Triệu Uyển Oánh nữ nhân kia trong ứng ngoài hợp, thì tương đương với nhiều hơn một tầng bảo đảm, cho nên tiến cử Chu tướng quân lại tế xuất Triệu Uyển Oánh đòn sát thủ này, không phải thật cùng một giuộc, thì còn gì khác chứ!

"Mặc dù Sở tướng quân bên kia hiềm nghi không lớn, nhưng cũng không thể bỏ qua. Không có gì quy định, chỉ có một người cùng Tạ Thừa Tướng cấu kết. Cũng có khả năng, Sở tướng quân làm tất cả mọi thứ ở hiện tại đều là cho chúng ta nhìn!" Lục Hàn không tin bất cứ người nào!

Thôi Ngọc trả lời “phải”.

"Thôi Ngọc! Ngươi đã đến rồi à!" Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi lớn, Thôi Ngọc bỗng hơi nhúc nhích mắt. Lục Hàn mỉm cười: "Ngược lại kỳ quái, mỗi lần ngươi xuất hiện, mặc dù lặng yên không một tiếng động, Cao Chí Tân đều có thể phát hiện sự tồn tại của ngươi! Thật là chuyện lạ."

Công phu của Thôi Ngọc, đối phó với một Cao Chí Tân không có vấn đề gì, y che giấu hơi thở, Cao Chí cũng không thể phát hiện ra được, nhưng sự thực là Cao Chí Tân mỗi lần đều có thể phát hiện.

Cao chí mới vén rèm lên vào cửa, "Biểu ca, huynh cũng không an bài người canh gác. Một khi có thích khách phr làm thế nào!" Nói xong, đối với Thôi Ngọc nịnh hót cười: "Tiểu Ngọc Ngọc, ngươi tới rồi! Sáng nay ta nghe chim Hỷ Thước hót, ta liền nghĩ có chuyện tốt! Quả nhiên, lại nhìn thấy ngươi đang ở nơi này!"

Thôi Ngọc yên lặng lui về sau một bước, khắp khuôn mặt đều là ghét bỏ. Lục Hàn ý bảo bọn họ ngồi xuống, tự mình rót trà cho bọn họ, y cúi đầu nghiêm túc pha trà, nghe Cao Chí Tân ríu rít nói chuyện. Mặt Thôi ddlequydon.com Ngọc là khối băng, mà Cao Chí Tân thì luôn miệng. Hai người đều ở đây, lầu các này của y cũng hứng thú hơn rất nhiều!

Ba người có rất ít cơ hội ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm như vậy, vì Thôi Ngọc và Cao Chí Tân châm trà, y mỉm cười: "Hai người các ngươi đã lâu không ở chỗ này của ta uống trà! Thử một chút tài pha trà của ta, xem một có chút giảm xuống hay không!"

Cao Chí Tân nở nụ cười: "Thủ nghệ của biểu ca nhà ta, vạn trung vô nhất,