Chương 174: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tiểu Ly Ly.

Khi Thiên Âm tỉnh lại, khung cảnh đập vào mắt, là một băng thiên tuyết địa. Bông tuyết mênh mông, trong đất trới tuyết trắng tinh khiết.

Một âm thanh quen thuộc lại xa xôi, tựa như vạch ra từng lớp sương mù xông vào bên tai nàng, khiến cho nàng thức tỉnh.

Trong âm thanh kia lộ ra vẻ lo lắng lại làm cho người ta cảm thấy xa lánh: "Ngươi làm sao vậy?"

Nàng ra sức giơ mí mắt lên, nhìn mỹ nam một thân xiêm áo mộc mạc trên đỉnh đầu, lệ nóng rơi vào trong tuyết lạnh lẽo.

Đôi tay mỹ nam trong suốt trắng nõn như băng tinh đưa về phía nàng thì tất cả cảm xúc của nàng như một vật gì đó mắc kẹt ở đầu cổ họng, đến cuối cùng, chỉ nói ra một tiếng từ trong lòng: "Sư phụ......"

Người cứu nàng là Trọng Hoa.

Dung nhan trong trẻo vẻ mặt lạnh nhạt giống như trước kia.

Thiên Âm hoàn toàn ở trong phòng nhỏ làm bằng trúc của hắn, sau khi tỉnh lại nàng mới biết lò Luyện Ngục kia bị một chùm sáng bao quanh dẫn tới nơi có tên là Băng Vực kỳ quái này.

Thiên Tuyết nói trong cơ thể nàng Thần Quang hộ thể. Về phần vì sao xuyên qua nơi Băng Vực này, nghe nói trung tâm lò Luyện Ngục vốn là một nơi có tên Truyện Tống Trận, đi thông các nơi trong Lục giới. Có lẽ là bởi vì nàng và Trọng Hoa có sợi dây đỏ liên kết với nhau, trời xui đất khiến nàng liền rơi xuống ngọn núi nhỏ mà Trọng Hoa sinh hoạt, được Trọng Hoa cứu lại.

Thiên Tuyết cũng được Trọng Hoa cứu trở lại, chỉ là thành một tiểu thú trụi lông không dám gặp người, nghe nói là đi nuôi lông.

Nhưng nàng nghĩ tới vô số hình ảnh gặp lại Trọng Hoa, nàng suy nghĩ vô số khả năng, duy nhất chỉ không nghĩ tới, ấn Tiên Tôn trên trán của Trọng Hoa đã biến mất, cũng giống như một tình tiết vô cùng cẩu huyết được nhắc tới trong thoại bản, đó chính là mất trí nhớ.

Vì vậy nàng mở mắt ra trong chốc lát, hắn nói một câu dạo đầu kinh điển anh hùng cứu mỹ sau: "Cô nương, ngươi đã tỉnh?"

Thiên Âm nuốt xuống lời nói kích động bên khóe môi, trong lòng chua xót, gượng cười đáp một câu: "Là Công Tử đã cứu ta?"

Lúc này nàng, chỉ cho là Trọng Hoa khó được hài hước nói đùa với nàng liền theo lời nói của hắn, đáp một câu. Đợi hắn đưa tay đỡ cánh tay của nàng, nàng lại từ trong cơ thể hắn, không cảm thấy một phần tiên lực nào.

Hắn thành người phàm.

Tánh mạng của một người phàm, đều ở nơi này, chậm rãi chết đi.

Đã từng là Tiên Tôn Trọng Hoa đứng vững vàng giống như đỉnh núi cao ở Tiên giới, thành một phàm nhân bình thường.

Sư phụ của nàng, mất đi tất cả.

**

Liên tiếp hai ngày, cả người Thiên Âm đều