Chương 175: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tiểu Ly Ly.

Khi nào chúng ta động phòng?

Thiên Âm nói đùa hỏi, đồng thời cũng khiến cho chính mình và Trọng Hoa sợ ngây người.

Động phòng?

Trọng Hoa chưa từng nghĩ.

Sau khi Thiên Âm tự hiểu chuyện nam nữ, liền một mực nghĩ.

Cũng chỉ có thể tưởng tượng, nhưng nếu làm thật sự, nàng gian xảo có thừa nhưng lại không có can đảm làm.

Tựa như bên miệng nàng thường xuyên treo mấy câu chiếm tiện nghi của Trọng Hoa, nhưng lại không dám nghiêm túc nói cho hắn biết, tâm ý của nàng.

Còn nữa, trước không nói Trọng Hoa có thật lòng thích nàng hay không, chính là hôm nay nàng thật muốn làm như vậy, cũng chỉ có chút lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Nếu là Trọng Hoa lúc trước, tất nhiên sẽ không tha cho nàng nói như vậy. Nhưng Trọng Hoa hôm nay, lại giống như thật thích nàng. 

Loại cảm giác này, liền giống như bản thân ở trong mộng cảnh. Chính là tốt đẹp nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy hết sức yếu ớt.

Sau khi Trọng Hoa hoàn hồn trở lại, nhẹ nhàng nâng cằm của nàng, ánh mắt sáng quắc đưa mắt nhìn nàng chằm chằm. Trên khóe môi hắn tựa như hiện lên nụ cười ranh mãnh, trong âm thanh lộ ra mê hoặc: "Ngươi thật muốn động phòng với ta?"

Thiên Âm chỉ cảm thấy cả trái tim như nhảy vào trong miệng, tất cả suy nghĩ ném lên chín tầng mây, miệng đắng lưỡi khô không cách nào tiếng hít thở: "Sư...... Sư phụ......"

Trọng Hoa đối với tiếng gọi “sư phụ” ngơ ngẩn làm như không nghe thấy, mang theo nụ cười mấy phần, chậm rãi cúi người.

Nàng nắm chặt quả đấm giữ tại bên người, mơ hồ run rẩy. Trơ mắt nhìn mặt của Trọng Hoa, từng chút cúi xuống. Nàng thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp nóng rực của hắn phun tại trên mặt mình, giống như lông vũ nhẹ nhàng quấy nhiễu ở trong lòng.

Một đôi mắt tĩnh mịch như đêm, nhuộm chút cảm xúc mà nàng cảm thấy xa lạ ở trong lòng, giống như vực sâu cơ hồ muốn cắn nuốt cả thân thể lẫn tâm hồn của nàng.

Còn có tươi cười này, thật đẹp mắt lại mê hoặc lòng người.

Thiên Âm nhìn Trọng Hoa như vậy, lòng can đảm lại lớn hơn một chút.

Nàng nghĩ, sư phụ này, thật là mê người muốn phạm thượng nhé!

Nàng mạnh mẽ đưa tay ôm chặt cổ hắn, lớn tiếng tuyên thệ: "Chàng* yên tâm! Ta nhất định sẽ có trách nhiệm với chàng!"

Chàng*: từ chương này Ly sẽ thay đồi xưng hô cho hợp với tình huống nhé.

Dứt lời, dưới tình huống Trọng Hoa không kịp phản ứng, nàng ngẩng đầu hung hăng đụng vào môi hắn!

Sau khi va chạm, trên miệng Thiên Âm xuất hiện vết máu, nàng kích động cực kỳ nói: "Sư phụ, ta rốt cuộc cũng ăn được chàng như ý nguyện!"

Tất cả không khí kiều diễm đều ở dưới tình huống va chạm này mà toàn bộ biến mất hầu như không còn, Trọng Hoa che miệng lui về phía sau một bước, máu tươi từ trong miệng hắn nhỏ xuống.

Thiên Âm trợn tròn mắt.

Trên thoại bản không phải đều nói hôn môi là phải cắn sao? Nhìn trong sách đông cung, nhưng vì sao giờ phút này, nàng lại dám cắn miệng sư phụ mình ra máu?

Trọng Hoa bất đắc dĩ nhìn nàng chằm chằm: "Nàng là muốn động phòng?"

Thiên Âm nhớ lại những bước động phòng được viết trong sách một phen, khẳng định đáp: "Đúng vậy, ta muốn động phòng."

Nhìn nàng vô tội lại có dáng vẻ sẽ không từ bỏ, Trọng Hoa bỗng cười khẽ: "Không bằng, ta dạy cho nàng đi!"

Thật lâu sau Thiên Âm mới phản ứng lại, đôi môi lạnh lẽo mà êm ái đã chạm lên môi nàng, nhẹ nhàng, sờ vào lòng của nàng. Nàng cả người không cầm được run lên, thân thể căng cứng nhìn chằm chằm gương mặt cách mình chưa đủ một tấc này, trong lòng đều là ngũ vị tạp trần.

Nàng yêu sư phụ mình, hôm nay rốt cuộc như nguyện.