Chương 129: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Cũng có rất nhiều người nói là lỗi của Kim Ô, nên Tiên Tộc mới có thể phái người đến bắn chết bọn họ, nhưng tiểu Kim Ô lấy được trí nhớ truyền thừa là: Kim Ô và công chúa Ma tộc có giao hảo, Tiên Tộc và Thần tộc ghen tỵ, sợ bộ tộc Kim Ô và Ma tộc liên hiệp, bọn họ không phải là đối thủ, nên phái đại lượng cao thủ tiến hành tru diệt với bộ tộc Kim Ô, sau đó tạo ra các lời đồn bất lợi với Kim Ô, đẩy danh tiếng của bộ tộc Kim Ô lên trên đầu sóng ngọn gió, khiến cho những người bám theo Thần tộc và Tiên tộc tấn công bộ tộc Kim Ô, cộng thêm năng lực sinh sản của bộ tộc Kim Ô yếu ớt, cuối cùng dẫn đến toàn quân bộ tộc Kim Ô gần như bị diệt.

Trong trí nhớ của tiểu Kim Ô: Mẫu thân chính là bị mấy người thần tộc vây công bắn chết, mẫu thân cũng dùng phương thức thiêu đốt máu huyết tự bạo, sử dụng bí pháp mới giữ được Ma Đản của nó, cũng là dưới cơ duyên xảo hợp, nó ngủ say mấy vạn năm trong Ma Đản bị Lăng Kỳ Tuyết thức tỉnh.

Hôm nay Tiểu Kim Ô không dám nói lời báo thù, bởi vì thực lực của nó thật sự là rất yếu.

Nhưng nó nghĩ: Một ngày nào đó, nó sẽ lớn lên là một Kim Ô thần thú giỏi như mẫu thân, chắc chắn sẽ có cơ hội báo thù!

Mà nó cảm giác, muốn lớn lên, nhất định không thể rời bỏ nữ nhân có thể thức tỉnh nó này.

Tiểu chuồn chuồn dùng ánh mắt rất đáng thương rất thương hại cầu khẩn Lăng Kỳ Tuyết, lòng của nàng cũng mềm hoá rồi.

"Cũng không phải là không cho ngươi ăn, chỉ là ngươi phải có kế hoạch, không thể dừng lại rồi ăn sạch, bữa sau phải làm thế nào?" Lăng Kỳ Tuyết buông tiểu chuồn chuồn ra.

Khom lưng dọn dẹp giá hàng bị nó làm loạn, thu bình không lại, ngày sau luyện chế đan dược còn cần bình để đựng.

Tiểu Kim Ô nghe vậy, đôi mắt đần độn kích động chảy ra hai giọt nước mắt, về sau nàng chính là tiểu chủ nhân của nó, tiểu chủ nhân thật sự rất tốt, ăn sạch đan dược nàng cũng không tức giận.

Nước mắt nhỏ bé yếu ớt như mũi kim rơi xuống trên đất trong Hỗn Độn Thế Giới, lại phát ra một tia sáng chói mắt, sau đó Lăng Kỳ Tuyết nhìn thấy hai giọt nước mắt từ từ này tập trung vào một chỗ, ngưng kết thành một viên.

Lại từ từ bay lên không trung, phát ra ánh sáng màu vàng, như là mặt trời quanh quẩn trên không trung.

Cho dù là Linh Hồn Thể, nàng cũng có thể cảm giác được Hỗn Độn Thế Giới vốn lạnh lẽo dần có nhiệt độ.

Ngọn nguồn của nhiệt độ, chính là giọt nước mắt kia của tiểu chuồn chuồn.

Mặt trời!

Trực giác Lăng Kỳ Tuyết muốn nói: Đây chính là mặt trời, trong Hỗn Độn Thế Giới nàng đã có mặt trời.

Cái thế giới này quá thần kỳ!

Nước mắt của tiểu chuồn chuồn lại có thể ngưng tụ thành mặt trời!

Nàng thức tỉnh một ma thú nho nhỏ, lại đổi lấy một mặt trời cho Hỗn Độn Thế Giới!

Quá lợi rồi!

Lăng Kỳ Tuyết kích động ra khỏi Hỗn Độn Thế Giới, đuổi Đông Phương Linh Thiên đi, lấy ra tất cả dược liệu,