Chương 130: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Vui mừng chính là sau khi thức hải không ngừng chạy ba phút, tinh thần lực chợt quay về, hàng loạt tinh thần lực như là thủy triều tràn vào trong thức hải của nàng, thức hải khô đét rất nhanh đã bị luồng tinh thần lực này lấp đầy.

Cấp bậc tinh thần lực của nàng lập tức thăng cấp đến Nguyên Tôn!

Hít sâu một hơi, tinh thần tràn đầy, tùy ý thăm dò trong lò luyện đan một cái, thấy biến hóa nhỏ ở bên trong càng thêm rõ ràng.

Về sau luyện chế đan dược là có thể phát hiện biến hóa trong quá trình thành đan có thay đổi nhỏ, một số đan dược bởi vì thực lực không đủ nên không cách nào luyện chế, về sau cũng là có thể luyện chế rồi.

Chỉ chốc lát sau, trong không khí tỏa ra mùi hương đan dược, hoàn thành rồi!

Ngày tiếp theo, nàng luyện chế ra Phục Nguyên Đan thì có hơn nghìn viên, đây chính là một món tài sản không nhỏ!

Tiểu Tỏa không bị chết đói rồi!

......

Trong phòng khách lầu chín của khách điếm hoàng thất xa hoa, Văn Oánh Oánh áo trắng như tuyết ngồi ngay ngắn ở trên ghế, trước mặt có nhóm hắc y nhân đang quỳ.

Văn Oánh Oánh: "Kế hoạch lần này chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại, nếu không mang đầu đến gặp ta!"

Hắc y nhân thấy chết không sờn đồng ý rồi nhanh chóng rời đi.

Khách điếm hoàng thất người đến người đi, khách trọ rất nhiều, y phục cũng là kỳ trang dị phục, hắc y nhân càng nhiều vô kể, nhưng không ai đặc biệt chú ý bước chân vội vã của những hắc y nhân này......

......

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, Đông Phương Linh Thiên đã khôi phục trạng thái trước kia, đi theo phía sau Lăng Kỳ Tuyết đến đại dược phòng Lâm La.

Khoảng cách từ tổng bộ Thiên Hoa Cung đến đại dược phòng Lâm La có hơi xa, nên bọn họ lập tức ngồi xe ngựa.

Cửa của đại dược phòng Lâm La đều luôn vô cùng náo nhiệt, ở trên xe ngựa, Lăng Kỳ Tuyết đã nhìn thấy rất nhiều người ra vào, Lâm Vĩnh Cửu làm ăn tốt đến bất ngờ.

Nhấc mép váy, nhẹ nhàng nhảy nhảy xuống xe ngựa một cái, Đông Phương Linh Thiên theo sát phía sau.

Mới xuống xe ngựa, Lăng Kỳ Tuyết đã phát hiện người xung quanh nhìn nàng, vốn là kinh ngạc một chút, tiếp theo là một loạt ánh mắt tức giận nhìn nàng.

Trong lòng nàng lập tức mạnh mẽ đánh chuông báo động, nếu như chỉ là một hai người nhìn nàng, nàng còn cảm thấy là trong lúc vô tình mình đã đắc tội người này.

Nhưng tất cả mọi người dùng ánh mắt thù địch để nhìn nàng, trong này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

Thời gian qua một đêm, sẽ xảy ra chuyện gì chứ?

"Vị đại tỷ này, xin hỏi......"

Lăng Kỳ Tuyết đi về phía một người trong đó, chuẩn bị hỏi nàng ta đã xảy ra chuyện gì, người kia kinh hoảng chạy mất.

Kế tiếp Lăng Kỳ Tuyết liên tiếp hỏi hai người, đều là tình huống như vậy, sau đó nàng đành bỏ cuộc, có vấn đề gì thì đi vào hỏi Lâm Vĩnh Cửu là được.

Thấy Lăng Kỳ Tuyết, Lâm Vĩnh Cửu cũng kinh ngạc sửng sốt một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, nhìn xung quanh một vòng, có người nhìn sang bên này, ngay lập tức làm động tác mời đi đến khu nghỉ ngơi, khẩn trương nói: "Lăng đại tiểu thư, về sau ngươi