Chương 146: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Trong phòng bếp, tất cả nha hoàn đều hoảng sợ cúi đầu, rồi lại không nhịn được cẩn thận ngẩng đầu lên, quan sát Đông Phương Linh Thiên đang một lòng một dạ làm điểm tâm một cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu.

Đông Phương Linh Thiên học làm điểm tâm thì họ cũng đều ở đây, khi đó họ còn hiếu kỳ, sao cung chủ Đông Phương lại đột nhiên đổi tính, trở thành nam nhân ấm áp rồi.

khi thấy Lăng Kỳ Tuyết cầm điểm tâm ăn ở sau lưng của hắn, họ nhất thời hiểu rõ, thì ra là như vậy!

Sau khi hiểu rõ, từng người lại hâm mộ Lăng Kỳ Tuyết có phúc khí tốt, cung chủ tôn quý lại tự mình xuống bếp, vì nàng làm điểm tâm.

Mùa xuân đến rồi, họ cũng phải tìm một nam tử anh tuấn giàu có để nói chuyện yêu đương một chút, không có nam tử anh tuấn giàu có thì tiểu nam tử ấm áp cũng được!

Đông Phương Linh Thiên: "Tuyết Nhi ngươi có thể ra ngoài trước hay không, ở đây có đầy khói dầu."

Hắn chết cũng sẽ không thừa nhận, Lăng Kỳ Tuyết ở đây làm hắn cảm thấy có áp lực, vốn muốn chơi đùa một tay, nhưng bởi vì khẩn trương mà liên tiếp phạm sai lầm.

"Sẽ không phải là ta vừa đi ra ngoài, ngươi sẽ để cho những mỹ nữ này giúp ngươi làm, rồi lấy ra lừa ta chứ." Lăng Kỳ Tuyết chế nhạo nói, dứt khoát để bình nhạc mang đến một cái ghế, ngồi ở bên cạnh nhìn Đông Phương Linh Thiên làm điểm tâm.

Cũng không biết vì sao, nghe nam nhân này nói hắn sẽ làm điểm tâm, nàng lập tức muốn nhìn dáng vẻ lúc hắn xuống bếp sẽ là dạng gì.

Xem ra, kém quá xa dự đoán của nàng.

Nghe hắn nói tự tin như thế, còn tưởng rằng hắn như trai đẹp trên TV vung vẩy làm bánh, đẹp trai ngời ngời nhào bột mì, rồi quăng bánh.

Kết quả nhìn dáng vẻ của hắn chính là đổ mồ hôi, luống cuống tay chân.

Trời ạ, không nghĩ đến hình tượng nam thần đã bị tan vỡ.

Đông Phương Linh Thiên cũng thật là ngớ ngẩn.

Hắn cho là làm dựa theo bình thường, nên nhào bột mì thì nhào bột mì, nên nhét nhân thì nhét nhân, tùy tay nhào nặn.

Nhưng vừa nghĩ đến Lăng Kỳ Tuyết ở phía sau hắn, hắn đã muốn biểu hiện đẹp trai một chút, kết quả hoàn toàn ngược lại, càng muốn thể hiện tốt, lại càng thể hiện ra hỏng bét.

Lúc nhào bột mì thì không cẩn thận đổ nước hơn nhiều, lúc băm nhân bánh thì sơ ý một chút, dùng sức quá mạnh băm nát thớt gỗ.

Quay đầu lại, Lăng Kỳ Tuyết cười ha ha không ngừng.

Lần này toi rồi!

Đông Phương Linh Thiên phát thề, kể từ khi sinh ra đến bây giờ, hắn cũng chưa từng thất bại như vậy!

Quay đầu lại, khuôn mặt tươi cười rực rỡ của Lăng Kỳ Tuyết đập vào mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn đã tháo lạnh lùng bình thường xuống, khôi phục lại vẻ mặt ngây thơ.

Lông mi vừa dài vừa cong theo tiếng cười khoan khoái của nàng mà run lên một cái, như hai con bướm nhỏ vui vẻ ở trong bụi hoa bay múa.

Ở trong phòng bếp nhỏ hẹp càng thêm vẻ sung sướng linh động, như tinh linh lầm vào phàm trần này, đất thiêng sinh ra hiền tài mà.

Đông Phương Linh Thiên mất hồn chốc lát,