Chương 56: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc truyền đến lần nữa, mặc dù Lăng Kỳ Tuyết sớm có chuẩn bị, nhưng tốc độ của con người sao có thể bằng tốc độ của âm thanh được.

Sóng xung kích phát nổ vẫn hung hăng hất Lăng Kỳ Tuyết rơi xuống mặt đất, đầu gối chạm đất, váy cọ thủng một lỗ nhỏ, tóc cũng bị rối loạn, chỉ là dù dơ dáy bẩn thỉu như thế, nàng cũng không có một chút vẻ nhếch nhác, vẻ mặt nàng lạnh nhạt, đôi mắt trong sáng kiên nghị mà kiên quyết, tóc hơi có vẻ rối bù như tác phẩm hoàn mỹ dưới tay nhà tạo hình, trào lưu mới mỹ cảm động lòng người.

Hỏa cầu truy mệnh thứ hai của Lăng Nhạc đã đến trước mặt, Lăng Kỳ Tuyết dùng tốc độ nhanh nhất bò dậy, lấy ra Ngũ Hành Kiếm, tay phải Hoành Kiếm Thức chém về phía Hỏa cầu.

Đồng thời đọc ra khẩu quyết của hỏa cầu truy mệnh, tay trái đưa lên trời vẽ ra một đồ hình thái cực, một quả cầu kích cỡ bằng hỏa cầu ở trong diễn sinh mà* ra.

*Diễn sinh: Hợp chất đơn giản biến thành hợp chất phức tạp.

Ngũ Hành Kiếm va chạm vào hỏa cầu truy mệnh mà Lăng Nhạc phóng ra, trong nháy mắt phát nổ đó, tay trái đẩy mạnh hỏa cầu đánh về phía Lăng Nhạc.

Mặt Lăng Nhạc lộ vẻ kinh ngạc, hỏa cầu truy mệnh này chính là sáng tạo độc đáo của ông, chỉ truyền cho nhi tử ông thích nhất Lăng Tuấn Đình, sao Lăng Kỳ Tuyết lại biết được!

Lăng Kỳ Tuyết mới là Nguyên Tướng sơ kỳ, cấp bậc của hai người khác biệt quá lớn, hỏa cầu bay đến trước mặt Lăng Nhạc, ông nhẹ nhàng đưa ra một chưởng.

Lăng Kỳ Tuyết cũng không nổi giận, cơ hội đả thương Lăng Nhạc không lớn, nàng chỉ là muốn học một chút hỏa cầu truy mệnh của Lăng Nhạc, mới mạo hiểm ở lại chỗ này, lần này học xong, nàng sẽ dựa theo nhớ lại đường đi lúc vào để chạy trốn.

Sóng xung kích nổ tung đánh tới, tỏa ra nguy cơ bị chấn thương, nàng đưa người vào trong phạm vi sóng xung kích, mượn lực lượng cường đại kia nhảy lên, như pháo đạn xông ra bên ngoài viện của Lăng phủ.

Kế tiếp chỉ cần nàng không trở về Lăng phủ, khả năng Lăng Nhạc đuổi giết nàng là không lớn.

Dù gì là đại tướng quân một nước, cũng không phải mỗi ngày đều có nhiều thời gian để ý đến việc nhỏ là nàng này.

Có loại kịch tình gọi là ngoài ý muốn!

Lăng Kỳ Tuyết đỡ lấy lực xung kích bắn ra cửa chính, chuẩn bị bỏ trốn, lại đụng vào một bức tường cứng rắn.

Chẳng lẽ nàng bị tiếng nổ tung làm chấn động điếc lỗ tai, mắt cũng tổn hao, không thấy rõ mục tiêu đụng vào tường rồi?

Lăng Kỳ Tuyết đứng thẳng người, phun ra một ngụm máu.

Lực xung kích này quá mạnh mẽ, chấn động làm nàng cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều rời khỏi vị trí, thật vất vả mới ổn định lại khí huyết rối loạn, định thần nhìn lại.

Lăng Kỳ Tuyết thiếu chút nữa cho là mình xuống địa ngục, gặp được một người đã chết.

Nàng không đụng vào tường, mà là đụng phải ngực một người—— thái tử Nam Cung Kình!

Cái khó ló cái khôn đi về phía trên mặt Nam Cung Kình hung hăng bóp một cái, cảm giác có nhiệt độ có máu có thịt, người là thật, nàng nhìn thấy cũng là thật.

Không phải Nam Cung Kình đã bị Ma Linh Giác