Chương 57: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Lăng Nhạc do dự nửa khắc, cuối cùng vẫn phải nhường: "Thật xin lỗi, là cựu thần vượt quá rồi!"

Lăng Kỳ Tuyết thừa dịp Nam Cung Kình trả lời Lăng Nhạc nhanh chóng chạy ra cửa chính Lăng phủ, tìm một cửa hàng bán y phục rồi thay y phục khác đến dược phòng Lâm La.

Trước khi đến phòng đấu giá Như Ngọc, bây giờ nên đi dược phòng Lâm La đưa Phục Nguyên Đan cho hắn.

Nhìn thấy Lăng Kỳ Tuyết, Lâm Vĩnh Cửu vô cùng áy náy nói: "Thật xin lỗi, Lăng đại tiểu thư, ở trong Ma Vân rừng rậm tại hạ......"

Lăng Kỳ Tuyết chặn ngang lời của hắn: "Ta biết rõ, mọi người đều là thân bất do kỷ!"

Đây là lĩnh ngộ của nàng, trước lúc năng lực của mình không đủ để nắm cả thế lực gia tộc trong tay, cái gọi là gia chủ tương lai nhưng mà cũng chỉ là một con rối của gia tộc mà thôi.

Nhưng mà thái độ của Lâm Vĩnh Cửu như vậy khiến Lăng Kỳ Tuyết rất dễ chịu, cũng may hắn không phải là một tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa, khi đó ở Ma Vân rừng rậm là bị ép buộc bất đắc dĩ, nếu không, nàng thật đúng là sẽ vạch rõ giới hạn với Lâm Vĩnh Cửu.

Lâm Vĩnh Cửu nhìn bốn phía, thấy không ai chú ý đến tình huống bên này, mới thần bí từ trong nạp giới lấy ra một bọc giấy gì đó: "Đây là ta ở trong Ma Vân rừng rậm tình cờ lấy được, theo lý thuyết ở trong Ma Vân rừng rậm có được vật gì đó thì phải nộp lên gia tộc một nửa, nhưng mà vật này ta giấu xuống để đưa cho ngươi."

Lăng Kỳ Tuyết không có mắt x quang, không thấy rõ bên trong bao là cái gì, nhưng từ trong gói giấy tỏa ra mùi thuốc nhàn nhạt nói cho nàng biết, bên trong túi chính là Thông Huyết Thảo nàng đã từng điên cuồng theo đuổi!

Lâm Vĩnh Cửu vì biểu đạt cái gọi là áy náy lại đưa cho nàng thứ quý trọng như thế, trong lúc nhất thời, trong lòng Lăng Kỳ Tuyết buồn cực kỳ.

"Mau lấy đi, bằng không bị cao thủ ngửi thấy được mùi thì không tốt lắm!" Lâm Vĩnh Cửu thúc giục.

Lăng Kỳ Tuyết cũng không nói thêm nữa, nhận lấy rồi ném vào trong Thế Giới Hỗn Độn, mặc dù nàng đã trộm được Thông Huyết Thảo luyện chế được Tẩy Tủy Đan, nhưng bảo bối không chê nhiều, Lâm Vĩnh Cửu cũng cần Tẩy Tủy Đan, phần ân tình này sẽ dùng Tẩy Tủy Đan đến trả thôi.

"Hô hô, ngươi không biết chứ ở trước khi ngươi xuất hiện ta rất sợ vật này bị lão quái vật nhà ta phát hiện rồi cướp mất, hôm nay cuối cùng đưa đồ cho ngươi, tảng đá lớn trong lòng ta cũng rơi xuống rồi!" Lâm Vĩnh Cửu dài than một hơn, hắn vẫn không biết Lăng Kỳ Tuyết đã ở trong bảo khố của Lăng gia trộm được Thông Huyết Thảo rồi luyện chế được Tẩy Tủy Đan, cho rằng vật này rất quan trọng với Lăng Kỳ Tuyết, nên mạo hiểm rất lớn mới che giấu được.

Mũi của Lăng Kỳ Tuyết có chút chua, Lâm Vĩnh Cửu là người đầu tiên giúp đỡ lúc nàng đến thế giới này, cũng là người bằng hữu đầu tiên của nàng.

"Vĩnh cửu, sau này đừng gọi ta là Lăng đại tiểu thư nữa, ngươi gọi ta là Tuyết như bằng hữu đi!" Lăng Kỳ Tuyết khẽ mỉm cười, trải qua một đoạn thời gian tu dưỡng, nàng theo kịp dinh dưỡng, thân thể cũng khỏe mạnh, da