Chương 94: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Lần này, đã chọc giận Đông Phương Linh Thiên!

"Lão Mạnh ngươi là đã già quá lẩm cẩm rồi sao? Lúc chúng ta thành lập Thiên Hoa Cung đã nói cái gì, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, giết cả nhà hắn, chuyện ngày hôm nay không dính líu đến người nhà của bọn họ đã là ân đức rồi, còn dám động thủ với người của Thiên Hoa cung ta, thì phải chuẩn bị xong bị Thiên Hoa Cung ta báo thù, nếu ngay cả dũng khí báo thù cũng không có, tu vi cả đời của lão Mạnh ngươi cũng nên chấm dứt ở đây thôi!"

Giọng nói của Đông Phương Linh Thiên vô cùng nghiêm túc, đây cũng là một ranh giới cuối cùng hắn làm việc nhiều năm.

Trước đây thật lâu hắn đã coi Lăng Kỳ Tuyết là người của mình, người của mình bị khi dễ, còn mặc cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, không phải là phong cách của hắn.

Lão Mạnh hơi có vẻ chần chờ: "Nhưng thiếu chủ, thực lực của lão già mới vừa rồi kia không dưới ta."

Nếu Đông Phương Linh Thiên có nguy hiểm, ông có thể không chậm trễ chút nào ra tay, dù đối thủ có mạnh hơn ông.

Nhưng hôm nay, đối thủ là người tôn quý nhất của một quốc gia, thực lực có chỗ dựa ngang với lực lượng của ông, ông không nắm chặt áp đảo được.

Đông Phương Linh Thiên nhìn ra chần chờ của lão Mạnh, phất tay một cái để cho ông trở về.

Một người đã mất đi chiến ý, cho dù đánh nhau, cũng sẽ không có chỗ tiến bộ trên con đường tu luyện.

Lão Mạnh như nhận được đại xá, ngay sau đó biến mất ở hư không.

Trong mắt của Đông Phương Linh Thiên thoáng qua tia thất vọng.

Buổi sáng Lăng Kỳ Tuyết kiên trì không để cho hắn đi theo, hắn đã muốn sau khi chờ Lăng Kỳ Tuyết đi vào hoàng cung, hắn sẽ âm thầm đi vào, âm thầm bảo vệ nàng là được rồi, vậy mà gặp được ngăn cản của lão tổ Bùi gia, thực lực của mình không tốt, đành phải trở về dẫn viện binh đến, dù đánh cũng phải đánh vào trong hoàng cung!

Lão mạnh này là thủ hạ có tu vi cao nhất trong lục đại cao thủ của hắn, đạt đến Nguyên Tôn hậu kỳ, dễ dàng phất tay giải quyết lão tổ Bùi gia, sau đó đúng lúc quan trọng nhất cứu Lăng Kỳ Tuyết.

Có lẽ nhìn chuyện mới vừa rồi, hắn còn có chút thất vọng với biểu hiện của lão Mạnh: Tu vi cả đời của ông ta cũng chỉ có thể dừng lại như thế.

Một người băn khoăn quá nhiều, lúc tu luyện cũng có tạp niệm nhiều, dễ dàng bị rằng buộc, muốn tiến bộ sẽ rất khó.

Từ lúc lão Mạnh biến mất, một ít hơi thở từ chân trời như có như không cũng biến mất ngay sau đó.

Lão Mạnh lấy phương thức xuất hiện kinh người, nhóm người hoàng hậu không hề dám ra tay với Lăng Kỳ Tuyết nữa, từng người ảo não rời đi, sân giác đấu hoàng thất to như vậy chỉ còn lại hai người Lăng Kỳ Tuyết và Đông Phương Linh Thiên.

Lăng Kỳ Tuyết cuống quít từ trong ngực Đông Phương Linh Thiên giãy giụa ra ngoài, nói: "Mới vừa rồi cám ơn ngươi!"

Đông Phương Linh Thiên cau mày, lại nói cám ơn với hắn, chẳng lẽ không coi hắn là người của mình sao!

Chỉ là, nghĩ đến mới vừa rồi nàng còn rất thuận theo chôn đầu vào ngực của hắn, (ít nhất Đông Phương Linh Thiên cho là như vậy, còn Lăng Kỳ