Chương 1 : Chẳng bằng về đi

*Nguyên văn: Bất như quy khứ. Thế nhân tương truyền Vọng dế Đỗ Vũ của nhà Thục cổ sau khi mất nước chết đi, hồn phách hóa thành “chim đỗ quyên”. Tuy đã chết rồi nhưng hồn phách Vọng đế vẫn quyến luyến không quên quốc thổ, mỗi đêm khuya sẽ ở trong núi kêu than, tiếng kêu bi thiết, nghe như tiếng người than thở “Bất như quy khứ”. Từ đó về sau cổ nhân thường dùng câu này để giục giã người ta trở lại gia đình, trở lại quê hương. Trong bài thơ Chim quyên của nhà thơ Mai Nghiêu Thuần đời Tống có câu: “Hồn thục đế năm nào, nghìn xuân hóa đỗ quyên, câu chẳng  bằng trở lại, truyền lưu tới tận giờ”.

Cảnh Thất chỉ cảm thấy đất trời chao đảo, trong cơn hỗn độn ấy hình như mọi thứ đều rõ rệt, rồi lại phảng phất như bị ngăn cách bởi một tầng lụa mỏng, mờ mờ nhạt nhạt, thân thể rã rời, tựa hồ chỉ một thoáng lơ đễnh là có thể ngủ thiếp đi. Y nhớ lại gương mặt của Bạch Vô Thường mà mình nhìn thấy phút sau cùng, lạnh nhạt, cứng đờ, giống như bị một lớp vỏ chụp lên, khiến người ta không nhìn rõ được, song ngón tay chạm vào giữa trán y lại khiến y cảm nhận được một thứ hơi ấm lạ kỳ.

Xưa nay vẫn nghe người ta nói, lối Hoàng Tuyền, Quỷ Môn quan đều là những chốn cực âm, lúc người già sắp nhắm mắt xuôi tay, đều phải chuẩn bị cho bản thân một cái chăn bông, Cảnh Thất biết là vì quỷ sai lui tới đều lạnh tựa khối băng, tới gần ba thước đã đủ cảm thấy rùng mình. Cảnh Thất không rõ Bạch Vô Thường đã làm gì, thế nhưng giờ này nghĩ lại, hơi ấm cuối cùng mà Câu Hồn Sử trao cho y, cùng với thứ ngôn ngữ trầm khẽ ấy, đều mơ hồ phảng phất một thứ cảm giác đoạn tuyệt.

Trong cơn mơ màng, y nghĩ: Tội gì phải thế?

Ý thức của u lại một lần nữa trở nên mờ mịt, cố thế nào vẫn không mở được mắt ra, chẳng biết qua bao lâu y mới có cảm giác của tứ chi. Tính ra, cũng đã hơn sáu mươi năm y chưa hề trải nghiệm cảm giác có một thân thể thực sự, thình lình tỉnh lại, chỉ cảm thấy nặng trĩu không thôi, đầu đau như bị kim châm vậy. Bên cạnh y từ lúc nào có tiếng người qua kẻ lại, thanh âm lúc thì gần lúc lại ra xa, còn có người tách miệng y ra, rót thuốc vào, cũng chẳng biết là tên lỗ mãng nào làm chuyện ấy, bón thuốc gì mà như tắm cho ngựa, cứ cố sống cố chết nhồi vào miệng y thế này. Vị giác vừa khôi phục lại, vị đắng đã xông lên tận óc, y nhất thời không đề phòng, bị sặc bởi dòng nước thuốc cuồn cuộn chảy vào trong cổ họng, bắt đầu ho khù khụ, kế đó lại thấy dậy lên những thanh âm hoang mang hỗn tạp.

Ầm ỹ một phen như thế, lại khiến y có chút sức lực, miễn cưỡng mở mắt ra.

Tầm mắt mơ mơ hồ hồ, y cố sức chớp mắt mấy cái mới bắt đầu trông rõ, thấy mình đang bị một thiếu niên ôm vào lòng, bón thuốc cho. Thiếu niên kia thấy y vừa ho vừa mở mắt ra liền vội vàng bưng bát thuốc, vừa vỗ lưng y vừa la lớn: “Mau mời thái y tới đây, tiểu vương gia tỉnh lại rồi”.

Ban nãy vừa mới ho khù khụ một hồi, lại bị thiếu niên thô lỗ vỗ cho mấy cái, Cảnh Thất oán giận mà nghĩ: Có phải tên tiểu tử này được kẻ thù phái tới hành hạ ta không?

Chỉ thấy thiếu niên kia khịt mũi một cái rõ to, cúi đầu nói với y rằng: “Chủ tử, lão vương gia đã đi rồi, nếu đến cậu cũng có chuyện gì bất trắc nữa thì chúng nô tài phải trông cậy vào ai đây?”

Bấy giờ Cảnh Thất mới trông rõ gương mặt của thiếu niên kia, vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người.

Đó là Bình An…Là Bình An được phụ vương y mua về từ năm sáu tuổi, đã theo y suốt cả một đời từ lúc sinh ra đến khi nhắm mắt. Vành mắt thiếu niên đỏ hoe lên, giờ này hắn cũng chỉ là một đứa trẻ còn chưa lớn hẳn mà thôi. Bình An cố gắng kiềm chế không để lệ trào ra, trong nháy mắt phảng phất một tầng sương mờ, y phục cũng như đã to ra một cỡ.

“Bình…”, Cảnh Thất há miệng ra, nhưng cuống họng khô khốc, khó chịu vô cùng, chẳng thốt ra được một câu hoàn chỉnh. Y cứ nghĩ vài trăm năm đã trôi qua, bản thân đã sớm quên hết thảy mọi chuyện, nhưng bắt đầu từ giây phút trông thấy thiếu niên này, dòng hồi ức đã mờ nhạt liền dâng trào mãnh liệt, hệt như thủy triều dâng vậy.

Cuối cùng y cũng nhớ ra tên của bản thân mình, Nam Ninh vương Cảnh Bắc Uyên, có muôn vàn bộ mặt trong miệng lưỡi người đời, Cảnh Bắc Uyên đã từng cả đời chỉ sống vì một người duy nhất mà y đã chôn vùi thân xác dưới tay người đó vào cái năm y bước sang tuổi ba mươi hai, trong lòng u ám tựa tro tàn.

Y đột nhiên hiểu ra câu nói “Trả lại cho ngươi một đời tóc đen” của Câu Hồn Sử có ý nghĩa gì. Trước hành vi “nhiều chuyện” này của hắn, Cảnh Thất y quả thật không biết mình nên cười hay nên khóc bây giờ.

Bình An thấy y cứ ngơ ngác vậy, chỉ nghĩ y đã bệnh đến mức hồ đồ. Hắn sợ hãi không thôi, lay người y thật lực: “Chủ tử, chủ tử, cậu đừng dọa nô tài, thế này là lẽ làm sao? Sao giờ này thái y còn chưa tới, thái y”, Cảnh Thất cố sức nâng tay lên, thân thể này cứ như nặng gấp mấy trăm lần khi còn làm du hồn vậy, sau đó y đè bàn tay khua khoắng loạn xạ của Bình An xuống, không nói nên lời, chỉ khép hờ đôi mắt lại, khẽ lắc đầu. Bình An cũng coi như có chút nhãn lực, thấy vậy liền mau chóng đứng lên, đi rót một chén nước, cẩn thận hầu hạ y uống hết.

Bấy giờ Cảnh Thất mới khàn giọng nói được mấy câu: “Giờ là lúc nào rồi?”. Vừa mở miệng, đến cả bản thân y cũng thấy giật mình, thanh âm kia tuy khản đặc, thế nhưng không khó nghe ra âm điệu ngây thơ của trẻ nhỏ chưa vỡ giọng, còn vương hơi sữa. Y cúi đầu trông bàn tay của chính mình, vừa nhỏ lại vừa gầy, mang theo sắc da xanh pha vàng vọt của người còn đang bệnh, khí huyết thiếu hụt.

“Đã là giờ Thân rồi ạ, chủ tử, từ khi cậu bị ngất ở linh đường tới giờ đã sốt cao suốt hai ngày, có gọi thế nào cậu cũng không tỉnh”, Bình An mím môi, cúi đầu khẽ lau đi lệ trào bên khóe mắt, “Vương phi sớm rời xa nhân thế, lão vương gia…lão vương gia cũng quá nhẫn tâm, cứ thế mà đi. Hiện giờ cậu chính là trụ cột của chúng nô tài, của cả nhà này, vạn nhất cậu có chuyện gì, vậy thì để nô tài lên đường cùng cậu luôn cho xong”.

Thì ra…là cái năm y mười tuổi, khi phụ vương mới qua đời.

Cảnh Thất lại nhìn vào tay mình, tuy rằng thân thể rã rời, nặng nề khôn kể, thế nhưng y lại cảm thấy thật là mới lạ. Sau khi trải qua biết bao lượt luân hồi, y lại trở về điểm khởi đầu lần nữa, đúng là…khiến người ta cảm xúc ngổn ngang, tơ giăng trăm mối. Thế nhưng kế đó y lại nhớ tới Bạch Vô Thường, chút ít hiếu kỳ trong lòng cũng nhạt dần đi.

Đảo ngược thời gian và không gian – dù y không hiểu rõ nội tình, nhưng cũng ít nhiều hiểu được, Câu Hồn Sử kia chắc chắn phải trả một cái giá cực lớn. Hắn làm vậy là để bồi thường cho y? Vì muốn y một lần sống lại kiếp người mà thứ nghiệt duyên kia nảy mầm bắt rễ?diễn。◕‿◕。đàn-lê-quý。◕‿◕。đôn

Cảnh Thất mặc cho An Bình vừa dông dài lải nhải, vừa lóng ngóng đỡ y nằm ngay ngắn, trong lòng thầm thở dài một tiếng, nghĩ chẳng trách vị đại nhân Câu Hồn Sử kia mặt mày cứ lạnh băng như thế, chẳng sẵn lòng nói mấy câu, thì ra là trí thông minh có vấn đề - sống lại một lần thì chuyện từng xảy ra có thể giống như bụi bặm trên mặt bàn, chỉ cần một miếng giẻ rách là có thể lau sạch sao?

Lòng người nào phải là từ đá, đâu phải phủ bụi rồi dùng nước trong gột rửa là có thể sạch sẽ như xưa.

Chẳng bao lâu sau thái y đã tới, lão bắt mạch, kiểm tra từ đầu đến chân một lượt, phô diễn một tràng y thuật chứng tỏ trình độ bản thân rất đáng tin cậy, kế đó lại nói cả đống những câu thừa thãi như “Người hiền tự khắc có trời giúp cho”, đại ý là người không có bệnh tật gì cả, chỉ cần điều dưỡng là sẽ khỏe thôi. Cảnh Thất đã ngồi liền sáu bảy mươi năm bên đá Tam Sinh, một chút kiên nhẫn ấy đương nhiên phải có. Y chẳng buồn bực cũng không cáu bẳn, mặc hoc đám người hành sự một lượt cho tròn thông lệ, đợi đến khi bón hết thuốc, giày vò xong xuôi thì đã là nửa đêm về sáng.

Bình An điều hết những người không liên quan ra ngoài, bản thân đặt Cảnh Thất nằm cho ngay ngắn. Bấy giờ Cảnh Thất mới lên tiếng, lời ra chỉ như thuận miệng hỏi thăm: “Ban nãy ngươi nói ta đã hôn mê hai ngày, vậy Đầu Thất* của phụ vương chính là ngày mai nhỉ?”.

*Theo truyền thống xưa, những nghi thức cúng bái sau khi một người qua đời có rất nhiều điều cần chú ý. Lúc người chết gọi là Tố Thất, sau đó cứ cách bảy ngày cúng một lần, là Đầu Thất, Nhị Thất, Tam Thất, Tứ Thất, Ngũ Thất, Lục Thất và Đoạn Thất. Sau đó thì là Trăm Ngày, Tròn Năm, Ba Năm, Mười Năm…

Bình An sửng sốt, hắn cứ nghĩ là y lo lắng, liền đáp: “Chủ tử cứ yên tâm, việc hậu sự của vương gia do hoàng thượng đích thân sai người lo liệu, tối muộn hôm qua hoàng thượng còn đích thân tới đây thăm cậu, dặn dò cậu phải nghỉ ngơi cho tốt, những chuyện khác không cần hao tâm”. Cảnh Thất gật đầu, nhìn lên đỉnh màn ngẩn người một lúc lâu, ngay vào lúc Bình An chuẩn bị tắt đèn, y thình lình quay đầu bảo: “Từ từ đã”.

Bàn tay của Bình An khựng lại quay đầu nhìn Cảnh Thất có phần nghi hoặc. Còn Cảnh Thất gắng sức dùng cánh tay hao gầy như thân lúa mạch của mình chống người ngồi dậy, tựa vào một bên, dùng ánh mắt tham lam nhìn khắp căn phòng, nhìn cả Bình An. Tính ra lúc này Bình An đã sắp sang mười bốn, dáng người trông thì phổng phao lên, nhưng gương mặt vẫn tròn xoe, non nớt như xưa, cánh mũi bạnh ra còn đôi mắt căng tròn, bộ dạng thật thà chất phác. Tiểu tử này cứ như từ lúc sinh ra đã thiếu một dây gân, dài chân dài tay mà chẳng bao giờ ăn khớp được với nhau, sống cả một đời vẫn chẳng lanh lợi ra chút nào.

Song, Cảnh Thất nghĩ, thiếu niên ngốc nghếch này lại là một trong số ít những người từng thật lòng đối đãi với mình.

Giọng nói Bình An lúc nào cũng vương ít nhiều âm mũi khi nói chuyện, hồi còn nhỏ hắn hay khóc lắm, hệt như một đứa mít ướt, gương mặt nho nhỏ tròn tròn lúc nào cũng phảng phất vẻ hờn tủi. Thế nhưng vào năm ấy, cái lúc sắp bị ép phải chung vai gánh vác Nam Ninh vương phủ, hắn, cứ như đã trưởng thành chỉ trong vẻn vẹn một đêm, vươn vai lớn bổng. Qua ngày Đầu Thất của lão vương gia, hoàng thượng liền đón Cảnh Thất vào cung nuôi dưỡng, lão quản gia tuổi cũng đã cao, những chuyện lớn nhỏ, trong ngoài của vương phủ đều do một tay Bình An quán xuyến. Cảnh Thất nhìn thiếu niên kia, thầm nghĩ: Quả thực Bình An đã dâng hiến cả cuộc đời mình cho mái nhà vốn chẳng có mấy người này không đổ sụp, khó khăn là vậy, cuối cùng lại khiến bản thân thảm hại và tiều tụy đến vậy.

Bình An thấy y nhìn mình mà thất thần, nghĩ rằng y bệnh nặng mới khỏi, tinh lực còn chưa hồi phục, liền nhỏ giọng rằng: “Chủ tử, thắp đèn mà ngủ không tốt đâu ạ, cậu không cần sợ tối, nô tài ở ngay gian ngoài, có việc gì cứ gọi nô tài dậy là được”.

“Có thể gọi lợn chết sống dậy ư, ta đào đâu ra bản lĩnh lớn như thế?”

Bình An ngẩn người một chốc, bấy giờ mới nhận ra bản thân bị giễu cợt, gương mặt đỏ bừng lên, lúng búng nói: “Tốt xấu gì nô tài cũng biết thở mà…”.

Nhìn hắn lộ ý cười, Cảnh Thất lặng im không nói. Mặt mày y giãn ra, đầu tiên là đôi mắt cong cong, sau đó khóe miệng mới thong thả nhếch lên, đôi mắt long lanh ánh nước, thế nhưng nhìn kỹ lại chẳng thấy gì. Bình An cảm thấy cái bộ dạng nhìn mình rồi cười nhẹ bẫng ấy của y sao mà hao hao lão quản gia đã ở cái tuổi biết rõ mệnh trời – tuy ánh nhìn dõi về phía bản thân, tinh thần lại thoáng có phần lơ đãng, giống như trong một khoảnh khắc đã nhớ lại vô vàn sự việc, hơi bất đắc dĩ, rồi lại có chút vui mừng.

Đây mà là nụ cười của trẻ thơ ư? Bình An sợ lắm, hắn cho rằng chủ tử nhà mình đã sốt đến mức hồ đồ rồi, liền vươn tay sờ trán Cảnh Thất: “Chủ tử, có phải cậu khó chịu chỗ nào không? Hay là…lại gọi thái y tới xem lần nữa?”.

Cảnh Thất lắc đầu, cụp mắt xuống như muốn giấu biến dòng suy nghĩ để Bình An đỡ mình nằm xuống.

Bình An chỉnh lại chăn cho y xong, đang định đứng dậy, nhưng bị một đôi tay nhỏ nhắn nắm lại. Chỉ thấy tiểu vương gia nhà hắn nằm ở trên giường, mặt ngẩng lên, đôi mắt nhẹ nhàng khép vào, cất tiếng nhẹ tênh: “Bình An, không sao đâu, có ta mà”.

Thanh âm của y rất nhỏ, rất nhẹ, cũng rất mềm. Y nói bằng chất giọng trẻ con, hệt như làm nũng, song nhìn vẻ mặt của y, Bình An lại không khỏi thấy sống mũi cay xè.

Cảnh Thất cười, xoay người lại: “Đi nghỉ sớm đi”.

Ngọn đèn phụt tắt, mọi thứ lặng thinh.

Chẳng biết có phải vì đã mê man quá lâu không, Cảnh Thất lẳng lặng nằm mãi mà không ngủ được. Y nương theo tia sáng yếu ớt len lỏi vào từ ngoài cửa sổ, ngẩn người nhìn đỉnh màn giường, chưa đầy một khắc sau đã nghe thấy tiếng ngáy như lợn con của Bình An vọng vào. Cảnh Thất không nhịn được mà cười rộ lên. Luân hồi đã bảy kiếp đủ để y nghĩ thông suốt rất nhiều, rất nhiều chuyện, ví như Hách Liên Dực, ví như Bình An, ví như Nam Ninh vương phủ bề thế huy hoàng rồi lại thê lương vắng lặng.

Vì cớ gì khi đó y lại chấp nhất với Hách Liên Dực đến thế?

Vấn đề ấy y đã nghĩ không thông nhiều năm rồi, thế nhưng vào khoảnh khắc mở mắt ra ban nãy, y lại bỗng dưng hiểu được. Lão vương gia tên Liễu Vũ tự là Minh Triết kia cũng là một lão hồ đồ, tính nết của y lại giống lão quỷ già chết giẫm đó như đúc, có mắt như mù, cái nên thấu suốt thì lại nhìn không ra, cái không nên thấu suốt thì lại muốn phải biết cho rõ rành rành. Cả lão vương gia lẫn y, suốt kiếp chỉ để ý đến một người, chẳng màng đến bất kỳ điều gì khác, mặc cho con tim buốt giá. Người đời đều bảo lão vương gia si tình, từ sau khi vương phi đi rồi ngài giống như đã mất cả hồn phách, may nhờ hoàng thượng cảm thương cho vị huynh đệ khác họ, mới đón thế tử Cảnh Bắc Uyên vào cung, nuôi nấng cùng các hoàng tử khác. Cuối cùng vào năm y mười tuổi, lão già cả ngày cứ trưng ra bộ dạng lười không muốn sống ấy cũng được thỏa nguyện, hai chân duỗi thẳng mà đi, bỏ mặc hài nhi mới mười tuổi cùng tòa vương phủ trống trải cô liêu lại thế gian.

Đất trời rộng lớn, lại chẳng có nơi nào gọi là nhà.

Ngoại trừ Hách Liên Dực – ba trăm năm trước y vẫn luôn cho rằng trên cõi đời này chỉ có Hách Liên Dực là nỗi nhớ nhung duy nhất của y, như khúc gỗ trôi đối với người chết đuối, nhất định phải bắt cho bằng được – sống đã vậy, chết cũng cùng theo.

Độ cố chấp so với Cảnh Liễn Vũ không khác một ly, mức ngây ngô so với Bạch Vô Thường như “trăm sông đổ về biển”. Y chỉ để mắt tới một người như thế, hoàn toàn chưa một phút lưu tâm đến những kẻ khác, cả bằng hữu, lẫn Bình An. Cảnh Thất lắng nghe tiếng ngáy đều đều của Bình An, đột nhiên cảm thấy thì ra bản thân chính là kẻ vô tình vô nghĩa bậc nhất trong thiên hạ, vậy thì những nỗi khổ đau phải nếm trải trong mấy kiếp kia đều là báo ứng cả sao? Cứ như thế, cũng chẳng biết nghĩ ngợi lung tung bao nhiêu lâu, Cảnh Thất mới mơ màng ngủ thêm lần nữa. Y ngủ một lúc thì lại tỉnh, cảm thấy thân thể bắt đầu khó chịu, giống như đang bị ai gác lên bếp lò mà nướng. Y biết mình lại sốt, có điều cũng đã thấu hiểu từ trước nên chỉ cần nhẫn nại qua đêm nay thì chẳng mấy chốc mà lành bệnh. Y cũng lười gọi Bình An dậy, bèn rúc người vào trong chăn, chịu đựng cơn sốt cùng mồ hôi túa khắp người.

Trong cơn mông lung y nghe thấy tiếng gì vang lên giòn giã, hình như ai lại làm vỡ thứ gì rồi. Cảnh Thất bị giật mình, bừng tỉnh khỏi trạng thái hỗn độn, biếng nhác không mở mắt ra. Y biết, tiểu tử Bình An lóng ngóng kia ngày nào mà không làm đổ vỡ cái gì là không sống yên ổn được.

Mà đúng vào lúc ấy, một bàn tay lành lạnh phủ lên trán y, thoải mái cực kỳ, sau đó y nghe thấy tiếng một người vang lên, mang theo giận dữ: “Sốt đến mức này rồi, ngươi hầu hạ kiểu gì vậy hả? Còn không đi gọi thái y”.

Cảnh Thất lập tức nghĩ rằng, cứ để y sốt thành tro bụi đi thôi…