Chương 5: Vu đồng Nam Cương

Khi xe tiến qua cổng lớn kinh thành, Ô Khê liền không kìm được mà len lén vén rèm lên.

Từ Nam Cương tới Trung Nguyên, hành trình mất tròn mấy tháng. Đến nơi hắn mới biết thì ra Trung Nguyên trong truyền thuyết lại có đất đai rộng lớn nhường này, có dân cư đông đúc đến vậy. Thành quách nối tiếp nhau,x e cộ đi lại như mắc cửi, hành trình dài như thể có đi cả đời cũng không tới được. Những cánh rừng rậm quanh năm bao phủ trong sương mù và chướng khí cùng những làng trại dựng lên giữa núi lớn đất Nam Cương, đứng trước mặt non sông tươi đẹp trải dài vạn lý thế này liền trở nên nhỏ bé không đáng kể, thậm chí còn có mấy phần nghèo nàn cùng quẫn nữa, vậy là thứ gì đã hấp dẫn quân đội Trung Nguyên, khiến bọn họ nhất định phải tấn công tộc nhân của hắn cho bằng được?

Ô Khê đã từng hỏi đại vu sư, đại vu sư là người có quyền uy nhất cũng là người có trí tuệ nhất trong bộ lạc, lời ngài nói ra đại diện cho ý chí của đại thần Già Hi. Ô Khê tương lai cũng sẽ trở thành đại vu sư, thế nhưng hắn vẫn còn là một đứa trẻ, còn rất nhiều rất nhiều điều không hiểu. Đại vui sư nói với hắn rằng: “Đây là thử thách của đại thần Già Hi, đại thần Già Hi có mặt ở khắp mọi nơi, nhìn rõ tất cả những việc mọi người làm, ngày hôm nay gieo xuống nguyên nhân, hôm sau sẽ thu hoạch kết quả. Chỉ có điều sinh mạng của phàm nhân quá ngắn ngủi, thế nên giống như côn trùng chẳng mấy chốc đã lìa đời vậy, vô tri vô giác, không hiểu được ý chí của thần. Đợi đến khi con lớn lên, đợi đến khi con gặp được rất nhiều người, biết được rất nhiều chuyện rồi, thì con mới có thể lờ mờ hiểu ra một chút”.

Lúc đại vu sư nói những lời này, những nếp nhăn bên khóe mắt nheo lên, ánh mắt ngài tĩnh lặng nhìn về phía núi non giăng mắc sương mù phía đằng xa, tối đen như mực, hệt như có một hồ nước đọng tĩnh lặng. Ô Khê nhìn ánh mắt ngài, đột nhiên cảm thấy một vẻ phiền não khó tả. Đại vu sư vỗ đầu Ô Khê, nói với hắn rằng: “Con đã mười tuổi rồi, cũng bắt đầu có chút suy nghĩ, có cách nghĩ của riêng mình. Còn rất nhiều chuyện dù ta có dạy chưa chắc con đã nhớ được, cũng đã đến lúc để con ra ngoài trải nghiệm rồi”.

Ô Khê vươn tay nắm chặt lấy tấm áo choàng dài của đại vu sư, mím chặt môi, không nói lời nào. Đại vui sư thở dài một tiếng: “Mảnh đất Trung Nguyên tựa như cạm bẫy, có sự náo nhiệt và giàu sang mà con không tưởng tượng được ra, có những con người xinh đẹp nhất, những đồ vật tinh xảo nhất, cũng có thể con sẽ cảm thấy rằng, so với Trung Nguyên thì Nam Cương chỉ là nơi tồi tàn bị núi cao ngăn trở, con sẽ luyến tiếc rời đi nơi ấy, sẽ quên mất bản thân mình là ai”.

“Con sẽ không thế”, Ô Khê ngẩng mặt lên nhìn ngài, trịnh trọng giơ một cánh tay lên: “Con thề với thần linh rằng con nhất định sẽ trở về, cả đời này con sẽ không quên tộc nhân của mình. Con sẽ dẫn dắt tộc nhân báo thù, con sẽ nhớ kỹ những người đã từng ức hiếp chúng ta, sẽ khiến cho những kẻ đó đều chết không yên ổn!”.

Đại vu sư nghe thế liền cười, thần sắc ngài lúc cười rộ lên không giống với sứ giả của thần ở trên caao, cũng không giống vị thủ lĩnh nói một không hai, mà chỉ giống một lão nhân bình thường, mang theo đôi phần hiền hòa và mỏi mệt. Ngài nhìn đứa trẻ kia ngày một trưởng thành, có nỗi trong mong không nói thành lời, rồi lại vì trông mong ấy quá dày quá nặng, mà dần dần để lộ sầu lo: “Nhớ lấy những lời con nói hôm nay, nhớ lấy quê nhà của con, bất kể có đi tới bao xa, phải nhớ rằng tộc nhân của con vẫn đang chờ đợi”.

Trung Nguyên khiến mắt hắn hoa lên, Ô Khê trong lòng rất hiếu kỳ, đi qua chỗ nào cũng chỉ hận không thể mọc thêm một đôi mắt nữa để xem cho kỹ càng cặn kẽ. Thế nhưng trong nỗi hiếu kỳ còn xen vài phần bồn chồn thấp thỏm, mỗi ngày trước khi đi ngủ, nó đều phải lặng yên lặp lại một lượt những lời dặn dò của đại vu sư trước lúc lên đường. Đất Trung Nguyên mênh mông như thế, lại chẳng có nơi nào phồn hoa được giống kinh thành, phồn hoa đến độ khiến hắn cảm thấy không chân thực. Xuyên qua tấm rèm xe đã bị vén lên, một luồng khí vị đặc biệt phả thẳng vào, Ô Khê cẩn thận phân biệt, đó là thứ hương vị phát ra từ đám đông người và xe chen chúc, sền sệt mà dinh dính trong đó có lẫn vào một chút ít hương thơm, thứ hương rất nhạt, như mang theo một loại mê hoặc nào đó vậy. Hắn ngẩng đầu, dọc hai bên đường đứng chật ních người, có người xách lồng chim, có kẻ cầm theo rổ, mọi người hứng thú dạt dào nhìn theo đoàn người của hắn, hệt như đang vây xem thứ động vật gì kỳ dị lắm.

Chiếc xe chậm rãi chạy êm hẳn, lăn bánh trên con đường bằng phẳng lát từ những khối đá xanh thật lớn, lúc đi trong thành đoàn người có đi qua một con sông quanh co uốn lượn, có mấy chiếc thuyền cực kỳ lớn, cũng vô cùng rực rỡ im lìm thả neo trên mặt nước. Dòng nước chảy qua, khẽ vang róc rách, dương liễu ven sông buông nhành lá xuống, cứ như muốn thả mình vươn tới tận trước mặt Ô Khê vậy. Hắn giơ tay muốn túm lấy, thế nhưng lại không bắt được. Vào lúc này xe dừng lại, có tiếng chân ai bước lại, Ô Khê buông rèm xe xuống, chỉnh tư thế ngồi cho ngay ngắn, cửa xe mở ra từ đằng trước, nó trông thấy tộc nhân A Tâm Lai cùng đi theo cũng giống mình vậy, hắn đứng ở một bên, thắt lưng ưỡn thẳng tắp, như thể muốn bản thân trông có vẻ cao lớn hơn một chút. Phía sau lưng hắn là một ông lão vẻ mặt tươi cười, đội cái mũ cao kỳ quái, ống tay áo rộng thùng thình buông xuống tới tận đầu gối, bàn tay cũng bị che ở bên trong, vừa mở miệng liền nghe thấy thanh âm vừa nhỏ lại vừa the thé: “Ôi chao, đây chính là vu đồng đại nhân đấy sao? Tạp Gia xin có lễ”.

Lỗ Bách Xuyên đi theo lập tức dùng tiếng Man Nam Cương giải thích với hắn rằng: “Vị này là Hỷ công công hầu hạ bên thánh giá, là người được hoàng thượng tin cậy nhất. Hoàng thượng cố ý phái Hỷ công công tới nghênh đón ngài ngoài cổng Tuyên Đức, còn thiết yến trong cung đón gió tẩy trần cho ngài, đây là sự ban ân vô cùng lớn đấy ạ!”. Lỗ Bách Xuyên là người Hán sống ở vùng biên giới của Nam Cương, là một trong số những người dẫn đường được Phùng Nguyên Cát chiêu mộ khi đánh trận, tinh thông cả tiếng quan thoại lẫn tiếng Man, con người lại lanh lợi biết luồn lách lên cao, lăn lộn trong quân cũng coi như thành được một nửa tâm phúc. Khả năng nói tiếng Hán của đoàn người từ Nam Cương tới chỉ giới hạn trong những câu đối thoại giản đơn, hơi phức tạp hơn một chút là sẽ rơi vào tình trạng nửa hiểu nửa không ngay, thế nên hắn đã được sai riêng tới làm thông dịch riêng cho vu đồng.

Gương mặt của Ô Khê bị một tấm vải đen che lại, chỉ để lộ đôi đồng tử rất đen, nhìn lướt qua Lỗ Bách Xuyên. Nụ cười trên mặt Lỗ Bách Xuyên thoáng cứng đờ, hắn có cảm giác đôi mắt của Ô Khê không giống của trẻ con, nó đen như thế, hoang dã như thế, cứ như được khắc cùng một khuôn với lão vu sư bất tử cổ quái kia vậy, bộ dạng lạnh lùng đưa mắt nhìn sang của nó lúc nào cũng khiến người ta buốt giá cả người. Ô Khê từ từ đứng dậy, Lỗ Bách Xuyên nịnh nọt vươn tay ra đỡ, lại bị A Tâm Lai đánh bay tay ra. Lỗ Bách Xuyên giận dữ quay đầu, lại trông thấy nam nhân hung hãn kia đang nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn mình, phần thân trên trần trụi lộ ra hình xăm sắc màu sặc sỡ, khiến cho người võ sĩ trẻ tuổi trông có phần hung tợn. Trong khoảnh khắc, cơn giận của Lỗ Bách Xuyên liền xẹp xuống ngay trong bụng, hắn xấu hổ lùi sang một bên nhìn A Tâm Lai khom lưng xuống, dùng một động tác cực kỳ khiêm nhường để Ô Khê nắm lấy cánh tay của mình, cẩn thận đỡ hắn xuống xe.

Ô Khê giương mắt lên, nhìn Hỷ công công giọng the thé kia một chốc, hắn thoáng do dự, rồi lại nhớ tới lời đại vu sư đã dặn, sau khi tới Trung Nguyên phải giữ gìn bản thân, cứ coi như là vì bảo vệ cho người trong toàn tộc. Thế là cuối cùng hắn vẫn hơi cúi đầu xuống. Hỷ công công lập tức nghiêng người, tỏ ý không dám nhận lễ này: “Lão nô không dám nhận, vạn vạn lần không dám!”.

Hoàng thành nằm ở trung tâm của kinh thành, cung điện nối tiếp nhau, chỉ cần thoáng lơ đãng thôi là sẽ bị mất phương hướng trong khối điện ngọc cung vang này, hệt như giăng mắc tới tận cung mây vậy. Ô Khê ngẩng đầu nhìn, trong lòng nghĩ, đúng là cao thật…Hắn bắt đầu thấy có chút sợ hãi rồi, thế nhưng hắn không thể biểu hiện ra, bởi vì phía sau hắn còn đám người A Tâm Lai, còn cả đám binh tướng của kẻ thù, hắn không thể khiến tộc nhân của mình mất mặt.

Ô Khê lẳng lặng hít một hơi thật sâu, chỉnh trang lại y phục của bản thân, theo Hỷ công công đi vào trong đó.

Khi đoàn võ sĩ của Nam Vương tới đại điện, văn võ bá quan đang xì xào bàn tán lập tức lặng thinh, nhìn một đoàn Nam Man khí thế cực kỳ hung hãn xếp hàng tiến vào. Sinh sống ngoài trời quanh năm khiến bờ vai bọn họ nhìn có vẻ rất rộng, trên bả vai của nam nhân nào cũng có những hình xăm giống như đồ đằng*, làn da màu mật lộ ra, tóc để xõa xuống.

*Đồ đằng (Totem) là tượng trưng cho thần hộ mệnh và tổ tiên của quần thể người nguyên thủy, là một hiện tượng văn hóa xuất hiện rất sớm trong lịch sử loài người. Đồ đằng xuất phát từ chữ “Totem” trong tiếng Indias, là “động vật, cây cỏ, đồ vật hoặc hiện tượng tự nhiên mà tộc người nguyên thủy coi là biểu tượng thiêng liêng của bộ tộc mình và tin rằng những thứ đó có mối liên hệ siêu tự nhiên và có sự gần gũi máu thịt” (Nguyễn Kim Thản, Hồ Hải Thụy và Nguyễn Đức Dương, Từ điển tiếng Việt, 2005). Ví như đời nhà Thương có câu “Trời cho chim đen giáng xuống thành Thương” (Thiên mệnh Huyền điểu, giáng nhi sinh Thương), bởi vậy chim đen đã trở thành đồ đằng của tộc Thương.

Cảnh Thất nhận được ân điển của hoàng thượng Hách Liên Bái, ngồi bên cạnh pho tượng phật lớn này. Bấy giờ y đang nhân dịp không người chú ý, lén lén lút lút há miệng ngáp một cái, vừa mới ngáp được một nửa thì nghe thấy tiếng báo, liền kìm trở lại, sau đó thì cố sức nháy cho mấy giọt lệ dâng lên trong mắt ứa ra ngoài. Y vẫn còn nhớ mang máng kiếp trước chỉ nghe nói Nam Man cúi đầu xưng thần, tâm lý ưa hư danh của hoàng thượng được thỏa mãn, cũng không thấy ngài nghĩ ra chiêu trò gì nữa, càng không có chuyện con tin gì gì đó vào kinh. Quả nhiên kiếp này sống lại, vẫn có một số chuyện không giống như trước nữa. Y cũng không khỏi có phần tò mò, đưa mắt nhìn vọng ra xa. Y muốn nhìn xem dân Nam Man dũng mãnh đã hạ gục toàn bộ bốn mươi vạn quân tinh nhuệ của Đại Khánh rốt cuộc trông tròn méo ra sao.

Thế nhưng vừa đưa mắt y liền trông thấy một đứa trẻ bị đám võ sĩ kia vây quanh. Thân thể nhỏ yếu bị bọc trong chiếc áo choàng đen sẫm, ngay cả gương mặt cũng không trông thấy, chỉ để lộ đôi mắt, trông có vẻ nồng nặc quỷ khí, sống lưng hắn ưỡng thẳng vô cùng, nhìn như hoàn toàn không sợ sệt mà đón nhận ánh mắt quan sát của tất cả mọi người. Thế nhưng không hiểu vì sao, Cảnh Thất lại cảm thấy đứa trẻ ấy có đôi chút đáng thương.

Võ quan của Đại Khánh quỳ xuống, hô to vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, đoàn võ sĩ Nam Man đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng đồng loạt quỳ xuống, chỉ có vu đồng mặc áo choàng đen kia là còn đứng đó, trông có vẻ vô cùn lẻ loi.

Bộ Lễ Giản thượng thư lông mày dựng ngược, mắt trợn trừng lên, lão e hèm mấy tiếng nặng nề, rồi giận dữ nói: “To gan, các ngươi đã thuần phục Đại Khánh ta, lúc này đây lấy thánh thượng làm đầu, nếu đã gặp quân phụ, đương nhiên phải hành lễ ba quỳ chín lạy. Cớ sao lại không quỳ?!”.

A Tâm Lai lớn tiếng đáp rằng: “Hoàng đế của Đại Khánh, chúng ta thua trận, xưng thần với ngài, quỳ xuống cũng là chuyện nên làm, thế nhưng vu đồng là đại vu sư tương lai, là sứ giả của đại thần Già Hi, không quỳ trước bất cứ người nào cả!”.

Giọng của A Tâm Lai rất khỏe, tiếng nói vừa ra, cả đại điện đều vang vọng thanh âm của hắn. Cảnh Thất híp mắt nhìn qua, người này nhìn thì cao lớn vạm vỡ, thế nhưng nghe âm thanh nói chuyện kia, chỉ sợ vẫn còn là một đứa trẻ, có cái ương bướng của nghé con mới sinh không sợ hổ.

Giản thượng thư sa sầm mặt xuống, giận dữ đến độ ria mép dựng ngược cả lên: “Hoàng đế của chúng ta là chân mệnh thiên tử, cửu ngũ chí tôn, dù cho thần linh bé tí nơi biên cương tộc man các ngươi có đích thân giáng thế cũng không khinh suất được, huống gì chỉ là một hài đồng cao ba thước mang danh xưng gì đó!”.

A Tâm Lai trừng mắt nhìn lão bằng đôi mắt tựa chuông đồng, song Giản thượng thư nào phải gã kém cỏi như Lỗ Bách Xuyên. Vị lão đầu ấy nhìn qua  thì mũ cao áo rộng, gió thổi cũng bay, mặc dù làm quan bộ Lễ lấy quy củ làm đầu, nhưng thực ra cũng chỉ là một lão lừa già ngang bướng, cả đời này của lão có hai sở trường, một là mắng người, hai là mắng xong trừng mắt nhìn nhau với đối phương. Ngay đến Hách Liên Bái cũng phải tránh lão mấy phần. Lão cùng A Tâm Lai một già một trẻ, mắt to trợn trừng mắt nhỏ, chẳng ai chịu nhường ai.

Cảnh Thất hơi cúi thấp đầu, cố ép xuống khóe miệng đã nhếch lên.

Ô Khê lại đột nhiên vươn tay ra, đè vai A Tâm Lai xuống, sau đó nó tiến lên phía trước mấy bước, ngay ngắn quỳ xuống: “Nam Cương vu đồng Ô Khê, bái kiến Đại Khánh hoàng đế bệ hạ”. Nó còn chưa vỡ giọng, thế nhưng thanh âm lại rõ ràng vang dội, không chút âm điệu trẻ con, hai bàn tay chống trên mặt đất, lộ ra ngón tay có phần tái nhợt, sau đó cúi người xuống, cung kính dập đầu một cái. Cảnh Thất thấy được, trong khoảnh khắc ấy, đám võ sĩ Nam Man đứng sau lưng đều siết chặt nắm tay lại, còn chàng trai trẻ mới khiêu khích Giản thượng thư ban nãy thì hệt như bị sương đánh tuyết đè, cả vành mắt cũng đỏ lên.

Hách Liên Bái “chậc” một tiếng, xua tay: “Mau bình thân cả đi”. Sau đó ngài liền quay đầu sang trừng mắt liếc Giản thượng thư: “Giản ái khanh này, không phải trẫm nói khanh đâu, thế nhưng Đại Khánh chúng ta là thiên triều thượng quốc, nên có tấm lòng bao dung người khác. Hắn chỉ là một đứa trẻ, ngàn dặm xa xôi tới nơi này, mới được bao nhiêu tuổi? Khanh bắt chẹt hắn làm chi? Người đâu, ban ghế cho Vu Đồng”.

Đợi đến khi đối phương quỳ rồi, dập đầu rồi, ngài mới trách giận lão thượng thư, khiến người ta triệt để biến thành kẻ xấu, vừa khéo tôn lên lòng nhân ái của bản thân. Cảnh Thất cảm thấy hoàng thượng nhà mình quả thực là nhân vật có một không hai trong thiên hạ! Lại thấy vị hoàng thượng khôi hài này hơi nhoài người về phía trước, tò mò quan sát tiểu vu đồng của Nam Cương, hệt như đứa trẻ vậy, mở miệng liền hỏi: “Vu đồng Nam Cương, trẫm hỏi ngươi, nếu đã được gọi là vu đồng, vậy ngươi có bản lĩnh gì hơn người hay không?”.

Ngài vươn tay ra hiệu: “Tu luyện vu thuật của các ngươi có thể thành tiên, có thể trường sinh bất lão không? À…đúng rồi, ngươi có biết thuật đi xuyên tường không?”.

Đại điện lặng ngắt trong chốc lát, có ai đời đường đường đáng cửu ngũ chí tôn tiếp đãi kẻ đến đầu hàng,câu nói đầu tiên không phải trấn an, cũng không phải uy hiếp, càng không phải thể hiện quốc uy Đại Khánh, lấy đó chứng tỏ rằng đối phương thua không oan uổng, về sau phải ngoan ngoãn nghe lời, mà là hỏi đối phương có biết thuật đi xuyên tường hay không? Phỏng chừng có không ít người mang tâm tình hao hao Cảnh Thất, muốn giấu mặt sau tay áo dài giả đò không tồn tại, nếu không thì giống như Giản lão thượng thư, tuy không nói năng gì, thế nhưng ria mép dựng ngược hết cả lên, trông có vẻ như sắp ngất ngay tại trận.