Chương 71: Ngoài miệng thì nói không nhưng cơ thể lại thành thật hơn. Cô tò mò hỏi: "Bọn họ...

Lục Dục Thần nghe thấy lời cô, ánh mắt nhướng lên, đáy mắt thoáng qua có ẩn ý cười: "Quán rượu này anh có cổ phần, lần trước đuổi việc bốn mươi người, em nói xem, sao bọn họ không sợ anh?"

Đường Tâm Lạc nghe thấy vậy, lập tức gật đầu.

Bên ngoài đồn đãi, con người của Lục Dục Thần cay độc, đối với cấp dưới lại vô cùng nghiêm khắc, thì ra đều là sự thật.

Cô không nói nhiều nữa, đi theo Lục Dục Thần vào phòng cà phê.

Thất Tinh Quân Ngự là quán rượu cao cấp nhất ở thành phố A, đương nhiên phòng cà phê này cũng là tốt nhất.

Buổi trà chiều ở đây hết sức nổi tiếng, bây giờ vẫn là buổi sáng nên không có nhiều người. Đến sau buổi trưa, ở đây rất dễ bắt gặp các vị phu nhân hoặc là đại minh tinh.

Lục Dục Thần đích thân tới, cho dù đã dặn giải tán nhưng không thiếu sự ân cần phục vụ của giám đốc.

"Tìm một chỗ yên tĩnh." Anh phân phó một câu, giám đốc tự mình dẫn đường cho họ, lập tức dẫn hai người họ vào vị trí tuyệt nhất.

Yên tĩnh, khuất bóng, xung quanh thậm chí không có khách, quan trọng nhất là phía trước hướng ra sông, nhìn yên tĩnh mà thanh nhã.

Trong chốc lát, trà chiều giới hạn ở đây được giám đốc cung kính mang lên.

Hiển nhiên Lục Chỉ Nghi lại tới trễ, mỗi lần cô ta hẹn Đường Tâm Lạc đều vậy, rất thích tới trễ.

Đường Tâm Lạc không muốn ngồi chờ cô ta, nhưng Lục Dục Thần không tính đi, cô chỉ có thể ngồi xuống ăn bánh ngọt.

May mà bánh ngọt của Thất Tinh Quân Ngự hợp khẩu vị cô.

Lần trước ăn là đi với bà Đường, từ sau khi gả vào nhà Lục Kình Hạo, cô lập tức không có cơ hội thưởng thức trà chiều mỹ vị.

Cô liên tục ăn ba miếng bánh ngọt, Lục Dục Thần bỗng đưa tay qua nắm cằm cô.

"Hửm?" Cô bị anh buộc quay đầu sang, chớp chớp mắt.

Lục Dục Thần không đáp lời, chỉ là dùng cặp mắt đen tròn kia một chút háo hức nhìn cô hồi lâu, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Rất thích bánh ngọt ở đây sao?"

Đường Tâm Lạc sửng sốt một chút, cô còn tưởng rằng mình vô tình chọc giận anh.

Thì ra, anh chỉ hỏi việc này.

Cô gật đầu một cái: "Đúng vậy, rất ngon."

Tròng mắt tối om của Lục Dục Thần dường như không hiểu rõ, ngón tay quét qua môi cô, lấy chút bánh ngọt còn dính ở môi cô xuống.

Rồi sau đó đưa vào miệng.

Một giây sau, Đường Tâm Lạc nghe thấy anh nói: "Cũng bình thường thôi."

Giọng nói kia đầy ý chê bai.

Cô muốn nói, là anh không biết thưởng thức, sau đó nghe thấy Lục Dục Thần nói với giám đốc bên kia.

"Gói tất cả bánh ngọt còn dư lại, đem lên xe đi."

Đường Tâm Lạc sửng sốt một chút, đây quả thật là mạnh miệng đó nha!

Giám đốc cũng sững sốt, giải thích: "Thần thiếu, bánh ngọt này tổng cộng có ba mươi miếng, mỗi ngày đều giới hạn."

Ông cũng không biết thân phận của Đường Tâm Lạc, chẳng qua cảm thấy, nếu Thần thiếu vì dỗ mỹ nhân vui, cách làm này quả thật lãng phí.

Danh tiếng của quán rượu rất quan trọng.

Nếu như Thần thiếu chỉ muốn tán gái, ông tin tưởng, đưa tiền còn có hiệu quả hơn.