Chương 72: Lục Chỉ Nghi thô tục không thể chịu được

Không nghĩ giám đốc lại dám lên tiếng cản, Lục Dục Thần ngược lại nhìn thẳng đối phương.

"Lời của tôi, không muốn nhắc lại lần thứ hai." Đang nói chuyện, sắc mặt anh đã lạnh xuống.

Giám đốc thấy Lục Dục Thần đã tức giận, đương nhiên không dám khuyên nữa, chỉ có thể cúi đầu yên lặng thở dài rời đi. Còn chưa đi được hai bước, phía sau âm thanh của Lục Dục Thần vang lên.

"Sáng mai tới trụ sở chính tập đoàn Hoàng Đình báo cáo, người dám nói thẳng như vậy không nên lãng phí ở quán cà phê này."

Người nọ cứ tưởng mình nghe lầm, ngây ngốc quay đầu. Phải biết rằng, trụ sở chính tập đoàn Hoàng Đình là thiên đường làm việc của cả nước Trung Quốc.

Nhưng mà, Lục Dục Thần đã cúi đầu nhìn tài liệu, không thèm liếc nhìn ông thêm chút nào.

Giám đốc tung tăng rời đi nhưng Đường Tâm Lạc không có tâm tình đi nghiên cứu, bởi vì, ngay lúc giám đốc đi thì cô thấy một bóng người quen thuộc trước cửa.

____

Lục Chỉ Nghi mặc chiếc đầm cổ chữ V khoét sâu.

Hôm nay mặc dù nắng nhưng vẫn là mùa thu, người đi đường cho dù không mặc hai chiếc áo cũng mặc áo tay dài.

Nhưng Lục Chỉ Nghi hết lần này đến lần khác lại không mặc như vậy, trang phục của cô ta bao gồm áo đầm, phía trên ngực chữ V khoét sâu, phía dưới dài đến chân, trên người đeo một đống trang sức, giống như sợ người khác không biết cô ta là nhà giàu mới nổi vậy.

Lúc Đường Tâm Lạc thấy cô ta thì cô ta cũng thấy Đường Tâm Lạc.

Lục Chỉ Nghi cao ngạo hất cằm lên, đi đôi giày cao gót 12 tấc, lắc người đi sang bên họ.

Vừa đi được một nửa thì bị nhân viên phục vụ ngăn cản.

"Xin lỗi tiểu thư, vị trí bên kia tạm thời không phục vụ, mời cô..."

"Cái gì mà không phục vụ, cô bị mù rồi sao, không thấy có người ngồi bên kia à? Tôi tới tìm người, chị dâu tôi ngồi bên kia, cô mau tránh ra!"

Phòng cà phê mở nhạc cổ điển, thanh nhã, sau khi bị Lục Chỉ Nghi gào lên thì không khí có chút kỳ lạ.

Ngay cả Lục Dục Thần cũng phải nhíu mi.

Người nhân viên phục vụ bị dọa sợ, cô phục vụ ở đây cũng được mấy tháng rồi, chưa từng gặp vị khách hàng vô lý, không có tư chất như vậy lần nào.

Cô nhân viên không biết phải làm sao, chỉ có thể đi theo Lục Chỉ Nghi phách lối, giám đốc đã đi ra ngoài, nếu mà phát hiện vị khách này không phải tìm người mà là quấy rối, cô nhất định sẽ báo an ninh đuổi cô ta ra.

Cũng may, đối phương dường như thật sự biết khách bên trong.

Cô tò mò nhìn hai vị khách mà giám đốc tự mình tiếp đãi, so sánh khí chất giữa hai bên, thật sự không hiểu được sao bọn họ lại quen nhau.

"Kêu cô ra ngoài, cô lập tức ngoan ngoãn ra. Đường Tâm Lạc, cô quả nhiên còn tình cảm với anh tôi!" Lục Chỉ Nghi tự mình ngồi xuống, khinh miệt liếc qua Đường Tâm Lạc.

"Cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy đâu, Lục Chỉ Nghi, phiền cô nhớ rõ chút. Tôi đã hết hứng thú với anh cô rồi, còn nữa, vừa rồi tôi nghe thấy cô gọi tôi là chị dâu, tôi với anh cô đã ly hôn rồi, tôi cũng không phải chị dâu cô, đừng bôi xấu tôi."

"Trời, bây giờ cô mới biết cái gì gọi là tiếng xấu sao, vậy trước kia cô vụng trộm bên ngoài sao không nghĩ tới tiếng xấu?"

Nói tới đây, cô ta liếc nhìn sang Lục Dục Thần một mực không nói gì, nhất thời cả người đều khó chịu.