Chương 312: Cứu người

Editor: Duyenktn1

Tô Châu có rất nhiều vườn hoa, Lạc Tiểu Thiến cũng không đi đến những di tích lớn ở đây, mà lựa chọn một nơi gần với địa điểm làm việc để đi, Thương Lãng đình có lịch sử lâu dài nhất ở Tô Châu.

Đều nói Yên Vũ Giang Nam, Thương Lãng đình là thắng cảnh lấy nước làm chủ đạo, lấy vườn mưa làm cảnh, quả thật là có một hương vị khác.

Bởi vì thời tiết, nên ở trong vườn cũng không có nhiều khách thăm quan, Lạc Tiểu Thiến bung ô chậm rãi đi trên hành lang uốn khúc cổ xưa đẹp đẽ, đứng trong đình Thương Lãng, cụp ô lại, nhìn mưa phùn rơi trước mắt, tạo ra những gợn sóng, tưởng tượng ra được những cổ nhân nơi đây đang đi thuyền xem múa cô rượu.

“Bà nội, nhanh lên!”

Ở phía không xa, truyền tới thanh âm non nớt của trẻ nhỏ, có tiếng bước chân đang tới gần.

Lạc Tiểu Thiến quay lại, chỉ thấy một hình dáng nhỏ tròn tròn trắng muốt, một bé gái với đôi mắt to tròn đang chạy vào trong đình, trên tay cầm một chiếc ô màu đỏ, vội vàng chạy đến bên lan can, bỏ chiếc ô của mình xuống cạnh lan can, nhanh chóng lấy một túi thức ăn cho cá từ trong cặp sách sau lưng ra.

Nhìn hành động của cô bé cho thấy cô bé thường xuyên tới nơi này, bé vẩy tay cho cá ăn, liền có rất nhiều con cá chép màu đỏ từ đâu bơi tới, tranh nhau giành thức ăn, làn sóng cá chép dưới mưa phùn, quả nhiên là cảnh đẹp ý vui.

Gió tới, thổi bay chiếc ô của cô bé sang một bên, cô bé trong lòng quýnh lên, vội vàng giơ tay ra bắt lấy, không ngờ trượt chân, cả người liền ngã nhào xuống ao.

“Cẩn thận!”

Lạc Tiểu Thiến sợ hãi kêu lên một tiếng, vội đưa tay ra giữ, kết quả tóm vào khoảng không, phịch một tiếng, cô bé liền ngã vào trong ao cá.

Bỏ cái túi ở trên vai xuống, Lạc Tiểu Thiến không nghĩ ngợi gì, nhảy luôn xuống nước, với được người cô bé đang đạp rối loạn, bơi nhanh vào bờ, lớn lên ở một vùng biển, cô bơi rất giỏi, hơn nữa cô bé còn bé, tuy rằng hơi mệt một chút, vẫn thuận lợi kéo được cô bé đi vào bờ ao.

“Hân Hân!” Ở gần đó, một bà lão lớn tuổi tóc bạc đang chạy lại đây, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cháu gái, ôm chặt cô bé vào lòng, nước mắt tuôn rơi, “Dọa chết bà nội, có đau không?”

cô bé rõ ràng bị hoảng sợ, toàn thân ướt đẫm, quên cả khóc, nhào vào trong lòng bà nội, nắm chặt y phục của bà, không ngừng ho khan.

“không sao đâu ạ, cô bé chỉ là uống mấy ngụm nước.” Lạc Tiểu Thiến gắng sức từ dưới nước bò lên, còn không quên an ủi hai bà cháu đang bị hoảng sợ.

“Cám ơn, cám ơn cháu, thật cám ơn cháu...” Bà lão vội định thần lại, vội vàng cúi đầu cám ơn cô.

“không có gì.” Lạc Tiểu Thiến cười đỡ lấy bà lão, “Bà mau mang cô bé đi thay quần áo, sau đó đến bệnh viện kiểm tra một chút đi ạ, nước ở đây không sạch lắm, cẩn thận kẻo lại nhiễm viêm phổi.”

Bà lão lo lắng cho cháu gái, thiên ân vạn tạ (*) ôm cháu gái rời đi , Lạc Tiểu Thiến liền khom người vắt nước trên người.

(*) Thiên ân vạn tạ: Người tôn kính vua như trời nên Thiên ân còn dùng để chỉ ân vua

Tuy là đầu mùa hè, nhưng bởi vì là ngày mưa, nước mưa vẫn lạnh, quần áo trên người ướt nhẹp, thậtkhông dễ chịu một chút nào.

một bàn tay duỗi tới, trên bàn tay là một chiếc khăn bông sạch sẽ.

“Cám ơn, trên người tôi rất bẩn…”

Lạc Tiểu Thiến nói cảm ơn, lại không nhận khăn, trên người đều ướt đẫm, một chiếc khăn tay cũng không có tác dụng, nước trong hồ cũng không sạch sẽ, trên người cô đầy bùn, chiếc khăn sạch sẽ trắng bóng, thực sự cô rất ngại dùng.

Giậm dậm chân đầy bùn, cô dùng tay lau nhẹ quần áo ẩm ướt trên người, bàn tay kia vẫn còn giơ ra trước mặt, đưa chiếc khăn bông bỏ vào trong lòng bàn tay cô.