Chương 313: Trước mặt phải không?

“Bên kia có phòng vệ sinh, em hãy đi thay quần áo ướt đi đã.”

Giọng nói quen thuộc, vang trên đỉnh đầu.

Lạc Tiểu Thiến ngửa mặt lên, nhìn thấy người đang lấy áo khoác ra từ trong ba lô là Tiêu Dương, vẻ mặt liền kinh ngạc.

“Tiêu Dương?”

"Thế nào, có phải cảm thấy tôi như một thiên sứ từ trên trời rơi xuống không?!” Tiêu Dương tươi cười, lấy áo khoác từ trong ba lô ra.

Lạc Tiểu Thiến bĩu môi, "Trước mắt thì không?"

Tiêu Dương ngẩn ra, sau đó liền cười khẽ, đem áo khoác choàng lên người cô, từ trong ba lô lấy ra một bộ đồ thể thao, “Trước tiên em hãy thay quần áo trên người ra, tuy rằng anh không ngại mượn cơ hội này để thưởng thức thân hình em một chút, nhưng mà, vì sức khỏe của em mà suy xét, vẫn nên thay quần áo ướt ra, bên kia có phòng vệ sinh.”

Lạc Tiểu Thiến cúi mặt, nhìn bộ dáng của mình.

Từ trong ra ngoài, toàn bộ đều ướt, quần áo mỏng manh, thậm chí có thể nhìn thấy cả hình dáng của đồ lót bên trong, cô lập tức đỏ bừng khuôn mặt.

“Xấu xa!”

Mắng nhỏ một tiếng, cô cầm lấy quần áo thể thao trong tay anh ta, xoay người chạy phòng vệ sinh gần đấy.

“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi!”

Tiêu Dương nhún nhún vai, đi đến chiếc đình ở gần đấy, ném chiếc túi xách của cô vào một chỗ, anh tùy ý ngồi ở một góc hành lang.

Chờ một lát, nghe thấy tiếng Lạc Tiểu Thiến đã thay quần áo xong đi ra, anh ta xoay người.

Nhìn thấy thân hình nhỏ bé của cô trong bộ đồ thể thao rộng thùng thình, bởi vì vừa rơi xuống nước lạnh, môi cô tái nhợt, quần áo đen, nước da như ngọc, đôi mắt trắng đen rõ ràng, từ đầu đến chân, trên người cô dường như chỉ có hai màu trắng đen tinh khiết, đứng trước bức tường màu trắng, lại càng động lòng người.

Nhìn cô gái trước mắt này, Tiêu Dương hơi thất thần.

“Mặt tôi rửa chưa sạch sao?” Lạc Tiểu Thiến nghi ngờ sờ sờ mặt.

Tiêu Dương phục hồi lại tinh thần, đứng lên, bàn tay tự nhiên duỗi ra lấy chiếc mũ đội lên trên đầu cô, che cho cô khỏi ướt.

“Cám ơn!” Lạc Tiểu Thiến đỏ mặt lên, vội vàng sửa sang lại tóc và mũ, “Đúng rồi, sao anh cũng ở chỗ này?”

Tiêu Dương nhún nhún vai, “Em yên tâm, tôi không có thói quen theo dõi người khác, lần này tới Thượng Hải không có ai biết, thuận tiện đi thăm thú Tô Châu, bởi vì trời mưa, cho nên mới đến đình Thương Lãng, kết quả, gặp được người nào đó nhảy hồ.”

Lạc Tiểu Thiến nhìn anh ta bằng nửa con mắt, “Anh mới nhảy hồ, tôi là đang cứu người có được không?”

“À, nói như vậy, tôi là anh hùng cứu anh hùng?” Tiêu Dương cười tít mắt nói.

Vừa nãy, đúng lúc anh cũng đang hướng tới đình Thương Lãng liền nghe thấy tiếng bé gái thét chói tai mới chạy nhanh đến, đương nhiên cũng thấy cảnh cứu người, tới đây giúp định giúp đỡ mới biết đó là cô.

“Không nói chuyện với anh nữa, tôi phải đi.” Lạc Tiểu Thiến lấy điện thoại di động trong túi xách ra nhìn thoáng qua, “Quần áo tôi sẽ trả lại anh!”

“Em có thể giữ làm kỷ niệm!” Tiêu Dương cười ái muội, “Anh không ngại.”

“Tôi ngại!” Nghiêng mắt nhìn anh ta, Lạc Tiểu Thiến giật lấy túi xách của mình từ tay anh ta, bỏ quần áo bị ướt của mình vào trong túi, rồi đi nhanh ra cửa vườn hoa.

“Để anh đưa em về?” Tiêu Dương cười hỏi sau lưng cô.

“Không cần.” Đưa tay về phía sau vẫy vẫy tay với anh ta, Lạc Tiểu Thiến nhanh chóng rời đi.

Tiêu Dương lười biếng ngồi lại bên lan can đình, rung đùi đắc ý đọc lên mấy câu ở dưới chữ [Thương Lãng đình].

“Thủy nhất nhai thiên cổ Thương Lãng, đình hà bảng, nhân sinh khổ đoản tự hựu trường, y nhân phát thương...” Nhìn hình dáng của cô biến mất sau hành lang gấp khúc, anh ta nhẹ nhàng thở ra, “Lạc Tiểu Thiến, chúng ta hình như rất có duyên.”