Bạc Mộ Băng Luân 21-30

Hai mươi mốt.

 

Cùng đại ca ra ngoài là một việc vừa xấu hổ lại vừa nguy hiểm, xấu hổ là ở chỗ cữ hễ ra ngoài là lại gặp cảnh trai gái già trẻ đều ngoái lại nhìn, nhất là nhìn đại ca, bây giờ không dễ để kiếm được một người đẹp trai như ca ta đâu.

 

Mà nguy hiểm là ở chỗ, xác suất gặp phải đạo sĩ trừ yêu của Bạch đại ca là vô cùng lớn.

 

“Này, ngươi theo chúng ta thật lâu rồi đó.” Túi lớn túi nhỏ vừa mua hết thảy đều kín đáo đưa lại cho Đoàn Tử, Bạch lão đại quay đầu lại nói.

 

Đoàn Tử đang thắc mắc không biết đại ca rẽ vào ngõ nhỏ để làm chi, thì ra là có người theo dõi.

 

“Yêu quái chạy đâu ? !” Một thanh âm mềm nhũn lại cố tỏ ra mạnh mẽ khiến hai miêu yêu nghe vào hơi chấn động.

 

Đoàn Tử kéo kéo đại ca đang hăng hái dạt dào quan sát tiểu đạo sĩ, nhỏ giọng nói: “Đại ca, không nên nhìn chằm chằm trẻ vị thành niên như thế, sẽ bị coi là ông chú kì quái đó.”

 

Bạch đại ca nhả ra một nụ cười lạnh nhạt: “Ta không có hứng thú với con nít, không biết giặt quần áo cũng không biết làm cơm, như thế là hắn hầu hạ ta hay là ta hầu hạ hắn chứ ?”

 

… Đại ca, ngươi đang tuyển bảo mẫu sao.

 

Bạch tổng dừng một chút rồi lại mở miệng nói: “Bất quá . . . thì cũng có chút thú vị.”

 

Gì? Tiểu đạo sĩ mới từ trên núi xuống sao? Có biết thế giới đã thay đổi thế nào rồi không, ngươi ăn mặc giống người bình thường cũng không che giấu được bản chất đạo sĩ của ngươi đau, thế giới loài người rất nguy hiểm a, ngươi tốt nhất vẫn nên quay về tiên sơn đi thôi.

 

Tiểu đạo sĩ giận dữ, mười ngón tay bấu chặt, một thanh kiếm tuôn ra từ lòng bàn tay, Bạch đại ca chẳng thèm chấp, nhếch miệng vẩy tay: “Tán.”

 

Thanh kiếm trong tay tiểu đạo sĩ lập tức tiêu thất.

 

gia đại ca lại cười tủm tỉm nói: “Định.”

 

Tiểu đạo sĩ dại ra.

 

Bạch đại ca chậm rãi đi về phía tiểu đạo sĩ cười nói: “Sư phụ ngươi có nói cho ngươi hiện tại yêu quái rất lợi hại không? A, da thịt mịn màng như vậy không sợ bị yêu quái ăn sạch sẽ sao.”

 

“Hừ.” Tiểu đạo sĩ làm ra vẻ ứ sợ, nhưng đáy mắt lại hiển ra một mảnh kinh hoảng.

 

“Vẫn còn cố gắng bưởng bỉnh sao.” Bạch đại ca cười đến hoa lá đầy cành, đi tới trước mặt tiểu đạo sĩ núm lấy cổ áo hắn lôi xềnh xệch, “A Giản về nhà thôi, có người làm bữa khuya cho chúng ta rồi.”

 

Đoàn Tử nhăn nhíu nhìn đại ca lôi người kia đi trước một đoạn, sao người chung quanh đều làm như không thấy vậy.

 

Cảnh tượng này, có chút quen thuộc a, Đoàn Tử nhức đầu, thấy lúc nào rồi ta?

 

Đại ca thật thích bắt người a…

 

Nuôi trong nhà

 

Hai mươi hai.

 

“Việc nhà từ nay giao cho ngươi.” Bạch đại ca tha tiểu đạo sĩ về đến nhà liền tỉnh bơ mà nói.

 

“Yêu quái, buông!” Tiểu đạo sĩ giận dữ quát.

 

Bạch tổng nhướn mày: “Thả ngươi? Thả ngươi thì ai dọn dẹp nhà cửa, đạo sĩ tiền nhiệm của ngươi làm ở đây mười năm vửa bị ta xóa trí nhớ rồi đuổi đi đó, hiện tại ở đây thiếu người làm, ngươi ít lắm cũng phải làm đủ mười năm.”

 

Đoàn Tử ở bên cạnh gật đầu: “Đại thúc kia, ta thật thích hắn, cá kho tàu hắn làm đặc biệt ngon mà.”

 

Bạch đại ca cúi người nhẹ nhàng búng một cái lên trán tiểu đạo sĩ, một vết chu sa đỏ tươi xuất hiện giữa trán hắn.

 

“Nếu ngươi dám có hai lòng ta sẽ trực tiếp phá nguyên thần (đầu??!) của ngươi, tốt nhất là nên chăm chỉ mà làm việc, nếu cố gắng ta sẽ giảm (tù) cho ngươi hai năm.” Bạch đại ca nói chắc.

 

“Ta, ta còn phải học bài ni!” Tiểu đạo sĩ ương bướng.

 

“Cho phép học bài, buổi tối về công việc không giảm.” Bạch đại ca ôn nhu nói, “Bao ăn bao ở, nhưng không có tiền lương.”

 

“… Ta có thể từ chức không?” Tiểu đạo sĩ nhược nhược hỏi.

 

“Ngươi nói xem?” Bạch đại ca cười đến sung sướng.

 

Tiểu đạo sĩ lặng thinh.

 

Đoàn Tử ở một bên cười trộm, chính mình bị đại ca chỉnh thì sẽ vô cùng khổ sở, thế nhưng thấy người khác bị đại ca thu gom thì lại là chuyện cực kì khoái trá.

 

Thế mới nói, mặc kệ là người hay là yêu, tâm lí hả hê khi thấy người gặp họa là rất giống nhau a.

 

“Có quét nhà không?” Bạch tổng vấn.

 

“Sẽ.”

 

“Có rửa chén bát không?”

 

“Sẽ.”

 

“Tốt, thế có biết nấu cơm không?”

 

“Có… Một chút thôi.”

 

Bạch đại ca sờ sờ cằm, lấy từ tủ sách ra hơn mười cái thực đơn: “Ngày hôm nay bắt đầu luôn, xem như là một cuộc thi, nếu ngươi không thông qua thì cữ chuẩn bị mà chết đi.”

 

Tiểu đạo sĩ: T^T, sư phụ, ngươi nhanh lên một chút tới cứu ta a, yêu quái hảo hung.

 

.

 

Bắt cóc con người ta về làm ko công rồi còn đòi tổ chức cuộc thi, a thật côn đồ ~”~

 

Hai mươi ba.

 

Ngày hôm nay đại ca bế quan tu luyện na, Đoàn Tử không có ai quản, liền xuỵt! một cái với tiểu đạo sĩ đang lau nhà, rón ra rón rén ra cửa, nhẹ nhẹ nhàng nhàng đóng cửa, cửa vừa khép lại một giây, Đoàn Tử hồi phục nguyên hình chạy ào ào, mục tiêu —— nhà chủ nhân.

 

Đại ca bế quan ít nhất cũng phải hai ngày, không nhân lúc này chạy thì còn đợi lúc nào nữa, tuy rằng một hai ngày đại ca xuất quan cũng sẽ tới lôi hắn về, đại ca, chừng nào ngươi mới lại bế quan bảy tám năm a.

 

Thế nhưng được thấy chủ nhân một chút cũng tốt lắm rồi.

 

Lúc Đoàn Tử tới chủ nhân chưa về, Đoàn Tử ở dưới lầu lượn ra lượn vô vài vòng, thấy cửa sổ mở, vì vậy liền khó nhọc nhảy qua, thở phào nhẹ nhõm, ai.

 

Chủ nhân mau về, Đoàn Tử lôi áo sơmi của chủ nhân ra mặc, sau đó lao thẳng tới tủ lạnh tìm đồ ăn, trời ạ, có sữa chua, Đoàn Tử sung sướng cầm một hộp vị ô mai, vẫn còn nhớ giáo huấn của chủ nhân nên ngó ngó hạn sử dụng, a, vẫn còn mới mà.

 

Ăn sữa chua xem TV, không có thế giới động vật, Đoàn Tử không thể làm gì khác hơn là oán hận vừa cắn điều khiển từ xa vừa oán niệm, nhòm nhòm đồng hồ, chủ nhân cũng nên về rồi chứ nhỉ.

 

Tiếng mở cửa rất quen thuộc, Đoàn Tử nhảy dựng lên nhào tới đại môn bay vào lòng chủ nhân: “Chủ nhân, cuối cùng anh cũng về!”

 

Người bị ôm lấy thân thể cứng đờ, vặn vẹo quay đầu nhìn Trình Hiến – vốn nhường cho khách vào nhà trước – nói: “Tiểu tử ngươi cư nhiên lại có loại sở thích này.”

 

Đoàn Tử đẩy người kia ra: “Thế nào lại là ngươi? !”

 

“Ngươi biết ta?” Người nọ hiếu kỳ hỏi.

 

Đoàn Tử oán thầm, hắn đương nhiên biết, là bạn của chủ nhân mà, thỉnh thoảng cũng tới chơi, bất quá hôm nay hắn tới không đúng lúc rồi.

 

“Ta nói với hắn chút.” Trình Hiến đẩy người kia ra rồi vào nhà trước.

 

Đoàn Tử nhìn chủ nhân, vẻ mặt chờ mong.

 

“Trở về là tốt rồi.” Trình Hiến vui mừng cười nói.

 

Đoàn Tử mắt nước mắt lưng tròng, nhào vào lòng chủ nhân oa oa khóc lớn: “Đại ca thật đáng sợ, hắn không cho em tới tìm anh! Là em trốn tới đó.”

 

Cậu bạn đứng một bên đau đầu xây dựng kịch bản thâm thù đại hận chín đời, chẳng lẽ là chuyện diễm tình thiếu gia nhà giàu yêu luật sư nhà nghèo sao?

 

“Khụ, ngươi không cảm thấy nên giới thiệu một chút sao?” tên kia vỗ vai đập tan cảnh tượng ôm ấp ngọt ngào trước mặt.

 

“Bạch Giản, thường gọi là Đoàn Tử.” Đoàn Tử lẩm bẩm.

 

“Đoàn Tử, không phải là tên con mèo ngươi nuôi sao?” hỏi xong hắn nhìn quanh bốn phía, “Đoàn Tử đâu?”

 

“Đoàn Tử bị mèo anh bắt về nhà rồi.” Đoàn Tử xoa cằm nói.

 

“… Hiện tại tất cả ca ca đều hung như vậy sao?” cậu bạn 囧 nói.

 

Đoàn Tử gật đầu cái rụp: đại ca và vân vân, đều thật đáng sợ.

 

Hai mươi tư.

 

“Chủ nhân ~ nếm thử cái này ~” Đoàn Tử nịnh nọt múc một thìa sữa chua đưa đến bên miệng Trình Hiến, “A…”

 

Cậu bạn bật cười, nhìn mặt Trình Hiến càng ngày càng méo mó rốt cục không thể nhịn được nữa đấm tường cuồng tiếu, cười run rẩy cả người.

 

Đoàn Tử liếc xéo: “Còn cười? Dám cười nữa ta gọi điện kêu ca ca đến xử lí ngươi đó!”

 

Tiếng cười ngưng bặt.

 

“Chủ nhân, chúng ta mau mau đem gạo nấu thành cơm đi, như vậy ca ca sẽ không có cách.” Đoàn Tử ôm Trình Hiến cọ a cọ.

 

Cậu bạn co quắp nghiêm mặt buồn bã nói: “Chẳng phải Ngưu Lang và Chức Nữ có con rồi vẫn bị Vương Mẫu bắt về sao? Huống gì ngươi cũng không có khả năng sinh con.”

 

Đoàn Tử trừng hắn: “Không giống với, ta cũng không phải…” Đoàn Tử căm giận định nói ta cũng không phải là người lại bị Trình Hiến che miệng, ô ô kháng nghị vài cái liền ngoan ngoãn ngồi im.

 

Trình Hiến hạ lệnh trục khách, muốn giải quyết riêng với Đoàn Tử, cậu bạn nhún nhún vai tỏ vẻ biết chính mình là người thừa ở đây, nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn quẳng lại một nụ cười xấu xa, Trình Hiến điên trong người rồi, nhưng vì còn ôm miêu yêu trong lòng, đành nhịn.

 

“Chủ nhân chúng ta ăn cá đi.” Đoàn Tử cọ cọ vào người chủ nhân mềm giọng nói.

 

“Ta không thích ăn cá.”

 

“Vì sao?” Đoàn Tử xụ mặt.

 

“Thật có lỗi với cá.” Chủ nhân nghiêm mặt nói, trong lòng bồi thêm một câu: cá anh cũng rất hung mãnh.

 

Thấy Đoàn Tử không lên tiếng, Trình Hiến lại hỏi: “Ngươi thành thật nói cho ta biết, nếu làm sẽ có hậu quả gì?” Từ hôm bồ câu phá hỏng chuyện tốt, còn nói sẽ bất lợi đối với việc tu hành của Đoàn Tử, Trình Hiến vẫn luôn băn khoăn.

 

“Còn tùy trường hợp…” Đoàn Tử nhỏ giọng, “Nếu luyện thứ công pháp không tốt có thể hấp thu tinh khí của con người, nếu…”

 

Đoàn Tử lại vội vàng chứng minh mình thuần khiết: “Em tuyệt đối không luyện thứ đó.”

 

Trình Hiến đương nhiên biết hắn không luyện, luyện sao có thể bị mèo hoang khi dễ, vừa nhìn đã biết là một yêu miêu hiền lành.

 

“Vậy ngươi sẽ thế nào?”

 

Đoàn Tử nhỏ giọng lúng túng nói: “Không được tốt lắm.”

 

“Nói dối thì đừng nghĩ đến chuyện được ăn cá.” Chủ nhân uy hiếp nói,

 

Đoàn Tử thành thật: “Làm xong công lực sẽ không tăng được nữa, chỉ sống được vài chục năm thôi.”

 

Trình Hiến trầm mặc một lát, túm Đoàn Tử đẩy ra khỏi cửa: “Trở về đi, đừng … tới tìm ta nữa.”

 

Đoàn Tử còn ngây ngốc, đại môn đã đóng lại.

 

Đoàn Tử thanh tỉnh, dùng sức gõ cửa hét: “A a a, hỗn đản bội tình bạc nghĩa, mở cửa a! ! !”

 

Hai mươi lăm.

 

Đoàn Tử rất ủy khuất, hắn thiên tân vạn khổ mới trốn được nhà tới gặp chủ nhân lại bị tống ra khỏi cửa.

 

Làm sao bây giờ ni, trở lại cũng bị đại ca giáo huấn, bất quá cữ ở lại đây, xem ai phải nhường ai!

 

Đoàn Tử ngồi xổm cạnh cửa, trường hợp này phải làm gì đây…

 

Có cách.

 

Đoàn Tử hít sâu một hơi rồi nhảy dựng lên điên cuồng đập cửa: “Trình Hiến hỗn đản hỗn đản hỗn đản!”

 

Rống một chuỗi hỗn đản xong Đoàn Tử đau cả đầu hoa cả mắt, chống tay vào cửa thở dốc. Cửa nhà đối diện đã hé mở, hàng xóm xung quanh ló đầu ra xem náo nhiệt.

 

“Người ta vì anh mâu thuẫn với người nhà vậy mà anh lại không cần, anh không phải người! Oa, em đi chết đây!” Đoàn Tử oặt ẹo dựa tường rất giống oán phụ bị chồng ruồng bỏ.

 

Chủ nhân đứng trong cánh cửa mặt nhăn mày nhíu, ai không phải người a, ngươi mới không phải người, cả nhà các ngươi đều không phải người.

 

Bất quá, Đoàn Tử nói thế cũng không sai, mặc dù người khác nghe vào sẽ hiểu lầm ta là tra công bội tình bạc nghĩa tổn thương tình cảm mỹ niên thiếu.

 

Thói đời là thế a.

 

Trình Hiến không thể nhịn được nữa, mở cửa kéo tai họa vào nhà dạy dỗ lại, đuổi hắn đi thế này chẳng khác nào hại chết người khác.

 

“Chủ nhân.” Đoàn Tử trên mặt lộ ra nét cười nhu thuận, thanh âm mềm nhẹ dễ nghe, làm cho người khác muốn giận mà không được, đành thở dài không nói lời nào.

 

Đoàn Tử thấy sóng gió qua đi, lại bạo gan cọ cọ: “Chủ nhân chúng ta … đi.”

 

Trình Hiến run rẩy, rốt cuộc hắn đã tạo nghiệt gì a.

 

Vì vậy hai người không ai nhường ai, vấn đề vẫn chưa được giải quyết.

 

 

A, chưa thấy thằng công nào bị động như vậy na.
Mà, tra công, mĩ thiếu niên, chết cười ~~~~~~~~~~~~~~~~

 

Hai mươi sáu.

 

Mọi thứ lại trở lại như ban đầu.

 

Bạch đại ca vẫn đang bế quan, không biết chuyện đệ đệ trốn nhà rong chơi ( cũng có khi biết mà làm ngơ cũng không chừng… ), Đoàn Tử vui mỗi ngày mừng vui hoan hỉ đợi chủ nhân về nhà liền nhảy bổ vào, cọ một cái, cắn một cái, thỉnh thoảng còn hôn chu~ một cái, chủ nhân có đôi khi còn đỏ mặt…

 

“Chủ nhân chủ nhân, em trộm cá xào chua ngọt của đại ca, em làm cho chủ nhân ăn được không?” Đoàn Tử ngồi xổm bên cửa bếp canh lúc chủ nhân đi qua mở lời mời mọc.

 

Trình Hiến liếc mắt, tỏ vẻ hoàn toàn khinh thường khả năng bếp núc của Đoàn Tử.

 

“Có được hay không?” Đoàn Tử chớp chớp đá mắt mèo hỏi.

 

A, khả năng nấu nướng thì chưa chắc, nhưng khả năng lấy lòng của miêu yêu nhà hắn thì thật khó để chống đỡ a.

 

Hai lần giao đấu chủ nhân đều đại bại, đành đưa nồi niêu xoong chảo ra, đồng thời tự tay làm cá, hắn hoàn toàn hoài nghi việc Đoàn Tử biết phải lấy hết ruột cá ra trước khi nấu. Hắn không muốn đang ăn lại phát hiện một đống lòng lèo tim phổi chưa được làm sạch đâu.

 

Đoàn Tử chăm chú nhìn chủ nhân mổ bụng cá chép, còn lôi ra được cả trứng cá.

 

Đoàn Tử bỉu môi nói: “Chủ nhân, anh hại người ta tuyệt tử tuyệt tôn na.”

 

Chủ nhân yên lặng nghĩ ngươi không hại ta tuyệt tử tuyệt tôn chắc.

 

“Bất quá nhìn ngon quá…” Đoàn Tử liếm liếm môi.

 

“…”

 

Đoàn Tử lóng ngóng cầm nồi, nơm nớp lo sợ chuẩn bị khởi công.

 

“Mặc tạp dề trước đã.” Trình Hiến cầm lấy một cái tạp dề caro mặc cho Đoàn Tử, Đoàn Tử mặc tạp dề vào trông thập phần mê người, chủ nhân thầm nghĩ lần sau nhất định phải mua tạp dề dành cho mèo cho Đoàn Tử mặc xem sao.

 

Không được, như vậy lực sát thương sẽ tăng thêm 50% cho mà coi.

 

Trong lúc chủ nhân miên man suy nghĩ, Đoàn Tử khua chân múa tay, đã chế ra được món cá xào chua ngọt.

 

“A ~” Đoàn Tử gắp một miếng đưa tới bên miệng chủ nhân, trong mắt tràn đầy chờ mong.

 

Chủ nhân ngó lom lom vào thứ đen đen phủ đầy hạt tiêu trên đôi đũa trước mặt mình.

 

Nếu là tâm ý của Đoàn Tử, không muốn nhận cũng phải nhận.

 

Ôm tâm lý (có thể) trở thành liệt sĩ bất cứ lúc nào, chủ nhân há mồm nuốt miếng cá chua ngọt vào, thầm nghĩ uống thuốc ngay lập tức hẳn là còn kịp.

 

“Ăn ngon không?” Đoàn Tử hỏi vồn vã.

 

“Không tồi, ăn được lắm.” Trình Hiến uyển chuyển nói.

 

Đoàn Tử vui tươi hớn hở chính mình ăn một miếng.

 

TvT

 

“Anh gạt em.” Đoàn Tử mắt nước mắt lưng tròng kết tội.

 

“…” Mới vào nghề muốn làm ngon cũng khó mà.

 

Hai mươi bảy.

 

Cơm nước xong xuôi Đoàn Tử ngồi xem TV, tiện thể quấn chân chủ nhân nhà mình.

 

Vì vậy, cảnh tượng cuối cùng là Đoàn Tử nằm gọn ghẽ trên chân chủ nhân xem TV.

 

“Gần đây ít khi thấy ngươi biến thành mèo a.” Chủ nhân nói.

 

Đoàn Tử gối mặt lên đùi chủ nhân, nghe hắn nói liền ủy ủy khuất khuất ngẩng đầu: “Lẽ nào anh thích nhân thú?”

 

Nhìn thấy ánh mắt thương tâm của Đoàn Tử chủ nhân liền sửa miệng.

 

“Như bây giờ là tốt rồi.”

 

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Tử xuất hiện một nụ cười thỏa mãn, lại dụi lại cọ.

 

Chủ nhân: buông tha chân của ta đi mà.

 

Knock knock, có tiếng gõ cửa, Đoàn Tử giật nảy mình, nhéo áo chủ nhân nói: “Nếu như là ca ca thì nói là em không có tới đây nà!” Nói xong bò lên cửa sổ chuẩn bị nhảy xuống.

 

“Đứng lại.” cửa bật mở, Bạch tổng đứng ở cửa nói vống vào.

 

Đoàn Tử đang chuẩn bị nhảy xuống nháy mắt đã hóa đá, cứng ngắc quay đầu … Cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó: “Đại ca ~ ”

 

“Thì ra ngươi vẫn nhớ ta là đại ca của ngươi a.” Bạch đại ca chợt nói.

 

Đoàn Tử càng sợ thêm, chân cũng đã bắt đầu run lên.

 

“Còn không xuống cho ta.”

 

Đoàn Tử nơm nớp lo sợ nhảy xuống, na từng bước tới bên chủ nhân, túm chặt không chịu buông.

 

“Đại ca, ta và chủ nhân là thật tâm yêu nhau a.” Đoàn Tử lại bắt đầu đọc lời thoại.

 

Bạch đại ca vẫn duy trì biểu tình nhếch mép cười ruồi nhìn rất là kinh.

 

“Cho nên, cho nên…” Đoàn Tử bay tới ôm đùi Bạch Phồn, “Ca, ngươi cho ta được như ý đi.”

 

“Làm ngươi thỏa mãn? Cho ngươi sống vài chục năm với con người rồi hàng năm đến tiết thanh minh ta lại phải đi tảo mộ cho ngươi. Nghĩ hay nhỉ.”

 

“Không cần ngươi viếng mồ mả cho chúng ta…” Đoàn Tử nhỏ giọng.

 

Chủ nhân cười: “Nếu không chúng ta nói chuyện lại đi.”

 

Bạch đại ca biến sắc, hừ một tiếng, hắn đã từng lãnh giáo kỹ thuật quỷ biện của Trình Hiến, hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, vung tay một cái, Trình Hiến lại hôn mê.

 

Ai, người và yêu quái hiển nhiên không thể nói lí lẽ được rồi, vì yêu tinh cáu lên có thể làm con người hôn mê a.

 

“Cho ngươi hai lựa chọn, một, theo ta đi; hai, ta lôi ngươi đi.” Bạch đại ca nói.

 

“Đại ca, ta muốn ăn cá chua ngọt.” Đoàn Tử đảo mắt nói.

 

“Đã lâu không luyện công, trở về phải luyện nhiều mới được.” Bạch đại ca cười vang vọng mấy tòa nhà.

 

“Gì?”

 

Kết quả, Bạch tổng túm áo Đoàn Tử lôi về nhà.

 

 

Hai mươi tám.

 

Đi tới cửa, Bạch đại ca thấy có điều bất ổn, nói thầm: “Có người lạ vào nhà.”

 

Đoàn Tử nhắc nhở: “Gần đây không phải có thu nạp một tiểu đạo sĩ sao.”

 

“Không phải hắn.” Bạch đại ca hừ một tiếng, mở cửa.

 

Bài trí nội thất của nhà họ Bạch tương đối quỷ dị, thợ thông bồn cầu thường xuyên bị nội thất nhà này dọa cho chết khiếp, đến cái bàn cái ghế cũng phải làm bằng đá mới chịu, chẳng lẽ nhà này từ thời nguyên thủy xuyên tới?

 

Thế nhưng, chỉ cần thấy qua gương mặt vô cùng đẹp của Bạch tổng liền ngây ngất, đến lúc nghe Bạch tổng hừ lạnh một tiếng mới vỡ mộng, sửa được bồn cầu rồi là cuốn gói đi gấp cả tiền cũng không dám lấy.

 

Đoàn Tử thở dài nói: đại ca, ngươi có thể không nhét rác vào bồn cầu nữa không?

 

Đại ca mỉm cười: ngươi nói cái gì?

 

Đoàn Tử nhắm chặt mất lắc đầu quầy quậy.

 

Bạch đại ca có sở thích tống rác rưởi rau củ gì đó vào bồn cầu, dẫn đến thảm cảnh bồn cầu nhà hắn hai ba ngày lại tắc một lần na.

 

Cửa mở, Đoàn Tử thò đầu đánh giá xem kẻ nào to gan dám chui vào nhà bọn họ, nhòm mãi cũng nhòm ra được một mĩ nam tử đang gật đầu cười cười chào hắn.

 

Đoàn Tử rụt đầu trở lại.

 

“Thật đẹp trai a.” Đoàn Tử nhỏ giọng thì thào.

 

Bạch đại ca chẳng thèm để ý đến hắn, bước thẳng đến bên sofa, ngồi xuống.

 

“Muốn dùng chút trà không?” Nam nhân mỉm cười hỏi.

 

Tiểu đạo sĩ đứng một bên nháy mắt với hai anh em, nhưng vẻ mặt lại chẳng có chút sợ hãi nào.

 

“Đừng có chạm cái tay bẩn của ngươi vào chén nhà ta.” Bạch đại ca lạnh lùng nói.

 

Nam nhân dùng ánh mắt vô tội phản đối ngay: “Ta rửa tay rồi na.”

 

“Ngươi có ngâm toàn thân vào axit sufuric cũng không sạch được!”

 

Nam nhân nhún nhún vai: “Được rồi, được rồi, ngày hôm nay ta chỉ muốn đến đưa đồ nhi trở về, sẽ không quấy rối, hôm nào sẽ mang lễ vật tới sau.”

 

Bạch đại ca không thèm phân tranh: “Ngươi rõ rồi chứ.”

 

Nam nhân tiếp tục chớp mắt tỏ vẻ vô tội: “Rõ cái gì?”

 

Bạch lão đại trán nổi gân xanh: “Ngươi còn không rõ?”

 

Nam nhân cười tủm tỉm nói: “Ta thực sự không rõ.”

 

Bạch đại ca căm giận chỉ vào đại môn: “Ý của ta là ngươi mang theo người của ngươi rồi cút đi!”

 

Nam nhân bất đắc dĩ thở dài: “Tính tình của ngươi thật đúng là càng ngày càng nóng nảy.”

 

Bạch tổng lạnh lùng nói: “Ta nóng hay không nóng chẳng liên quan gì đến ngươi cả.”

 

“Theo ta thì nửa đời sau nhất định có quan hệ.” Nam nhân cười cười, sau đó, trước khi Bạch Phồn kịp phản bác đã ôm đồ đệ xuất môn, loảng xoảng một tiếng, cửa lớn liền đóng lại.

 

Bạch gia đại ca hít sâu, hít sâu, rồi lại hít sâu phát nữa, trên má lộ ra một lúm đồng tiền.

 

“Đoàn Tử, chúng ta dọn nhà.”

 

Hai mươi chín.

 

“Dọn nhà?” Đoàn Tử kinh ngạc nói.

 

“Đúng, dọn nhà.”

 

“Dọn đi đâu? Nhà cửa bây giờ đắt đỏ như vậy, đừng nói dọn tới sơn động rừng rú cây cối mấy nghìn tuổi đấy nhé.” Đoàn Tử quẹt miệng dò hỏi.

 

“Tạm thời thuê nhà đã.” Bạch tổng bất đắc dĩ nói.

 

“Tới nhà chủ nhân ta đi.” Đoàn Tử vẻ mặt mong chờ đưa ra kiến nghị, “Vẫn hơn là thuê nhà đi, ngươi xem hiện tại giá phòng cao như thế, mà cũng không có nhiều phòng cho thuê đâu.”

 

“Chúng ta có thể mua.” Bạch đại ca lo lắng nói.

 

Đoàn Tử trầm mặc, lưỡng miểu biệt quá kiểm thuyết: “Đại ca, hai chúng ta đều không có việc làm, làm gì có tiền, đừng nói là ngươi có tiền gửi ngân hàng, theo ta biết thì sổ tiết kiệm làm gì còn đồng nào.”

 

“…” Bạch đại ca nhìn Đoàn Tử.

 

“…” Đoàn Tử nhìn lại Bạch đại ca.

 

“Cũng tốt, đỡ cho ngươi hai ba ngày lại phải chạy đến ‘Nhà chủ nhân’ của ngươi nữa.” Bạch đại ca ngúc ngắc vừa nói, vừa nghiến răng.

 

Đại ca, ta biết ngươi thiếu tiền nên mới chịu xuống nước, Đoàn Tử yên lặng nghĩ thầm, sống với nhau lâu như vậy chẳng lẽ ta không rõ ngươi đang suy nghĩ cái gì sao. Còn có a, ngươi và đạo sĩ kia có quan hệ gì? Sao từ trước đến nay ta chưa từng gặp hắn? Ngươi thành thật khai ra vì sao mới thấy hắn là ngươi đã ngoắt đuôi bỏ chạy ngay như vậy, hừ.

 

Vì vậy Đoàn Tử vui vẻ thu dọn đồ đạc kéo đại ca chạy tới nhà chủ nhân, trước khi đi Bạch Phồn còn để lại một tờ giấy: ngươi thích thì cữ đến, ta đi trước!

 

Buổi chiều cùng ngày Trình Hiến về đến nhà liền thấy, hai người đứng trước cửa nhà hắn.

 

Đoàn Tử thương cảm nhảy tới ôm chủ nhân, cọ: “Chủ nhân, anh không ngại nuôi thêm một con mèo chứ.”

 

Đoàn Tử ca ca cười như hoa nở, thế nhưng trong mắt hàn khí dâng lên ngập trời, theo cái kiểu ngươi không đồng ý ta cũng không ngại giết người cướp nhà đâu đấy.

 

Giai cấp vô sản thật đáng sợ.

 

Hàng xóm đối diện nhìn qua khe cửa, tấm tắc, em trai còn chưa đủ, kéo cả anh trai đến nữa mới chịu, tề nhân chi phúc a.

 

Trình Hiến bão nổi trong lòng.

 

Cái gì là tề nhân chi phúc, họa vô đơn chí thì đúng hơn.

 

Ba mươi.

 

Mèo em rủ tới mèo anh, vì vậy hiện tại Trình Hiến nuôi hai còn mèo, còn thêm một con bồ câu thường xuyên tới xin cơm.

 

“Chua quá.” Bạch đại ca gắp xong miếng cá chua ngọt liền cho ý kiến.

 

“Chủ nhân, phải sửa đổi nga.” Đoàn Tử cười tủm tỉm.

 

“Rõ.”

 

“Rau cũng phải thêm đường.” Bạch đại ca chĩa chĩa đũa vào đĩa rau, nói.

 

“Đại ca thích đồ ngọt.” Đoàn Tử chớp chớp mắt nói với chủ nhân.

 

“Hảo.”

 

“Không dùng trà Long Tĩnh.” Bạch đại ca nhấp hớp trà, buồn bã nói.

 

“Đại ca hơi ám ảnh với từ Long Tĩnh.” Đoàn Tử nhỏ giọng nói. Bởi vì tên đạo sĩ kia tên là Long Tĩnh Thành.

 

“… Được.”

 

Trình Hiến mang tiếng là chủ nhân, nhưng xem ra hai anh em nhà mèo mới giống chủ.

 

“Đại ca, sao ngươi lại ghét tên đạo sĩ kia như thế?” lúc chủ nhân không có ở nhà, Đoàn Tử hỏi ca ca lúc cả hai đang ngồi xem TV, thỉnh thoảng tu luyện, không có việc gì thì sẽ tán gẫu.

 

“Hắn rất phiền.” Bạch đại ca cầm điều khiển chuyển từ kêng 1 đến kênh 100, rồi lại đảo lại một vòng từ 100 về 1, vẫn chưa chọn được tiết mục nào để xem.

 

“Phiền thế nào?”

 

“So với ngươi còn phiền hơn.”

 

Đoàn Tử méo miệng: “Phiền theo kiểu gì.”

 

“Chết cũng không chịu buông.” Bạch tổng lười biếng nói.

 

Đoàn Tử : hắn thầm mến ngươi? Thầm mến ngươi? Thầm mến ngươi? … Hắn thực sự là quá bất hạnh rồi.

 

“Hắn là con người, sống vài chục năm thôi mà, bám dai lắm cũng có ngày chết thôi.” Đoàn Tử lại nói.

 

Ánh mắt Bạch đại ca thoáng u ám đi vài phần: “Ta bị hắn ám ba đời rồi !”

 

Miệng Đoàn Tử kéo thành hình chữ O, một câu nói mắc trong cổ họng nói không được.

 

Đại ca, ngươi thật xấu xa.

 

Hại người ta chết ba đời, độc ác a.

 

Linh hồn Đoàn Tử vì quá choáng mà thoát xác bay phất phơ vật vờ, thì ra số phận đạo sĩ kia bi thảm như vậy a, ba kiếp rồi vẫn nhớ mãi không quên ca ca của hắn a, ôi chao, hắn cũng không uống Mạnh bà thang sao?

 

Một em bồ câu đen xì bay tới đậu bên cửa sổ, vỗ vỗ cánh rồi lại đạp đạp chân quẳng ra cho Bạch lão đại một phong thư.

 

“A Ngốc nhuộm tóc sao?” Đoàn Tử 囧 nói.

 

Đoàn Tử ca ca đọc thư xong tím xanh cả mặt.

 

“Làm sao vậy?” Đoàn Tử nơm nớp lo sợ hỏi.

 

Bạch đại ca nhe răng cười: “Hảo, rất hảo.”

 

“Ta rất tốt a…” Đoàn Tử bị dọa phát hoảng, Bạch Phồn thật nhiều năm rồi không cười một điệu cười nhìn kinh như vậy a.

 

“Ta muốn đi xa vài hôm, ngươi xem sao rồi tính.”

 

Đoàn Tử thoáng cái giật mình, đi xa vài hôm? Đó chính là mặc hắn muốn làm gì thì làm sao?

 

“Nếu lúc ta về ngươi và tên chủ nhân kia có quan hệ mờ ám gì ta sẽ giết hắn đó.” Đoàn Tử ca ca không quên uy hiếp.

 

Đoàn Tử đảo mắt.

 

Nếu ta và chủ nhân thực sự nấu gạo thành cơm ngươi chắc chắn không có cách phá.

 

Chương sau na – em gái của chủ nhân.

 

Chú thích phát nào: Trong truyền thuyết thần thoại của Trung Quốc, sau khi chết âm hồn sẽ phải bước vào Quỷ Môn Quan, đường xuống Hoàng tuyền (suối vàng). Con đường nối giữa Hoàng tuyền và Âm phủ được ngăn ra bởi Vong Xuyên hà. Nước của Vong Xuyên hà có màu vàng máu (huyết hoàng), dưới đó nhung nhúc những cô hồn dã quỷ không được đầu thai, sâu bọ rắn rết, mùi máu thịt tanh tưởi phả vào mặt. Trên Vong Xuyên hà có Nại Hà kiều (có thuyết giải thích: tội nhân đến đó hỏi làm sao để lội qua sông nên mới được gọi là Nại hà), ngồi cạnh cây cầu là một bà lão được gọi là Mạnh Bà. Muốn đi qua Vong Xuyên hà, phải bước qua Nại Hà kiều. Muốn bước qua Nại Hà kiều thì phải uống một bát Mạnh Bà thang (dân gian Việt nam gọi là “cháo lú”). Không uống Mạnh Bà thang thì sẽ không thể qua được cầu, không qua được cầu sẽ không cách nào đầu thai kiếp khác=>ý e Đoàn Tử là bạn đạo sĩ sao ko uống cháo lú mà quên đi sự đời đi, sao cữ kiếp này sang kiếp khác lắng nhằng với thắng anh nhà em í thế ~”~