Bạc Mộ Băng Luân 31-35

Ba mươi mốt.

 

Bạch đại ca bị một phong thư điệu hổ ly sơn, Đoàn Tử mừng quá hét lớn bay tới tủ lạnh kiếm sữa chua tự chúc mừng, bất hạnh phát hiện toàn bộ sữa chua đã quá hạn.

 

Đoàn Tử đã có kinh nghiệm đau bụng tiêu chảy nên đành quẹt miệng tiếc nuối, không ham đồ hỏng, mà nhanh nhẹn cầm điện thoại bấm lia lịa một dãy số.

 

“Là Đoàn Tử sao?” Thấy điện thoại di động báo số nhà mình, chủ nhân hỏi.

 

Điện thoại truyền đến thanh âm trầm thấp mà cuốn hút của chủ nhân, Đoàn Tử một trận nhộn nhạo, cười khúc khích: “Chủ nhân, chủ nhân, ca ca em đi rồi, chúng ta tự do rồi!”

 

“Ân?”

 

Một giọng nói âm hiểm vọng lên từ sau lưng, Đoàn Tử hoảng hốt buông tay, điện thoại liền rơi trên mặt đất.

 

“Rất muốn ta đi sao.” Đoàn Tử ca ca cười tủm tỉm hỏi.

 

Đoàn Tử thở dốc.

 

“Đại ca không phải đã đi rồi sao.” Đoàn Tử chột dạ.

 

“Ngươi là tiếc nuối sao ta chưa chết, phải không.” Bạch gia đại ca cười dịu dàng, thế nhưng lại khiến Đoàn Tử sợ đến chảy mồ hôi hột.

 

“Ca ca hiểu lầm ta rồi.” Đoàn Tử vẻ mặt cầu xin.

 

“Nga?”

 

Đoàn Tử hít sâu, thoáng cái đã gục dưới chân Bạch Phồn gào khóc: “Đại ca ngươi xem, vì tình nghĩa huynh đệ lâu nay mà toàn thành cho ta cùng chủ nhân đi!”

 

Không hề có bạo lực như suy đoán.

 

Bạch Phồn chỉ thở dài, chậm rãi ngồi xuống sờ sờ đầu Đoàn Tử, nói: “A Giản, ngươi còn nhỏ, ta không muốn thấy vài chục năm sau ngươi hối hận không kịp, làm người có gì tốt, không thể tránh khỏi sinh lão bệnh tử, thế giới loài người so với thế giới của yêu quái tàn khốc hơn nhiều.”

 

“Nhưng ta thích chủ nhân nhiều lắm.” Đoàn Tử lẩm bẩm.

 

“Vậy ngươi có nghĩ tới việc nếu ngươi chết ta sẽ làm sao không? Ta chỉ có duy nhất một đệ đệ là ngươi thôi.”

 

Đoàn Tử không hé răng, ngươi còn có đạo sĩ ca ca, người ta đã chờ ngươi ba kiếp rồi đó, ngươi sẽ không cô đơn, chúng ta cũng đã sống lâu như vậy rồi, mà sống lâu thì cũng có gì tốt chứ?

 

“Ngươi tự giải quyết cho tốt.” Bạch đại ca vào nhà, cầm lấy thanh đao của mình.

 

Đại ca, thì ra ngươi quay về lấy đao a…

 

A, ngươi ~ ngươi ~ ngươi ~ ngươi muốn làm gì?

 

“Đại ca, ngươi…” Đoàn Tử sợ hãi nói.

 

Bạch đại ca cười đến ôn nhu: “Ta muốn giết một người, ngoan .”

 

“Ai?”

 

” Long Tĩnh Thành!” Bạch đại ca nghiến răng nghiến lợi gọi ra một cái tên, dáng cười đầy mặt đằng đằng sát khí vác đao xuất môn.

 

Đoàn Tử choáng váng, thương cảm cho đạo sĩ ca ca, ngươi mới xuống núi không được bao lâu chẳng lẽ lại bị ca ca đuổi cùng giết tận sao? Không nên a, ta còn trông cậy vào ngươi thu phục ca ca để ta có thời gian thu phục chủ nhân mà.

 

Không được thua đấy, đạo sĩ đại ca.

 

Ba mươi hai.

 

“Chủ nhân, em lo cho đại ca.”

 

Ăn xong cơm tối, một người một yêu xem TV, chủ nhân cầm một cái lông chim chơi giỡn với Đoàn Tử đang nằm gối đầu trên đùi mình, Đoàn Tử biến thành hình người, ngẩng mặt dùng miệng đớp đớp lông chim, nhân tiện bớt chút thời giờ nói mấy câu.

 

“Ân?”

 

“Dạo này đạo sĩ thiếu về số lượng, nhưng chất lượng thì ngày càng được nâng cao a, phù chú thời nay được yểm vào đạn rồi, vạn nhất sẩy tay, em sợ đại ca gặp chuyện không may.” Đoàn Tử nhỏ giọng nói.

 

Đoàn Tử, ngươi học được tiếng lóng từ bao giờ thế? Mới mấy tiếng đồng hồ trước ngươi nhảy nhót hót ca gọi điện bảo vui vẻ vì ca ngươi đi, hiện tại đã bắt đầu nhớ, quả nhiên, vẫn là anh em a.

 

“Không phải ngươi nói đạo sĩ kia không có ý xấu sao, chắc sẽ không có việc gì đâu.”

 

Đoàn Tử mệt mỏi: “Tính mạng của ca em thì không sao, nhưng cơ thể thì chưa chắc na.”

 

“…”

 

Đoàn Tử nhổm người dậy vắt vẻo lên người chủ nhân nháy mắt mấy cái, nói: “Nhân lúc đại ca đi vắng, chúng ta nấu cá đi!”

 

Bỗng nhiên cửa bị nện sầm sầm, bên ngoài có một cô gái la hét ầm ĩ: “Anh, mở cửa!”

 

Đoàn Tử và chủ nhân hai mặt nhìn nhau.

 

Đoàn Tử cắn răng thầm hận: nữ nhân này không ở nhà hảo hảo sinh hài tử còn tới đây làm gì? Phá chuyện tốt của ta sao ? !

 

Trình Hiến thở dài đi mở cửa cho em gái, không quên dùng ánh mắt ra hiệu Đoàn Tử biến lại thành mèo. Đoàn Tử lầm bầm vài tiếng không vui, nhưng vẫn ngoan ngoãn biến hình.

 

Cửa vừa mở, một cô gái chừng hai mươi tuổi uỳnh oàng tiến vào: “Anh, em và A Hiến cãi nhau.”

 

Trình Hiến bất đắc dĩ nói: “Chuyện thường ngày ở huyện thôi mà.”

 

“Anh, em gái anh và em rể anh cãi nhau to đó.” Trình Ngọc lẩm bẩm nói.

 

“Có thế mà cũng làm ầm ĩ cả lên.” Trình Hiến nói tới nói lui, cuối cùng vẫn để em gái vào nhà.

 

“Đoàn Tử a.” Trình Ngọc thấy Đoàn Tử nằm chơi trên sofa liền vui tươi hớn hở tới bế Đoàn Tử lên.

 

“Phụ nữ có thai nên tránh xa mèo một chút.” Trình Hiến đoạt lại Đoàn Tử, khẩn trương nói.

 

Trình Ngọc nhíu mày: “Anh lo xa quá.” Nói xong sấn sổ ôm lấy Đoàn Tử vào lòng, phấn chấn vuốt ve, “Đến đến đến, chị nhu nhu.”

 

Đoàn Tử kêu rên, đừng tưởng rằng có thai là ta không dám cào ngươi!

 

“Em và Vương Hiến làm sao vậy?” Trình Hiến hỏi.

 

“Cãi nhau thôi.” Trình Ngọc miễn cưỡng nói, véo véo cằm Đoàn Tử.

 

“Lại làm gì sai?” Trình Hiến hỏi, trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ.

 

“Mười lăm ngày, tròn mười lăm ngày em không được đụng tới máy vi tính rồi! Tiểu thuyết của em, chương mới của em, từ ngày mang thai không được xem qua!” Trình Ngọc giơ tay quào quào trong không khí, vẻ mặt bi phẫn.

 

“Phụ nữ có thai, nên có trách nhiệm với em bé.”

 

Trình Ngọc buồn bã nói: “Chẳng phải cha đứa trẻ mới là người phải có trách nhiệm với nó sao?”

 

Đoàn Tử : …

 

Chủ nhân: …

 

Ba mươi ba.

 

Trình Ngọc ngồi vọc máy tính ở nhà Trình Hiến hai tiếng thì bị Vương Hiến tới bắt về nhà, trước khi đi còn chưa chịu từ bỏ mà vẫn liên tục kêu rên: “Tiểu máy tính a, ta yêu ngươi thật lòng ngươi biết chứ, ta thật hối hận vì đã kết hôn a, sớm biết ta đã sống với ngươi cả đời hưởng hạnh phúc rồi!”

 

“Vất vả cho chú rồi.” Trình Hiến nói với em rể.

 

Vương Hiến chỉ còn biết lắc đầu: “Đã quen rồi a.”

 

Đợi đôi vợ chồng kia đi khỏi, Đoàn Tử mới thở phào nhẹ nhõm.

 

“Đại ca nói đúng, con người thật đáng sợ.” Đoàn Tử lẩm bẩm.

 

“Ta cũng là con người đó.” Trình Hiến ôm lấy Đoàn Tử nói.

 

“A, trong loài người thì phụ nữ có vẻ đáng sợ hơn, các nàng xem ra rất có hứng thú với lông động vật, cữ thấy thứ gì thấy bông bông là muốn sờ, đi ngang qua những thứ làm bằng lông là ngó đăm đăm không dứt mắt ra được, thấy em mèo em chó nào là hai mắt sáng quoắc, bay vào hết ôm lại vuốt.” Đoàn Tử than thở.

 

“…”

 

“Nhưng mà Đoàn Tử thích chủ nhân nhất na!” Đoàn Tử cười ngọt ngào, đặt môi mình lên môi chủ nhân chu~ một ngụm.

 

Nụ hôn qua đi, Trình Hiến thản nhiên nói: “Không thể biến thành người trước khi hôn sao? Ta không quen việc hôn hít với một con mèo lắm.”

 

Đoàn Tử khóc lóc nỉ non: “Anh ghét em?”

 

“Không có.”

 

“Anh có!” Đoàn Tử lập tức lên án.

 

“Không có.”

 

“Em nói anh có là anh có!”

 

“Được rồi, xem như ta có đi.”

 

Đoàn Tử nhất thời mắt nước lưng tròng: “Xem đi, anh thừa nhận rồi đi, TV nói đúng lắm, đàn ông không có ai tốt!”

 

Trình Hiến mắc oan.

 

“Đoàn Tử, ít xem TV đi.” Xem thế giới động vật thì được, chứ phim tâm lí tình cảm nên miễn đi thì tốt hơn.

 

“Rảnh rỗi sinh nông nổi a.” Đoàn Tử u oán nói, “Anh không chơi với em, nếu không xem TV em sợ rảnh quá hóa điên đó.”

 

Chủ nhân nhìn mặt Đoàn Tử: “Ngươi dám?”

 

Đoàn Tử nịnh nọt cười: “Không dám.”

 

Thấy một con mèo lộ ra dáng cười nịnh nọt thật sự là khảo nghiệm lớn đối với trái tim nga, chủ nhân âm thầm nghĩ trong lòng.
PS: chịu không nổi liễu, nếu không có đột phá hạ sẽ kém hấp dẫn, kém hấp dẫn sẽ không có ai xem, tranh thủ sớm ngày có xôi thịt.

 

 

 

Ba mươi tư.

 

“A ngốc, chủ nhân không chịu cùng ta làm.” Đoàn Tử phiền não không gì sánh được dựa vào cửa sổ oán giận.

 

A Ngốc lười biếng rỉa lông, trả lời: “Đàn ông ấy à, đại thể chịu không nổi kích thích đâu.”

 

Đoàn Tử u oán: “Nhưng khả năng tự chủ của chủ nhân không giống đàn ông bình thường đâu.”

 

A Ngốc mắt trợn trắng: “Ngươi không biết hạ dược gì đó sao, viên thuốc màu lam ấy, đó chính là cứu tinh của đàn ông a.”

 

Đoàn Tử càng thêm u oán: “Dụ dỗ còn không được nói gì đến kê đơn hạ dược, yêu tinh như ta thật là mất mặt quá đi.”

 

A Ngốc mổ vào đầu hắn: “Vậy ngươi múa thoát y vũ cho hắn xem đi!”

 

Đoàn Tử : “Ngươi nghĩ ta chưa thử qua sao?”

 

A Ngốc thở dài: “Vô dụng, A Sỏa nhà ta hễ thấy ta là nhào tới liền, ngươi nên từ bỏ đi.”

 

Đoàn Tử tỏ ra khinh bỉ: “Khoe khoang, cái đồ khoe khoang.”

 

A Ngốc rung đùi đắc ý.

 

“Hừ, A Ngốc A Sỏa, các ngươi không sợ sinh ra tiểu hài tử vừa ngốc vừa xấu hay sao.”

 

“Chúng ta đều là công a.” A Ngốc khinh bỉ nói với Đoàn Tử.

 

“Công? !” Đoàn Tử khiếp sợ nói, “Ngươi ~ ngươi ~ ngươi ~ ngươi…”

 

“Thế nào, chỉ cho phép châu quan phóng hỏa không cho bách tính đốt đèn sao?” A ngốc chính nghĩa mà nói.

 

Đoàn Tử hít sâu vài cái than thở: “Lần sau đem A Sỏa nhà ngươi tới cho ta xem a, ta còn chưa thấy qua ni.”

 

“OK.”

 

“Ai, ta nên làm gì bây giờ ni?” Đoàn Tử bất đắc dĩ thở dài hỏi.

 

A Ngốc oai trứ đầu ra chủ ý: “Hai chữ, bán mầm.”

 

“Gì?”

 

Bồ câu bay đi. Đoàn Tử vẫn ghé vào bậu cửa ngắm trời mây, tiện thể tự hỏi thế nào là bán mầm.

 

Có lẽ đeo tai và đuôi mèo vào cũng không phải là một lựa chọn tồi đâu.

 

—————— Cho dù ngắn nhe vậy thôi nhưng cũng cần có một đường ranh giới na ——————————

 

Hôm nay chủ nhân về nhà, vừa mở cửa ra đã bị dọa cho chết khiếp.

 

Trên bàn là năm món ăn làm từ cá: cá chua ngọt —— đen thùi lùi na; cá hấp —— chắc chắn Đoàn Tử quên làm ruột rồi; cá kho tàu —— nhìn màu sắc đã biết là không an toàn rồi; cá chiên dòn —— nói nhẹ nhàng một chút thì cái này là nhìn có triển vọng nhất; canh cá chép —— được rồi, ngươi không cho đậu phụ vào ta có thể tha thứ, nhưng tại sao hành mùi rau ria một chút cũng không có thế này?

 

Trên bàn còn có hoa, còn có nến, cạnh cửa còn có một mỹ thiếu niên mặc áo sơmi đeo tai mèo, đuôi mèo, cung kính: “Chủ nhân, hoan nghênh về nhà!”

 

Thế giới này càng ngày càng đáng sợ, hắn nghĩ mình về nhầm nhà chứ.

 

Ba mươi lăm.

 

“Có đói bụng không?” Đoàn Tử thân thiết hỏi.

 

“Chút chút.”

 

Trên tay lập tức xuất hiện một đôi đũa.

 

“Ăn ngon không?” Đoàn Tử lòng tràn đầy chờ mong hỏi.

 

“Có tiến bộ.” Chủ nhân diện vô biểu tình ăn xong, bình tĩnh đáp.

 

Đoàn Tử nhăn mi: “Em biết khó ăn, anh đừng nuốt, nhổ ra đi.”

 

“…” Vậy ngươi nấu những thứ này … để làm gì?

 

“Nếu không thể ăn đồ ăn, vậy anh ăn tạm em đi.” Đoàn Tử đoạt lại đôi đũa, nói tha thiết.

 

“…”

 

Mắt thấy mặt chủ nhân không vui, Đoàn Tử õng ẹo, ngồi phắt lên đùi chủ nhân, cọ vào cổ chủ nhân, không quên ngoe nguẩy đuôi quanh đùi chủ nhân: “Chủ nhân, chủ nhân, anh thực sự không thích em sao?”

 

Chủ nhân thở dài: “Đoàn Tử ngươi biết mà, ta không muốn…”

 

“Không muốn hại em đoản mệnh có đúng hay không?” Đoàn Tử từ cậu nhóc dịu ngoan nằm trong lòng bỗng biến thành tên côn đồ giật giật cổ áo chủ nhân.

 

Chủ nhân không trả lời, chỉ nhìn sâu vào mắt Đoàn Tử.

 

Tất cả khí thế của Đoàn Tử bỗng chốc tiêu tan, lẩm nhẩm trông cổ họng: “Em không muốn sống mấy trăm năm, sống mấy nghìn năm, em chỉ muốn sống cùng anh, mặc kệ là già đi, chỉ cần sống cùng anh thôi. Nếu em thấy anh già, rồi thấy anh chết, nhất định em sẽ rất đau, em không muốn sống lâu hơn anh, nghĩ cũng không muốn nghĩ na.”

 

Hai người rơi vào trầm mặc, hồi lâu, chủ nhân bỗng nhiên ôm chặt Đoàn Tử, nhỏ giọng nói: “Đoàn Tử .”

 

“Ân.”

 

“Ta rất thích ngươi.”

 

Đoàn Tử ôm lại chủ nhân còn chặt hơn nữa, hạnh phúc ngập tràn.

 

“Thế nhưng ngươi có thể buông tay ra không, ta sắp bị ngươi siết chết rồi.”

 

Lúc này Đoàn Tử mới buông tay, nhìn chủ nhân bằng đôi mắt chan chứa tình cảm, đá mắt mèo long lanh, đúng là không thể bình tĩnh được nữa, nâng mặt chủ nhân, nói mãnh liệt: “Chủ nhân ta yêu ngươi chết mất!”

 

Đoàn Tử quá sốt sắng, cọ qua cọ lại, làm rách cả quần áo. Chủ nhân không tránh được, than thở: “Quần áo là để cởi, không phải đê xé a.”

 

Đoàn Tử dùng đuôi cong cong gãi lỗ tai: “Em sợ anh đổi ý thôi.”

 

“Cho ngươi 30s suy nghĩ nhé.” Chủ nhân nhướn mày.

 

Đoàn Tử chớp chớp con mắt, chu~ miệng.

 

“Xem ra ngươi không muốn nghĩ thêm đâu nhỉ.”

 

“Uhm.”

 

Hai người kéo nhau vào phòng ngủ xôi thịt.