Chương 7: Quay đầu bừng tỉnh

Giản thượng thư không hổ là cáo già có hạng, Cảnh Thất đã đánh giá thấp trình độ vô liêm sỉ của lão. Đợi đến khi Giản Tự Tông phản ứng lại chuyện gì vừa xảy ra, lão không đâm cột cũng chẳng lao tường, lại càng không trình diễn màn một khóc hai gào ba thắt cổ, mà lập tức trợ ngược mắt lên, hai chân duỗi thẳng, lăn ra ngất xỉu.

Được, lúc này đây có thể không nói câu gì, mọi chuyện đều xong.

Hách Liên Dực hơi ngửa mặt lên, dư âm tiếng mắng chửi của Triệu Minh Tích vẫn còn vang vọng, quần thần tranh cãi kịch liệt, người đến kẻ đi, hắn nghe dần mà cảm thấy có phần chết lặng, hai mắt hơi đờ ra rồi ngẩng đầu lên, bất giác làm động tác ngửa mặt nhìn lên giống hệt Ô Khê. Hắn cảm thấy đôi mắt mình nhức nhối vô cùng, hắn cả giận muốn quát lên rằng: Các ngươi im miệng hết cho ta; muốn đập bàn gào lớn: Nhìn xem đám đệ tử thánh nhân, môn sinh thiên tử các ngươi đều là hạng người gì? Muốn nói: Mau đem đám người làm ô uế triều cương cùng yêu nghiệt Nam Cương cả người độc địa kéo hết ra ngoài chém! Thế nhưng hắn không thể nói gì cả, không thể làm gì cả. Hắn chỉ là một kẻ dư thừa mới được cho phép dự thính trong triều, chỉ mang một cái hư danh thái tử mà thôi, đừng nói thực quyền, ngay cả nói một câu cũng sẽ bị người khác chê cười. Một lời không thừa, một bước không sai, hơn nữa còn có đám huynh trưởng như hổ đói rình mồi đang chực chờ kéo hắn ngã ngựa, bản thân hắn vẫn đang ở tình thế hiểm nguy như cất bước trên tầng băng mỏng, lấy đâu ra bản lĩnh đi lo việc của kẻ khác bây giờ?

Hắn nhớ lại Chu thái phó từng giảng về lịch sử, ông nói, nước sắp mất, nhà sắp tan, tất sẽ ra yêu nghiệt.

Đại điện kia vẫn y như cũ, thế nhưng bầu trời của Đại Khánh đã sắp sập xuống rồi.

Trên triều bỗng trở nên huyên náo, Cảnh Thất nhìn mà muốn cười, tâm trạng đều như nhau cả. Ô Khê lại bình tĩnh mà quỳ ở đó, thản nhiên đến dị thường. Hắn không cảm thấy bản thân đã làm sai, cũng không hối hận. Ngón tay của nam nhân được gọi là “đại điện hạ” kia sắp đâm đến mũi Ô Khê đến nơi rồi, những lời miệng gã nói ra phần lớn hắn nghe không hiểu, thế nhưng cũng biết chẳng phải lời hay ý đẹp gì.

“Kẻ này mưu đồ hiểm ác, tội đáng chém đầu.”

Ý câu này là muốn giết hắn. Ô Khê nghe hiểu được, hắn nghiêng đầu, nhìn liếc mắt đại hoàng tử Hách Liên Chiêu lúc này đang kích động dị thường, hệt như có thù sâu oán lớn gì với hắn vậy, trong lòng nghĩ, nếu sớm biết bọn họ sẽ vì chuyện này mà muốn giết bản thân, vậy thì ban nãy hắn sẽ không thả tình cổ, mà khiến lão già lông lá họ Giản kia thất khiếu chảy máu mà đi gặp cha già đã xuống lỗ của lão luôn rồi.

Tộc Ngõa Tát đất Nam Cương của hắn sinh ra những con người tính tình chân thật nhất, đói bụng liền ăn, dù là vỏ cây cỏ dại; mệt mỏi liền ngả người nằm ngủ, dù có là chiếu đất màn trời; gặp được người mình yêu mến, sẽ cùng đối phương chung sống một đời, đối tốt với người đó, vĩnh viễn không thay lòng đổi dạ; khách quý đến chơi, sẽ dùng rượu ngon tiếp đón, dưới gầm trời bốn bể đều có thể là huynh đệ, bất kể lý do chính đáng hay không chính đáng, trong lòng có hận thù liền bắt đối phương nợ máu trả bằng máu; nếu phải rút gân lột da đối phương mới trút được nỗi hận trong lòng thì cũng làm đến cùng. Nếu như không đánh lại được kẻ thù, bị đối phương giết chết, vậy thì còn có thân nhân bằng hữu của mình, còn có huynh đệ tộc nhân, chỉ cần người của tộc Ngõa Tát còn sống sót, vậy mối hận này sẽ truyền lại từng đời từng đời một.

Chưa từng nghe nói nam nhân nào của tộc Ngõa Tát bị kẻ khác ức hiếp ở bên ngoài, còn phải uất ức đớn hèn mà trốn chui trốn nhủi, giống như người Trung Nguyên chỉ dám ghi hận trong lòng, như chó nhà chỉ dám đứng một bên nước miếng chực chờ đến khi đối phương rơi vào cảnh chán chường sa sút, mới dám lớn gan xông lên đạp một cước, mắng một câu. Hắn nghĩ, đại vu sư bảo hắn phải nhẫn nhịn, kỳ thực là sai – vì tộc nhân của hắn, hắn lại càng không thể uốn gối khom lưng, hắn là nam nhân sẽ đại diện cho đại thần Già Hi, nếu ngay cả hắn cũng biến thành một kẻ bợ đỡ lấy lòng, luôn mồm vâng dạ thì tộc nhân của hắn phải làm sao?

Đây là những tháng năm quá đỗi bi thương, sự phồn hoa đã bắt đầu lộ ra dấu vết suy tàn, mà những anh hùng thì chưa đủ lông đủ cánh, chỉ có thể ghé mắt nhìn vào đám đớn hèn vô dụng giễu võ dương oai, sự bi phẫn và không cam lòng đã nén lại trong lòng những đứa trẻ này từ quá sớm, chờ đến ngày có thể trút hết phẫn nộ đối với cả thế gian này, biến thành sức tàn phá sụp đổ tất cả.

Dần dần Cảnh Thất cũng không cười nổi nữa, y nhè nhẹ thở dài một tiếng, trong lòng dâng lên một chút cảm giác bất lực của kẻ đứng ngoài. Ban đầu y cảm thấy Nam Cương vu đồng có phần đáng giận, tuổi còn nhỏ thế mà đã “có thù tất báo” đến vậy, không có chút lòng dạ bao dung. Thế nhưng giờ này, y nhìn Ô Khê đang quỳ ở giữa điện không nói một lời mới phát hiện ra đôi mắt của đứa trẻ này thật ra chỉ tối quá mà thôi, không phải tà, mà là quá quật cường. Bộ dạng lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào kẻ khác ấy giống như một con dã thú nhỏ bị thương không tài nào nhúc nhích, bề ngoài kiên cường, kiêu hãnh lại yếu đuối bên trong.

Đại hoàng tử Hách Liên Chiêu dập đầu thật mạnh xuống nền đất: “Phụ hoàng, đây chính là điềm loạn quốc, không giết kẻ này, chỉ sợ sẽ khiến cho bá quan trong triều thất vọng!”.

Nhị hoàng tử Hách Liên Kỳ lại khẽ cười một tiếng: “Lời này của đại hoàng huynh nói quả thực khó nghe, Nam Cương là vùng đất Man Di không hiểu lễ nghi, hắn ta chẳng qua cũng chỉ là một tiểu tử không nên dược trò trống gì, theo ý của huynh, nếu huynh không ép phụ hoàng giết hắn ta, thì tức là phụ hoàng không màng đến giang sơn xã tắc, tự hủy trường thành, khiến cho bá quan văn võ khắp triều đình thất vọng? Không biết…trong các vị đại nhân ở đây, có ai thất vọng không?”.

Hách Liên Kỳ chăm chăm nhìn sang bên cạnh, gương mặt hắn rất giống mẫu thân là Trang phi, đuôi mắt nhếch lên rất cao, lúc ánh mắt chuyển động sẽ vô tình có thêm chút cảm giác ôn hòa, thế nhưng lúc hắn mang theo vẻ mặt như cười như không mà liếc sang bên, thì không phải là âm nhu nữa, mà là âm dương quái khí! Những kẻ có chút nhãn lực đều lập tức hiểu ra lời tiếp sau phải do người thuộc hàng con rồng cháu phượng, lá ngọc cành vàng nói, nội bộ gia tộc đấu với nhau, người thân phận không đủ cao, đành phải nhanh chóng ngậm miệng lại. Ngay đến cả Triệu đại nhân ban nãy còn “không còn cách nào sống trên đời này nữa” cũng nín thinh, không đi tìm cái chết nữa.

Hách Liên Chiêu cả giận nói rằng: “Ngươi nói thế là có ý gì?”

Hách Liên Kỳ ngoài cười mà trong không cười: “Đệ chỉ tùy việc mà luận thôi, đại hoàng huynh chớ trách móc nhiều, đệ đệ không biết cách nói chuyện, nếu mạo phạm đến huynh, cũng mong huynh thứ lỗi nhiều hơn”.

Cả cái triều đình vua nào thần nấy này, Hách Liên Dực rốt cuộc cũng nhìn đủ lắm rồi, liền lên tiếng: “Phụ hoàng, nhi thần…nhi thần đột nhiên cảm thấy thân thể có chút bất an…”.

Hách Liên Bái đưa mắt nhìn nhi tử của mình, phát hiện sắc mặt hắn quả nhiên tái nhợt cả đi, ngay cả bờ môi cũng như sắp cạn sắc máu, còn khe khẽ run lên, liền bảo: “Hả? Sao lại thế này? Người đâu, đỡ thái tử xuống phía dưới, truyền thái y tới.” Hỷ công công vội vàng vái một vái, sau đó tự mình dìu Hách Liên Dực đi, Cảnh Thất nhìn bóng lưng của hắn, lại cảm thấy bóng dáng của thiếu niên này còng xuống đôi phần.

Chỉ thấy Hách Liên Bái bực mình mà phất phất tay: “Được rồi, ầm ĩ cái gì? Còn ra bộ dạng gì nữa?! Đứng hết lên cho trẫm!”. Ngài liếc mắt nhìn Ô Khê vẫn đang quỳ ở đằng kia, hơi mềm giọng xuống: “Vu đồng, ngươi cũng đứng dậy đi”.

Ánh mắt Hách Liên Bái có chút trầm mặc, nhìn quét qua hai nhi tử đã trưởng thành của mình một lượt, nói rằng: “Thánh nhân từng nói ‘Dùng phép nước mà cai quản dân đem dùng hình phạt mà răn đe bách tính thì người dân chỉ sợ mà không phạm pháp, chứ không biết gì là liêm sỉ; dùng đạo đức chỉ đường bách tính, dùng lễ chế đồng hóa con dân thì chẳng những họ biết liêm sỉ, mà còn có lòng quy phục triều đình’*. Vu đồng chẳng qua chỉ là một đứa trẻ tuổi đời còn ít, tâm trí ngây dại, lại chưa từng được giáo hóa, người nhân nghĩa nên trao đi bằng đức, nhận về bằng lễ, sao có thể nói giết là giết liền tay? Nếu giết người này, chuyện loan truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến người trong thiên hạ chê cười vua tôi Đại Khánh không có chút khoan dung độ lượng, lạm sát chuyên quyền hay sao?”.

*Là một câu xuất phát từ Luận Ngữ  của Khổng Tử, nguyên văn là: “Đạo chi dĩ chính, tề chi dĩ hình, dân miễn nhi vô sỉ; đạo chi dĩ đức, tề chi dĩ lễ, hữu sỉ thả cách”. Bản dịch được biên tập từ phần giải nghĩa trong Thích Văn của Dẫn Thịnh.

Cảnh Thất trợn ngược mắt lên vì chán nản, thầm nhủ “ngồi nghe ngài nói một câu”**, thì có thể “tự đi thắt cổ trên cành Đông Nam”*** luôn cho rồi.

**Nguyên văn: “Thính quân nhất tịch thoại, thắng độc mười niên thư”. Nghĩa là nghe người tài trí nói một câu có ích hơn mười năm đọc sách.
***Nguyên văn: “Tự quải Đông Nam chi”. Xuất phát từ bài thơ nhạc phủ Khổng tước Đông Nam phi đời Hán: “Phủ Lại văn thử sự, tâm tri trường biệt ly. Bồi hồi đình thụ hạ, tự quải đông nam chi”. (Tạm dịch nghĩa: Phù Lại nghe được việc này, trong lòng liền biết ly biệt lâu dài. Hắn bồi hồi dưới tán cây trong sân, tự mình thắt cổ trên cành cây hướng Đông Nam). Ý muốn nói hành động treo cổ chết vì tình.

Hách Liên Bái hỏi Ô Khê, vẻ mặt vô cùng thân thiết: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, lúc ở Nam Cương đã từng đọc sách chưa?”.

Ô Khê sửng sốt: “Tôi…mười một, đại vu sư chính là thầy dạy của tôi, chỉ có điều tôi chưa từng đọc sách của người Trung Nguyên các ngài”.

Hách Liên Bái lắc đầu, cực kỳ tiếc nuối: “Đáng tiếc đáng tiếc, cái tuyệt diệu của việc đọc sách chính nằm ở chỗ: Trên đúng với thánh nhân ngày trước, dưới hợp với người hiền bây giờ, say sưa tâm tình đôi ba câu chuyện, chẳng phải tuyệt diệu lắm sao? Chỉ tiếc nơi ngươi sống quá xa xôi, lại chưa từng được lĩnh hội chuyện sung sướng bậc nhất thế này – Ôi chao? Bắc Uyên đâu…”.

Cảnh Thất thình lình bị gọi đến tên liền giật nảy, sau đó vội vàng khom người đáp: “Có thần”.

“Khụ, tiểu tử này, hồi lâu ngay cả thở cũng không phát ra một tiếng, suýt chút nữa thì trẫm đã quên mất mặt mũi ngươi ra sao rồi”, Hách Liên Bái bất mãn nhìn y, “Sao mới từng này tuổi mà đã nhàm chán hệt ông cụ non vậy? Trẫm nghe nói trong mấy tháng liền, trừ tiến cung thỉnh an ra ngươi chưa từng bước chân ra khỏi phủ?”.

Cảnh Thất nói: “Trên người thần đang mặc đồ tang, không dám lỗ mãng”.

Hách Liên Bái thở dài một tiếng, vươn tay vỗ nhẹ bờ vai y: “Tuy rằng khác họ, thế nhưng Minh Triết cùng trẫm lại như tay với chân vậy…Haizzz, thôi bỏ đi, Bắc Uyên, ngươi phải chú ý giữ gìn bản thân, trẫm biết ngươi có hiếu, thế nhưng cũng đừng kìm nén đến hỏng người – hiện tại phủ đệ tại kinh thành của vu đồng vẫn chưa xây xong, chỉ đành áy náy để bọn họ ở tạm trong dịch quán, khách từ phương xa tới, nhất định phải tiếp đón chu toàn, ta thấy tuổi vu đồng và ngươi cũng xấp xỉ nhau, tiếng quan thoại của vu đồng tuy rằng không sõi, thế nhưng trò chuyện hàng ngày thì không có vấn đề gì cả, hai ngươi tuổi gần nhau, cũng có đôi chút chủ đề để nói, ngươi phải thay mặt trẫm đối đãi người ta cho cẩn thận”.

Cảnh Thất thầm khinh bỉ trong lòng, thế nhưng miệng chỉ có thể cung kính đáp: “Thần lĩnh chỉ”.

Hách Liên Bái gật đầu, lại nói với vu đồng: “Đây là Nam Ninh vương của Đại Khánh ta, cũng coi như có thân phận tương đương với ngươi, không xem là làm khách phương xa phật ý, về sau ngươi sẽ phải ở lại kinh thành, nhờ Bắc Uyên dẫn ngươi đi làm quen với con cháu của các thế gia, cũng là chuyện tốt. Dực…”.

Ngài mới thốt ra một tiếng này, liền nhớ ra Hách Liên Dực ban nãy mới cáo bệnh, được người đỡ ra ngoài rồi, liền hơi chau mày lại, ánh mắt đảo một vòng quanh đại điện, trên gương mặt thoáng lộ vẻ bất đắc dĩ, ngài dừng lại một chốc, sau mới nói rằng: “Hồng Lư Tự Khanh* đâu?”.

*Là tên một chức quan thời cổ. Đời Tần gọi là Điển khách, đời Hán sửa thành Hành lệnh, trong những năm Vũ đế trị vì đã đổi thành Đại hồng lư. Đời Bắc Tề lập ra Hồng lư tự, sau truyền qua các đời, mãi đến Minh, Thanh, là nơi quản lý triều hội, tiệc rượu, cúng tế…vị quan đứng đầu nơi này gọi là Hồng lư tự khanh.

Hồng lư tự khanh Trần Viễn Sơn vội nói: “Có thần”.

Hách Liên Bái gật đầu: “Trần ái khanh, rất nhiều việc của chư vị Nam Cương lúc ở kinh thành, còn phải phiền khanh dốc lòng một chút”.

Trần Viễn Sơn vội nói: “Thần tuân chỉ”.

Hách Liên Bái nắn nắn ấn đường, gương mặt không giấu vẻ mỏi mệt, ngài vung tay áo, đứng dậy: “Ngày hôm nay cứ thế đã, trẫm mệt rồi, các khanh lui cả đi”.

Lập tức có một thái giám bước lên phía trước, Hách Liên Bái cầm lấy cánh tay của tiểu công công, đi được mấy bước, hình như lại nhớ ra chuyện gì, liền quay đầu đưa mắt nhìn Cảnh Thất, thấp giọng bảo rằng: “Ta nghe Dực nhi kể lại, ngươi đã nói chờ thân thể khỏe hơn một chút, vương phủ sẽ tự mời Tây Tịch, bản thân không tiến cung làm thị độc nữa đúng không?”.

Cảnh Thất ngẩn người: “Hoàng thượng, quy củ của triều ta…”.

Hách Liên Bái lại lắc đầu, cắt ngang lời y: “Ngươi đã không muốn thì thôi, ngươi…Hiện giờ ngươi đã lớn, cũng hiểu chuyện rồi, lát nữa trẫm sẽ hạ chỉ cho ngươi một tiên sinh mà cả học vấn lẫn nhân phẩm đều thuộc hàng nhất đẳng là được, có thời gian rảnh rỗi thì năng vào cung làm bạn với trẫm nhiều hơn một chút, cũng không uổng công trẫm thương ngươi bao nhiêu năm như thế”.

Ngài nói xong liền quay người đi mất. Cảnh Thất chợt nhớ ra, thời gian này kiếp trước, thật ra Hách Liên Bái cũng từng ngầm ám chỉ rằng ngài muốn đưa cho y một Tây Tịch, từ đó không cần vào cung nữa, chỉ có điều khi đó y chỉ một lòng nghĩ tới Hách Liên Dực, không phát giác ra ngài có dụng ý gì.

Quần thần cung tiễn hoàng thượng, sau đó cũng lục tục rời đi, Hách Liên Kỳ cười tủm tỉm chắp tay hành lễ với Hách Liên Chiêu, Hách Liên Chiêu mặt mũi lạnh tanh, phất tay áo mà đi mất – tất cả những việc ấy Cảnh Thất đều nhìn rất rõ, y nghĩ, suy cho cùng, thì ra vị hoàng đế hồ đồ này không phải việc gì cũng lơ mơ không rõ, hơn nữa còn từng vì bản thân mà thực sự tính toán một hồi, ám chỉ bản thân không cần cuốn vào trong vòng tranh đấu khó coi của đám quý tử của ngài. Chỉ đáng tiếc năm ấy tuổi y còn nhỏ, uổng phí nỗi khổ tâm của Hách Liên Bái. Cảnh Thất đột nhiên cảm thấy, kỳ thực hoàng thượng cũng chỉ là một kẻ đáng thương, vừa cô đơn tịch mịch, lại không thể tự quyết được gì cho bản thân mà thôi.

Cách đó không xa, Hồng lư tự khanh Trần Viễn Sơn đang nói chuyện với Ô Khê, Trần Viễn Sơn đối với ai cũng khách khí khiêm nhường, hẳn sẽ không quá đắc tội với vị Nam Cương vu đồng tính tình hệt như lừa như ngựa này. Ý chỉ của hoàng thượng đã hạ xuống rồi, bản thân cũng không tiện qua loa có lệ, ngay cả chào hỏi cũng không được một lời, thế là Cảnh Thất cố gắng đứng tại chỗ, cố nặn ra một gương mặt tươi cười, bấy giờ mới bước về phía Ô Khê.